Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 261.1: Tên đã lắp vào cung, kéo mà khó bắn
Dùng qua bữa tối, Lý Ngư lấy cơ đi tản bộ trong viện để tiêu cơm, nhìn thấy trong viện không có người vội vàng chui vào phòng ngủ của Cát Tường, thuận lợi kéo cửa đóng vào luôn.
Trong bữa tối, trên bàn cơm biến thành năm người, Phan nương tử rất vui vẻ, không ngừng nói:
- Nhà đông người như vậy mới thích, mới náo nhiệt, một tòa nhà lớn như vậy, ít người là không thể được, không trấn giữ được, âm khí thật là nặng!
Trong suy nghĩ của Phan nương tử, xem ra ở thời đại này, nào có chuyện đưa hai đại cô nương về nhà mình mà trong sáng không có chút quan hệ nào, thật sự là không có quan hệ gì thì đại cô nương nhà người ta cũng không thể vào nhà bà được.
Dĩ nhiên, Phan nương tử đánh giá thấp độ dày da mặt của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Lý Ngư cũng nghĩ, hai nha đầu Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh này, hắn chỉ đùa giỡn một chút là có thể khiến cho các nàng ngoan ngoãn đi theo.
Tuy nói trước đây đã từng nghe những chuyện bi thảm mà Thâm Thâm và Tĩn Tĩnh từng trải qua, nhưng trong lòng Phan đại nương lại nghĩ, ít nhất con mình có ý với hai vị cô nương, hai vị cô nương này cũng không hề phản đối.
Đứng trên góc độ làm mẹ, dĩ nhiên Phan nương tử hi vọng con mình càng nhiều vợ càng tốt, như vậy mới có nhiều con nhiều cháu, nhân số hưng vượng. Ở thời đại này, vì điều kiện vệ sinh và điều kiện chữa bệnh cực có hạn nên những hài tử chết trẻ xác suất cực kỳ cao, cho dù là hoàng gia, tỷ suất trẻ con chết yểu cũng cực cao, nếu không ngươi cho rằng Thái Thượng Hoàng Lý Uyên hiện đang chuyên tâm làm máy gieo hạt lại chỉ có 22 hoàng tử, 19 vị công chúa sao? Ngây thơ!
Mà ở dân gian, điều kiện còn kém hơn so với hoàng gia rất nhiều, đồng thời lại có biến cố ngờ, bao gồm cả chiến loạn, một gia tộc muốn truyền thừa lâu dài thật đúng là không dễ dàng. Lý gia hôm nay cũng chỉ còn lại một mình Lý Ngư, chỉ có nhiều con nhiều cháu, cánh lá sum xuê, Lý gia mới có thể lớn mạnh.
Vì lẽ đó, đối với Phan đại nương mà nói, bà hi vọng càng nhiều con dâu càng tốt. Có thể bình thường Phan đại nương đối xử với Cát Tường giống như con đẻ thế nhưng vào lúc này, thương yêu với Lý Ngư, mong ngóng mãnh liệt cho gia tộc phát triển thịnh vượng lại càng chiếm thượng phong hơn.
Phan đại nương nói lời này vừa là khích lệ Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, cũng là một chỉ điểm với Cát Tường: “Con gái à, một con dê cũng là cản, hai con dê cũng là thả, ngược lại con trai của ta ở Lũng Hữu có một người vợ một phòng, cũng không kém hơn hai phòng, con nghĩ thoáng một chút đi, vì hương hỏa dồi dào của Lý gia chúng ta, con hãy bao dung.”
Mặc dù Cát Tường cũng biết lập trường của Phan đại nương, đổi lại nếu nàng là mẹ, lúc này Tiểu Ngư dẫn theo hai vị cô nương tới cửa Lý gia, nàng e là cũng sẽ nói ra những lời như Phan đại nương, thế nhưng chuyện như vậy xảy ra với mình, cũng khó tránh khỏi có cảm giác không thoải mái.
Mặc dù nụ cười nàng chỉ lộ ra một tia nhỏ không được tự nhiên, người xung quanh không nhận ra, nhưng Lý Ngư lại không nhìn ra sao? Đối với cô vợ nhỏ này, Lý Ngư luôn luôn để ý và cũng hiểu rất rõ, hơn nữa những chuyện mà Cát Tường gặp từ nhỏ, khiến cho nàng đặc biệt nhạy cảm, luôn có cảm giác thiếu an toàn, Lý Ngư vẫn luôn lưu tâm, không muốn nàng có bất cứ oan ức gì.
Cát Tường ngồi ở trên giường, cuộn hai chân lại, si ngốc đến thất thần, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì. Bỗng nhiên cánh cửa vang lên, Lý Ngư xông vào, Cát Tường kinh hãi, thất thanh kêu lên:
- Vào giờ này, lang quân tới đây làm gì?
Lý Ngư “suỵt” một tiếng, đưa ngón tay lên môi, ra hiệu cho nàng không lên tiếng, Cát Tường vội vàng nhỏ giọng, đi giày, tiến lên đón, nói nhỏ:
- Huynh tới làm gì?
Lý Ngư kéo nàng ngồi lại trên giường, đưa tay ôm eo nàng, Cát Tường lắc eo, tức giận nói:
- Người bên trái phải ở đâu, chớ…
Lý Ngư chẳng ngó ngàng gì tới, thô bạo ôm Cát Tường trong lòng, Cát Tường xấu hổ, nhưng cũng chiều theo hắn.
Lý Ngư nói bên tai Cát Tường:
- Tối nay không vui à?
Đôi mắt đẹp như làn nước mùa thu của Cát Tường nhìn vào khuôn mặt hắn nói:
- Không có!
Lý Ngư cười khổ nói:
- Bộ dạng của muội bây giờ mà ta không nhìn ra? Người mù cũng nhìn ra được, muội đừng hiểu lầm, ta và hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh không có quan hệ gì.
Cát Tường sâu kín nói:
- Cho dù lang quân và các nàng có quan hệ thế nào, người ta cũng không dám lên tiếng. Người ta cô khổ, một thân một mình, không người thương yêu, chỉ dựa vào lang quân rủ lòng thương xót, mới có một nơi cư trú, có cơm ăn, nào dám nói cái gì, vạn nhất nếu để lang quân không vui, để người ta đuổi ra cửa, người ta ngoài trừ chết đi cũng không còn con đường nào khác.
Lý Ngư vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Nghe muội nói, ta là hạng người như vậy sao? Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, muội cũng biết rồi đấy, quả thực rất đáng thương, hiện tại các nàng không thể ở cùng với đám người Khang ban chủ, lại khiến cho bộ hạ của Nhiêu Cảnh không vui, muội nói xem, có thể để các nàng đi đâu? Ở chỗ Dương Đại Lương an toàn, những người kia không dám tới đây gây sự.
Cát Tường hít sâu một hơi nói:
- Phải không? Vậy hai tỷ muội sinh đôi kia, thì sao?
Lý Ngư mặt đầy ngưng trọng nói:
- Muội nói hai người kia à, hai vị cô nương kia coi như lợi hại. Họ là thị vệ của vương Chợ Tây, võ công vô cùng cao cường. Muội đừng thấy họ cười tươi như hoa, đẹp đẽ đáng yêu, kỳ thực là một đôi nữ la sát, giết người không hề chớp mắt.
Cát Tường giật mình nói:
- Họ đáng sợ như vậy à?
Lý Ngư thâm trầm gật dầu nói:
- Không sai! Ta với Đông Ly Hạ có quan hệ rất phức tạp. Theo lý thuyết thì dựa vào quan hệ với Dương đại lương, ta cũng được coi là một thành viên của Đông Ly Hạ, có điều, có thể đoán ra được, người không phục ta có rất nhiều, những người âm thầm tính toán e là cũng không phải là ít. Buổi chiều hai vị cô nương kia tới đây, chính là muốn bắt nhược điểm của ta.
Lý Ngư hắng giọng, vuốt tóc Cát Tường, trầm giọng nói:
- Sáng mai ta đi Đông Ly Hạ, có thể tưởng tượng được nguy cơ trùng trùng, chỉ sơ sẩy một chút có thể sẽ chết. Người ta thường nói, gần vua như gần cọp, vương Chợ Tây Thường Kiếm Nam, nghiễm nhiên là bạo quân một phương, hai vị cô nương kia chính là nanh vuốt của ông ta.
Hôm nay ta làm cho họ thất bại trở về, lòng dạ hẹp hòi, họ không ghi hận ra mới là lạ. Đến khi ta tới Đông Ly Hạ, họ sẽ tìm nhược điểm của ta, ta phải cẩn thận mới được, nếu không sẽ có họa sát thân.
Cát Tường cô nương hiền lành bị những lời này dọa sợ, vội nắm tay Lý Ngư nói:
- Nguy hiểm như vậy? Vậy… chúng ta không đi Đông Ly Hạ nữa. Chúng ta lập tức bỏ Trường An đi tới Lũng Hữu, lang quân không phải là sớm muốn rời đi sao?
Lý Ngư nắm cổ tay nàng, nghiêm nghị nói:
- Không sai, ta vốn là muốn đi. Hơn nữa, cách tháng chín còn chưa tới hai tháng, ta không thể chờ đến ngày đó mới đi. Tuy nhiên, chuyện thảm của Câu Lan Viện Phường Đạo Đức chắc nàng cũng đã nghe nói đến…
Lý Ngư đưa đầu nàng vào ngực của mình, mắt nhìn về phía trước, vẻ mặt trang trọng, giọng trầm trầm nói:
- Nếu không phải là ta nhúng tay vào, bọn họ cũng sẽ không rơi vào kết quả như vậy. Ta cứ thế bỏ đi, trăm người kia làm thế nào. Không dối gạt muội, trước đó ta đã phó thác cho người khác, tìm một phần công việc cho họ, Tuy nhiên đó cũng không phải là kế hoạch lâu dài. Nếu còn có thời gian, ta có thể lợi dụng công việc tiện lợi ở Đông Ly Hạ, để bọn họ nghỉ ngơi!
Chương 261.2: Tên đã lắp vào cung, kéo mà khó bắn
Lý Ngư nói lời này, nửa thật nửa giả.
Nửa thật là hắn thật sự áy náy với những người ở Câu Lan Viện. Kiếp nạn của những người kia, thật sự không hoàn toàn có quan hệ với hắn? Trong lòng hắn hiểu rõ, quan hệ rất lớn. Đám người Nhiêu Cảnh kia, tuy có hung hăng càn quấy, nhưng cũng không thể làm ra loại chuyện bi thảm tuyệt nhân như vậy, sở dĩ cuối cùng vận dụng thủ đoạn cực đoan như vậy, kỳ thực nguyên nhân chủ yếu là do hắn.
Là hắn dọa Nhiêu Cảnh kia, khiến cho đám lưu manh ương ngạnh kia mất hết mặt mũi, những người kia hoành hành ở phố chợ, đe dọa bách tính, bọn họ quan tâm nhất chính là thể diện, thế nhưng ở trước mặt Lý Ngư lại chỉ có thể ảo não bỏ đi, thẹn quá hóa giận nên mới phóng hỏa cho bớt giận.
Điểm này, người xung quanh có thể không nghĩ tới, hơn nữa đám người Nhiêu Cảnh xảy ra xung đột với hắn cũng bị hắn lấy bối cảnh ra dọa bức lui, người trong Câu Lan Viện biết cũng không nhiều, nhưng trong lòng Lý Ngư biết rõ. Hắn không phải là thánh nhân, thế nhưng hậu quả là do hắn mà thành, hắn cũng tuyệt không thể né tránh.
Lý Ngư đặt sinh kế của hơn một trăm người đặt lên vai mình, Lý Ngư báo thù cho bọn họ, cầm đao xông thẳng vào Đông Ly Hạ, sau khi thất bại hao tổn tâm cơ giết chết Nhiêu Cảnh, tất cả những chuyện này, đều bởi vì lòng áy náy với những tiểu dân vô tội trong Câu Lan Viện.
Xưa nay hắn không phải là người hiệp nghĩa, nhưng là chuyện nên do hắn gánh vác, hắn cũng chưa bao giờ chối từ.
Hắn thừa kế tất cả của Lý Ngư, cho nên người mẹ này, hắn phải phụng dưỡng, tận hiếu đạo.
Hắn giành được tâm hồn thiếu nữ của Cát Tường, cho nên hắn phải chịu trách nhiệm chăm sóc nàng, thương yêu nàng, cho nàng một gia đình.
Hắn nhúng tay vào, kết quả lại khiến Cau Lan Viện có kết quả thảm khốc, những cừu hận mà những người vô tội bị chết thiêu kia, kế sinh nhai của những người không nhà để về, hắn phải gánh vác lấy.
Hắn làm việc, không có nhiều đạo lý, chỉ đơn giản một câu:
- Một đời làm việc, không trái lương tâm.
Làm thánh nhân đã khó, làm một người bình thường không phụ lương tâm của mình, nói thì đơn giản, nhưng có bao nhiêu người làm được.
Còn một nửa giả kia, chỉ là cố ý phô trương thanh thế, khiến cho Cát Tường lo lắng, từ đó phân tán sự chú ý của nàng, tránh cho nàng dây dưa không rõ với hai vị cô nương Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh. Lý Ngư hiểu rõ Cát Tường, dùng những mánh khóe này đối phó với nàng, căn bản là mười lần như một.
Chiêu này của Lý Ngư quả thực có hiệu quả, đầu óc của Cát Tường bây giờ đều là chuyện lang quân chu du với hổ lang, từng bước sát cơ, những hình ảnh đáng sợ hiểm ác tầng tầng, mà lời nói có trách nhiệm của Lý Ngư, càng làm nàng cảm thấy kiêu ngạo vì người đàn ông của mình, cũng vì mình mà cảm thấy ấm lòng.
Thử nghĩ xem, người đàn ông này vì một ít người xa lạ không quen biết, cũng có lòng hiệp nghĩa như vậy, hắn sẽ bạc đãi mình sao|?
- Thật xin lỗi! Lang quân phải gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy, thất sự là khổ cực khó khăn, ta lại còn kiếm chuyện, khiến cho huynh phiền não. Muội thật là không phải. Muội …
Cát Tường vừa áy náy lại khó xử, đôi mắt to xinh đã tràn đầy nước mắt.
- Đừng nói như vậy…
Lý Ngư hôn vào môi nàng, ẩn tình đưa tình. Đuôi kì dị sau cái mông của hắn đã lặng lẽ vểnh lên nói:
- Ta biết, muội vì quan tâm ta nên mới lo lắng. Kỳ thực ta được một Cát Tường lương thiện, ôn nhu săn sóc, lại xinh đẹp mỹ lệ như vậy, có thể được lọt vào mắt xanh của muội, trong lòng ta không biết có bao nhiêu thỏa mãn.
Ở thời đại này có mấy người đàn ông có thể nói lời ngon tiếng ngọt với phụ nữ như vậy, Cát Tường nước mắt lã chã nhìn hắn, cảm động hận không lập tức chết thay hắn được.
Lý Ngư mỉm cười, răng nanh trong miệng cũng từ từ nhô ra rồi. Chỉ là răng nanh này Cát Tường không nhìn thấy, nàng đã say ngất ngây trong nụ cười ôn nhu như gió xuân của Lý Ngư. Lý Ngư nhẹ nhàng ôm Cát Tường vào trong ngực, ôn nhu nói bên tai nàng:
- Ta hiện tại… đặc biệt khó chịu.
Cát Tường ngẩng đầu, vội nói:
- Thế nào rồi? Lang quân khó chịu ở dâu?
Lý Ngư nói:
- Ôm mỹ nhân, ôn hương noãn ngọc, muội xem huyết khí của ta mạnh mẽ, có thể không khó chịu sao? Muội xem…
Lý Ngưu nắm tay Cát Tường sờ xuống bên dưới, Cát Tường chạm phải một nơi cứng rắn, nhất thời hét lên một tiếng, vội rụt tay về, khuôn mặt nhỏ nhắn, thẹn đến đỏ bừng.
Lý Ngư mặt dày kề sát lỗ tai nóng bỏng của nàng nói:
- Cát Tường ngoan, Cát Tường tốt, muội xem chúng ta đi Lũng Hữu chưa quá hai tháng, cũng nên chính thức bái đường thành thân. Nếu đã định phu thê rồi, muội xem muội có thể …
Cát Tường căng thẳng, giống như một cây cung, gương mặt nóng như trứng gà nói:
- Không…Không được, một khi thành phụ nhân, sẽ… sẽ bị đại nương nhìn ra được, người ta thẹn thùng muốn chết.
Lý Ngư hướng dẫn từng bước nói:
- Cũng không nhất định phải lập tức thành vợ chồng. Muội nhìn cái miệng nhỏ của muội, giống như cánh hoa, ta mỗi ngày đều nhìn thấy, không biết động tâm bao nhiêu lần. Muội có thể…
Lsy Ngư tiến tới bên tai nàng, thở nhẹ, làm cho nàng ngưa ngứa. Lý Ngư lẩm bâm đôi câu, Cát Tường bỗng dưng trợn to hai mắt, lắc đầu liên tục. Cô gái nhỏ này trong lúc trà trộn vào phố phường, cái gì mà vở kịch lừa bịp “hái cúc Đông Ly Hạ” “Cách ngạn đình hoa” không phải cũng chưa từng nghe thấy, nhưng khi đó nghe thấy chỉ là thẹn thùng, không cần để ý.
Bây giờ lại khác, Cát Tường kinh sợ muốn trốn đi, nhưng hai tay Lý Ngư đã vòng sắt ôm chặt lấy nàng. Với tình ý sâu đậm của Cát Tường với hắn, tin tưởng giả vờ chối từ, cũng sẽ làm cho thần tiên sông sung sướng đê mê.
Nhưng ai biết ngay vào lúc này, phòng bên trái tựa như có người ngã xuống, còn truyền ra tiếng một kêu đau của cô gái “Ai nha”.
Ngay sau đó, bên phải dường như cũng có người bị ảnh hưởng, “xoảng” một tiếng, giống như bị ngã xuống đất, sau đó, hai bên trái phải vang lên tiếng bước chân.
Lúc Cát Tường từ chối Lý Ngư, thật ra thì hai cánh tay mềm nhũn không có lực, đúng như Lý Ngư đoán, liệt nữ sợ dây dưa, chỉ cần hắn ra một chút công phu nữa, tối nay tất được đền bù như mong muốn.
Nhưng hai giọng nói vừa vang lên, Cát Tường sợ đến mức nhảy dựng lên, lực đạo cực lớn, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lý Ngư, ra dấu tay cho hắn, tỏ ý hắn mau chóng rời đi, lại hai tay hợp thành chữ thập, mặt đầy khẩn cầu, nếu lộ chuyện này từ nay nàng không còn mặt mũi gặp ai, bảo hắn mau đi ra ngoài.
- Xong đời! Không chừng hai người hai bên trái phải hiếu kỳ đang nghe trộm rồi, hôm nay bất luận làm sao cũng không có cách nào rót mật bên trong đèn dầu, được như mong muốn.
Lý Ngư chán nản ngẩng đầu, tiểu nhị ca cũng quật cường ngẩng đầu, cũng may còn có áo choàng che, không nhìn thấy. Lý Ngư sửa sang lại áo quần, ung dung, bước từ trong phòng ra ngoài. Cát Tường như trút được gánh nặng, còn không cam lòng đấm một cái vào ngực.
Kết quả là Lý Ngư vùa ra khỏi cửa, mông bị Cát Tường tức giận đá cho một cước. Cũng may Cát Tường ỏ trong phòng vẫn đi chân trần, rất mềm mại, không đau … ngược lại lại hơi nhột.
Khe hở hai bên cửa phòng không hẹn mà cùng kéo động, đậy cái khe hở lại, khóe mắt Lý Ngư liếc hai bên trái phải, nhìn thấy hết tất cả.
Thật là… làm hỏng chuyện tốt của ta!
Lý Ngư nâng mông hóp bụng, che giấu xong xuôi, đề cao giọng nói:
- Sáng sớm ngày mai, ta phải đi Đông Ly Hạ tiếp thu cục diện rối rắm của Nhiêu Cảnh, cũng không biết lúc đó kẻ nào không có mắt đi khiêu khích ta, hừ! Nếu có người không thức thời, hẳn có trái ngon để ăn!
Lý Ngư dứt lời, hiên ngang rời đi.
Hai phòng trái phải, lại kéo ra một khe ở, mỗi người lộ ra một đôi mắt.
Mở khe cửa đích thật là Tĩnh Tĩnh và Thâm Thâm chua xót nghĩ:
- Tiểu lang quân ở trong phòng Cát Tường không biết làm chuyện gì, còn không thấy thẹn mà đe dọa ta? Dọa bổn cô nương sao? Hic!


Bạn cần đăng nhập để bình luận