Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 215: Đạo phát tài
Giờ đây, Lý Ngư đang ngồi quỳ chân trong phòng khách, mà Hoa Lâm thì lại đang chuyển cái bồ đoàn, ngồi ở bên cạnh, hai tay ôm đầu gối, mắt nhìn ra phía ngoài.
Hình dáng của Cát Tường vừa lộ ra, Hoa Lâm lập tức nhìn thấy được, lấp tức nói nhỏ:
- Cát Tường tới đấy!
Lý Ngư lập tức thẳng eo, quỳ thẳng lên.
Cứ như vậy trong thời gian uống xong chén trà, ba người đều yên tĩnh không một tiếng động. Lý Ngư không khỏi liếc nhìn Hoa Lâm, Hoa Lâm ngồi ở trên bồ đoàn, cũng đang liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt mênh mông, như không biết nên làm gì.
Lý Ngư thấp giọng nói:
- Ngu xuẩn! Ngươi giúp cái gì đi chứ!
Hoa Lâm nói:
- Ta… ta nói gì được?
Lý Ngư nói:
- Nói gì mà nữ nhân nghe xong mềm lòng ý.
Hoa Lâm bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng dùng ngữ khí cực khẩn thiết nói:
- Lý Ngư đại ca, ngươi đừng quỳ nữa. Lúc ở trong đại lao, đầu gối của ngươi đã bị đội trưởng nhà lao đả thương, về sau mà chúi xuống đau đớn không khác gì kim đâm, ngươi quỳ lâu như vậy, làm sao chịu được?
Cát Tường ở bên cạnh phòng khách, đang do dự, nghe được câu này trong lòng xiết chặt.
Lý Ngư giơ ngón cái ra trước mắt, vênh mặt lên với Hoa Lâm, thằng nhãi này, phản ứng nhanh, có tiền đồ.
Hoa Lâm được cổ vũ, lại thấy Lý Ngư giơ ngón tay cái lên, lại giơ tay sờ sờ dưới sườn, lập tức lanh lợi nói:
- Lại nói, trước đó vì báo thù cho phụ thân, bị quan binh đánh gãy hai cái xương sườn, để lại ám thương, quỳ lâu như vậy, liệu có phải..,.
Lý Ngư lặng lẽ liếc mắt, hắn chỉ hơi ngứa ở dưới xuong sườn nên gãi gãi mà thôi, có cần khoa trương như vậy hay không? Tuy nhiên, lúc này ở cửa phòng bên cạnh truyền đến tiếng thở nhẹ đau lòng của Cát Tường, Lý Ngư như bắt được phương hướng, cảm thấy chiêu này có tác dụng với Cát Tường.
Hắn lập tức thở hổn hển miệng há to, cố hết sức nói:
- Không có… không có việc gì! Xương sườn không sao. Chỉ là đùi phải… ta… từ Lũng Hữu vộ vã về Trường An tìm mẹ và Cát Tường, biết rõ có mã phỉ cản đường nhưng vẫn vội vàng lên đường. Kết quả trên đường đại chiến với La Bá Đạo, đùi phải bị gãy xương, lại bởi vì trời giá rét, nên mới có tật, giờ đây… đã… không có cảm giác, ngươi… ngươi giúp ta làm thẳng chân…
Lương tâm Cát Tường cô nương rốt cuộc không chịu được nữa, Lý ca ca thật sự là đáng thương, hắn đã nếm qua không ít cực khổ! Nhất là nghe Lý Ngư thở không ra hơi thống khổ kể lại, hắn nóng lòng muốn trở về Trường An, biết rõ gian nan nguy hiểm, biết rõ ác phỉ cản được vẫn còn cố ý ra đi, kết quả…
Trong mắt Cát Tường bắt đầu nhòe lệ, bước nhanh vào phòng khách, nhào tới đỡ lấy Lý Ngư, nghẹn ngào nói:
- Lang quân, ta đỡ, huynh mau đứng lên…
Hoa Lâm thấy mình đã công đức viên mãn, nên thành thật lui thân, quăng ánh mắt “bản thân chúc phúc” về phía Lý Ngư rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Lý Ngư nhếch môi, quật cường nói:
- Không! Mẹ… còn chưa nói tha thứ cho ta, hơn nữa, là ta có lỗi với muội, trong lòng ta rất áy náy!
- Huynh không có! Huynh không có! Mau đứng lên, đừng để bản thân bị thương…
Rốt cuộc nước mắt của Cát Tường cũng tuôn rơi thi nhau lăn xuống, Lý Ngư nhìn thấy, trong lòng cũng cảm thấy đau xót, nhưng muốn cởi bỏ khúc mắc trong lòng của nàng, tuyệt đối không thể vạch mặt màn xiếc này, đành phải cố gắng chống đỡ.
Cát Tường đỡ lấy một cánh tay của Lý Ngư, đỡ hắn đứng lên. Kéo hắn đến một bên, để hắn ngồi xuống, quỳ xuống dưới đất, mát xa đùi phải cho hắn, nức nở nói:
- Lang quân, huynh có đỡ chút nào không?
- Ta không sao! Ta thật sự không sao! Chỉ là muội… Cát Tường, ta xin lõi! Là ta không tốt…
Lý Ngư thấy nàng lo lắng khẩn trương như vậy, vội vàng vàng an ủi kéo Cát Tường tới, ôm nàng vào lòng. Dù hắn diễn trò trước mặt Cát Tường, nhưng lúc này hành động cùng thổ lộ nỗi lòng lại phát ra từ sự tận đáy lòng.
Hai người ôm nhau, nghe tiếng tim đập dồn dập của nhau, như lại nhớ về thời gian lúc trước, hết thảy đều như đã quên, hết thảy lại như đều nhớ kỹ, toát lên nỗi lòng, chỉ có tràn đầy cảm giác ấm áp.
- Đây là toàn bộ tư liệu về Lý Ngư?
Tô Hữu Đạo xem hết chồng tư liệu dày đặc, buông xuống, nhìn về người trẻ tuổi trước mắt.
Lúc này, Tô Hữu Đạo còn đang ở Trử gia, đại gia đình đang ở tang. Tang lễ đã toàn tất, sau đó lại có nhiều sự vụ cần phải xử lý, Lý Ngư biết mình không thể làm sư gia nên đã có ý định đề cử Tô Hữu Đạo trở thành phụ tá của Trử Long Tướng, mọi sự tình đều giao cho ông ta.
Mà Tô Hữu Đạo cũng bởi vì trở thành nhị sư gia của Trử gia nên cũng có quyền hạn nhất định, muốn cho người của mình vào trình cho mình tài liệu bí mật, cũng không phải là chuyện khó.
Người trẻ tuổi kia dù chỉ mới hai mươi tuổi, thoạt nhìn lại cực lạnh tĩnh trầm ổn, anh ta cẩn thận trả lời:
- Tiên sinh, đây là những gì chúng ta đã điều tra được, đây là toàn bộ tình báo có được về người này!
Tô Hữu Đạo khẽ gật dầu, trầm ngâm nói:
- Thì ra tháng chín năm ngoái hắn ra rù!
Người trẻ tuổi kia nói:
- Cho nên, chúng ta cho rằng, người này không thể bồi dưỡng!
Tô Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn anh ta, mỉm cười nói:
- Tại sao?
Người trẻ tuổi nói:
- Hắn vất vả đến kinh, hiển nhiên là vì hẹn ước vào mùa thu, tử chí đã định, dạng người như vậy, chỉ còn sống được vài tháng, làm sao có thể hiệu lực giúp tiên sinh?
Tô Hữu Đạo gõ tay lên chồng tài liệu nói:
- Giữa những thứ này, ta nhìn thấy không phải là tử chí, mà là ước vọng muốn sống. Một người nếu đã ôm ý niệm phải chết, có nhiều chuyện sẽ không đưa ra sự lựa chọn như vậy.
Ông ta nhắm hai mắt lại, lại từ từ mở ra nói:
- Ngươi nói, hắn có tư tình với đại tiểu thư của Long gia trại tại Lũng Hữu?
Người trẻ tuổi vẫn dùng ngữ khí cẩn thận như trước nói:
- Chuyện này, không có nhân chứng tận mắt nhìn thấy. Tuy nhiên, theo như tình hình kết giao giữa hai người khi còn ở Long gia trại, cùng với biểu hiện của Long tiểu thư khi Lý Ngư rời khỏi, thuộc hạ tám phần nắm chắc, hai người đã trở thành vợ chồng trên thực tế.
Tô Hữu Đạo mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy, hắn càng không muốn chết.
Người trẻ tuổi không chịu phục nói:
- Nghĩ sau khi chết nên muốn lưu lại người nối dõi cho Lý gia.
Tô Hữu Đạo gật đầu nói:
- Không sai! Nhưng Lý Ngư cũng không biết khi hắn trốn tới Lũng Hữu, có thể gặp được Long tiểu thư. Hắn ở Lợi Châu tự xung là” tiểu thần tiên”, những nhà muốn kết thân nhân với hắn đếm không hết, nếu hắn có tâm tư này, vì sao không đồng ý?
Người trẻ tuổi có chút ngẩn ngơ.
Tô Hữu Đạo gật đầu, khẳng định nói:
- Cho nên, ta có thể kết luận, người này từ đầu đến cuối, không hề nghĩ tới mùa thu sẽ quay lại kinh thành chịu chết?
Người trẻ tuổi nói:
- Vậy hắn… lại tới Trường An…
Tô Hữu Đạo nói:
- Đó là bởi vì, mẹ của hắn và người trong lòng đang ở tại Trường An!
Tô Hữu Đạo đứng lên, hai tay chắp sau lưng, đi đi lại lại vài bước, bỗng nhiên dừng lại, nói với người trẻ tuổi:
- Người này ở Lợi Châu giả làm Tiểu thần tiên lừa bịp mọi người, tích lũy tiền tài. Nếu hắn không có sinh oán với Nhậm thái thú, thì sao lại trốn tới Lũng Hữu?
Với bản lĩnh của hắn, ở lại Lũng Hữu cũng chưa chắc không tìm được sinh kế, hà tất khi các Long chiến sĩ khác không dám xuất đầu lộ diện lại dũng cảm đứng ra, gánh lấy trọng trách hung hiểm đối mặt với La Nhất Đao? Người này có tình có nghĩa, chịu ân người khác nhất định phải báo lại, không tham sống sợ chết. Nếu ta đoán không sai…
Trong mắt Tô Hữu Đạo lộ ra một tia vui vẻ nói:
- Hắn tới Trường An là để mang theo mẫu thân và người trong lòng mai danh ẩn tích, viễn độn tha hương. Nói như vậy, nếu để hắn lẫn vào dưới trướng của Thường Kiếm Nam, chẳng lẽ không phải là đã được tiện lợi?
Người trẻ tuổi gật đầu:
- Nếu đã như vậy, làm thế nào để hắn theo kế hoạch của chúng ta?
Tô Hữu Đạo rõ ràng có ý muốn dạy bảo người này, liếc mắt nhìn người trẻ tuổi nói:
- Ngươi có chủ ý gì?
Người trẻ tuổi nghĩ ngợi, lạnh lùng nói:
- Ta nghĩ, có thể giết chết Cát Tường, giá họa cho Nhiếp Hoan, Trương Nhị Ngư, thậm chí là Thường Kiếm Nam, như vậy hắn muốn báo thù, rồi đứng trước một thế lực khổng lồ như vậy, lựa chọn tốt nhất là trà trộn vào trong đó, động thủ.
Tô Hữu Đạo lắc đầu:
- Trên đời, không có tường nào mà gió không lọt qua được
Người trẻ tuổi không hiểu nhíu mày.
Tô Hữu Đạo chậm rãi nói:
- Ta muốn nâng đỡ hắn trở thành chủ của chợ tây, cũng là để làm việc cho ta. Đây là mục đích của chúng ta, nhưng toàn bộ kế hoạch phải hết sức chu toàn. Coi như dẫn dắt hơn nữa, cũng có thể bỏ đi thủ đoạn của chính mình, bằng không, khi chúng ta thật sự nâng đỡ hắn lên vị trí cao, chính là đã dựng cho mình một kẻ địch mạnh mẽ.
Người trẻ tuổi chần chờ nói:
- Như vậy…
Tô Hữu Đạo cầm một ít tư liệu dưa trả lại cho người trẻ tổi:
- Theo dõi hắn, hướng dẫn theo đà phát triển, chế tạo cơ duyên!
Phan đại nương lấy tiền giao cho Hoa Lâm, khi quay lại phòng khách đã thấy con trai và Cát Tường đã bắt tay thân mật, cảm thấy rất vui mừng. Phan đại nương rất thức thời không hỏi hai người hòa giải thế nào, mà nhân cơ hội ngắt lời, hỏi Lý Ngư tính toán cho sau này.
Lý Ngư còn có án tử trong người, tháng chín mùa thu này phải về Trường An chịu án tử, khi hắn ở Lợi Châu đã thẳng thắn nói với mẫu thân và Cát Tường, hơn nữa nói ra kế hoạch mang theo hai người mai danh ẩn tích. Hôm nay ba người lại thân xui quỷ khiến trở lại Trường An, rõ ràng đây không phải là nơi có thể sinh sống, còn phải nghĩ biện pháp rời đi.
Lý Ngư nó ra tính toán của mình với mẫu thân và Cát Tường:
- Mẹ, Cát Tường, con nghĩ rồi, mai danh ẩn tích, đi tha hương là lựa chọn duy nhất của chúng ta. Con vốn tính toán sẽ đi về hướng đông nam, hiện tại xem ra Lũng Hữu chính là lựa chọn tốt nhất. Long gia trại rất có thế lực, hơn nữa, chỗ đó chính lệnh không ra cửa phủ, nếu như đi nơi nào, cho dù không thay tên đổi họ cũng không sợ có người tra được ra.
Phan đại nương vui mừng nói:
- Vậy thì tốt! Tên của con là phụ thân con đặt, nếu như không cần thay đổi là tốt nhất. Cát Tường, con nói xem?
Cát Tường do dự một chút nói:
- Tốt… tốt, tuy nhiên… Tới Long gia trại, cuối cùng vẫn là ăn nhờ ở đậu, nếu lang quân bị người khác bắt nạt thì sao? Con cân nhắc đã, nếu Lang quân đã được Trử tướng quân coi trọng, mà Trử tướng quân lại là tâm phúc của Hoàng Đế, nếu Trử tướng quân lại ở trước mặt Hoàng Đế cầu tình giúp huynh ấy, nói không chừng… Lang quân có thể được đặc xá, còn không phải chỉ là một câu của hoàng đế thôi sao?
Lý Ngư hiểu rõ, Cát Tường lo lắng hắn bị người Long gia khi dễ là giả, lo lắng nếu như Lý Ngư ở rể Long gia sẽ phải theo Long gia, lo sợ mình bị Long cô nương ngược đãi là thật.
Cát Tường thật đúng là nghĩ như vậy, nàng nghĩ Long gia đại tiểu thư có tài có mạo, lại lựa chọn người hai bàn tay trắng như lang quân, hiển nhiên là vì yêu hắn, nếu thật sự đi Long gia, Lang quân sẽ không bị lỗ. Nhưng chính mình…
Long gia đại tiểu thư yêu mến lang quân, chỉ sợ sẽ chán ghét chính mình, đến lúc đó đâu chỉ là nguoiwcj đãi, chỉ sợ ác phụ tác hạ, chính mình quanh năm suốt tháng sẽ không được gặp lang quân lấy một lần.
Cát Tường từng ở trong nhà của chính mình mà lại bị coi như người ngoài, sinh sống trong bóng tối đã lâu, loại thống khổ giày vò này, trong lòng nàng thật sự là nỗi sợ hãi sâu nhất.
Lý Ngư hiểu nàng đang lo lắng điều gì, nhưng đề nghị của Cát Tường lại quá ngây thơ rồi.
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Nếu Trử tướng quân cầu tình có thể tha cho ta, vậy còn những tử tù khác thì phải làm sao? Những thân nhân bằng hữu của những tử tù kia sẽ thấy thế nào? Thiên tử sẽ không phạm phải sai lầm này, nếu y muốn thả ta thì phải thả cả những người khác, nếu không sự tôn nghiêm của pháp luật sẽ không còn sót lại một chút gì.
Cát Tường nhẹ nhàng cúi đầu, sâu kín nói:
- Đã như vậy, vậy chúng ta… đi Lũng Hữu thôi.
Lý Ngư nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, trong lòng mềm nhũn nói:
- Thật ra cũng không nhất định phải đi Lũng Hữu. Hoặc là, đi Lũng Hữu, nếu chúng ta có tiền, chưa hẳn là ăn nhờ ở đậu, làm con rể của Long gia trại. Muội cho rằng, ta thích ăn cơm của người khác sao?
Trong lòng Cát Tường vui mừng, nhất thời vui vẻ nói:
- Được! Lang quân khi còn ở Lợi Châu cũng lời được một ít tiền, muội và Đai nương ở Trường An cũng buôn bán lời một ít, chúng ta…
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Để an ổn định cư thì những số tiền này là đủ rồi. Nhưng muốn có chỗ dựa ở Tây Bắc thì còn chưa đủ!
Phan đại nương vội la lên:
- Vậy làm sao bây giờ?
Lý Ngư nheo mắt lại, nghĩ:
- Lão tử không tin! Hai đời làm ngươi, lại không thể nghĩ ra được một biện pháp kiếm lời?
Lý Ngư suy nghĩ một hồi, cũng chưa nghĩ rõ ràng mình có thể dựa vào điều kiện công nghiệp hiện tại, với sự hiểu biết của hắn, phát minh ra trò chơi nào mới mẻ có giá trị.
Hắn nghĩ đến nửa ngày mà cũng không nghĩ ra được kiếp trước của hắn thông qua báo chí tạp chí, truyền bá thông qua truyền thông hiểu rõ lý niệm hoặc hình thức quảng cáo của những ông trùm kinh doanh, có cái gì độc đáo để hắn có thể đem ra sử dụng.
- Thật sự là giáo dục thất bại! Lý luận nông cạn, chỉ có thể dùng để nói phét trên bàn phím, hoàn toàn không có hiệu quả thực chiến!
Lý Ngư đổ tội cho giáo dục, sau đó yên tâm thoải mái ra ngoài cùng Hoa Lâm.
Hoa Lâm muốn thu mua gì đó cho Dương Tư Tề. Lý Ngư muốn đi cùng xem một chút, xem có chuyện gì có thể cho hắn linh cảm gì đó, nghĩ tới một cách phát tài nào đó. Đây chính là tôn nghiêm đàn ông của hắn, vì cảm giác an toàn và hạnh phúc của Cát Tường, là một người nam nhân, hắn đương nhiên phải đảm đương trọng trách này.
Hắn là người trẻ tuổi, tuổi còn trẻ, không muốn “ăn cơm nhà người”.
Hoa Lâm chọn mua gì đó, tương đối đặc biệt, thậm chí liên quan tới ngành nghề lạnh, mà chút ít thợ thủ công thì cực kỳ rời rạc. Hai người mướn một chiếc xe, chỗ này đi một chút, nhìn một chút, từ lúc nào đã tới gần phường Đạo Đức.
Lý Ngư đột nhiên nhớ tới Khang ban chủ ở Câu Lan Viện phường Đạo Đức, trước đó đã hẹn tới gặp ông ta, lúc này liền nói với Hoa Lâm chuyện này.
Hoa Lâm cũng từ lúc ra khỏi tù chưa gặp lại bạn trong tù, hai người liền chuyển hướng tới phường Đạo Đức, tới trong Câu Lan Viện gặp Khang ban chủ.
Hai người lại không hề biết, trong đoạn đường bọn họ hối hả ngược xuôi, đã một nhóm người không ngừng theo dõi, trước sau nhìn chằm chằm vào hành động của bọn họ. Người của Tô Hữu Đạo nhận lệnh “khéo léo tùy thời, chế tạo cơ duyên”, đang tìm kiếm cơ hội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận