Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 548: Tên đã trên dây
Cho dù trước đó có chuẩn bị đầy đủ, nhóm đại thái giám vẫn phân chia lai lịch xuất thân của các cô gái ra rõ ràng, đến giữa trưa thì mới phân chia xong.
Dưới cùng nhất có khả năng được bố trí đi hoán y cục, hoặc là phụ trách công việc lặt vặt, căn bản không có cơ hội tiến vào trung tâm, được thái giám hoặc nữ quan quản lý trực tiếp dẫn đi rồi.
Những người khác thì do Lý Ngư dẫn vào nội cung, lại bàn giao cho nữ quan, tiến hành huấn luyện cuối cùng, họ được dậy các quy củ trong cung, sau đó mới có thể các ti kỳ chức.
Lý Ngư đảo qua các cô gái xinh đẹp, mà không phải nhìn chằm chằm người ta đánh giá từ đầu đến chân, đây đều là nữ nhân của hoàng đế, cho nên chỉ nhanh chóng đảo qua, rồi rất khách sáo đứng bên nói:
- Chư vị tú nữ, mời theo ta vào cung.
Nhóm thứ hai và thứ ba cũng không cần gọi, chỉ chú ý đi theo là được.
Lý Ngư không nhìn kỹ các tú nữ, nhưng hắn là người dẫn mọi người vào cung, nên các tú nữ đều nhìn thấy rõ hắn.
Hoa Cô cũng ở trong đoàn người này. Khi hai người quen bết, Lý Ngư đã trưởng thành, Hoa Cô mấy năm nay cũng đã trở thành đại cô nương, thay đổi khá nhiều, nếu thật sự giáp mặt, chưa chắc Lý Ngư đã nhận ra, nhưng Hoa Cô thấy hắn thì nhận ran gay.
- Quá quen mặt, giống Đại Ngư ca ca thế!
Hoa Cô nhìn LýNgư chăm chú, càng nhìn càng thấy giống, chả lẽ…Đại Ngư ca ca tiến cung làm thái giám ư?
Hoa Cô thật sự không thể tưởng tượng được, vốn Lý Ngư ở Lợi Châu xa xôi tại sao lại tới được kinh thành, hơn nữa còn vào cung trở thành thái giám. Chỉ dựa vào bản lĩnh tiểu thần tiên, bất kể đi đến đâu cũng không đói chết mới đúng chứ, sao lại trở thành một ngườ khác khác với trong tưởng tượng nàng thế.
Hoa Cô vô cùng hiếu kỳ, thỉnh thoảng lại nhìn nhìn Lý Ngư. Lý Ngư đi trước dẫn đường, không hề chú ý tới trong nhóm tú nữ có một người cứ luôn tò mò nhìn hắn.
Dương Thiên Diệp đứng trong nhóm thứ ba, cách khá xa, nhưng liếc một cái nàng nhận ra Lý Ngư ngay.
Ban đầu nàng cũng giật mình, tưởng thấy một người có diện mạo giống Lý Ngư, nhưng nhìn kỹ, cử chỉ động tác của hắn rõ ràng là Lý Ngư rồi.
- Hắn là Lý Ngư, không thể nào, sao hắn có thể vào cung được?
Dương Thiên Diệp nghĩ, nếu hắn thật sự là thái giám, chỉ một cung hình cũng không thể nào hành động lại tự nhiên như thế, chẳng lẽ mình nhận nhầm người? Nhưng người này quá giống hắn đi.
Nghĩ nghĩ, nàng lại nấp mình trong đoàn người, hai chân theo bản năng hơi cong lại. Đây đều là những tú nữ được chọn chừng mười lăm tuổi, mười ba mười bốn cũng có, mười bảy mười tám cũng có, nhưng “già” như nàng thì có một không hai. Những cô nương kia thân mình còn chưa nảy nở hết, hơn nữa thân hình của Dương Thiên Diệp khá cao, cao hơn người khác nửa cái đầu, không cẩn thận một chút thì rất dễ bị nhận ra.
Lý Ngư dẫn người đi nội cung, giao cho nữ quan, rồi cầm danh sách đi gặp hoàng đế.
Hoa Cô rất muốn biết người này có phải là Đại Ngư ca ca mà nàng từng quen biết thời thơ ấu hay không, tuy nhiên nàng vốn là con nhà quan lại, dĩ nhiên hiểu quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, hơn nữa nữ quan già vừa xuất hiện nét mặt đã sầm sì như ai đó thiếu mình tám trăm lượng bạc, dĩ nhiên nàng không dám tỏ vẻ gì.
- Ừ, cứ như vậy đi.
Lý Thế Dân mấy ngày nay tâm tình rất tệ, sắc mặt cũng kém, y chỉ tiện tay nhận danh sách, xem qua lai lịch xuất thân của các tú nữ, xác định trong đó không có người nào không phù hợp sắc phong chức vị thì gật đầu, cầm bút chu sa viết vài chữ, dặn dò Lý Ngư đi giao phó cho các ti làm việc.
Rất nhanh, danh sách sắc phong được ban ra, trong số những người vào cung lần này, có một mỹ nhân được phong làm Chính tứ phẩm, nguyên nhân ông nội từng làm Tể tướng. Có ba người khác được phong làm Tài nhân chính ngũ phẩm, bởi vì kỳ phụ đều là đại tướng một phương, trong đó bao gồm Hoa Cô.
Những cô gái còn lại thì phân chia phong làm Bảo lâm, Ngự nữ, Thái nữ. Về phần những người không được sắc phong, vẫn là tú nư, trừ phi Hoàng đế nhìn trúng, nếu không thì chưa tính là người trong phi tần, chỉ có thể làm nữ quan hoặc là cung nữ cấp cao.
Cung điện Đại Đường vô cùng khổng lồ, hậu cung giai lệ nhân số chừng mấy vạn người, thật sự đáng được xưng là một đội Nương tử quân rồi. Trên lý luận, chỉ cần Hoàng đế muốn, nữ tử hậu cung đều có thể sủng hạnh, nhưng trên thực tế có cơ duyên này lại rất ít.
Hoàng Hậu của Lý Thế Dân Trưởng Tôn thị lúc này đã qua thế, Trưởng Tôn thị mất rồi, Lý Thế Dân vẫn chưa phong hậu, cho nên hiện tại chỉ có hơn mười vị Quý phi, Thục phi, Đức phi, Hiền phi. Còn Chiêu nghi, Chiêu dung, Chiêu viện, Tu nghi, Tu Dung, Sung nghi, Sung dung, Sung viện tổng cộng chin tần cũng đủ. Về phần Tiệp dư, Mỹ nhân, Tài nhân tổng cộng hai mươi bảy thiếu ba. Bảo lâm, Ngự nữ, Thái nữ mỗi vị trí hai mươi bảy người tổng cộng tám mươi mốt cũng chưa đủ quân số. Đây là hy vọng của các tú nữ cung nga, tuy nhiên tỷ lệ quá lớn, số trống này là giữ để cho đợt tuyến tú lần sau.
Những người có được danh phận đều cho vào danh sách thị tẩm, trình tự thị tẩm hậu cung triều Đường là dựa theo trăng tròn trăng khuyết để xác định, mỗi tháng đến mười lăm thì đầy, sau mười lăm thì thiếu, cho nên từ mùng một đến mười lăm sẽ do địa vị thấp đến cao, từ mười sáu đến cuối tháng thì ngược lại, lại từ cao đến thấp.
Dưới Cửu tần là “Cửu cửu nhi ngự”, tức mỗi chín người cùng thừa ân một đêm. Cho nên vị con gái Tể tướng trúng tuyển mỹ nhân và con gái của ba vị Đại tướng biên cương trong đó có Hoa Cô trúng tuyển tài nhân còn có năm người khác trúng tuyển Bảo Lâm, Ngự Nữ sẽ cùng được sủng hạnh trong một đêm, tức là ngày hai mươi ba hạ tuần tháng này.
Hôm nay là ngày thứ mười một, vẫn còn mười hai ngày nữa. Tuy nhiên mười hai ngày này cũng không phải là suy nghĩ có tâm tình Hoàng đế, để y tạm thời nghỉ ngơi một chút, mà là vì mười hai ngày này còn phải sắp xếp nữ nhân khác hầu hạ Hoàng đế.
- Cũng khổ quá nhỉ, chuyện gì chín quá cũng hóa nẫu. Ăn no rồi mật không ngọt. Ừm…nếu Hoàng đế không muốn, cho dù có người thị tẩm, y dĩ nhiên cũng không thể ngủ. Phi tần nào còn dám trách Hoàng đế hay sao?
Lý Ngư phỏng đoán, bỗng cười gượng:
- Đúng là Hoàng đế không phải thái giám, mình để ý người khác làm gì.
Hài, hoàng đế không gấp, mình gấp cái gì.
Nhớ tới Cát Tường ngọt ngào, gợi cảm nóng bỏng, nhớ tới Thâm Tâm với cái miệng nhỏ mê người kia, rồi Tĩnh Tĩnh có thể giải tỏa nhiều tư thế mới, còn có Đệ Ngũ Lăng Nhược phong tình bách biến nữa…
Một ngọn lửa nóng thiêu đốt lên trong lòng Lý Ngư, khiến hắn vô cùng khó chịu.
Thái tử!
Thái tử đại gia của ta!
Ngươi nhanh chóng làm phản đi nha!
Mau chóng để ta bắt ngươi, là ta có thể về nhà rồi. Như bây giờ, ta chẳng thể về nhà, chẳng thể liên hệ được với ai…
Thái tử thực ra rất sốt ruột, bên Hoàng đế không có động tĩnh gì, khiến cho Thái tử bất an không thôi, nhẫn nại mấy ngày, y lại gọi Tô Hữu Đạo và mấy đồng mưu tới.
- Chư vị, cô không thể đợi thêm được nữa, cứ tiếp tục như này cô sẽ bị điên lên mất.
Lý Thừa Càn vung song quyền, hỏi Tô Hữu Đạo:
- Bên Tiên sinh đã chuẩn bị thế nào rồi, phát động chậm trễ, chúng ta sẽ càng bất lợi.
Tô Hữu Đạo nói:
- Thần đã liên hệ được với Hầu tướng quân rồi, Hầu tướng quân đã bắt đầu chuẩn bị, hôm qua thần vừa mới đem tình báo binh lực đóng giữ kinh thành và tướng phòng thủ trực hằng ngày gửi đi rồi. Hẳn Hầu tướng quân đã bắt đầu chuân bị hành động rồi.
Lý Thừa Càn sốt ruột:
- Chúng ta nên mau ra tay thôi. Chư vị có kế gì bàn bạc không?
Triệu Tiết và Đỗ Hà liếc nhìn nhau, Triệu Tiết nói:
- Vậy…kế giả bệnh gạt Hoàng đế đến thăm hỏi mà lần trước chúng ta và Thái tử bàn bạc như thế nào?
Lý Thừa Càn cười gượng:
- Chỉ sợ hiện giờ bên Đông cung báo phụ hoàng là cô chết, phụ hoàng cũng sẽ không đến Đông cung đâu. Cô…
Tô Hữu Đạo cắt ngang:
- Kế sách này vẫn có thể dùng đấy.
Lý Thừa Càn ngạc nhiên nhìn Tô Hữu Đạo.
Tô Hữu Đạo cười rộ lên:
- Như thế, có thể thu hút sự chú ý của hoàng đế sang Đông cung, để chúng ta dễ hành động.
Lý An Nghiễm giật mình tán thưởng:
- Ý kiến hay, là chúng ta “ám độ Trần Thương?
Tô Hữu Đạo gật đầu:
- Đúng thế. Việc này còn phải dựa vào Lý tướng quân. Kế hoạch của ta là như này, Thái tử cứ báo bệnh với trong cung, khiến mọi nơi chú ý. Hầu tướng quân thì dẫn binh vào thành, nếu có thể dọa quan binh thủ thành vào được thành là tốt nhất, nếu không thể, thì cưỡng ép đột phá, nhân ban đêm giết vào cung.
Lý tương quân, ngươi là Tả Đồn vệ Trung Lang tướng, phụ trách Túc vệ cung đình, đến lúc đó phải dựa vào ngươi mở cửa cung, tiếp ứng Hầu tướng quân tiến vào. Chỉ cần chúng ta có thể nhanh chóng nắm giư được Hoàng đế, đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ, Lý Tích, Uất Trì Cung có làm được gì. Bên ngoài dù có trăm vạn đại quân, cũng làm được gì.
- Khụ…thế chúng ta thì làm gì?
Triệu Tiết hỏi.
Tô Hữu Đạo nói:
- Ngươi và Đỗ huynh đến lúc đó đi Đông cung với Thái tử. Chỉ cần trong cung đắc thủ, phát ra tín hiệu, hai ngươi lập tức dẫn người đưa Thái tử vào cung. Thời điểm lâm triều, phải đảm bảo Thái tử đăng lên chính điện Vĩnh An cung, xuất hiện trước mặt bách quan.
Triệu Tiết và Đỗ Hà liếc nhìn nhau, trong lòng hơi chút thất vọng, như thế, họ chỉ có công ủng hộ, còn công lao cụ thể, còn kém hơn cả một ngón tay nhỏ của Hầu Quân Tập. Tô Hữu Đạo có công lập mưu, Hầu Quân Tập lĩnh binh vào thành, phụ trách tiếp ứng là Lý An Nghiễm, công lao của ba người này cao hơn mình, Hán vương Lý Nguyên Xương công lao cố nhiên cũng không lớn, nhưng người ta là thúc phụ của thái tử, một khi Thái tử được vị, phải nhờ vào vị Hoàng thúc này ra mặt thuyết phục người trong hoàng thất ủng hộ tân thiên tử.
Ôi, hai vị này một là Phò mã gia, một là con trai của Phò mã gia, là hoàng thân, quyền bính không nặng, vừa nghĩ tới tham gia vào kế hoạch mưu phản sinh tử nguy hiểm nhưng chỉ là một nhân vật đi đánh xì dầu, trong lòng quả thật không cam lòng.
Nhưng họ cũng biết, lúc này có tác dụng là người trong tay có binh, nên đành phải đồng ý.
Tô Hữu Đạo nói xong kế hoạch, quay sang Lý An Nghiễm:
- Lý Tướng quân hôm nào trực?
Lý An Nghiễm nghe được kế hoạch sắp thực thi thì cũng vô cùng hưng phấn, y nuốt nước miếng, đáp:
- Ngày kia. Sau buổi chiều là do ta phòng thủ Huyền Vũ môn.
Ngày kia…
Tô Hữu Đạo híp mắt:
- Việc này không thể chậm trễ, ta lập tức đi gặp Hầu Quân Tập.


Bạn cần đăng nhập để bình luận