Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 246.1: Một câu vui đùa dẫn tới huyết án
Bốn người Lý Ngư theo Dương Tư Tề vào Đông Ly Hạ.
Đông Ly Hạ này long xà hỗn tạp, cơ sở ngầm vô số, nếu như là địch nhân tiến đến, ngươi nhất định sẽ gặp phải tấn công cổ quái trùng trùng, có người, còn có cơ quan. Dù không gia tăng chướng ngại, không ai dẫn đường, ngươi cũng rất khó đi vào được nơi mình muốn đến.
Nhưng nếu có người dẫn đường, vậy rất dễ dàng, không đến mức lạc đường trong vương quốc dưới lòng đất ẩn trong tửu lâu, cũng không đến mức đụng phải tiểu nhị, chưởng quỹ, thậm chí tửu khách, cô nương bán hoa hay gặp phải một đầu bếp dột nhiên tập kích.
Dương Tư Tề ngoại trừ nghiên cứu cơ quan ra, mọi việc khác cũng không hề quan tâm, không giao tiếp nhiều, mà những người ông ta giao tiếp, ông ta cũng chẳng nhớ. Trừ phi người đó có đặc điểm đặc biệt, hoặc là thân phận cực kỳ đặc thù, có thể gặp mặt một lần liền để lại ấn tượng sâu sắc cho ông ta.
May ở chỗ này là không cần ông ta nhớ người khác, chỉ cần người của Đông Ly Hạ đều biết ông ta, biết ông ta là một trong Tứ Đại Lương của mình, như vậy đủ rồi. Cho nên, có Dương Tư Tề dẫn đường, đám người Lý Ngư thuận lợi đi lên Lầu thượng lầu mà người ngoài không thể vào được.
- Đi theo ta!
Dương Tư Tề vẫn nổi giận đùng đùng, Lý Ngư đuổi theo hỏi:
- Dương tiên sinh, ông dẫn chúng tôi đi đâu thế?
Dương Tư Tề nói:
- Đi tìm Thường Kiếm Nam để hỏi rõ.
Dương Tư Tề bước đi như bay, trong hành lang dài của tầng lầu này có nhiều người đi đi lại lại, cũng không biết đang bận cái gì, có người thấy Dương Tư Tề dẫn theo người, cũng không ai ngăn cản mấy người Lý Ngư bước vào.
Một nơi dù có nghiêm mật thế nào đi chăng nữa, cho dù là hoàng cung đại nội, cảnh giới cũng giống như một tầng vỏ cây hạch đào cứng rắn, một khi tiến vào trung tâm rồi, trái lại lại không có nhiều phiền phức.
- Đến rồi!
Dương Tư Tề dừng lại trước một cánh cửa dài, Lý Ngư lướt qua thật nhanh, cánh cửa này hoàn toàn giống với những cánh cửa khác, trước cửa không có bất kỳ ký hiệu gì, hơn nữa vị trí cũng không chính giữa, nếu như có cao thủ tới giết lên trên lầu, muốn bắt giặc bắt vua trước, chỉ e không làm được, mà chỉ có thể đẩy từng cánh cửa để đi vào lục soát thôi.
Lý Ngư không tự chủ được nắm chặt đao giấu sau khuỷu tay, nhưng hắn lập tức phát hiện, sự chuẩn bị này không cần thiết chút nào. Bởi vì, khi cửa mở ra cư nhiên lại là một hành lang dài, trên hành lang này có hai hàng thị vệ đứng trang nghiêm, kéo dài từ đầu hành lang này đến cuối hành lang.
- Giao binh khí ra.
Hai thị vệ ở hàng đầu liếc nhìn Dương Tư Tề, ánh mắt lập tức rơi vào bốn người Lý Ngư, dù thấy bọn hắn đều cầm đao trong tay, nhưng không hề lộ vẻ kinh hoảng hay căng thẳng, chỉ bình tĩnh đưa ra yêu cầu.
Lý Ngư nhìn hai hàng thị vệ đứng nghiêm trang ở hai bên hành lang, gật đầu với Khang ban chủ. Khang ban chủ nhìn thấy loại thanh thế này mới biết đám người mình muốn xông vào "Đông Ly Hạ" là si tâm vọng tưởng tới mức nào, chỉ cần người ta vận dụng thủ đoạn ti tiện dùng đám bộ khoái cản trợ bọn hắn, bọn hắn cũng đừng mơ xông vào được.
Trong bốn người, chỉ có Lý Ngư là có thể đánh, nhưng Khang ban chủ cũng không biết công phu của Lý Ngư nông sâu như nào, theo ông, bốn người họ chỉ dựa vào huyết khí bản thân, muốn động tay, khả năng trong khoảnh khắc bốn người sẽ bị băm thành thịt nát.
Dù có đao nhưng so với nơi này thật sự vô nghĩa, cho nên, vừa thấy Lý Ngư gật đầu, Khang Ban chủ hít một hơi thật sâu nói với Vân Đào cùng Hoa Lâm:
- Giao đao ra đi.
Bốn thanh đao được giao cho thị vệ trong hành lang, đám thị vệ cực kỳ thành thạo kiểm tra bốn người bọn hắn từ đầu đến chân một lượt, ngay cả gót giày cũng không bỏ qua, sau đó mới cho đi. Dương Tư Tề đứng đằng trước, dáng vẻ chờ đợi rất không kiên nhẫn, chờ bọn hắn được kiểm tra xong lập tức giục:
- Đi nào.
Những thị vệ này chỉ phụ trách công tác an ninh, nên không ai để ý tới ý đồ đến của bọn hắn. Sau khi kiểm tra xong, mấy người Lý Ngư thuận lợi đi qua hành lang, đến cuối hành lang, lại là một cánh cửa, lúc cửa mở, Lý Ngư mới cảm giác được cánh cửa đó cực kỳ nặng, dựa vào chất gỗ mặt dưới, ắt là bọc thép tấm rồi.
Cửa gỗ nặng nề mở ra, đi vào trong nữa lại là một phòng khách cực kỳ rộng, đình trụ bên trong đều là gỗ lim, hơn nữa còn là loại Kim Tơ nam cực kỳ trân quý, thông thường chỉ có hoàng gia mới được dùng. Lương, trụ, bình phong, cửa sổ trong phòng này toàn bộ đều là Kim Tơ Nam.
Kim Tơ Nam, Đế Vương Mộc. Thời Tần Hán, Tần Thủy Hoàng có thể xa xỉ dùng Kim Tơ nam để xây dựng cung A Phong với diện tích 2500 mẫu, nhưng loại gỗ trân quý này sinh trưởng không dễ, càng dùng càng thiếu. Đến bây giờ, Kim Tơ Nam cố nhiên không có tình trạng giá cả khoa trương nhưng cũng cực kỳ trân quý.
Cần biết đến thời Minh, Kim Tơ Nam đã khan hiếm được liệt vào loại chỉ có hoàng thất được dùng, bách tính dân gian nếu có thể hiến một cây Kim Tơ Nam, lập tức có ngay chức vị. Đến thời Càn Long, một khắc Kim Tơ Nam là mười khắc hoàng kim, như thế, giá trị của nó hết sức vô giá.
Thời đại này mặc dù còn chưa đến mức hiếm có đến mức vậy, nhưng sự trân quý của nó vẫn không hề nghi ngờ, cả tòa phòng đều sử dụng Kim Tơ Nam để chế thành, hơn nữa có một số, trong mộc văn còn hiện lên kim quang nhè nhẹ.
Ở chính phòng, có hai tiểu nha hoàn mặc trang phục xanh hầu hạ, còn là hai tỷ muội song sinh, tầm mười lăm mười sáu tuổi mơn mởn như nụ hoa tươi, tư thái yểu điệu, mi mục như họa, khí chất đoan trang, cử chỉ nho nhã, so với khí chất tiểu thư nhân gia đại hộ cũng không hề kém.
Dương Tư Tề vào phòng chính, thở hồng hộc nói:
- Thường Kiếm Nam đâu, ta muốn gặp hắn.
Một tiểu nha hoàn ngước mắt, cười nhìn ông ta, trên gò má lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn:
- Dương tiên sinh chờ một chút, tỳ tử lập tức mời a lang tới ngay.
Ánh mắt của Lý Ngư không tự chủ được rơi vào dáng đi nhẹ nhàng của tiểu nha hoàn kia. Dáng đi của nàng tuy rằng rất nhanh, nhưng rất nhẹ, rất mềm mại, đặt xuống đất không một tiếng động, hơn nữa mơ hồ có lực đàn hồi, tựa như…một con báo săn lười biếng di chuyển, chỉ cần một lực nhún là có thể nhảy vọt cực cao.
Một tiểu nha hoàn khác đang dâng trà cho bọn hắn, đặt lên trên án. Trà rất nóng, nhưng chén lại loại sứ trắng thượng đẳng, mỏng như tờ giấy, trong suốt, từ trong khay trà đặt lên trên án, nếu tốc độ hơi chậm một chút, khó tránh khỏi sẽ bị bỏng tay ngay.
Tiểu nha hoàn kia lại cực kỳ nhanh nhẹn đặt năm chén trà lên trên án, vừa nhanh lại vừa ổn, không một giọt trà nào tràn ra ngoài. Lý Ngư không khỏi thầm giật mình, ở đây thật là tàng long ngọa hổ nha, không tính hai nha hoàn này, sợ rằng đám thị vệ bên ngoài hành lang kia còn lợi hại hơn.
Lý Ngư trước sau đã từng chứng kiến võ công của Hột Can Thừa Cơ, Dương Thiên Diệp, Mặc Bạch Diễm và La Bá Đạo, kiến thức rộng rãi, nhãn lực cũng khác biệt. Nếu để cho hắn thấy rồi đánh giá mà nói thì trước đó đám thủ hạ mà Nhiêu Cảnh dẫn theo đến Câu Lan Viện phường Đạo Đức đều là loại yếu nhất.
Những bộ khoái mới vừa rồi gặp ở dưới lầu kia, sáu người đủ để đối phó với tiểu đội vô lại mười hai mươi người, nhưng hai hàng thị vệ bên ngoài hành lang vừa rồi so với đám bộ khoái thì rõ ràng cao minh hơn, mà hai tiểu nha hoàn trong phòng chính này…
Lý Ngư tỉ mỉ suy nghĩ một chút, luận võ công hai nha hoàn đó không bằng Long Tác Tác, cũng không bằng Dương Thiên Diệp, nhưng muốn nói kém, chỉ sợ cũng không kém là bao. Hơn nữa sợ rằng cái hai nha hoàn kia học đều là kỹ năng giết người, nói như thế, thật sự đánh nhau, ai sống ai chết rất dễ dự liệu được.
Hơn nữa, đây lại là hai tỷ muội song sinh, tâm ý tương thông, chắc chắn kỹ năng hợp kích cũng tinh thông, một nhà nhưng hiệu quả hai, cũng không biết trong phòng chính này còn có cao thủ mai phục nữa hay không, chỉ sợ riêng hai tiểu nha hoàn này cũng đã khó đối phó rồi.
Lý Ngư cẩn thận phán đoán, từ đầu đến cuối cũng không tính ba người Khang Ban chủ, Lưu Vân Đào, Hoa Lâm, ở phương diện quyền thuật, ba người này trên căn bàn không đáng nhắc tới.
Vương chợ tây, không ngờ có căn cơ như thế!
Đây là lần đầu tiên Lý Ngư thấy được sự phô trương của Vương chợ tây, thì ra thời điểm lưu manh làm thủ lĩnh lưu manh lại có thể bá đạo như thế. Kiến vi tri trứ, nhất diệp tri thu (gặp mặt mới biết, nhìn lá rụng biết mùa thu đến), đại lưu manh này khống chế được toàn bộ tài nguyên chợ tây, rốt cuộc là có thực lực lớn mạnh đến mức nào?
Lý Ngư đang nghĩ ngợi, “Đại lưu manh” kia được tiểu nha hoàn báo tin từ sau tấm bình phong Kim Tơ Nam đi ra. Y vấn khăn mềm ở trên đầu, mặc một trường sam cổ lật tay dài, eo mang dây lưng bằng da thuộc, trường bào mang chút phong cách người Hồ khiến cho y càng toát lên vẻ lão luyện.
Vóc người của y cường trắng, cơ thể từng khối, chòm râu như kim, toàn bộ đều toát lên vẻ tráng kiện của y, trong cử chỉ còn mơ hồ mang đến cảm giác lực lượng lưu chuyển.
- Ha ha, lão Dương à, bình thường ngươi qua lại vội vã, ta muốn gặp ngươi cũng khó. Hôm nay sao lại rảnh rỗi tới tìm ta thế? Mời ngồi, mời ngồi.
Thường Kiếm Nam cười cười mời Dương Tư Tề ngồi xuống. Lưu Vân Đào vừa thấy Thường Kiếm Nam, đôi mắt thoáng đỏ ngầu, hét lớn một tiếng, vung quyền xông đến. Hai tiểu nha hoan vẫn mỉm cười đứng bên cạnh bỗng khẽ động bàn chân, vai khẽ nhích, bốn hàng lông mày không hẹn mà cùng nhọn lên.
Chẳng qua, hai nàng chưa xuất thủ, bởi vì Lý Ngư đã vừa lúc bước lên trước, chắn trước mặt Lưu Vân Đào. Lưu Vân Đào không thể đánh Lý Ngư, một quyền liền cứng rắn thu lại.
Thường Kiếm Nam tò mò nhìn Lưu Vân Đào, vẫn mỉm cười như trước, nhưng ánh mắt đã trở nên sắc lẹm:
- Ngươi muốn động đến ta? Lão Dương…
Ánh mắt Thường Kiếm Nam lại chuyển sang Dương Tư Tề:
- Có chuyện gì thế?
Chương 246.2: Một câu vui đùa dẫn tới huyết án
Thường Kiếm Nam không lo lắng Dương Tư Tề muốn hại y, Vương chợ tây mỗi một nhiệm kỳ hầu như đều ngồi không quá hai năm, chỉ có y là hơn mười năm, đả kích ngấm ngầm hay công khai cũng trải qua rất nhiều, thế nhưng y có đề phòng ai cũng sẽ không đề phòng Dương Tư Tề.
Không chỉ bởi vì Dương Tư Tề là một si nhân, cũng không mơ ước quyền lực, hơn nữa ông ta có giết y, cũng không có thành viên tổ chức chống đỡ ông ta thượng vị, cho nên Dương Tư Tề không hề có bất cứ lý do gì động đến y, Thường Kiếm Nam rất luôn yên tâm về Dương Tư Tề.
Lý Ngư quay người lại, ép nắm quyền của Lưu Vân Đạo xuống, nói:
- Tại đây, sợ rằng không chỉ có ba người, dù là chỉ có ba người này, ngươi cũng không gây được thương tổn cho y đâu. Nếu đã đến đây rồi, vẫn nên nói rõ mọi việc, tránh để Dương tiên sinh khó xử.
Dương Tư Tề hùng hổ nói:
- Ngươi hỏi ta? Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta. Ngươi ở đây xưng bá xưng vương chợ tây, tiền tài phụ nữ, muốn gì là có, tại sao còn làm những việc thương thiên hại lý, thiên nhân cộng phẫn chứ, quả thực nực cười, quá nực cười.
Ông ta vừa nói vừa tức giận run người.
Thường Kiếm Nam liếc mắt chỉ Lý Ngư, nói:
- Ta thấy ngươi nói năng đâu ra đấy, không bằng để ngươi nói cho Thường mỗ nghe.
Dương Tư Tề quen biết đám người Khang ban chủ, còn dẫn vào Đông Ly Hạ? Vinh Húc lẩn trong đám đông trơ mắt ra nhìn, đến khi mấy người Lý Ngư đi vào, gã mới như bừng tỉnh mộng, vội vã đi tìm Nhiêu Cảnh.
Nhiêu Cảnh vừa mới nghe Mạch Thần nói mượn lực bộ khoái ngăn cản đám người Khang ban chủ thì cười nghiêng ngả:
- Ha ha ha, quá thú vị. Đúng là một đám ngu xuẩn, dám đối phó với Nhiêu mỗ ư, bọn chúng không xứng. Chuyện này các ngươi làm rất tốt, thiêu hủy Câu Lan Viện của lão ta, để lão hiểu được kết cục của kẻ dám chống lại ta, làm rất tốt.
Nhiêu Cảnh cười nhạt, vết sẹo trên mặt càng trở nên dữ tợn:
- Tên họ Lý kia, ỷ dựa vào quan hệ với quan to triều đình mà áp chế ta. Hừ, lao tử không tranh với ngươi, nhưng sẽ để ngươi hiểu được sự lợi hại của lão tử. Ngươi dùng quan áp ta, ta dùng thủ đoạn giang hồ trị ngươi, ta muốn xem, ai cười ai, ha ha ha
Nhiêu Cảnh đang ngửa mặt lên trời cười một tràng, Vinh Húc vội vã đi tới bẩm báo:
- Nhiêu đại ca, việc lớn không hay rồi.
Nhiêu Canh thu tiếng cười lại, trừng mắt với Vinh Húc.
Vinh Húc vội nói:
- Nhiêu đại ca, đã xảy ra chuyện rồi. Dương Đại lương biết một trong số bọn chúng, nghe bọn chúng nói vài câu liền đem bọn chúng đi vào Đông Ly Hạ rồi.
Nhiêu Cảnh ngây ra:
- Dương Đại lương? Lão gia si ngốc kia không làm việc của lão ta lại đi quản việc của ta làm gì?
Vinh Húc giậm chân nói:
- Hầy, giờ không phải lúc truy cứu việc này. Dương đại lương có thể trực tiếp nói với Thường đại gia, vậy chúng ta phải làm gì đây?
Nhiêu Cảnh đứng lên, nhíu mày lại, nghiến răng, nói:
- Vẫn chưa bị gọi đến, ta chưa gặp Thường gia, cũng không biết Dương đại lương có gièm pha gì trước mặt Thường gia hay không, mẹ nó chứ phải làm thế nào đây?
Mạch Thần đảo con ngươi, nhắc nhở:
- Đại ca, sao không gọi Kiều Đại lương đến, mời lão nhân gia giúp.
Ánh mắt Nhiêu Cảnh sáng lên, phấn khởi nói:
- Đúng vậy. Mau, mau ra cửa sau, đi gặp Kiều Đại lương.
Dưới trướng Thường Kiếm Nam có Tứ Lương, Đệ nhất Lương, thiện kinh doanh, Đệ nhị Lương, thiện luồn cúi, Đệ tam Lương, thiện quản lý tài sản, Đệ tứ Lương, thiện thiết kế. Vị thiện kinh doanh này họ Kiều, tên Hướng Vinh. Kinh doanh của bốn vạn cửa hàng chợ tây, hàng hóa của các nước thiên hạ đều do ông ta xử lý.
Mà Nhiêu Cảnh nay được danh tiếng, coi như là Đệ nhất nhân dưới trướng Bát Trụ, làm việc khá đắc lực, cho nên tiếp xúc với Kiều Hướng Vinh tương đối nhiều, rất được Kiều Hướng Vinh ưu ái, hôm nay đã là tâm phúc của Kiều Hướng Vinh. Nếu như không phải là Bát Trụ do Thường Kiếm Nam đích thân bổ nhiệm thì Kiều Hướng Vinh đã sớm đem tâm phúc này đưa lên vị trí của Bát Trụ rồi.
Nhiêu Cảnh ra lệnh một tiếng, Mạch Thần nhanh chóng vòng qua bình phong.
Phía sau chỗ ngồi của Nhiêu Cảnh là một bình phong gỗ, vòng qua bình phong gô là một cánh cửa sắt. Viện tử này của Nhiêu Cảnh chính là dựa vào kiến trúc của Đông Lý Hạ mà xây dựng nên, y không cần đi ra cửa trước, đi vòng qua cửa chính của Đông Ly hạ mới tiến vào Đông Ly Hạ, thông qua cánh cửa này, có thể trực tiếp tiến thẳng vào.
Cửa sắt không có khóa, chỉ dùng cài sắt để cài, nơi này là yếu địa của Nhiêu Cảnh, người có thể đi vào đây, đều là người có thể tin tưởng, không cần thêm khóa trên cửa. Huống hồ, mở cảnh cửa này ra không vào được Lầu Thượng Lầu nhưng có thể vào được tửu lâu Đông Ly Hạ.
Mạch Thần mở cửa sắt ra, trụ xuyên kia bình thường vẫn được bảo dưỡng, không hề có tiếng động nào. Cửa sắt lặng lẽ được mở ra, xuất hiện một cầu thang, Nhiêu Cảnh vội bước lên cầu thang, đến cuối đẩy cửa ra, đó là khu vực nhã gian lầu hai.
Một số nhã gian trong đó có tiếng cười nói tiếng chén rượu giao thoa, tiếng tửu lệnh…Nhiêu Cảnh cũng không để ý, đóng cửa lại, vội vã đi ra ngoài.
Lầu Thượng Lầu, trong phòng chính.
Thường Kiếm Nam khoanh chân ngồi sau án, ở khuỷu tay có một chồng hồ sơ, chống cằm, nhìn nhìn Lý Ngư, hai tiểu nha hoàn sinh đôi đứng bên trái phải y.
Nghe Lý Ngư nói xong, Thường Kiếm Nam tò mò nói:
- Nói như vậy, vị Thâm Thâm cô nương là người của Câu Lan Viện Phường Đạo Đức, Thường mỗ muốn gọi nàng ta tới hầu hạ, nàng ta không chịu, Thường mỗ thẹn quá thành giận, liền sai sử thủ hạ làm ra rất nhiều chuyện ác hả?
Khang Ban chủ cả giận nói:
- Không sai! Hết thảy tội nghiệt, nguyên nhân là do ngươi. Giờ ngươi còn gì để nói.
Thường Kiếm Nam nhướng mắt, quay sang hỏi một tiểu nha hoàn:
- Tiểu Diệp Tử à, có chuyện này à? Sao ta lại không nhớ nhỉ? Ta đã từng gặp vị Thâm Thâm cô nương gì đó chưa?
Y vừa hỏi như thế, ngay cả Lý Ngư cũng nổi giận, làm ra việc thương thiên hại lý như thế, y còn muốn phủ nhận? Nhưng không chờ bọn hắn mở miệng, hai tiểu nha hoàn sinh đôi đã không hẹn mà cùng nghiêng đầu suy nghĩ một chút, lại lại không hẹn mà cùng gật đầu, đồng thanh:
- Tôi nhớ ra rồi.
Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, tiếp tục đồng thanh:
- Lương Thần (Mỹ Cảnh) ngươi nói đi.
Lý Ngư nhìn họ, kinh ngạc, thì ra tên của hai cô nha hoàn này một là Diệp Lương Thần, một là Diệp Mỹ Cảnh. Nếu như không phải là đang đến trả thù, đang tràn ngập phẫn uất thì cái tên này khó tránh khỏi khiến hắn buồn cười.
Thường Kiếm Nam nghếch cằm lên:
- Mỹ Cảnh, ngươi nói đi.
Một tiểu nha hoàn trong đó bị điểm tên, liềm mím môi:
- Ngày đó, a lang đi Bá Thượng tiễn một vị bằng hữu, khi trở về từng đi qua phường Đạo Đức, đã từng đi qua một Viện tử.
Thường Kiếm Nam suy nghĩ một chút, chợt nói:
- Ồ, đúng đúng đúng, đúng là ta đi qua một Viện tử, rồi sao nữa?
Gương mặt Mỹ Cảnh đỏ lên, liếc mắt nhìn tỷ muội song sinh của mình, lắp bắp nói:
- Lương Thần, ngươi nói đi.
Lương Thần mắt không chớp, đứng thẳng, căn bản như không nghe thấy gì.
Mỹ Cảnh giậm chân, nói:
- Ngươi là tỷ tỷ, còn không nói.
Thường Kiếm Nam vỗ án, nói:
- Hai nha đầu này hay nhỉ, sớm muộn gì ta cũng đem bán hai ngươi vào hố lửa. Còn không mau nói.
Mỹ Cảnh bị bức ép, hai má đỏ ửng, ánh mắt dao động nói:
- A lang đi dạo trong Viện tử, thấy có một vị cô nơng đang biểu diễn nuốt kiếm trên sân khấu, a lang nói…nói…công phu miệng của cô nương này rất tốt, nếu để cho cô nương đó…thổi…thổi tiêu…chẳng phải là rất khoái cảm sung sướng đó sao?
Nói đến đây, gương mặt Mỹ Cảnh đỏ như quả cà chua rồi.
Thường Kiếm Nam ngạc nhiên nói:
- Ta nói thế ư? Rồi sau đó?
Lương Thần lúc này nói:
- Sau đó, a lang liền nở nụ cười, cười thật là xấu xa…À, không đúng không đúng, là cười đến sung sướng. Kiều Đại lương cũng cười, cả nhiều huynh đệ đi theo cũng đều cười.
Thường Kiếm Nam vẫn chẳng hiểu gì:
- Vậy sau đó thì sao?
Mỹ Cảnh đỏ mặt:
- A lang vừa cười, vừa đi ra ngoài. Lại đi dạo trong Viện tử một chút, rồi trở lại.
Thường Kiếm Nam nghe đến đó, đã không còn cười nữa.
Kiều Hướng Vinh nghe Nhiêu Cảnh nói xong, nghi hoặc hỏi:
- Câu Lan Viện phường Đạo Đức thì có quan hệ gì với ngươi?
Nhiêu Cảnh đỏ mặt lắp bắp nói:
- Tôi thấy Kiều Đại Lương ngài tuy chức vị không cao lại thường góp lời giúp tôi trước mặt Thường gia, nhưng thủy chung không thể bước vào Bát Trụ, nên muốn làm chút chuyện lấy lòng lão nhân gia ngài ấy…
Kiều Đại lương nhẹ nhàng lắc đầu một cái, chỉ vào Nhiêu Cảnh:
- Ngươi đó, tự coi mình là thông minh. Nếu nói như thế, chỉ cần làm vài chuyện tốt là có thể thăng quan tiến chức nhanh chóng, Thường lão đại ngồi ở vị trí vương chợ tây sẽ chẳng được lâu tới ngày hôm nay. Huống chi, đây chẳng qua là câu nói đùa của Kiều lão đại lúc đó, ngươi lại lấy cây bổng chùy coi như kim, ngươi nghĩ tốt cho ta à?
Nhiêu Cảnh áo não nói:
- Vốn tưởng rằng đây chỉ là một chuyện nhỏ, Thường gia cao hứng cũng chỉ cao hứng thôi. Lời nói coi thường, cười mắng tôi một câu, trong lòng ít nhất cũng sẽ ghi nhớ là tôi hiếu kính lão nhân gia ngài ấy, ai ngờ…. Sau đó, đã cưỡi trên lưng hổ thì khó xuống, tôi cũng cần mặt mũi…
Kiều Đại lương trợn mắt với y:
- Ngu xuẩn.
Ông ta chắp tay đi đi lại lại trong viện một lúc, sau đó ngồi xuống, vuốt râu nói:
- Ngươi đem mọi chuyện nói lại tường tận cho ta nghe nào.
Kiều Đại lương xử lý việc buôn bán của hơn bốn vạn hộ ở chợ tây, tâm tư phải kín đáo bậc nào, một hồi truy hỏi, Nhiêu Cảnh biết không chi tiết nên không trả lời được, bất đắc dĩ bèn gọi Vinh Húc cùng Mạch Thần tới, lúc này mới đem mọi tình huống nói lại cho Kiều Đại Lương.
Kiều Hướng Vinh hỏi rõ, gật gật đầu nói:
- Được rồi, đi cùng ta nào.
Ông ta đi ra ngoài, ba người Nhiêu Cảnh vội vàng theo sau, thông qua cơ quan bí đạo tiến vào “Lầu Thượng Lầu”, xuất hiện ở một phòng khác.
Trên thực tế kiến trúc nơi ở của Thường Kiếm Nam ở bên ngoài có tám khu dọc theo phương vị bát quái, mỗi một khu đều giống nhau như đúc, không cần nói người thường, ngay cả người làm việc trên lầu này không dựa theo đường đã ghi nhớ để đi thì cũng rất dễ lạc đường.
Ồ, Dương đại lương?
Kiều Đại lương suy tư một chút, chỉ chỉ ba người Nhiêu Cảnh nói:
- Các ngươi ở đây.
Dứt lời, phất ống tay áo đẩy cửa, đi vào tòa trung đường kia.
- Lão Kiều?
Thường Kiếm Nam không nói nhiều, chỉ liếc mắt đầy nghi hoặc nhìn Kiều Hướng Vinh. Y bình thường tiếp xúc với Kiều Hướng Vinh quản lý kinh doanh nhiều nhất, Kiều Hướng Vinh đăng đường vào phòng dĩ nhiên dễ dàng, chẳng qua biết rõ y đang có chuyện với người khác, hơn nữa đối phương cũng là một Đại Lương có vị trí ngang hàng với Kiều Hướng Vinh vậy mà ông ta còn tùy tiện xông vào, vậy thì rõ ràng là vì chuyện đang nói rồi.
Kiều Hướng Vinh thi lễ với Thường Kiếm Nam trước, ánh mắt đảo qua mọi người trong sảnh, cười nói:
- Các ngươi có thể ra ngoài được không, Kiều mỗ có chuyện muốn trò chuyện với Thường đại ca và Dương lão đệ.
Thường Kiếm Nam liếc Kiều Hướng Vinh một cái, khoát tay, Lương Thần Mỹ Cảnh lập tức nhẹ nhàng xuất hiện ở trước mặt bốn người Lý Ngư. Lương Thần nói:
- Chư vị, mời đi bên này.
Mỹ Cảnh nói:
- Tỳ nữ đi trước dẫn đường.
Lý Ngư nhìn Dương Tư Tề, Dương Tư Tề nói:
- Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ gọi.
Lý Ngư gật đầu, ra hiệu với ba người Khang ban chủ, đứng dậy.
Chờ bốn người đi theo Mỹ Cảnh ra khỏi trung đường, biến mất ở trong sân, Thường Kiếm Nam hắng giọng, thân hình hơi ngửa về sau, Lương Thần lập tức đem một cái gối dựa lớn đúng lúc đệm đến sau lưng Thường Kiếm Nam.
Thường Kiếm Nam gác một chân, ngón tay gõ nhẹ trên đầu gối, nhìn Kiều Hướng Vinh cùng Dương Tư Tề, nói:
- Xem ra các ngươi cũng tới vì cùng một chuyện, nói đi.
Kiều Hướng Vinh cười khổ nói:
- Lão đại, vừa rồi Nhiêu Cảnh tới gặp ta, kể lại chuyện tỉ mỉ. Tiểu tử này, ngươi thuận miệng đùa một câu hắn coi như thật, lại chạy đi Câu Lan Viện, muốn đem nha đầu kia mang về Đông Ly Hạ.
Dương Tư Tề trầm mặt, cứng rắn nói:
- Nếu như nữ tử kia tham mộ tiền tài, ngươi tình ta nguyện, Dương Tư Tề ta tuyệt không ra mặt, gây rối lên. Nhưng nữ tử kia không đáp ứng, hắn liền làm ra chuyện như vậy?
Kiều Hướng Vinh nói:
- Hắn làm việc cố nhiên không ổn, nhưng đã làm rồi, còn có thể làm gì đây? Bất kể đúng sai, dù sao cũng là huynh đệ nhà mình. Ngược lại là Dương lão đệ ngươi, mấy người vừa rồi cái là người của chúng ta sao?
Thường Kiếm Nam dựa trên gối dựa hơi híp mắt tựa như nhìn không phải là nhìn, tựa như nghe không phải là nghe, mặc hai người tranh cãi.
Dương Tư Tề cứng họng, nói:
- Sao... Thế nào là người ngoài? Hoa Lâm kia là người của ta, còn có con trai của Phan nương tử đang ở tại nhà ta.
Kiều Hướng Vinh cười híp mắt nói:
- Hoa Lâm kia chẳng qua là một người làm thuê mà Dương lão đệ ngươi mướn về, chưa tính là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta. Mà con trai của Phan nương tử chẳng qua là con của người làm trong nhà ngươi, càng chưa tính là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta.
Dương Tư Tề không giỏi lý luận, bị người ta chặn họng thì thẹn quá hóa giận, vỗ bàn một cái nói:
- Ngươi nói không phải thì không phải à? Hôm nay ta nhất định thu họ làm môn hạ. Dương Tư Tề ta cũng là một trong Tứ Lương chợ tây, ta không có thủ hạ để dùng, nay muốn nhận mấy tâm phúc để làm việc, được không? Làm ra loại chuyện kia, ta không đòi được công đao cho họ, còn có thể thu dùng họ được sao?
Kiều Hướng Vinh cười nói:
- Dương lão đệ, nơi này không có người ngoài, cần gì phải khách khí? Họ rõ ràng không phải là huynh đệ của mình, cần gì phải hết lòng vì họ? Được, theo như ngươi nói, họ là huynh đệ mình, nhưng thiêu hủy Câu Lan Viện kia, thiêu chết cũng không phải người nhà của họ.
Dương Tư Tề nói:
- Họ không có thân nhân thì không thì trượng nghĩa ra mặt cho bằng hữu hay sao?
- Có thể, dĩ nhiên có thể!
Kiều Hướng Vinh mở một cái hố, dẫn dụ Dương Tư Tề không có tâm cơ nhảy vào trong hố:
- Nhưng, ngươi cũng vừa mới nói, bọn họ, là huynh đệ Đông Ly Hạ chúng ta. Đám Nhiêu Cảnh cùng người Câu Lan Viện có ân oán, hai tiểu huynh đệ kia của ngươi cũng là huynh đệ của Nhiêu Cảnh, lại là bằng hữu ban chủ Câu Lan Viện, ai xa ai gần, ai thân ai sơ?
Dương Tư Tề đỏ bừng mặt, không thể làm gì khác hơn là quay sang đòi công đạo với Thường Kiếm Nam:
- Thường lão đại, ngươi nói đi, ngươi nói đi, chuyện thương thiên hại lý như thế, có nên quản hay không?
Thường Kiếm Nam nhẹ nhàng hắng giọng, nói:
- Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, Thường mỗ có thể đứng vững nơi đầu sóng ngọn gió chợ tây này mười năm không đổ, dựa vào chính là sự thận trọng, làm theo quy củ. Người, nếu như chúng ta là người, vậy thì gia quy, lại không thể coi thường!
Dương Tư Tề mừng rỡ, nói:
- Đây mới là lão đại, Thường lão đại, ngươi nói đi, nên làm cái gì?
Thường Kiếm Nam chậm rãi nói:
- Câu Lan Viện Phường Đạo Đức đã bị thiêu hủy, chúng ta cần nghĩ nên giải quyết tốt hậu quả như nào mới đúng.
Dương Tư Tề ngẩn ra, tuy nói ông ta bình thường luôn mơ mơ màng màng, nhưng lúc này cũng nghe ra có gì đó không đúng. Giải quyết tốt? Không phải là nên trừng trị thích đáng sao?
Thường Kiếm Nam nói:
- Câu Lan Viện còn có mấy trăm người, nhà cũng mất, không kế sinh nhai. Nếu ban chủ của họ là bằng hữu của ngươi, chúng ta không không thể không quản. Lão Dương, những người này, chúng ta tiếp nhận, buôn bán ở chợ tây ngày kiếm đấu kim, sao không thể chiếu cố họ được chứ?
Dương Tư Tề ngẩn ra.
Thường Kiếm Nam lại nhìn sang Kiều Hướng Vinh:
- Ta đã ngồi lên vị trí này, lập được quy củ chợ tây chúng ta, việc nào cũng cần tuân theo vương pháp, vậy thì không cần những những người như chúng ta nữa. Có phường chính được quan phủ cắt cử, thị lệnh và thuế quan, đủ rồi, cho nên, ta từ trước tới giờ chưa từng yêu cầu các huynh đệ nhất định phải cẩn trọng hành phục, tuân thủ phương pháp.
Nhưng, chúng ta không phải là cường lương chiếm núi làm vương, dưới chân thiên tử, nơi thành đô, nếu ai dám miệt thị vương pháp, thì ngày an nhàn của kẻ đó cũng chấm dứt. Ở trong này nói tới nói lui, thật ra chính là ở một từ “Độ”, hăng quá hóa dở. Mười năm, mười năm yên ổn, ta thấy vài người hẳn là đã không ghi nhớ dặn dò của ta rồi.
Kiều Đại lương cười theo nói:
- Nhiêu Cảnh làm việc vẫn luôn chăm chỉ, lần này chỉ là hắn nóng lòng thể hiện mà thôi. Hài, ngươi nói đùa một câu, hắn thì lại coi như kim khẩu ngọc ngôn, cho nên…làm ra chuyện ngu xuẩn, không tự biết.
Kiều Hướng Vinh là Đệ nhất Lương trong Tứ Lương, quyền cao chức trọng, là thủ hạ được Thường Kiếm Nam coi trọng nhất, nên không thể không cho ông ta mặt mũi. Thường Kiếm Nam nhìn ông ta thật lâu, nói:
- Nể mặt ngươi, chuyện lần này ta không truy cứu nữa. Ngươi nói cho hắn, sau này cẩn thận làm việc.
Kiều Hướng Vinh mừng rỡ, vội vàng chắp tay nói:
- Dạ ! Lão đại từ bi, ta sẽ dạy dỗ hắn thật tốt.
Thường Kiếm Nam gật đầu một cái, Kiều Hướng Vinh liền xoay người đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam nghiêng đầu qua, dùng âm thanh mà Kiều Hướng Vinh nhất định nghe được nói với Lương Thần:
- Nhớ, Nhiêu Cảnh này, đến đây chấm dứt, vĩnh viễn không được cất nhắc.
Lương Thần khẽ khom người, tỏ ý đã nhận được.
Kiều Hướng Vinh đi tới cửa sảnh nghe được câu dặn dò này không khỏi dừng lại một chút, sau đó nở nụ cười khổ, khẽ gật đầu một cái, đi ra ngoài.
Ông ta biết, những lời này là Thường Kiếm Nam nói cho mình nghe. Thường Kiếm Nam đã giận Nhiêu Cảnh không não ngu xuẩn, dạng người như thế một khi cất nhắc lên, sớm muộn cũng sẽ gây ra đại họa thông thiên mà ngay cả Thường Kiếm Nam cũng không ngăn được, tuy nói là nể mặt mũi ông ta, lần này không truy cứu nữa, nhưng cũng chỉ điểm ông ta một câu: Người này, đừng bao giờ nhắc tới trước mặt ta nữa.
Kiều Hướng Vinh vừa đi, Dương Tư Tề liền không dám tin nhìn Thường Kiếm Nam nói:
- Tên Nhiêu Cảnh kia giết nhiều người như vậy mà chỉ…như thế thôi ư?
Thường Kiếm Nam lạnh nhạt nói:
- Những nghệ nhân kia nào có quan hệ gì với chúng ta? Thiên đạo chánh nghĩa, cứ phải ta chủ trì hay sao? Nhiêu Cảnh cố nhiên ngu xuẩn, nhưng là vì muốn làm ta vui, ta nên lấy loại lập trường nào, thay mặt những nghệ nhân kia, giết hắn để trả lại công đạo ư?
Dương Tư Tề lại ngẩn ra.
Thường Kiếm Nam nói:
- Ta tuy không thích hắn, nhưng lại không thể giết hắn. Coi như là muốn trừng trị thì cũng phải đợi sau này tìm cơ hội khác mà không thể bởi vì có người ngoài khiếu nại với ta liền giết người để bình ổn phẫn nộ của họ. Nếu như ta làm vậy, sau này làm sao làm đại ca được nữa? Còn có người chịu dốc sức làm việc cho ta nữa không?
Dương Tư Tề giận giữ:
- Nhưng…hắn rõ ràng giết nhiều người vô tội như thế…
Thường Kiếm Nam cười nhạt:
- Chứng cứ đâu?
Dương Tư Tề nói:
- Một cây đuốc đốt sạch, trừ phi bọn họ tự thú, chứ đi đâu tìm chứng cứ đây, làm người lòng người biết, chính là họ làm.
Thường Kiếm Nam cười một tiếng, nói:
- Thật ra thì không có chứng cớ, chỉ cần có quốc pháp đè xuống, ta cũng sẽ áp xuống cho dù biết bọn họ bị oan. Ngươi hiểu rõ chứ? Công đạo hay không, không quan trọng, có chứng cứ hay không, cũng không quan trọng. Đối với chúng ta mà nói, quan trọng nhất là, có người chịu đem đầu óc buộc ở đai lưng chịu bán mạng vì ngươi.
Nói xong câu này, Thường Kiếm Nam tựa hồ cũng có chút lòng mệt mỏi, thở dài nói:
- Nhìn thấu rồi, không cần nói gì nữa. Có mấy lời, nói quá rõ cũng không có ý nghĩa. Chỉ vì ngươi là huynh đệ tốt mà ta quý trọng, cho nên ta mới đối xử chân thành với ngươi. Chuyện này, ta giải quyết đi, ngươi lui ra đi!
Nói xong, y suy tư một chút, nói:
- Trong bốn ngươi kia, người tuổi trẻ anh mi lãng mục, tuổi chừng hai mươi rất được, Lương thân, kêu hắn tới, ta muốn gặp hắn.
Lương Thần trả lời một tiếng, bước nhanh ra ngoài.
Thường Kiếm Nam liếc mắt nhìn Dương Tư Tề, vẻ mặt bất đắc dĩ phất phất tay:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không giết hắn!
Dương Tư Tề hậm hực phất tay áo đi ra ngoài.
Thường Kiếm Nam hơi híp mắt lại, âm thầm nghĩ: Người trẻ tuổi kia đã bộc lộ ra là một nhân vật. Có lẽ có thể thu hắn hiệu lực cho mình, chẳng qua là, giờ có chuyện này, ta có thể thuyết phục hắn từ bỏ thành kiến, bái làm môn hạ của ta được không?
Y nghĩ tới vô số hào kiệt trong mười năm qua đã từng bị y thuyết phục, tự tin mỉm cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận