Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 438: Tiền tài động nhân tâm.
Hiện tại Bao Kế Nghiệp chỉ nghe theo lệnh của Lý Ngư, Lý Ngư đã trịnh trọng giao cho gã như vậy đương nhiên gã không thể qua loa.
Sau khi xong tiệc chiêu đãi Thái Tử, rời khỏi linh đài thì các chúng quan đang đợi ở Khâm Thiên Giám cùng nhau tiến lên, sau khi hỏi thăm Lý Thừa Càn mới cung kính tiễn Thái Tử gia lên xe và giải tán.
Thực ra chỉ có ba người là vất vả mà thôi. Một là Dương Tư Tề còn đang ở nhà vẽ, một là Bao Kế Nghiệp đang cố gắng tìm đủ nhân lực để xây dựng và một người khác chính là người phụ trách chính Lý Ngư.
Bao Kế Nghiệp rất nhanh chóng theo kịp hành trình, ngày thứ hai đã tìm được nhóm nhân thủ đầu tiên, chuẩn bị máy móc, dụng cụ đã bị gỉ sét hết hạn sử dụng ở bên trong ba tầng thậm chí là ở cả tầng hầm để chuyển hết ra ngoài, tiến hành kiểm kê, lên danh sách.
Bên trong đài thiên văn không biết chứa bao nhiêu các vật phẩm niên đại, trong đó có một ít là các vật phẩm cần thiết cũng chưa hẳn mang tính thiên văn, cũng không biết là vì sao lại để vào đó và để vào đó từ bao giờ. Trong khi vệ sinh thậm chí còn phát hiện một trăm đồng tiền đã gỉ nát và một vò rượu lâu năm.
Cái bình cũng không lớn lắm, chỉ bằng một quả bí đỏ, nắp được đậy kín lại. Viên Thiên Cương nhìn vò rượu, sắc mặt nghiêm nghị, vỗ cái trán nói:
- Ai nha, ngươi xem trí nhớ của ta, nguyên bản một vò rượu lâu năm, định đặt ở trong kho lạnh vài ngày rồi uống, kết quả khi trở về kinh thành lại quên mất.
Viên Thiên Cương nói xong lập tức nâng vò rượu lên, thản nhiên bước đi. Rõ ràng Lý Ngư nhìn thấy trên nắp đậy có chữ viết, mơ hồ có thể nhìn thấy một chữ “Tấn”. Thấy bộ dạng như muốn chảy bước miếng của Viên Thiên Cương, nghĩ có lẽ hôm nay ta làm như không thấy, ngày mai lễ tạ môi giảm đi một chút là được.
Bao Kế Nghiệp cũng mặc kệ là vật gì, loại gì, đồ vặt lớn nhỏ thế nào, tính chất ra sao, hình dạng thế nào, niên đại nào, đều được miêu tả cẩn thận, ghi lại vào danh sách.
Vì để làm chuyện này một cách tỉ mỉ, thậm chí Bao Kế Nghiệp còn bỏ tiền thuê một văn nhân thi rớt. Người như vậy không chỉ biết chữ mà còn có chút tài văn chương, ghi lại các đồ vật một cách rất tỉ mỉ.
Ở thời đại này Văn Nhân thi rớt không phải là người nghèo. Phàm là có thể tham gia khoa cử thì không một người nào thực sự là nghèo, gia cảnh đều rất giàu có, nếu không căn bản là không có lực để chống đỡ một số tiền phí lớn đến như vậy. Chỉ có một số ít là không có tiền, thế nhưng được toàn cả gia tộc, dòng họ, thôn tráng cùng nhau góp vốn để tiến hành bồi dưỡng. Đây cũng là một trong những nguyên nhân vì sao bất kể quan viên nào, mặc kệ lớn nhỏ cũng đều không thoát khỏi sự ảnh hưởng và trói buộc của dòng họ.
Bởi vì vào thời đại đó, kỹ thuật in ấn cực kỳ lạc hậu, chỉ một quyển sách ít nhất cũng phải hai xâu tiền, tương đương với 1500 tới 2000 ngàn nguyên. Một thư sinh từng đóc giáo tài đủ tư cách dự khoa thì cũng phải tiêu phí hết mấy chục vạn.
Còn chưa nói tới tiêu phí cho giấy bút nghiên mực, hàng năm đi lại tới hơn một tháng tới tỉnh lý để thi hương, hơn hai tháng tới Trường An đi thi hội, ăn uống, phí ăn ở cũng phải dùng tới tiền, phí dụng để bái danh sư, kết giao bạn bè…
Mặc dù Văn nhân không trúng kho cử, không có công danh gì, cũng đã trưởng thành, tự lập môn hô, nhưng nếu so với tiểu dân thì cũng hậu đãi hơn nhiều. Bình thường trong trường hợp này bọn họ có mấy sự lựa chọn tốt: Một là có di sản do tổ tiên để lại, vậy thì dễ làm, không trúng khoa cử thì có thể làm thân thân hào địa chủ.
Loại thứ hai là nương nhờ vào nhà quyền quý, làm môn khách, phụ tá, đại vị cũng không thấp.
Loại thứ ba là nương nhờ cửa phật, có thể thơ có thể vẽ tranh, làm hòa thượng cũng là nhã tăng, rất nhanh trọng có địa vị tương ứng và thành danh.
Loại thứ tư là được người khác viện trợ, trong khoa thì, kết bạn quyền quý, nhân vật nổi tiếng, có bạn học giàu có và nổi tiếng thì tốt rồi, mỗi khi có người viện trợ, chỉ cần dẹp bỏ được lòng tự trọng và chướng ngại tâm lý, sống được cũng là hương két vị cay.
Loại cuối cùng chính là về ở ẩn. Kỳ thật loại này phần lớn cũng không thê thảm. Ngoại trừ một số ít được gia tộc góp vốn để cung cấp nuôi dưỡng, lúc này mất đi nguồn viện trợ nên cần chính mình làm việc, phần lớn là mua trên dưới một trăm mẫu đất, thuê vài người ở, vừa trông coi người làm việc, vừa múa bút thành văn, cuộc sống có chi là gian nan gì.
Tỷ như Đỗ Phủ Đỗ đại gia ở Thành Đô, chỉ tự mình chăm sóc chút hoa cỏ, khi ở Qùy Châu, ông mua bốn mươi mẫu vườn trái cây, thuê vài người làm vườn làm việc. Đô đốc Bác Mậu Lâm còn để cho Đỗ Phủ quản lý một trăm khoảnh công điền, cho ông nắm quyền năm sáu danh nô bộc kinh doanh vườn đất. Trên thực tế người ta là tiểu địa chủ.
Vị Văn nhân thi rớt mà Bao Kế Nghiệp thuê này tên là Trương Kế, thuộc vào loại thứ tư là được người viện trợ. Tuy được người viện trợ là thanh nhàn nhất nhưng cũng phải nhìn sắc mặt người ta, nếu chẳng may có ngày nào đó không được viện trợ nữa, trong nhà sẽ bị đói, có nguy cơ cao nhất.
Cho nên Bao Kế Nghiệp tìm tới hắn, lại trả thù lao cao, Trương Kế tới ngay. Ông ta không cần mất sức làm việc, chỉ để ý tới mấy trương án, ngồi ở dưới lều dựng tạm thời dưới linh đài phụ trách ghi chép.
Lý Ngư từng nhẹ nhàng tới bên cạnh ông ta quan sát xem ông ta có làm việc qua loa hay không. Liếc vội một cái, không nhìn thấy rõ đang viết gì, chỉ thấy chữ kia rất xinh đẹp, rất chỉnh tề, người như vậy lại không đỗ khoa cử, người như mình lại trở thành một quan văn, Lý Ngư có cảm giác mình có tội.
Thôn Thiên Cáp Vương Siêu đã mang binh chạy tới linh đài, ngày đêm đóng quân, phòng thủ nơi này. Thiết Vô Hoàn lại chưa tới nơi, Lý Ngư hỏi Vương Siêu mới biết là do Hoàng đế rất yêu thích tiểu bàn tử Ngụy vương Lý Thái, ở đây đang giải quyết việc chung nên phái quân tinh nhuệ tới vừa để chờ lệnh vừa để đóng quân phòng thủ. Bên Ngụy Vương Lý Thái cũng điều động một đám quân tinh nhuệ chuyển vào làm thị vệ phủ Ngụy Vương.
Thiết Vô Hoàn có thân thể cường tráng, đương nhiên sẽ trúng cử, hiện tại được xem như thị vệ của phủ Ngụy Vương. Mà phủ Ngụy Vương lại ở ngay cửa phía sau, chỉ cách một con phố, sau này cũng xem như là hàng xóm, chỉ có điều lúc này lại không tiện gặp mặt.
Lý Ngư nghe xong cảm thấy có chút không ổn, tuy hắn không hiểu nhiều về lịch sử nhưng nhớ rõ Lý Thái không có mệnh đế vương. Đương nhiên, so với kết cục của Thái Tử thì kết cục của Lý Thái cũng được xem là khá tốt, đi theo gã thì tám chín phần là không nguy hiểm tới tính mạng, nhưng lại lãng phí một anh hùng hào kiệt như Thiết Vô Hoàn.
Trong lòng Lý Ngư, người như Thiết Vô Hoàn nên có công huân sặc sỡ, làm một đại tướng quân nổi danh sử sách mới ông uổng công sinh ra trên đời này. Chỉ có điều, lúc này hắn chưa có cái năng lực kia, tất nhiên Thiết Vô Hoàn làm thị vệ ở Vương phủ trước rồi tính sau.
Dù sao Hoàng đế tương lai chân chính bây giờ vẫn còn là một cậu nhóc Lý Trị, mà quan hệ giữa Lý Trị và Lý Thái lại rất tốt, cũng không ngại hắn mơ ước ngôi đế vị, làm việc tùy hoàn cảnh là xong.
Vương Siêu tướng quân thấy mình vừa nói tung tích của Thiết Vô Hoàn thì Lý Ngư liền lâm vào trầm tư, chờ một lát vẫn không tỉnh lại liền nói:
- Lý Giám tạo?
Lý Ngư tỉnh lại nhìn về phía Vương Siêu, Vương Siêu cười híp mắt nói:
- Thái Tử có lệnh những đồ vật cũ này đều phải chuyển tới lò đúc tiêu hủy, ai có thể ngờ bên trong linh đài này có nhiều đồ vật như vậy, ta mời nhìn qua ước chừng phải hơn mười xe, không cần đợi rửa sạch mới đi, không chỉ giam xe phiền toái mà tới lúc vận chuyển cũng rất phiền phức, ta lập tức dẫn người tới chở đi.
Lý Ngư ngẫm nghĩ một chút gật đầu nói:
- Có đạo lý, những cái này cũng không bỏ xuống được, nếu không chở đi còn phải dựng lên lầu. Vậy bắt đầu vận chuyển đi. Lão Bao, lão Bao mau tới, chuyển từng cái cho Vương tướng quân.
Vương Siêu nghe thấy vậy liền xệ mặt xuống, không vui nói:
- Lý Giám tạo, Ngươi đây là ý gì? Bản giám hộ cùng ngươi phụ trách sự vụ linh đài, bây giờ chuyển giao đồ vật cho ta, còn phải giao nhận từng loại, đồng ý là từng loại, nhưng có cần cẩn thận như vậy không, ngươi đây là lo ta tham ô sao?
Lý Ngư vội nói:
- Sao Vương tướng quân nói vậy, Lý mỗ tuyệt đối không có ý này. Chỉ là lần đầu Lý mỗ phụ trách nhiệm vụ trọng đại, lo sợ sẽ làm gì đó kém trễ. Còn chưa nói…
Lý Ngư nhìn xung quanh một chút, hạ giọng nói với Vương Siêu:
- Khoản mục chỉnh tề tường tận, Thái Tử nhìn cũng biết là ta làm việc thật sự. Nếu được Thái Tử ưu ái thì … Ha ha, ngươi hiểu được, cơ hội là do mình tranh thủ.
Vương Siêu nhìn bộ dạng tự cho mình là thông minh của hắn, còn bộ dạng đắc chí, âm thầm cười, nghĩ:
- Lão tử kiểm kê từng loại, vận chuyển cho ngươi thì thế nào? Ta rút đi mấy thứ đồ đáng giá, thay vận khác vận chuyển tới lò đúc, cuối cùng cũng phải đốt đi. Thiếu mấy thứ đó đến quỷ thần đều không phát hiện.
Nghĩ đến đây, Vương Siêu thay đổi sắc mặt nói:
- Thôi, Lý Giám tạo làm việc cẩn thận, theo ngươi là được.
Vương Siêu đĩnh đạc di chuyển xuống, chỉ bảo binh lính chất lên xe, Bao Kế Nghiệp xin Trương Kế bản danh sách ghi chép, đối chiếu từng cái, tương xứng giống nhau. Vương Siêu ở sau tiếp nhận, binh lính mang đi. Cho tời gần trưa thì ước chừng vận chuyển ra bảy xe, lều dưới trống không lại có thể mang ra bên ngoài rửa sạch.
Mà bảy xe này, khi vận chuyển tới lò đúc thì bảy xe chỉ còn là các đồ nhỏ, dễ cất chứa, những thứ đáng giá đã không còn thấy bóng dáng đâu…


Bạn cần đăng nhập để bình luận