Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 458: Cổ sư và đầu bếp.
- Ta nói Trần bà tử này, thịt này ngươi sấy khô mà …
- Ôi, Trần Cổ Sư, lão bà tử buôn bán nhưng luôn công bằng. Ngươi xem cái cân của ta, tuyệt đối không thiếu cân, ngươi cân đi, ngươi cân đi…
- Ta cân cái gì mà cân hử.
Trần Phi Dương không kiên nhẫn đẩy Trần bà tử đưa tới cái cân, cao giọng nói:
- Thịt này ngươi sấy khô biến chất rồi, biết không? Đồ này đều hỏng rồi, sao có thể đem phơi rồi lấy ra bán chứ. Ngươi ngửi đi, những thứ này đều thiu rồi.
Trần bà tử giảo hoạt nói:
- Trần Cổ Sư, đây là họ mua về không ăn để hỏng, sao lại đổ hết lên đầu lão bà tử chứ, lão bà tử không chịu.
- Ha ha. Mua về để cho bị hư hay sao? Người ta buổi sáng mới đi mua có được hay không như vậy thời gian đánh rắm thôi cũng bị hỏng à?
- Trần Cổ Sư, bọn họ mắt dài thì cũng không thiếu mũi, sẽ không nhìn, không ngửi thấy. Thứ này cũng cầm đi rồi, ai biết có phải mua ở nhà của ta hay không.
- Ngươi đừng tranh cãi với ta, luật pháp có định, dùng khí không ổn độ, quần áo không đúng đường, ngũ cốc, thực phẩm chưa chín, đều không được mang ra chợ bán. Mua những thứ đó, trong vòng ba ngày phát hiện có vấn đề, có thể trả lại hàng. Nếu như ngươi không trả, bản Cổ Sư chẳng những mạnh mẽ bắt ngươi phải lấy lại hàng, còn phải để ngươi chịu bốn mươi roi. Tuổi ngươi lớn như vậy, chịu nổi không?
- Ngươi nói đồ của lão bà tử ta không tốt? Có chứng cớ không? Trần Cổ Sư, ngươi đừng thấy tiểu nương tử người dáng vẻ được, liền có ý định lấy lòng, nghĩ muốn làm cha nuôi người ta ư?
Tiểu phụ nhân ôm đứa nhỏ đứng ở bên cạnh, bị bà ta nói như vậy, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng
Tiểu phu nhân này cũng thành thật, cho nên mua túi thịt khô cho con nhỏ, quay về phát hiện có vấn đề bèn quay lại tranh luận, kết quả bị bà tử kia xảo quyệt này làm cho nghẹn không phản bác được, đành phải mời Cổ Sư ra mặt. Trần Phi Dương là nhân vật nào, đừng nhìn hiện thấy thấy choàng áo choàng cổ sư, lúc trước chính là một tên lưu manh, nào có coi bà tử miệng lưỡi sắc bén này ra gì. Trần Phi Dương cười lạnh một tiếng, nói:
- Bà già kia, tuổi lớn như vậy rồi cũng không biết tích đức cho mình, bà nhìn xem đứa bé này của người ta, mới có ba tuổi thôi, may mắn mẫu thân người ta phát hiện sớm. Nếu đứa bé ăn vào bị làm sao thì tám mươi đại bản, đánh chết bà già ngươi đấy.
Trần Phi Dương sắn tay áo, vẫy tay với tên người hầu phía sau quát:
- Đến đây, tịch thu cho ta. Dưới ngăn tủ, dưới cái cân, trong trong ngoài ngoài đều tịch thu cẩn thận cho ta, cân thiếu, vi phạm lệnh cấm buôn bán, bán đồ bị biến chất hư thối …. Tất cả đều mang đi cho ta.
Mọi người vâng một tiếng, một loạt xông lên. Trần Phi Dương nhe răng cười độc ác trừng mắt nhìn Trần bà tử:
- Đừng nhìn ngươi cùng lão tử là bổn gia nhé, chọc vào lão tử, ngươi sẽ không có quả ngon để ăn đâu. Hễ ta phát hiện ngươi còn tiếp tục như thế, ngoài việc ngươi bị ăn hơn tám mươi đại bản, ngươi cũng đừng mong làm ăn được ở chợ Tây này nữa.
Trần bà tử vừa nghe vậy liền luống cuống:
- Ôi, Trần Cổ Sư, ngươi tức giận gì chứ? Được, được ta không lấy tiền, ta miễn phí tiểu nương tử một bọc thịt khô, ta …
- Đã muộn rồi. Trần Phi Dương trừng mắt:
- Cho đứa bé ăn đồ hư thối, ngươi thật sự không có lương tâm. Ngươi ngay cả một tên lưu manh cũng không bằng, thật thiệt thòi cho ngươi làm sao sống đến bằng tuổi này, lương tâm này của ngươi cho chó ăn rồi à? Ngươi có con gái không? Nếu có, thì càng không có lương tâm. Nếu không có, cũng chính là ông trời phạt ngươi. Trần Đại gia ta…
Trần Phi Dương đang la hét, trong đám người một tiếng gọi:
- Phi Dương huynh, Phi Dương huynh …
Trần Phi Dương quay đầu nhìn lại là gia đinh quý phủ Đệ Ngũ Lăng Nhược, chân như bị dẫm phải vỏ chuối, oạch một cái liền trượt tới, cúi đầu khom lưng, giống như con chó què xin ăn:
- Ấy, là Phương lão đệ à, sao ngươi tới thế, có gì à…
Gia đinh họ Phương kia gạt cánh tay của y ra, nói nhỏ:
- Phi Dương huynh, tới lúc rồi. Mau mau theo ta đi một chuyến.
Trần Phi Dương vừa nghe sắc mặt lập tức nghiêm lại, dùng sức gật đầu một cái:
- Được.
Trần Phi Dương quay đầu phân phó:
- Tiểu Ba Lỵ, ngươi dẫn người xử lý, phải gải quyết ổn thỏa cho tiểu nương tử này đấy. Ta có việc bận, đi trước một chút.
Dứt lời, Trần Phi Dương đi theo gia đinh họ Phương kia, phụ tá Tiểu Ba Lỵ kia được quyền lợi, lập tức lông mày nhướng lên. Thường nói, Diêm vương dễ nhìn, tiểu quỷ khó chơi, hiện tại do hắn chủ quản, so với Trần Phi Dương còn muốn lợi hại hơn, Trần bà tử kia một cước đá trúng tấm sắt, thật sự không ngừng kêu khổ.

Trần Phi Dương đi theo người làm họ Phương vội vàng tới Đệ Ngũ phủ, đi vào gặp Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Trần Phi Dương là người của Lý Ngư để lại ở chợ Tây, bình thường cũng được Đệ Ngũ Lăng Nhược chú ý, từ chỗ nàng cũng kiếm được không ít tiền thưởng, nên luôn cung kính với nàng.
Thâm Thâm cô nương kỳ thật t cũng biết, hai bên vừa gặp mặt, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền đem tình hình dặn dò lại.
Kỳ thật kế hoạch tự cứu này, thực sự thực thi, người mạnh mẽ chấp hành, thủy chung đều là Đệ Ngũ Lăng Nhược. Thứ nhất, đồ của Lý Ngư đã cất ở trong nhà mình, sợ bị người có tâm đánh cắp hoặc lấy đi, về phương diện khác cũng lo lắng thời điểm cầm đi làm chứng, nửa đường bị người ta cướp đi. Có Đệ Ngũ Lăng Nhược lo liệu, vậy yên tâm hơn. Sở dĩ còn muốn người trong nhà đi một lần, hoàn toàn là để cho song phương làm quen với nhau.
Trần Phi Dương nghe xong Đệ Ngũ Lăng Nhược chỉ bảo, vội vàng đáp ứng, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền quay người đi, từ trong kho lấy ra bản sổ sách kia, lại bảo người lấy tới một chậu than, xé phong bì, bản kê hai tờ, lại đốt chậu than, lại đem một góc sổ sách hơ lên chậu than, lúc này mới giao cho Trần Phi Dương.
Trần Phi Dương giấu kỹ trong người, lúc này bên ngoài phòng đã có sáu võ sĩ mặc thường phục, bên hông túi trống đứng ở bên đó.
Đệ Ngũ lăng Nhược gật gật đầu, Trần Phi Dương liền ngẩng đầu, giống như Cao Tiệm Ly lên thuyền Dịch Thủy, bước đi chầm chậm.
Mắt thấy sáu đại hán che chở Trần Phi Dương rời đi, Đệ Ngũ Lăng Nhược thở dài, nói với Thâm Thâm cô nương:
- Ngươi yên tâm trở về đi, nói cho lão phu nhân và Tác Tác, Cát Tường, nói Lý Ngư nhất định sẽ bình an, để họ bớt đau lòng.

Trần Phi Dương vừa rời khỏi chỗ Đệ Ngũ Lăng Nhược liền đến thẳng linh đài. Tuy nói giám tạo và giám hộ linh đài đã bị bắt, chủ thầu cũng ngồi tù rồi, nhưng việc kiến tạo linh đài vẫn chưa đình chỉ. Đám thợ này do Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong và Dương Tư Tề chỉ huy, đang bận rộn làm việc.
Trần Phi Dương tới linh đài, vượt qua công trường xây dựng khí thế ngất trời, đến bên cạnh nhà ngang, bên trong trên mặt đất đào một loạt hố đại táo bên cạnh. Ở đây có mười mấy đầu bếp, phụ trách nấu cơm tập thể ngay tại chỗ, cung thấp thức ăn cho đám thợ. Cẩu Đầu Nhi phụ trách nhóm làm công chẻ củi nhóm lửa nấu nướng.
Cẩu Đầu Nhi, đã tới Trường An.
Lý Ngư không quên hứa hẹn với gã, sau khi bên này ổn định đã kêu Trần Phi Dương truyền tin về Lợi Châu, đón gã tới đây. Cẩu Đầu Nhi lăn lộn ở Lợi Châu thật không tốt, gã không có đầu óc lưu manh, từ nhỏ gã và Lý Ngư cùng Trần Phi Dương cùng nhau lớn lên. Lúc gần đây nhất là Lý Ngư phụ trách đánh đấm, Trần Phi Dương phụ trách động não, gã phụ trách phất cờ hò reo, sau khi Lý Ngư đi một chuyến đến Trường An, rồi trở về nhanh chóng biến thành tiểu thần tiên.
Chuyện động não do gã đã kéo tới.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi giống nhau, thành tiểu tùy tùng, nhưng nếu nói về đầu óc, vẫn là Trần Phi Dương có phần hơn. Khi Lý Ngư và Trần pPhi Dương lần lượt rời khỏi, Cẩu Đầu Nhi mất đi hai người bạn, ở Lợi Châu tình cảnh liền phi thường thê thảm, đói một bữa no một bữa, qua loa không như ý. Gã nhận được thư từ Trần Phi Dương, biết Lý Ngư đã làm quan liền kích động chạy đến Trường An, vừa lúc ngày hôm sau linh đài bị cháy. Lý Ngư định giới thiệu gã đi chợ Tây theo Trần Phi Dương kiếm ăn, nhưng vì chuyện này, mới nhanh trí an bài gã làm việc ở trong linh đài, làm một đầu bếp.
Thái tử với Vương, Cổ Sư và đầu bếp, đây vốn là hai loại người không liên quan gì, nhưng hiện tại, hai người chẳng những có quan hệ hơn nữa cổ sư và đầu bếp này không ngờ có thể ảnh hưởng đến đại kế của Thái tử và Vương. Gà gáy chó trộm đồ, ở bên trong đại kế mưu quốc thường xuyên sắm vai quan trọng như thế.
Vì thế, trên linh đài diễn ra một cảnh tượng nwh thế…
Một nhóm nhân viên đang chuẩn bị nhóm lửa thoạt nhìn không thu hút chút nào, rửa sạch rau quả, bổ củi xong, chạy về bếp bên cạnh nồi lớn chuẩn bị xé một quyển sổ sách, cháu trai Bao Kế Nghiệp, tiểu chủ thầu biết chữ Bao Tiểu Đàn, bỗng nhiên phát hiện giấy hắn dùng nhóm lửa là một quyển sách quan trọng.
Tên này vừa mới xé một tờ, đang muốn nhóm lửa, liền phát hiện ra.
Bao Tiểu Đàn níu lấy cổ áo của gã, gầm thét chất vấn một trận, Cẩu Đầu Nhi ngốc nghếch liền giải thích, bản này vô cùng bẩn, dính bùn rồi, còn bị cháy bên mép sách, là gã phát hiện trên sườn đất cao, không biết là vật gì, vừa lúc lấy ra nhóm lửa …
Bao Tiểu Đàn níu lấy gã la hét, lại gã hắn đi lý luận, khiến cho toàn bộ Khâm Thiên Giám từ trên xuống dưới, quan lớn quan nhỏ không có ai là không biết. Mọi người nhất trí suy đoán: Bản sổ sách này may mắn là chưa bị đốt, nhưng đến lúc rửa sạch không ai chú ý, bị đá xuống sườn đất, sau đó bị tên này nhặt đi hóm lửa, may mắn lớn trong bất hạnh là chỉ đốt vài tờ mục lục.
Trang đầu bị xé rách, còn chưa kịp nhóm lửa. Vì thế, Cẩu Đầu Nhi ngốc bẹp đầu, cùng với bản sổ sách kia đã cùng nhau bị đưa vào Đại Lý Tự. Từ sau khi linh đài gặp chuyện không may, sự vụ giám sát chế tạo do Bắc Nha Cấm Quân trực tiếp phụ trách, cho nên vừa ầm ĩ như thế, Khâm Thiên Giám, Bắc Nha cấm quân, Đại Lý Tự, cộng thêm hơn một trăm thợ thủ công trên linh đài ai ai cũng biết.
Đại Lý Tự Khanh Chu Hồng cảm giác sâu sắc vấn đề trọng đại, lập tức một lần nữa thẩm vấn Lý Ngư, bởi vì trong lời khai của Lý Ngư, cũng không có chứng cứ như vậy, nhưng cấp trên lại nói ý rõ ràng, thì đây không phải là ngụy tạo.
Lần đề thẩm này, Lý Ngư lại nhận tội, thật sự có quyển sổ sách như vậy, nhưng phòng thu chi đã bị đốt, cho dù hắn nói ra cũng không thể chứng minh sự trong sạch của mình, gây chuyện không tốt thì ngay cả phòng thu chi bị đốt cũng là tội của hắn, hắn và Bao Kế Nghiệp tự phủi sạch chính mình, là tội phóng hỏa, cho nên trước đó chưa nói. Lúc này, Ngụy vương Lý Thái muốn cắn Lý Ngư không nhả, Thái tử Lý Thừa Càn thì liều mạng tự rũ sạch tội cho chính mình. Lý Ngư từ đầu đến cuối, vốn chưa từng tự chứng minh mình vô tội, mà bố trí hành động cho Thái tử vạn kiếp bất phục. Hắn ngay cả chứng cớ tồn tại cũng chưa từng nói, sự xuất hiện của nó, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Nhìn cái tên Cẩu Đầu Nhi ngốc nghếch kia, thi thoảng còn chảy nước dãi, rõ ràng là chỉ số thông minh thiếu thốn, cũng không cần thẩm tra, đây đích xác là việc ngoài ý muốn. Chu Đình Uý lập tức tiến cung, đem chuyện này bẩm báo với Hoàng đế. Không ngờ sự việc ngoài ý muốn này đã cứu vớt Lý Ngư, khiến Ngụy vương Lý Thái đánh một cú vào khoảng không, Mà Thái tử vẫn nỗ lực phủi sạch tội trạng lại khó tránh khỏi trở thành mục tiêu bị người ta hoài nghi. Ngụy Vương điện hạ hưng phấn quay ngược lại, nhắm thẳng vào Thái tử.
Lúc này, Hoàng đế bệ hạ mới giật mình phát hiện, sự tình đã diễn biến thành đứa con trai trưởng và tứ tử tranh giành. Vô tội nhất chính là Lý Ngư, hắn thực vô tội ngồi nhà lao, hắn cũng chưa từng dính líu đến tranh giành giữa Thái tử và Ngụy vương, thế nhưng người ta lại rất may mắn, ông trời giúp hắn rửa thoát tội danh, hiện tại nhà lão Lý mình lộn xộn, lại chẳng chút liên quan gì đến người ta cả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận