Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 258: Người đó, ta cũng có thể thay thế
hường Kiếm Nam nhìn chằm chằm Lý Ngư, nhàn nhạt nói:
- Lý Ngư, hôm nay sau giờ ngọ, Kiều Đại Lương, Dương Đại Lương bày rượu, để hòa giải người và Nhiêu Cảnh, để hoá giải hiềm khích. Sau khi tiệc rượu tan chưa lâu, Nhiêu Cảnh đã bị giết ngay chỗ ở của y, việc này ngươi có biết không?
Lý Ngư “bị sốc”:
- Cái gì? Nhiêu Cảnh chết rồi? Sao lại như vậy? Y chết thế nào? Thuộc hạ…hoàn toàn không biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Lý Ngư nhìn hai bên, đột nhiên lộ ra chút thần sắc kinh ngạc, nhất thời vừa ngạc nhiên vừa giận dữ, tràn ngập phẫn nộ:
- Chẳng lẽ Thường lão đại cho rằng Nhiêu Cảnh chết có liên quan đến thuộc hạ?
Thường Kiếm Nam hơi híp mắt lại:
- Nói như vậy, cái chết của Nhiêu Cảnh, không liên quan đến nhà ngươi?
Lý Ngư đầy oan uất ngửa mặt kêu lên:
- Đương nhiên không liên quan đến thuộc hạ rồi! Thuộc hạ không giỏi uống rượu, nhưng bởi hai vị Đại Lương và Nhiêu đại ca, nếu không uống, há lại lộ rõ kiêu căng vô lễ, là thuốc hạ uống nhiều hơn mấy chén, nên say mèm tại chỗ. Đến lúc tỉnh lại, chưa hiểu sao thì…ui chao!
Lý Ngư sờ sờ sau ót, vẻ mặt thống khổ:
- Liền bị người ta đánh ngất xỉu, tiếp theo đó còn bị mang đến nơi này, thuộc hạ không làm chuyện gì cả. Nhiêu Cảnh ở nơi nào, ta hoàn toàn không biết, lại không biết lão đại vì sao lại nhận định như thế, việc này có liên quan với thuộc hạ sao?
Lý Ngư nói đến lúc bị người khác đánh ngất xỉu, Lương Thần và Mỹ Cảnh đồng thời đỏ mặt, đều nghĩ tới cảnh xấu hổ kia. Mỹ Cảnh còn đỡ, mình tuy rằng bị sờ vào ngực, còn đỡ tỷ tỷ tự dưng đi đến, bị người khác chui vào đùi, nghĩ lại xấu hổ chết, Lương Thần không biết cảnh muội muội gặp phải, chỉ có mình là rơi vào cảnh khó xử như thế.
Hai tỷ muội nhìn qua lại, tự mình chột dạ, khuôn mặt đỏ bừng đến nhắm mắt lại.
Thường Kiếm Nam nhìn chằm chằm Lý Ngư rất lâu, bỗng nhiên tươi cười:
- Lý Ngư, ngươi nghĩ nhiều rồi, ta chỉ là hỏi theo thói quen, Đông Ly Hạ phòng thủ kiên cố, chỉ cần ta không muốn, một con ruồi cũng không bay vào được. Nơi Nhiêu Cảnh bị giết, tuy là căn phòng khách ngoài phạm vi Đông Ly Hạ, nhưng cũng cực kỳ nghiêm mật, ngươi cho dù là tâm, cũng không vào được.
Thường Kiếm Nam nói đến đây, liếc mắt nhìn về Kiều Hướng Vinh, nói:
- Lão Kiều, ngươi thấy sao?
Kiều Hướng Vinh ho khan một tiếng, vuốt chòm râu liếc nhìn Lý Ngư, chậm rãi nói:
- Hung thủ thì phải bắt, chẳng qua, việc này Kiều mỗ lại không am hiểu. Trật tự Chợ tây, vẫn luôn do Nhiêu Cảnh phụ trách, hiện nay Nhiêu Cảnh bị giết, thuộc hạ chỉ quan tâm việc mình phụ trách, hơn bốn vạn cửa hàng Chợ tây, hơn mười vạn thương gia, không có người nào đủ sức quan tâm, chỉ e rằng sẽ xảy ra loạn.
Thường Kiếm Nam bật cười, chỉ vào Kiều Hướng Vinh nói:
- Lão Kiều ơi lão Kiều, ngươi là người phụ trách kinh doanh của phường chợ, tâm tư này, toàn bộ đều đặt ở đây. Chỗ ta vẫn đang dùng người thế nào và dùng biện pháp ra sao, Nhiêu Cảnh bị giết, cái ngươi quan tâm lại chỉ là việc mà ngươi phụ trách.
Kiều Hướng Vinh nói:
- Lão đại nói sai rồi, việc của ta không phải chỉ có việc này, Chợ tây là gốc rễ lập nên Trường An, há dễ mất đi? Nếu như xảy ra bất cứ một vấn đề gì, tổn thất trên trăm vạn, thuộc hạ không thể gánh vách được. Chưởng quản Chợ tây khó khăn như đi trên lớp băng mỏng, luôn phải cẩn thận thận trọng.
Thường Kiếm Nam nói:
- Vậy ngươi có ý kiến thế nào?
Thường Kiếm Nam nhìn Kiều Hướng Vinh chăm chú, Kiều Hướng Vinh bèn quay đầu nhìn về hướng Lý Ngư, nói:
- Yến tiệc hôm nay, cũng có tiếp xúc qua một lần với Lý Ngư. Thanh niên trẻ tuổi này có dũng có mưu, ăn nói khéo léo, là một hán tử trung nghĩa, từ việc y vì Khang ban chủ của Câu Lan Viện ra mặt, cũng đủ để thấy được hắn là người có can đảm có trách nhiệm, ta rất thích. Nếu nay Nhiêu Cảnh không còn nữa, chỗ ta xem như mất đi một đại tướng, ta xin lão đại để hắn thay thế chức của Nhiêu Cảnh.
Kiều Hướng Vinh vừa nói lời này, mọi người đều ngây người. Mỗi một người đều biết, Nhiêu Cảnh là tâm phúc của ông ta, Nhiêu Cảnh chết rồi, người không thể từ bỏ ý đồ nhất là ông ta, không ngờ rằng ông ta lại đề xuất một yêu cầu như vậy.
Thường Kiếm Nam lộ vẻ khó coi:
- Việc này.., lão Kiều, việc này ngươi làm khó ta rồi. Lý Ngư là người của lão Dương, tính khí nóng nảy của lão Dương ngươi cũng biết rồi, cướp người trên tay lão ta, không thích hợp đâu?
Kiều Hướng Vinh trợn trắng mắt, nói:
- Việc chỗ Lão Dương, người nào mà làm không được? Nhân vật Lý Ngư này, chẳng lẽ đi theo lão ta học xây dựng phòng ở, vậy thì quá lãng phí rồi. Cái khó của ta ở đây là đã nói qua với lão đại rồi, ngươi không muốn cho ta người, bên này nếu như xảy ra sai sót gì, đến lúc đó đừng trách mắng ta.
Thường Kiếm Nam vẻ mặt bất đắc dĩ, phất phất tay nói:
- Thôi được rồi, người cho ngươi đấy. Lão Dương bên đó, ta đi đền cho lão ta một người khác là được rồi chứ gì.
Kiều Hướng Vinh tươi cười rạng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Đa tạ lão đại, thuộc hạ nhất định xử lý tốt Chợ tây.
Hai người ngươi một lời ta một câu, những người khác nghe đều ngây người.
Lý Ngư đứng ở đó, sắc mặt kinh ngạc, đối với tình hình sau đó, hắn đều đã phỏng đoán được, duy không bao gồm kết cục như vậy. Nhiêu Cảnh chết rồi, bèn tìm người thay thế? Chẳng trách ngôi vương Chợ tây luôn bất ổn. Nghe nói vương chợ tây trước Thường Kiếm Nam không có người nào ngồi vững quá ba năm, nhưng đến lượt thượng vị lại quá vững chắc.
Thường Kiếm Nam nói đến đây, bèn nhìn đám người Lý Ngư phất phất tay:
- Các ngươi lui xuống đi, Lý Ngư ngày mai đến chỗ Kiều Đại Lương báo danh, sẽ do y dẫn ngươi đi nhậm chức.
Lý Ngư nhìn Thường Kiếm Nam, mắt nhìn miệng đơ.
Ánh mắt Thường Kiếm Nam lộ ra ý cười hứng thú nói:
- Sao vậy, còn có việc à?
Lý Ngư bị y hỏi câu này, chợt tỉnh lại, vội vàng nói:
- A? A? Thuộc hạ không có gì, thuộc hạ…cáo lui.
Vẻ mặt Lý Ngư đơ đơ lui ra ngoài, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh còn cả Trần Phi Dương vội lui xuống, chờ khi cửa phòng chính vừa đóng lại, Lý Ngư đứng ở bên ngoài, giống như người vẫn đang nằm mộng, ngơ ngác một hồi, đột nhiên túm lấy bàn tay nhỏ của Thâm Thâm ấn vào dưới xương sườn của mình:
- Nào, cô véo ta một cái, véo thật mạnh vào!
Trong phòng chính, đoàn người Lý Ngư lui xuống, chỉ còn lại Thường Kiếm Nam, Kiều Hướng Vinh và Lương Thần, Mỹ Cảnh. Vẻ mặt tươi cười của Kiều Hướng Vinh lập tức nhạt đi, kèm theo một vẻ mặt lạnh như bằng nói:
- Lão đại, người của ta bị giết rồi, người lại giao tên có hiềm nghi giết người lớn nhất giao cho ta, đây không phải là thật chứ?
- A~~~ là thật!
Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng thét của Lý Ngư, nghe thấy ba chữ “là thật đó”,da mặt của bốn người trên sảnh không khỏi co giật. Lương Thần không cần người căn dặn, đã đi đến cửa ra vào.
Ngoài cửa, Lý Ngư thét lên, vội vàng xoa xương sườn, trừng mắt nhìn Thâm Thâm:
- Nha đầu đáng chết, cô cần gì phải mạnh tay như vậy.
Thâm Thâm lắp bắp nói:
- Là…là Tiểu lang quân ngươi kêu ta hết sức mà.
Lý Ngư trừng mắt liếc nàng:
- Có phải ta muốn cô làm gì cô đều nghe theo không.
Thâm Thâm có chút xấu hổ:
- Có một số việc…cũng không tiện lắm.
Cánh cửa kéo ra, Lương Thần trừng đôi mắt to lúng liếng đứng ở cửa:
- Đi xa một chút.
Lương Thần nghếch cằm với đám thị vệ ở hành lang:
- Đuổi họ đi.
Cánh cửa rào vừa đóng lại, Lương Thần về lại trên sảnh, nhún nhún vai, mang theo vẻ buồn cười:
- Không có gì, tên đó tưởng rằng hắn đang nằm mơ, nên kêu người véo hắn, vị cô nương đó…cũng thật thà quá.
Nghe đến câu trả lời này, hai má Thường Kiếm Nam và Kiều Hướng Vinh lại co giật mấy cái.
Thường Kiếm Nam nói:
- Những gì người này trải qua, ngươi đều nghe thấy Trần Phi Dương nói qua rồi. Sự việc ở phường Đạo Đức, càng phải do ngươi đích thân trải nghiệm. Ngươi cảm thấy, tên Lý Ngư này, nhân phẩm thế nào? Mưu lược thế nào? Tính tình thế nào? Có thể đưa lên được không?
Kiều Đại Lương suy tư kĩ càng một hồi, nhẹ nhàng gật gật đầu, nói:
- Trên Nhiêu Cảnh gấp trăm lần.
Thường Kiếm Nam cười nói:
- Nếu như vậy, ta tặng ngươi một người tài, ngươi không cảm tạ ta, còn tức giận?
Kiều Đại Lương nói:
- Không hiềm nghi hắn, ngược lại cất nhắc hắn lên, lời này Đại đương gia không tự mình nói, mà là nhân tình này nhường cho thuộc hạ, kêu hắn lĩnh ân tình của ta, cảm ơn ta, nỗi khổ tâm, ta tự nhiên hiểu rõ. Chỉ là…, sự việc kỳ quặc, tuy rằng ta không rõ hắn giết Nhiêu Cảnh như thế nào, nhưng cái chết của Nhiêu Cảnh, mười phần thì có tám chín phần là do hắn, việc này…
Thường Kiếm Nam cắt ngang lời ông ta, chuyển lời lúc đầu không nhìn thấy tội Nhiêu Cảnh, lại giao cho Kiều Đại Lương:
- Nhiêu Cảnh tự cho là thông minh, vốn đáng chết, ta không giết y là niệm tình y có lòng tốt muốn hiếu kính ta. Nhưng có người giết y, ta cũng không cần thiết đi đòi công bằng cho tên ngu xuẩn đó. Chỉ cần ngươi ta nhìn thấu nhưng không nói ra, huynh đệ bên ngoài ai biết được mánh khóe trong đó.
Kiều Hướng Vinh gật gật đầu, lại lắc đầu, cười khổ một tiếng, đứng lên nói:
- Ta biết rồi, người này, dùng thử xem sao.
Kiều Hướng Vinh chắp tay với Thường Kiếm Nam, vẻ mặt cười khổ đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam một tay vịn trên kỷ án, vỗ trán suy tư một hồi, nói với Lương Thần:
- Thay đổi, Lý Ngư có dũng có mưu, trung nghĩa vô song, nhưng không thể trọng dụng.
Lương Thần chớp mắt nói:
- Hắn làm việc gian lận dưới mắt lão đại, giết người của lão đại, ngược lại được cất nhắc trọng trụng, lúc này nói không chừng có nhiều đắc ý, hẳn vẫn đang âm thầm cười lão đại người quá ngu xuẩn, chúng ta cứ tính như vậy đi?
Thường Kiếm Nam cười cười, nói:
- Ngươi có chắc chắn là hắn làm chứ?
Lương Thần nói:
- Kỳ thực…ta vẫn không chắc chắn, nhưng mà, vết tích ở bên trong đó, đích thực giống như có người mới bò vào trong. Lại nghe người kia kể đủ thứ linh tinh cổ quái, ta cảm thấy…chính là hắn!
Thường Kiếm Nam ừ một tiếng, lạnh nhạt nói:
- Hai vị cô nương bên cạnh Lý Ngư, vốn dĩ chính là nghệ nhân ở Câu Lan Viện, hai người họ, một người biệt hiệu là Thập Bát Thâm, am hiểu nuốt kiếm. Người còn lại là “Xà Cốt Tĩnh” nhu thuật vô song.
Mỹ Cảnh “a” một tiếng, nói:
- Ý lão đại là, Lý Ngư đặc biệt dẫn theo hai người họ đến, chính là muốn lợi dụng một trong bọn họ để mang binh khí vào, lại lợi dụng người kia để thay hắn mở cửa sau mà Nhiêu Cảnh đang ở?
Lương Thần nói:
- Cho dù là biết nuốt kiếm, chuôi kiếm cũng phải lộ ra ở ngoài miệng chứ? Người bên cạnh há lại không nhìn thấy, lại nói đường ống kia hẹp vô cùng, cho dù là một vị cô nương khác hiểu được nhu thuật, nhưng nàng ta dù sao cũng đã trưởng thành, thân thể như thế, làm sao có thể chui vào được?
Thường Kiếm Nam nói;
- Trường An là nơi nào chứ? Có thể dựa vào kỹ nghệ để sinh sống ở đây, lại có thể nổi danh, vậy thì bản lĩnh cũng không nhỏ? Thuật nghiệp có chuyên công, ngươi không am hiểu, người bên ngoài chưa chắc không thể luyện đến xuất quỷ nhập thần, lư hỏa thuần thanh. Hãy nhớ kĩ, mọi việc thận trọng, đừng xem nhẹ bất kỳ người nào.
Lương Thần, Mỹ Cảnh khấu đầu, lĩnh giáo nói:
- Dạ!
Thường Kiếm Nam đột nhiên lại cười, nói:
- Ta tuy không quan tâm đến việc hắn giết Nhiêu Cảnh, nhưng cũng không thể để hắn dương dương tự đắc, coi thường ta. Các ngươi lập tức đi, chỉ điểm hắn.
Thường Kiếm Nam không nói quá chi tiết, Lương Thần, Mỹ Cảnh đi bên cạnh y đã nhiều năm, hiện tại đã không dùng tay để chỉ giáo, chỉ cần nói cho họ biết hiệu quả mà mình cần, hai người này tự nhiên sẽ biết rằng nên làm thế nào.
Hai cô gái nhỏ nghe nói cần họ đi “đe dọa” Lý Ngư, thì vô cùng hăng hái, hai người đáp lại một tiếng, bèn hưng phấn đi ra ngoài.


Bạn cần đăng nhập để bình luận