Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 30: Nam tử “trêu hoa nghẹo nguyệt”
Quách Nộ là một đao phủ, bình thường rất ít khi giao tiếp với người lạ, dần dần sinh ra thói quen ít nói, tuy người trước mặt một là bạn tốt, một là đồ đệ y cũng không muốn nói chuyện nhiều, chỉ nói với Quản Bình Triều:
- Tiểu tử này chính là Lý Ngư mà ta nói với ngươi, nó là một đứa không tệ, giao cho ngươi đó!
Quản Bình Triều gật đầu, vuốt chòm râu rồi nhe răng cười với Lý Ngư, vẫn thô tục như vậy.
Quách Nộ nhìn Lý Ngư gật đầu nói:
- Ta đi rồi, khi nào rảnh thì tới chỗ ta uống rượu.
Nói xong y liếc mắt nhìn cô bé lanh lợi kia một cái, phất tay rồi hiên ngang rời khỏi.
Quản Bình Triều ho khan một tiếng, vuốt râu nói với Lý Ngư:
- Tình hình của ngươi lão Quách đã nói với ta rồi. Về sau ngươi cứ an tâm ở lại đây với ta.
Ông ta hào phóng vung tay lên nói:
- Đỉnh núi này sau này giao cả cho ngươi!
Lý Ngư ngơ ngác nhìn khắp một lượt núi, đập vào mắt là một mảnh hoa sắc vàng rực rỡ, hắn vẫn không hiểu mình phải làm công việc gì, liền thăm dò:
- Cũng không biết học trò theo lão sư học thứ gì, chẳng lẽ là trồng loại cây cải dầu này?
Lão Quản như cười như không nói:
- Ngươi đúng là có tài, Quản mỗ cũng không hiểu được trồng trọt.
Lý Ngư nghi hoặc nói:
- Thế thì.. ?
Khi hắn đang nói, tiểu cô nương kia đã chắp hai tay ra sau lưng, giống như một bậc tiền bối nhí đi phía sau hắn, đi vòng quanh hắn, quan sát từ trên xuống dưới.
Quản Bình Triều ngạo nghễ nói:
- Lão phu là một người nuôi ong.
Tiểu cô nương cười hì hì nói:
- Ngươi đi theo Quản sư phụ, sau này cũng là một nam tử “trêu hoa ngẹo nguyệt” rồi á.
Quản Bình Triều giả vờ giận nói:
- Hoa Cô, đừng nói bậy, ta đây đang dậy đồ đệ.
Tiểu cô nương thè lưỡi, lại đi vòng quanh Lý Ngư một cách tò mò.
Lý Ngư nghe được hai chữ “Hoa Cô”, trong đột nhiên nhớ ra: “Hoa Cô? Nơi này là phía sau núi của Võ Đô đốc phủ, hay tiểu cô nương này chính là nhị tiểu thư của Võ gia?
Lý Ngư theo bản năng nhìn cô bé một cái, tiểu cô nương lại giả làm mặt quỷ nhìn hắn, hắn thầm nghĩ:
- Người này nhất định không phải là Võ Tắc Thiên! Nữ hoàng nhất đại từ cổ chí kim thời thiếu nữ đã có lòng dạ thâm sâu trưởng thành hơn trẻ em cùng lứa tuổi rất nhiều, làm sao có thể ngây thơ khờ khạo như vậy.
Quản Bình Triều ho khan hai tiếng, sau đó tiếp tục nói với Lý Ngư:
- Quản mỗ này một thân bản lĩnh, không phải là ai cũng đồng ý truyền thụ, nhưng niệm tình cảnh ngộ ngươi đáng thương, hơn nữa ngươi giết chết Thạch Tam cũng coi như là thay Quản mỗ trút giận, nên mới truyền thụ cho ngươi vậy. Như vậy, sau này ngươi cũng có thể đem món thủ nghệ này truyền lại cho người nhà, để cho họ có kế sinh nhai.
Khi đó phàm là người thành thạo món nghề nào đó đều được xem là người có tay nghề, hễ là có một món nghề bàng thân thì có thể sống tốt hơn những người bình thường rất nhiều. Làm một người nuôi ong, mật ong đều bán cho những gia đình quyền quý giàu có, ở thời đó mà nói cũng được coi là một thực phẩm xa xỉ, nguồn thu vào so với dân thường đương nhiên cũng xa xỉ hơn rất nhiều.
Cho nên cũng khó trách Quản sư phụ giữ bí mật tay nghề như vậy, nếu càng nhiều người biết nghề này thì ông sẽ càng có nhiều người cạnh tranh, hiện giờ nhất định là khi biết hắn đã từng giết kẻ thù của mình là Thạch Tam và nể mặt Quách Nộ mới bằng lòng thu hắn làm đồ đệ. Mà Quách Nộ giúp hắn một ân tình này nghĩ đến cùng cũng là vì muốn gả biểu muội Phi Phi cho Lý Ngư, quan hệ trong đó thật sự phức tạp.
Quản Bình Triều nói:
- Hiện giờ Quản mỗ quản lý hơn mười rương ong mật, trải rộng ba bốn đỉnh núi, xác thực là sắp không kham nổi. Đặc biệt bây giờ là cuối mùa thu đang là thời điểm bồi dưỡng tân vương, thay đổi liệt vương, chăm chút để ong qua mùa đông vốn đã bận tối mặt mũi, ngươi tới rồi cũng có thể giúp ta một tay.
Hoa Cô đột nhiên xông tới giữa hai người, xoa eo, giống như một con ong chúa xinh đẹp, mở to đôi mắt, nói với Lý Ngư:
- Còn một chuyện nữa vô cùng quan trọng, chính là chơi với ta, nói chuyện phiếm cùng ta, bằng không ta sẽ không cho ngươi nuôi ong trong ruộng hoa nhà của ta.
Quản Bình Triều bất đắc dĩ nói:
- Nhị cô nương, cô có hai anh ruột, còn có hai đường huynh, có một tỷ muội, cô không tới chơi cùng bọn chúng sao lại cứ muốn chơi cùng người nuôi ong của ta.
Hoa Cô cau mũi nói:
- Bọn họ quá trẻ con, chơi với bọn họ lâu ngay cả ta cũng sẽ trở thành một kẻ ngốc, ta không thèm để ý tới bọn họ.
Đột nhiên Lý Ngư lại nghĩ, một khi mình không thể tìm thấy đường trở về tương lai, thật sự phải sống ở thời đại này thì cô nương trước mặt này có thể chính là nữ hoàng để tương lai duy nhất trong lịch sử, có quan hệ tốt với cô bé thì có nhiều hơn một lối thoát.
Nghĩ tới đây, hắn cười hì hì nói:
- Được! Tôi sẽ chơi với cô, cùng cô nói chuyện địa lý sông núi, nói chuyện đại sự thiên hạ, chuyện quá khứ tương lai. Cô nói xem cô thích kể chuyện nào?
Hoa Cô khinh miệt nhìn hắn nói:
- Hứ, ngươi nói như mình là học phú ngũ xa, bụng đầy kinh luân ý, chẳng qua cũng chỉ là một người nuôi ong thôi. Ô ô ô, khoe khoang!
Lý Ngư ngạc nhiên nói:
- Nhưng ta thật sự biết việc này, chẳng lẽ cô không thích nghe?
Hoa Cô nói:
- Đương nhiên không thích nghe! Ta muốn nghe chuyện xưa, chuyện thần thoại xưa kia.
Hắn ngẩn ngơ thầm nghĩ:
- Nếu cô gái là nữ hoàng đế tương lai, sao có thể không hứng thú với những thứ đó, không phải nó là ba tuổi gặp lão sao? Nàng đã tám chín tuổi rồi, chẳng lẽ nữ hoàng đế tương lai không phải là nàng mà là tiểu muội mới ba tuổi kia? Nếu như vậy, có quan hệ tốt với nàng cũng là một con đường gần với nữ hoàng, không thể bỏ qua.
Nghĩ đến đây, Lý Ngư cam đoan nói:
- Chuyện thần thoại xưa? Ta biết nhiều đó… Ngưu Lang Chức Nữ này, Bảo Liên Đăng này, Bạch Xà truyền này, Nhị Lang thần phá núi cứu mẹ này, Tôn Đại thánh đại náo thiên cung, còn có chuyện về cái đuôi trọc của lão Lý, có rất nhiều!
Hoa Cô nghe vậy hai mắt sáng lên, mũi đỏ bừng, chiếc miệng nhỏ há to làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng càng thêm ngọt ngào đáng yêu nói:
- Oa! Nhiều như vậy, ta chưa từng được nghe bao giờ, ngươi đúng là khá hơn lão Quản rồi đó.
Hoa Cô hưng phấn ôm lấy cánh tay Lý Ngư, một khắc sau cũng không buông ra. Quản Bình Triều nhìn cảnh “hận là đã gặp muộn” này của hai người, không khỏi lắc đầu oán hận nói:
- Ta sang núi bên kia chăm sóc bầy ong một chút, ngươi cứ ở đây, khi nào ta quay lại sẽ dậy ngươi cách “hoán vương”.
Quản Bình Triều dứt lời, vung tay áo bỏ đi.
Hoa Cô hưng phấn lôi kéo Lý Ngư ngồi xuống, đôi mắt trông mong nói:
- Đến đây, ngươi kể cho ta nghe trước một chuyện Nhị Lang Thần phá núi cửu mẫu là thế nào đi!
Lý Ngư cho rằng Hoa Cô là nữ hoàng tương lai, hoặc là tỷ tỷ của nữ hoàng tương lai mới cố y muốn ôm đùi nàng, một khi muốn sinh sống trong thế giới này thì cần có một chỗ dựa thật vững chắc, bản lĩnh nuôi ong thì cần gì vội, lập tức xốc lại tinh thần, kể chuyện xưa cho nàng nghe.
Cùng lúc đó, trong một hào trạch phường Phú Qúy thành Lợi Châu, Hột Can Thừa Cơ đang chiêu đãi Dương Thiên Diệp. Là một phú hào đứng đầu trong thành Lợi Châu, từ xưa tới này đều nghênh đón khách rất phong phú, chỉ cần sơ sẩy là có thể bại lộ thân phận của binh mình, theo lý mà nói thì Hột Can Thừa Cơ đang là khâm phạm thì không nên rêu rao như vậy.
Nhưng Hột Can Thừa Cơ là kẻ có tài, gan cũng lớn, gã nuôi mấy ngàn bọn thổ phỉ tinh nhuệ trong núi, còn bản thân lại đóng giả làm một tên lừa đảo trong sòng bạc lớn nhất trong thành, ngoài ra còn có một chức quan trong thành Lợi Châu, có thể nói là thỏ khôn có ba hang.
Tuy Hột Can Thừa Cơ bị một câu của Dương Thiên Diệp trực tiếp nói trúng tim nên mới nhún nhường nhưng với bản lĩnh của gã, sao có thể dễ dàng thần phục một nữ tử, cho dù nàng là một người của hoàng gia cao quý. Hột Can Thừa Cơ tiết lộ thân phận cho nàng biết chưa chắc không có ý muốn tăng thêm lợi thế thị uy với nàng.
Dương Thiên Diệp đương nhiên hiểu được dụng ý của Hột Can Thừa Cơ, đừng nhìn bộ dạng cực kỳ cung kính thuần phục này của gã mà nghĩ con ngựa hoang này dễ thuần phục. Vì vậy Dương Thiên Diệp cũng phấn chấn lại tinh thần, vừa ngồi xuống đã dùng danh nghĩa khai tông trực tiếp nói:
- Thừa Cơ tướng quân, ngươi có binh, ta có tiền! Ngươi có dũng, ta có mưu! Ta muốn bắt tay với ngươi khôi phục Đại Tùy, đưa ngươi làm người có công đầu trong khai quốc, ý ngươi thế nào?
Hột Can Thừa Cơ nhìn như thô lỗ nhưng ánh mắt lại xẹt qua một tia giảo hoạt, trầm giọng đáp:
- Ta có binh, tuy nhiên chỉ có vài ngàn! Ngươi có tiền, là bao nhiêu tiền? Ta có dũng là cái dũng của người thất phu, ngươi có mưu, không biết một cô nương như ngươi có thể có mưu lược gì để khôi phục Đại Tùy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận