Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 534: Giằng co.
Con chó kia quả nhiên dẫn Lý Bá Hạo và Đỗ Hành Mẫn tới chỗ của Tề Vương, cũng không biết là bởi vì Lý Bá Hạo vô thanh vô tức xuất hiện ở Vương phủ nên nói coi bọn Lý Bá Hạo là người của Vương phủ hay nó thật sự ngu xuẩn. Chú chó nhào lên cửa phòng, giơ vuốt lên cào cào, vừa quay đầu lại sủa.
Móng vuốt của con chó cào cào cái cửa, mặc dù âm thanh phát ra không lớn nhưng cô nương đang ở trên giường cũng nghe thấy được, cô ta nghe thấy không kìm được đẩy đẩy Tề Vương:
- Bệ hạ! Bệ hạ?
Tề Vương vừa cùng cô nương này mây mưa một trận, lúc này chỉ có cảm giác say và ủ rũ, nằm ngửa trên giường, chỉ đắp một chăn gấm lên hông, ngày vang, hưởng hương vị ngọt ngào.
Vì bị Nhược Vi đẩy nên Tề Vương tỉnh lại không vui nói:
- Hả?
Nhược Vi e sợ nói:
- Bệ hạ, Uất Trì tướng quân nhà chúng ta đang cào cửa, giống như có động tĩnh gì ấy.
Đúng vậy! Con chó ngu xuẩn của quý phủ Tề Vương tên là Uất trì tướng quân. Danh xưng tướng quân thì đâu cũng có, về phần vì sao gọi là Uất Trì thì không biết được.
Tề Vương nghe xong cũng không kiên nhẫn, trở mình nói:
- Con chó chết kia, vào ban ngày thì nó luôn ngủ, tới ban đêm thì tinh thần lại cực tốt, ngày mai ta làm thịt ăn.
Hắn vừa nói tới đây chợt nghe một tiếng “ầm”: vang lên, cửa phòng bị đập mạnh, giống như bị người ta đá văng ra ngoài.
Vừa nghe thấy tiếng này, Tề Vương lập tức cả kinh, biết đã xảy ra chuyện, lập tực chồm dậy, đụng phải Nhược vi cô nương.
Tề Vương đang trần truồng, kéo chăn gấm tới lưng eo, kẹp ở góc chăn, quát to:
- Người nào làm càn?
Con chó kia vui vẻ chạy vào, thè lưỡi dài, đại khái là muốn thân mật với Tề Vương, nhưng Lý Bá Hạo lại đi theo phía sau nó, y đeo khăn trùm đầu màu đen, chỉ lộ đôi mắt, ai mà không biết người này là địch?
Tề Vương đá một cước con chó bay đi, con chó kia rơi vào trên ngực của Nhược Vi cô nương, Nhược Vi cô nương vừa ngồi dậy lại bị ngã xuống.
Tề Vương hét lớn, nhấc một chiếc kỷ trà, dùng sức kéo xé thành hai nửa, hai tay xách một nửa chiếc kỷ trà đập về phía Lý Bá Hạo.
Chưa nói tới chiếc kỷ trà chế tạo bằng gỗ lê, cực kỳ chắc chắn, ngay cả búa cũng chưa chắc có thể bổ nó ra chứ đừng nói là dùng kiếm. Hơn nữa đồ vật trong phòng cũng không ít, ưu thế của kiếm cũng không phát huy được.
Lý Bá Hạo yêu quý bảo kiếm, dùng kiếm ngăn cản nhưng lại rơi xuống hạ phong.
Lúc này Đỗ Hành Mẫn đã xông tới, đứng xem trận chiến hét to:
- Đừng đứng nhìn, xông lên đi!
- Là ngươi! Gian tặc, dám phản bội bổn vương!
Tề Vương giận dữ, theo bản năng thốt ra câu như vậy, đó vốn chính là thân phận của hắn. Tề Vương thấy nhất định phải thoát thân nếu không tất bị người này bắt, nghĩ vậy lập tức dùng hai nửa chiếc kỷ trà lao ra, gào thét đạp về phía Lý Bá Hạo và Đỗ Hành Mẫn. Khoảng cảnh gần như vậy, hai người vẫn không thể đễ dàng né tránh, Lý Bá Hạo né người sang một bên tránh chỗ hiểm, Đỗ Hành Mẫn không kịp bị chiếc kỷ trà đập trúng ngực, cổ họng cảm thấy ngòn ngọt, sau đó nhổ đi.
Lúc này Nhược Vi cô nương đã bò lên, vừa thấy Tề Vương muốn chạy lập tức kêu lên bi thiết:
- Bệ hạ cứu thiếp!
Nàng mặc đơn giản chỉ một cái yếm và quần lót, lao về phía Tề Vương.
Tề Vương hét lớn, vươn cánh tay ra quờ vào eo thon của Nhược Vi, hét to:
- Đi!
Thuận thế đảo về phía trước, Nhược Vi cô nương giống như bay lên trời bay qua Tề Vương đánh vào trên người mấy tên lính đang chạy tới. Tề Vương nhân cơ hội phát lực chạy ra ngoài. Hắn đột nhiên phát lực nên chăn gấm trên người bị tuột xuống, tức thì cả người trần truồng.
Lý Bá Hiên và Thái Luân nghe thấy tiếng kêu to, chạy về phía phát ra tiếng kêu. Vừa mới đi qua hành lang, dựa vào ánh đèn mong manh của ngọn đèn chiếu xuống chỉ thấy một đạo nhân ảnh vọt tới, vừa hô to “hộ giá” rồi đột nhiên dừng lại.
Lý Bá Hiên và Thái Luân ngẩn ra, chưa kịp thấy rõ người kia, người kia đã chạy xuyên qua bọn họ như một cơn gió.
Hóa ra người này chính là Tề Vương, hắn chạy tới thì thấy nhóm nhân mã nhỏ thì cho là thị vệ của mình, lập tức kêu cứu, nhưng vừa nói ra miệng lập tức phát hiện đám người này cũng có người che mặt, chỉ lộ đôi mắt, lập tức biết không ổn.
Chỉ có điều Tề Vương xông đến quá nhanh, giờ muốn quay lại đã không còn kịp nữa nên hắn quyết định thừa dịp mọi người chưa kịp phản ứng đi xuyên qua bọn họ.
- Bắt hắn lại.
Lý Bá Hạo vung kiếm chạy tới, Lý Bá Hiên đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng xoay người, lúc này Thái Luân đã đi trước gã một bước, đuổi theo Tề Vương.
Tối nay tập kích Hoàng Cung, mục đích chính là muốn lập công, thấy Tề Vương trần truồng chạy đi như gió, Thái Luân vội vàng cầm đao gào thét bổ tới, thế nhưng lại bổ vào cây cột trụ, mà Tề Vương thì không thấy đâu nữa.
- Tức quá!
Thái Luân kêu to, cùng lúc đó lại nghe ở trên đỉnh hành lang có tiếng di động, tựa như một con báo. Thái Luân kinh ngạc chạy ra vài bước mới thấy một bóng người rẽ vào phía trên hành lang.
Đó là Lý Ngư, chẳng biết lúc nào hắn đã ở đó, đuổi theo từ phía trên.
- Người tới! Hộ giá! Hộ giá!
Tề Vương chạy được một đoạn, dừng lại thở dốc, rốt cuộc mới đứng lên hô to, chỉ chốc lát sau, đèn đuốc khắp nơi đều được chiếu sáng, giống như một cục đá đánh thức đom đóm sống ở khắp bụi cỏ trong mỏm đá.
Đỗ Hành Mẫn trong lòng nguội lạnh, nếu không kịp thời bắt Tề Vương, một khi bọn thị vệ Tề vương phủ chạy tới, mọi người sẽ chết không có chỗ chôn.
Đúng này lại nghe thấy trên nóc nhà có tiếng hô to:
- Triều đình tập mệnh phản nghịch, ai dám ngăn trở!
Trong đêm yên tĩnh, thanh âm lại rõ ràng dị thường, gần xa đều có người nhìn về phía phát ra giọng nói.
Ánh trăng như sương, chỉ thấy bóng người đứng ở trên nóc nhà, bất động như núi nói:
- Triều đình phát binh mã cửu châu, bao vây tiêu trừ Tề Vương! Lý Tích đại tướng quân đã binh lâm dưới thành Tề Châu! Thành Tề Châu cực nhỏ bé, giết hết không cần tồn nhiều công sức, nhưng vì Thiên Tử còn niệm tình phụ tử, hi vọng bất động binh qua, mỗ bèn xung phong tới trước. Lúc này ý các ngươi thế nào? Còn có thể làm gì?
Mọi nơi vắng vẻ, lặng ngắt như tờ.
Người trên nóc nhà lạnh lùng nhìn khắp nơi, rút đao dùng sức bổ tới quát:
- Lập tức dừng lại! Lập tức im miệng! Lập tức đóng cửa phòng lại. Đó là các ngươi đã lập công chuộc tội rồi!
Đêm sắc xuông, các nơi trong vương phủ, ánh đèn lay động rồi dần dần tắt hẳn, không còn tiếng ồn ào náo động nữa.
Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên và Đỗ Hành Mẫn đuổi tới bên dưới, ngửa mặt nhìn lại, Lý Ngư đứng bên trên, dùng cây đao ngăn nói:
- Thủ ở đây, Tề Vương đã trốn vào rồi.
Mọi người giật mình kinh hãi, lập tức tản ra, bao vây toàn bộ sân nhà.
Lý Ngư nhảy từ trên xuống, vội vàng tìm Đỗ Hành Mẫn nói:
- Đỗ Binh Tào, đây là nơi nào, có đường ngầm thông ra ngoài không?
Đỗ Hành Mẫn nói:
- Đây là khách xá, mặc dù trong vương phủ có bí đạo cũng không đặt ở đây.
Lý Ngư giờ mới hiểu được vì sao nơi này thoạt nhìn có vẻ xây dựng độc lập, hóa ra là Tề Vương hoảng hốt chạy bừa, trốn vào khách xá. Trong lòng hắn quyết định, xua tay nói:
- Ta mới dọa sợ thị vệ Vương phủ, chỉ sợ càng kéo dài bọn họ sẽ định thần lại. Tề Vương trần truồng lộ thế, tay không tấc sắc, lại lẻ loi một mình không làm được gì. Các ngươi thủ ở bên ngoài đề phòng hắn trốn, Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên, ta và hai người phân công nhau tìm, đề phòng đánh lén.
- Được!
Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên trả lời rõ ràng, cũng không đợi Lý Ngư mà đá văng cửa xông vào.
Lý Ngư vội đuổi kịp, vừa định nhắc nhở hai người cẩn thận không ngờ hai người đã vội lui ra, nếu không có Lý Ngư biết né tránh thì thiếu chút nữa đã bị đụng phải cái mũi.
Hai người Lý Bá Hạo lảo đảo lui ra vài bước, dựa vào hai ngọn đèn ngoài cửa chiếu vào, Lý Bá Bá Hạo đau lòng nói:
- Ai nha, kiếm của ta! Bên trong có người!
Lý Ngư nhìn chằm chằm vào chỗ hai người vừa lui ra, ở đó, có hai người mặc áo giáp. Toàn thân đều là giáp, đầu đội mũ sắt, tay trái khiên tròn, tay phải đơn đao, như phong như đóng, khí thế hồn ngưng, tuy chỉ có hai người nhưng có cảm giác như tường đồng vách sắt.
Đỗ Hành Mẫn giật mình kinh hãi, theo bản năng kêu lên:
- Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu!
Lý Ngư nhíu mày nói:
- Chính là Ngụy Thác Nam Vương cùng Ngụy Thác Bắc Vương à?
- Ha ha ha….
Theo tiếng cười to vang, cửa chính sảnh mở rộng, cây đuốc sáng trưng.
Âm Hoằng Trí, Yến Hoằng Tín cũng mặc toàn thân khôi giáp, cầm cung tiễn, Tề Vương cũng mặt toàn thân khôi giáp đừng trong sảnh. Tề Vương cười gằn nói:
- May nhờ tối qua nghị sự nên tứ vương đều ở trong cung, đây là trời không vong ta. Đỗ Hành Mẫn, bọn người tiểu nhân phô trương thanh thế, làm cho thị vệ trong cung ta khiếp sợ. Chờ sáng mai chân tướng rõ ràng, trẫm muốn xem khi đó ngươi còn muốn làm thế nào! Đóng cửa, thủ đến hửng đông!
Tề Vương rít gào, Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu, lập tức lui về trong phòng, lập tức đóng cửa tự thủ.


Bạn cần đăng nhập để bình luận