Tiêu Diêu Du
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Chương 392: Tay nắm tay
Lý Ngư theo phản xạ hoảng hốt, sau khi tỉnh táo lại, một cái lưới lớn đã đến chụp trên đầu.
Phía trước Lý Ngư là tên sát thủ bị đá một cước vào trứng kia, đang ném ra chiếc lưới lớn hướng về phía Lý Ngư, ánh mắt cũng có vẻ hoảng hốt một chút, cảm giác đó giống như con cá vẫy vùng trong nước, mà xiên cá trong tay hắn vừa mới đâm vào nước, đâm rách mặt nước, liếc mắt nhìn qua thì chút gì đó sai sai ở vị trí ban đầu của con cá đó.
Tuy nhiên, lưới cá cũng đủ lớn, con mồi của gã vẫn đang ở trong lưới.
Trên thực tế, cũng trong nháy mắt, Lý Ngư đã trở về thay thế chỗ của chính mình.
Lý Ngư kỳ thật vẫn không muốn làm rõ nơi mình của mười năm về sau lại là một bộ dạng như vậy. Nếu như, là cùng một thời gian nhưng khác về không gian, vậy thì khi hắn quay lại, sẽ không thể cải biến được những chuyện đã xảy ra, cũng không thể quay trở về thời gian mà hắn xuất hiện lần đầu tiên của chín năm về sau, cho đến khi hắn quay lại khoảng thời gian của mười năm trước, bởi vì trong khoảng thời gian đó, sẽ có hai hắn đồng thời xuất hiện.
Trừ khi, hắn thân ở vũ trụ đa nguyên, cũng chính là không gian song song.
Vậy thì, từ khoảnh khắc hắn từ mười năm trước quay về mười năm sau của hắn, vậy chính là thuộc về thế giới song song. Hệ thống thời gian và không gian sẽ không trùng hợp, cũng không tương giao, nhưng hoàn toàn trùng hợp, dựa theo cùng một mô hình phát triển. Mà chỉ có người có được thần khí vũ trụ là trụ luân, mới có thể nắm được năng lực xuyên thời gian vào hai thế giới, mà thông qua ảnh hưởng của hắn, sẽ cải biến thành hai người của hai thế giới.
Duy chỉ có như vậy, hắn mới có thể trở thành một người ảnh hưởng. Hắn có thể từ một thế giới song song để bước vào một thế giới song song khác, thông qua hành vi chủ động của hắn, thay đổi tương lai của bản thân. Mà khi hắn từ một thế giới song song khác trở về thế giới hiện thực, cũng có thể bị nhìn thành một biến số đi xuyên vào thế giới khác, để giải quyết tương lai của thế giới hiện tại.
Nói ra thì đối với lượng tử lực học của hắn, Lý Ngư kỳ thực căn bản không hiểu, quá huyền ảo rồi. Hắn chỉ là ỷ lại một chút tri thức nông cạn, để làm ra một phỏng đoán đại khái.
Giờ khắc này, hắn đã trở lại, mà lưới đang hạ xuống.
Trong nháy mắt này, Lý Ngư hiểu rất nhiều chuyện.
Ngược lại, là cùng một thời gian điều chỉnh xuống một thời gian.
Xuyên việt, là không cùng bước vào cùng một thời gian.
Hắn cũng hiểu được rồi, tại sao phải khó khăn lắm mới đi từ nơi này tới nơi này khác, tuy rằng điểm này, hắn vẫn không chắc chắn.
Trước đó dùng máu nhỏ xuống trụ luân đều không có phản ứng, hẳn không phải là bị phá hủy, mà là “thăng cấp” rồi.
Dùng gen thân thể của hắn để giải khóa, chỉ là tương đương với một “xác nhận quyền hạn”, tức là quá trình “nhận chủ”. Khi máu kích hoạt chức năng đảo ngược thời gian, nước mắt kích hoạt chức năng xuyên thời gian không gian, từ đó dùng nó để mở ra hai chức năng “qua” và “vĩ”, thành một “thiên võng hoàn chỉnh” của nó.
Đến lúc này, khi lại lần nữa sử dụng nó, chỉ cần người sử dụng nắm giữ được quyền hạn, dùng ý niệm của nó để khống chế chìa khóa này. Giống như một cỗ xe xa hoa, bạn chỉ cần mang chìa khóa theo bên mình mà không cần phải cắm nó vào ổ khóa mới có thể khởi động động cơ của nó.
Ngẫm lại cũng vậy, một chí bảo vượt xa khoa học kĩ thuật văn minh, thậm chí là thần khí bị lực lượng cường đại thèm muốn, công năng của nó không biết mạnh bao nhiêu, sao có thể chỉ cần huyết lệ rơi xuống là khởi động.
Hắn mới vừa rồi nắm trụ luân, trong điên cuồng hét lên một tiếng, tất cả cảm xúc, tất cả ý niệm, trong thúc giục bức hạ giữa tử vong và tuyệt vọng đã thức tỉnh lại cái chìa khóa này.
Khoảnh khắc này, tất cả ý niệm của hắn đều đang hồi tưởng về mười năm sau, vào thời khắc xảy ra cảnh tượng thảm khốc kia. Cho nên, hắn bị chuyển đến khoảnh khắc này. Lại bởi vì hắn theo phản năng quay về thời điểm Đệ Ngũ Lăng Nhược đỡ nhát kiếm thay hắn, khi mà tất cả đã không thể xoay chuyển được, cho nên thời gian quay trở về cố nhiên chuẩn xác, nhưng trước khi thời gian thoáng chút dịch chuyển, hắn đã trở về ngay trước lúc đang xảy ra cảnh tượng không cứu vãn được.
Trên đời nào có thuốc hối hận.
Nhưng, Lý Ngư có.
Thần ban cho thuốc hối hận!
Tất cả những suy nghĩ trong đầu hắn xoay tròn, tuy nhiên chỉ là chuyện trong phút chốc.
Nhưng chính ngay trong khoảnh khắc này, cũng chiếm ít nhất thời gian một giây.
Mà một giây này, cũng khiến cho hắn mất đi khả năng từ trong lưới lăn ra tháo chạy.
Lưới, rơi xuống, hắn và Đệ Ngũ Lăng Nhược đang chạy bị chụp vào trong lưới.
Tên thích khách kia từ trên xe nhảy xuống, thân mình chịu sự chấn động này, từ hạ thể truyền đến cảm giác đau đớn kỳ quái, đau đến mức gã ta cảm thấy run rẩy, nâng đao ngửa mặt lên trời kêu gào một hồi, sau đó mắt như máu đánh về phía Lý Ngư, gã phải chết cũng phải kéo theo Lý Ngư làm đệm lưng.
- Đừng!
Đệ Ngũ Lăng Nhược và Lý Ngư bị mắc vào tấm lưới, nhìn thấy tên thích khách kia giống như kẻ điên đâm đao tới, Đệ Ngũ Lăng Nhược không chút nghĩ ngợi, lập tức bổ nhào về phía trước, muốn ngăn Lý Ngư ở phía sau. Nhưng Lý Ngư không hề động đậy, dưới chân giống như mọc rễ vậy. Hắn đã có phòng bị, nhưng chuyện cũ lại vẫn có thể tái diễn.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đẩy bất động, ngẩng lên kinh ngạc, Lý Ngư vẻ mặt đang vui mừng hết sức, đột nhiên xoay người, đẩy nàng về phía sau.
Hai người cử động, đã chỉnh tấm lưới quấn chặt chẽ quanh trên người bọn họ, hai người đã thành một đôi người liên thể, trước ngực dính vào sau lưng.
Một đao đâm tới, đâm vào ngực Lý Ngư.
Nhưng Lý Ngư cũng không hề để ý tới nhát đao kia, cả người hắn đều bổ nhào qua, đẩy Đệ Ngũ Lăng Nhược giang hai tay ra phía trước. Sau khi hắn đã kề sát lưng Đệ Ngũ Lăng Nhược rõ ràng nghe được hắn nói thầm một câu:
- Gạch này, chất lượng thật tốt!
Tên thích khách kia đâm một đao tới, theo cú đâm kia, người đã ngã trên mặt đất, trứng dưới háng của gã đã tụ huyết sưng thành một quả đào đại thọ, khi ngã xuống đất bị đè ép phát nổ, máu tươi tuôn ra ào ào đau đến ngất đi, trước mắt từng đợt biến thành màu đen căn bản không thể nào đứng lên nỗi.
Mà Lý Ngư bổ nhào về phía trước, trọng lượng hai người kéo theo tấm lưới toàn bộ đều nện vào lưng gã, tên thích khách cổ họng chưa kịp thốt lên một tiếng đã trực tiếp đi đời nhà mà rồi.
Mắt thấy một cảnh tượng như vậy, hai sát thủ kia kinh hãi, kết quả một tên sát thủ trong đó động tác tay trở nên chậm hơn đã bị đối phương bổ một đao trúng bả vai, cánh tay gần như đứt lìa làm hai, đau đến mức y kêu lên một tiếng thảm thiết, bị người kia vội vàng đỡ lấy.
Chỉ như vậy, tình hình của hai người có vẻ còn thảm hơn, đã chủ định trước kết cục. Hơn nữa ba thủ hạ dưới tay Đệ Ngũ Lăng Nhược đã vây chúng ở giữa, một tên sát thủ khác muốn bỏ đồng bọn mà một mình chạy trối chết cũng không được nữa rồi.
- Ngươi mặc cái gì? Sao lại không sao?
Đệ Ngũ Lăng Nhược giang hai cánh tay ra để tạo ra chút khe hở của lưới, tìm tòi phía trước, mò ra được một khối vuông vuông độ dày như ngón út của một nam nhân trưởng thành, giống như một viên gạch? Hắn làm sao lại mang theo một tấm gạch chứ?
Hai tên thích khách khác bị thủ hạ dưới tay Đệ Ngũ Lăng Nhược xử lý, còn lại hai tên. Lý Ngư thừa lúc hai tay của Đệ Ngũ Lăng Nhược mở ra được một chút khe hở, vội vàng vặn vẹo xoay người, kết quả là khi hắn xoay người lại, đối mặt với Đệ Ngũ Lăng Nhược, kết quả là chiếc lưới lại vặn vẹo rối rắm, quấn chặt bọn họ lại với nhau.
- Ngươi…cút xa một chút!
Đệ Ngũ Lăng Nhược hai bên lông mày nhướn lên, hai tay co rút ở trước ngực, dùng sức muốn đẩy Lý Ngư ra xa, để tránh khỏi cục diện mờ ám này.
Mới vừa rồi mắt nhìn thấy Lý Ngư gặp nạn, nàng không chút nghĩ ngợi, liền lao đến. Lúc này nguy cơ giải trừ, cũng ý thức được hắn cũng không phải là người yêu mười năm về trước, là người mà nàng đã hận mười năm về trước, tự nhiên không muốn hắn gần thân thể của mình. Nếu không phải Lý Ngư cùng người mà nàng nhung nhớ mười năm, thật sự là giống nhau như đúc, phản ứng bài xích của nàng không mãnh liệt như vậy mà nói, hiện tại đã đỡ buồn nôn rồi.
- Chán ghét ta như vậy, tại sao lại chạy đến cứu ta? Còn muốn chắn đao cho ta?
Lý Ngư khóe môi cười mỉm, nhẹ nhàng hỏi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn người ra, mới nói:
- Ta không phải muốn cứu ngươi, chỉ có điều dưới tình thế cấp bách lại nghĩ ngươi là hắn…hắn…
Nàng cắn cắn môi dưới, trong mắt rơi dòng lệ.
- Ta hận hắn mười năm, nguyền rủa hắn mười năm, ta căn bản không biết, hắn từ lúc mười năm trước hắn vì ta mà chết. Năm đó, hắn rất nhiều lần chắn đao giúp ta. Mà ta, chỉ là một tiểu nha đầu bên cạnh hắn, chưa từng báo đap cho hắn bất cứ điều gì. Hắn, vĩnh viễn không còn nữa, ta sống, cũng không ý nghĩa gì. Ta chỉ muốn, thay hắn ngăn một đao này…
Đệ Ngũ Lăng Nhược nước mắt lã chã rơi xuống, Lý Ngư thấy mà đau lòng.
