Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 303: Đi trong máu
Lưu Tiếu Tiếu hoảng hốt ngẩng lên, lá táo của quả táo đỏ thi nhau rơi xuống, gây cảm giác hoa mắt.
Nhưng kẹp trong lá xanh quả hồng kia là một đạo kiếm quang sắc bén.
Lưu Tiếu Tiếu hoảng hốt muốn tránh, nhưng cây táo này rất cao, Dương Thiên Diệp lại là đạn chân hăng hái đập xuống, làm sao tránh được. Trong lúc vội vàng, thân thể Lưu Tiếu Tiếu nhoáng lên, chỉ đành miễn cưỡng tránh được chỗ hiểm trên đỉnh đầu.
Ai ngờ, Dương Thiên Diệp đang muốn gã làm như vậy. Dương Thiên Diệp cũng là nữ nhân, tuy rằng chưa từng làm mẹ, từ nhỏ đã thiếu tình thương của người mẹ nên rất coi trọng tình thân này. Nghe lời nói ác độc vô sỉ của Lưu Tiếu Tiếu, Dương Thiên Diệp tức bể phổi, vốn đã muốn một kiếm kết liễu gã rồi.
Lưu Tiếu Tiếu vừa nghiêng đầu tránh, vừa lúc đưa vai ra, một kiếm của Dương Thiên Diệp đánh xuống, Lưu Tiếu Tiếu đau đớn kêu lên, cánh tay trái đã vĩnh viễn rời khỏi thân thể gã, máu tươi bắn tung tóe lên tượng Phật Di Lặc, nhưng phật đà vẫn cười tươi như cũ, nhưng nụ cười này, là cười đời người.
Lưu Tiếu Tiếu bị mất cánh tay trái, ngã xuống, cánh tay phải chống xuống đất, cố nén đau để đỡ thân thể rồi xoay người bỏ chạy.
Dương Thiên Diệp giương kiếm lên, đuổi theo hai bước, đâm tiếp một kiếm, “phập” một cái, cánh tay phải của Lưu Tiếu Tiếu cũng rời khỏi thân thể, gã lập tức biến thành “Nhân côn!"
Lưu Tiếu Tiếu kêu lên thảm thiết, không dám ngừng lại, tiếp tục chạy như điên về phía trước, nhưng mất đi hai cánh tay, chân không vững, cả người nghiêng ngả, máu chảy đầm đìa. Dương Thiên Diệp cầm kiếm đuổi kịp đang giơ kiếm muốn chém hai kiếm nữa nhằm chém đứt hai chân của gã, để gã lập tức biến thành “Người cụt” thì ba tiểu nhị cùng chưởng quỹ kia nghe tiếng kêu thảm thiết thì lao ra khỏi khố phòng.
Vừa thấy tình hình như vậy, chưởng quỹ hoảng sợ, ông ta cầm lên cây gậy trẩu ngâm đầu quấn dây thừng xông lên, ba tiểu nhị khác cũng quay vào khố phòng lấy binh khí, rồi lao ra ngoài.
Dương Thiên Diệp hết sức căm hận mấy kẻ không có nhân tính này, dù chúng có bỏ chạy nàng cũng không chịu buông tha. Lúc này Long Tác Tác còn đang ở trong tượng phật, Dương Thiên Diệp không dám buông tay đuổi theo Lưu Tiếu Tiếu, liền cầm kiếm xông lên, chỉ một kiếm, một tên tiểu nhị bị đâm trúng yết hầu, ngã xuống.
Ba người còn lại không thể chống đỡ, chưởng quỹ kêu lên, cùng hai tiểu nhị kia bỏ chạy theo ba hướng. Chưởng quỹ kia võ công cao hơn một chút, chống cây côn trẩu xuống, cả người nhảy lên bay lên nóc nhà. Hai tiểu nhị chạy hai hướng khác nhau, kết quả bị Dương Thiên Diệp đuổi kịp một tên trước, một kiếm đâm thấu tim.
Một tên khác nghe tiếng kêu thảm thiết, trong lòng hoảng hốt, rõ ràng là nhảy lên trên nóc nhà nhưng chân lại run rẩy bị tuột xuống, hai tay vội bám vào mặt ngói, bị Dương Thiên Diệp Lăng không một kiếm, tên kia chợt thấy thân thể nhẹ bẫng đi, dễ dàng leo lên trên, sau đó mới phát hiện nửa thân thể còn lại đã bị chém đứt, ruột lòng thòng ở không trung.
Tên đó hét lên một tiếng tuyệt vọng.
Tuy rằng để chạy thoát một tên chưởng quỹ, Dương Thiên Diệp cũng không dám đuổi theo, nàng quay lại, đi vòng phật Di Lặc một vòng, sau đó một kiếm đánh xuống. Một kiếm này cũng không mạnh, chỉ đánh vào kẽ hở rất nhỏ sau đó thu lại, Phật đà kia đang nhếch miệng cười chợt “cách” một cái, cả người bị tách ra làm hai.
Long Tác Tác đang ngồi trong đó đến bị tê liệt, mất đi chỗ dựa, cả người sắp ngã, Dương Thiên Diệp vội vàng tiến lên đỡ lấy.
Lúc này, Long Tác Tác vẫn không thể nói chuyện, không thể động đậy, nhưng độc tính đã giảm dần, bộ mặt có thể cử động được, môi nàng run rẩy cố gắng muốn nói câu cảm ơn với Dương Thiên Diệp nhưng dây thanh quản như bị khống chế không thể nói ra tiếng, chỉ có hai hàng lệ cứ thế tuôn trào.
Dương Thiên Diệp nom vẻ thảm hại của nàng ta, bèn bỏ kiếm xuống ôm lấy nàng ta, an ủi:
- Không sao! Không sao! Cô giờ an toàn rồi!
Lý Ngư cùng Lương Thần, Mỹ Cảnh bị treo ở tấm lưới, bị khiêng đi trong tiếng trống đóng chợ không ngừng vang lên.
Trống đường tại Trường An này sáng sớm lúc mở cửa phường sẽ gõ, lúc đóng cửa phường cũng gõ.
Hai chợ Đông Tây lúc đóng chợ sẽ sớm hơn đóng cửa phường, gõ sáu trăm chùy, sau đó hai chợ đóng cửa chợ.
Tiếp đó, bốn thành Trường An đóng 400 chùy, cửa thành đóng lại.
Sau đó, các phường gõ 600 chùy, cửa phường đóng lại.
Đến lúc này, cấm đi lại ban đêm bắt đầu, không cho phép người qua lại.
Hôm nay tại Chợ Tây lúc tiếng trống đóng chợ vang lên, tiếng trống không nhanh không chậm, ổn mà có lực. Trong tiếng trống một nam hai nữ bị khiêng đi, người đi đường cứ ngó nghiêng tò mò nhìn, Lương Thần, Mỹ Cảnh xấu hổ dán sát mặt vào ngực Lý Ngư, chỉ mong không bị ai thấy mặt.
Đến trước cửa hàng may, cửa hàng đó đang thu dọn, chuẩn bị khóa cửa, nghe động tĩnh phía sau thì giật mình:
- Người võng này ở đâu đến thế nhỉ? Chẳng lẽ trên đời này thật sự có giao nhân trong truyền thuyết?
Lý Ngư chửi ầm lên:
- Giao nhân cái rắm thối ấy, mau cho ta mượn kéo.
Lý Bá Hạo nói theo:
- Ông chủ quán, vị tiểu khả này không lễ phép chút nào. Bằng hữu của ta cùng hai vị tiểu cô nương kia trong lúc vô ý bị trúng ám khí người khác, bị lướt nhốt lại, không thoát ra được, mà tấm lưới kia đao kiếm lại không thể cắt được, vậy mới đến xin giúp đỡ, ông cho chúng tôi mượn kéo…
Y còn chưa nói xong Lý Bá Hiên đã xông vào trong cửa hàng, cầm kéo của người ta, nói:
- Mau khiêng vào đây.
Mấy người Lưu Vân Đào vội khiêng lưới vào cửa hàng, để Lý Bá Hiên cắt lưới.
Lý Bá Hạo trợn mắt, phẫn nộ đi vào.
Tấm lưới vừa được cắt ra, Lý Ngư bị vây ở giữa thoát ra khỏi lưới đầu tiên, lập tức quát to:
- Sắp đóng chợ rồi, không còn mấy thời gian nữa cửa phường cũng đóng, chúng không kịp ra khỏi thành, cũng không kịp chạy đến đường phường xa hơn, muốn trốn chỉ có thể ở trong chợ tây này, hoặc là các phường chung quanh thôi. Các vị…
Hắn vừa mới nói đến đây, Lưu Vân Đào cùng Khang Ban chủ vén lưới, để Lương Thần Mỹ Cảnh đi ra. Hai cô gái đi ra, việc đầu tiên là tung cước, một người đá vào mông hắn, một người đạp hắn bay ra đằng trước.
Lương Thần hằm hè nói:
- Toàn bộ chợ tây giao cho bản cô nương. Chỉ cần người còn trong chợ tây ta đố hắn chạy đằng trời!
Mỹ Cảnh cũng nói:
- Ba phường Hoài Đức, Sùng Hóa, Hoài Viễn giao cho ta! Nhưng để cho hắn rơi vào tay của ta, ta cho hắn sống không bằng chết!
Lý Ngư bị đạp lảo đảo chúi về trước mấy bước, xoay người lại, nghe vậy mừng rỡ, vội nói:
- Đa tạ hai vị cô nương trượng nghĩa giúp đỡ, ta sẽ lập tức đi Trử tướng quân phủ...
Lương Thần Mỹ Cảnh đồng thời thét lên chói tai, Lý Ngư vội hỏi:
- Hai vị cô nương chớ ngạc nhiên, tại hạ có giao tình với Trử tướng quân, tuy nói y đang kỳ giữ đạo hiếu…
Nói đến đây hắn phát hiện thần sắc hai nàng khác thường, ánh mắt qua bờ vai của hắn, khiếp sợ nhìn ra bên ngoài. Lý Ngư kinh ngạc quay đầu lại nhìn một chút, không có gì cả, mấy người khác cũng đang nhìn ba người hắn nói chuyện, cũng không phát hiện ra gì cả.
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Sao vậy?
Lương Thần lắp bắp hỏi Mỹ Cảnh:
- Muội cũng thấy chứ?
Mỹ Cảnh gật đầu:
- Một thứ gì đó đầy máu vừa chạy qua cửa.
Hai nàng liếc nhau, đồng thời chạy về phía trước.
Lý Ngư vội vàng đuổi theo, đến cửa, mọi người nhìn phía trước, thấy dưới ánh trời chiều, một bóng lưng người đẫm máu lảo đảo chạy tới cuối con đường dài.
Lý Bá Hạo ngạc nhiên hỏi:
- Là gì vậy?
Lý Bá Hiên nói:
- Hình như là người.
Gã vừa dứt lời, Lý Ngư cùng Lương Thần Mỹ Cảnh đã không hẹn mà cùng đuổi theo.
Lưu Tiếu Tiếu trong khoảnh khắc này có chút thay đổi, cả người đẫm máu càng khó phân biệt, ngay cả màu sắc áo bào mà y mặc cũng lộ không rõ, dưới ánh trời chiều lại cách khá xa nên ba người vẫn không nhận ra gã là ai. Nhưng và thời điểm này có một người xuất hiện một cách kỳ lạ như thế, đầu mối này đương nhiên không thể bỏ qua được.
Lưu Tiếu Tiếu quả nhiên là một kẻ chịu đựng giỏi, mất máu quá nhiều, đổi là người khác đã ngất đi từ lâu rồi, nhưng gã nhờ ý chí mạnh mẽ chống đỡ mà vẫn bước đi được, tuy trước mắt hắn đang dần dần mờ đi, cả người rét run lẩy bẩy, gần như sắp không chống đỡ nổi.
Gã muốn tiếp tục chống đỡ, gã không muốn chết, gã còn có tâm nguyện chưa xong, Lý Ngư cùng Long Tác Tác còn chưa bị gã trừng trị thích đáng. Mà giờ này khắc này, tình cảnh này, ngoại trừ Lại Đại trụ thì gã không còn ai để dựa vào rồi, không có chỗ nào để ẩn nấp rồi. Lúc này, trong lòng hắn chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Chạy trốn tới chỗ Lại Đại trụ, y sẽ giúp gã trốn thoát được!


Bạn cần đăng nhập để bình luận