Nhưng hai tay hắn lúc này chỉ có thể vòng trên người Đệ Ngũ Lăng Nhược, muốn nâng cũng không thể nâng lên được, vì thế…
Hắn vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm nước mắt trên khuôn mặt.
Lăng Nhược trước tiên là bị cử động này của hắn làm cho ngây người, đến khi hắn liếm đi hàng lệ khác, đôi lông mày đẹp lộng lẫy của Lăng Nhược mới bắt đầu dựng thẳng đứng lên:
- Ngươi có phải muốn chết hay không?
- Ta…
- Ngươi nhớ kỹ, ta khách khí với ngươi, chỉ bởi vì ngươi giống với hắn, nhưng nếu ngươi còn dám vô lý, ta cũng sẽ chém ngươi thành trăm mảnh!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói xong, vẻ mặt rất ghê tởm, nàng cố gắng muốn nhấc tay lên, rút tay về, nhưng đều không làm được, liền cúi đầu xuống, cọ vào ngay lồng ngực của Lý Ngư, muốn lau đi nước bọt ghê tởm kia.
Lý Ngư cúi đầu, nhìn nàng giống đứa bé đang ở trong bộ ngực mình cọ qua cọ lại, nụ cười ở môi của hắn càng rộng.
- Ha.haha…hahaha
Tiếng cười đầu tiên là rất nhỏ, sau đó biến thành cất tiếng cười to, cười rung cả người, Đệ Ngũ Lăng Nhược dính sát vào hắn cũng run rẩy lay động theo.
Một bên khác, hai tên sát thủ mắt nhìn thấy toàn quân bị tiêu diệt, một tên bị thương đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Ngươi chạy đi, báo thù cho bọn ta!
Nói xong giãy ra khỏi đối phương đang đỡ mình, giơ song chưởng ra, một thân toàn máu xông về phía mấy tên đánh đấm.
- Phù phù!
Hai thanh đao đâm vào bộ ngực của gã, gã giận trừng hai mắt, biểu cảm hò hét ngưng lại trên mặt.
Một tên sát thủ khác kêu lên một tiếng định trốn, nhưng thời điểm này lại do dự, trong khoảnh khắc do dự này, đã bị một tay đấm phía sau quét một đao, máu đỏ tươi trào ra như suối.
Lý Ngư thật sự không kìm nổi mà phá lên cười, không chỉ bởi vì Đệ Ngũ Lăng Nhược dáng điệu ngây thơ chân thành, càng bởi vì cuối cùng đã tìm được về hết thảy khoái ý đã mất đi.
Nhưng trong mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược, Lý Ngư cười nhìn rất giống kẻ bại hoại.
Khuôn mặt của nàng càng ngày càng đỏ, rốt cục phẫn nộ kêu to:
- Tên điên kia cười cái gì cười? Người đâu, mau tới đây để chém cái tên khốn kiếp này cho ta…
- Câm miệng!
Lý Ngư bỗng nhiên trừng mắt lên:
- Lão tử là tên cướp sông cướp biển Quách Nộ Nhân Đồ, giết người cướp của, không chuyện ác nào mà ta không làm, ngươi không muốn chết thì ngoan ngoãn nghe lời!
- Ngươi có bệnh à! Vui buồn thất thường, điên…điên…
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói xong, bỗng nhiên miệng há to, đôi mắt càng mở càng lớn.
Lúc này, thủ hạ của nàng đã xông lên, vội vàng cắt lưới cá, chỉ là hai người bị quấn chặt lấy, dây lưới thít chặt lên người, vài tên thủ hạ không có kéo hoặc dao nhỏ, cho nên chỉ có thể chặt đứt những chỗ lỏng trước vẫn không thể cứu được hai người ra.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không để ý những người này đang làm gì đó, nàng kinh hãi nhìn Lý Ngư, rung giọng nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi vừa mới nói cái gì?
Lý Ngư vẫn cười, nhưng trong mắt cũng ngấn lệ:
- Ta họ Dương, tên Băng, Băng trong băng thanh ngọc khiết. Là người Giang Nam Tiền Đường, ban đầu muốn đến Trường An cầu nghiệp. Mới tới Trường An, cũng không hiểu được nơi này xảy ra chuyện gì, binh hoảng mã loạn, hoảng hốt chạy bừa, mới trốn đến nơi đây. Mới rồi nghe được trong ruộng có tiếng động sàn sạt, e sợ cho các ngươi kêu loạn, cho nên mới đe dọa lung tung. Cô nương yên tâm, tại hạ cũng không phải kẻ xấu!
Lý Ngư cũng không biết vì sao, cảnh tượng kia dường như vừa mới phát sinh, lặp lại lời nói, không thiếu một chữ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược càng ngày càng kích động, khi nghe được một nửa, đã như phát bệnh sốt rét cả người run run lên.
- Ngươi …ngươi …ngươi nói ngươi tên là gì?
- Ngươi chưa bao giờ nói cho ta biết cái tên Dương Băng này có phải hay không, nhưng ta biết. Ngươi nói ta là ai?
Đệ Ngũ Lăng Nhược rõ ràng kích động, nhưng càng như thế, càng sợ đó chỉ là giấc mộng đẹp.
Nàng run giọng nói:
- Lúc trước, biết hắn... Hắn tên Dương Băng.
Lý Ngư nhìn nàng, nhìn vẻ mặt nàng khẩn trương mà chờ mong, bỗng nhiên chậm rãi ngang nhiên xông qua, và nàng giao cổ mà hợp.
Đệ Ngũ Lăng Nhược theo bản năng muốn tránh, nhưng chung quy vẫn nhịn được.
Cằm của Lý Ngư đặt tại đầu vai của nàng, ngửi ngửi mùi thơm ngát trên tóc nàng, nhẹ nhàng nói:
- Ta đi ra ngoài...
Hắn hít vào một hơi thật dài, dùng giọng khàn khàn nói:
- Ngươi nằm trên mặt đất, đừng nhúc nhích, còn cơ hội còn sống sót! Xem phúc khí của ngươi thế nào?
Cả người Đệ Ngũ Lăng Nhược lập tức cứng lại.
Mười năm này, nàng phong ấn lòng của mình, hết thảy đã trải qua kia, nàng vẫn thầm thường xuyên nhớ đến, toàn bộ, trong lòng nàng không biết tái diễn qua bao nhiêu lần.
Những lời này, hai người trốn trong bãi cõ, khi vài thời khắc một cây thương đâm tới, Băng ca ca từng nói với mình những lời này, nàng vô số lần đã từ trong mộng mà nhớ lại, vô số lần khóc trong mộng.
Lời nói này, chỉ có hắn và nàng biết, trên đời này không có người thứ ba.
Mà hiện tại, hắn nói ra.
Hơn nữa, mà ngay cả hai câu đầu, trên thực tế cũng không có ai biết, nàng cũng chưa từng nói với người nào.
- Hắn?
Chẳng lẽ là hắn?
Đệ Ngũ Lăng Nhược rụt rụt thân mình, Lý Ngư tinh tế tách ra, để cho nàng thấy được mình.
Nhưng ánh mắt Đệ Ngũ Lăng Nhược đã bị nước mắt tràn đầy, vừa mới chớp mắt thì nước mắt lại lần nữa tràn đầy, tầm mắt nàng mông lung, không thể thấy rõ ràng.
Hai người bị lưới bó buộc cũng không thể cử động, nhưng tay của họ đều ở bên hông, Lý Ngư bắt được tay của Đệ Ngũ Lăng Nhược, liền như năm đó hắn đóng giả bố y thần tướng, lẻn vào trở về nhà trọ, ngay trước mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược, cầm tay nàng lấy ngón tay ấn vào mu bàn tay như đang sờ cốt, ngón trỏ ở lòng ban tay của nàng, vẽ xuống ba chữ:
- Dẫn ngươi đi!
Viết xong ba chữ kia, nước mắt Lý Ngư cũng không kìm nổi rơi xuống dưới, nghẹn ngào nói:
- Rất xin lỗi, khiến nàng... đợi mười năm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận