Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 588: Hy vọng mới..
Đại quân sĩ tộc có căn cơ gốc rễ tại nơi này hơi mười đời, quan hệ của mọi người rắc rối phức tạp, hơn nữa thời đại này, hương vị bản địa của bách tính đặc biệt nặng, đừng thấy bình thường họ chịu để thân hào ức hiếp là dễ dàng đứng về bên một người xứ khác đến như ngươi.
Đương nhiên, như thế không có nghĩa là Lý Ngư không có cách nào kéo họ qua. Hắn là người có kinh nghiệm của lịch sử nghìn năm phát triển, hắn có một tuyệt chiêu, tuyệt đối sẽ kéo được những người này đứng về phía mình. Nhưng…bốn lượng địch ngàn cân, ít nhất phải có bốn lượng kia đã.
Mà hai vạn tặc tù Lôi Lạc sắp sửa cho hắn chính là “bốn lượng” này.
Lôi Lạc sau khi đi rồi không tới thời gian một chén trà lại có người xin gặp.
Cẩu Đầu Nhi hỏi rõ thân phận đối phương xong bèn chạy vào phòng của Lý Ngư, vui vẻ nói:
- Tiểu thần tiên, người tặng lễ đến rồi.
Trần Phi Dương chậm hơn gã một bước, đi vào ho khan nói:
- A lang, thương nhân bản trấn Vương Siêu, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi, Trần Bân, Lưu Vĩ xin gặp ạ.
Xem ra Vương thị này hẳn là một đại hộ trên trấn Tân Hải này rồi, dù là thân thích của Vương Siêu, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi không phải bản tông của bản tông, tổ tiên cũng rất sâu xa. Năm người này cùng nhau xin gặp, chứng minh năm người này là cùng tiến lui đấy.
Giữa thân hào dĩ nhiên có qua lại, nhưng có chuyện gì mà cần họ cùng tiến cùng lui? Hôm nay tới bái phỏng thực ra là thăm dò vị quan mới ta đây, hoặc là có vấn đề gì đó mà cùng nhau tới gặp ta.
Lý Ngư ngay tức khắc nghĩ đến Bành Phong độc bá Cơ huyện. Cây này quá lớn, lớn đến mức bao phủ cả quan lại, bao phủ toàn bộ Cơ huyện, lớn đến mức bộ rễ vô biên, toàn bộ Cơ huyện đã không còn không gian để cây khác hấp thu dinh dưỡng nữa.
Cho nên, năm phú thân này chỉ có thể ở tại thành vệ tinh của huyện thành Cơ huyện, trên Trấn Tân Hải, hơn nữa đoàn kết lại mới không bị Bành Phong cắn nuốt.
Việc này nói đến rất phức tạp, Lý Nghĩ vừa nghĩ đến, trong đầu tính toán phân tích cực nhanh, phất phất tay với Trần Phi Dương.
Trần Phi Dương vừa mới quay người lại, Cẩu Đầu Nhi đã chạy ra ngoài.
Gã thực ra muốn ra sức, muốn biểu hiện chút ít trước mặt hắn, có điều IQ lẫn EQ quá thấp, đối nhân xử thế không am hiểu, có việc gì cần sai khiến thì cứ bảo gã làm là được.
Lý Ngư nghĩ, bưng chén trà lên. Hắn là Tước gia, đồng thời là quan, nên không cần ra chào đón thân hào thương nhân, nếu như đối phương là kỳ lão danh túc, xuất phát từ sự tôn kính người già, hắn sẽ đứng lên nghênh đón đấy, nhưng lúc này thì không. Nếu lúc này quá mức khiêm nhường, ngược lại sẽ khiến vài thân hào này khinh thường.
Qua một lát, năm người đi vào.
Người đi trước dáng không cao, Lý Ngư đứng lên, đánh giá y đứng tới ngực mình, miệng Lôi Công, mắt hẹp dài, hay cười tủm tỉm, vào cửa đã chắp tay như mèo chiêu tài:
- Tiểu nhân Vương Siêu trấn Tân Hải, ra mắt Tước gia.
Người thứ hai dáng người cũng không cao, tương tự như Vương Siêu, nhưng tròn hơn, đầu tròn, thân tròn, mắt tròn, miệng tròn, mũi cũng…tròn, mặt không cười nhưng khi cười lại rất giống phật Di Lặc, nói:
- Tiểu nhân Lưu Vĩ, ra mắt Tước gia.
Người thứ ba so với hai người trước thì cũng không cao hơn là mấy, gầy hơn, đỉnh đầu bị hói, không búi được tóc, cũng may đây là Lũng Hữu, nên buông tóc rất tự nhiên phóng khoáng, lúc rảo bước đến cửa còn hất tóc bên mai một cái trông rất phong cách.
- Hà hà, Vương Đông Tân Hải, ra mắt Tước gia.
Lý Ngư hơi ngây ra, vừa nãy khi đi trên đường rõ ràng gặp rất nhiều người thân hình cao lớn khôi ngô, sao mấy người này…chẳng lẽ người có tiền bản địa thì đều là thấp hay sao. Hắn vừa nghĩ đến đây, người tiếp theo đã bước qua bậc rửa, vóc dáng rất cao. Lý Ngư đánh giá bản thân cũng phải thấp hơn ngừi này một cái đầu, có điều người này rất gầy, gầy tong teo, xương bọc da, giống như củi khô khoác áo, vô cùng yếu ớt.
- Vương Tiểu Lỗi Tân Hải, ra mắt Tước gia.
Ánh mắt của Lý Ngư lập tức nhìn ra phía sau y. Hắn đang tò mò không biết người tiếp theo sẽ có hình thức kỳ lạ như nào. Tuy nhiên đáng tiếc kỳ tích đã dừng lại rồi, người cuối cùng bước vào lại cao lớn, khôi ngôi, ngũ quan đoan chính, không có điểm đặc biệt gì.
Nếu như nói có, thì người này chính là quá trắng rồi, mặt trắng vừa trắng vừa hồng, không hề có khí chất tục tằn thô lỗ như đàn ông Tây Bắc, xem ra cuộc sống quá an nhàn sung sướng rồi.
Người này vừa vào nhà, cũng mỉm cười chắp tay:
- Trần Bân Tân Hải, ra mắt Tước gia.
Năm người nói xong, cũng cùng đánh giá lại hắn.
Người này quần áo trắng, không hề hoa lệ, nhưng cử chỉ ung dung, rất có phong khí quan nghi, nhìn dung mạo thì…lại quá tuấn tú. Người Tây Bắc dòng máu pha trộn nhiều, cho nên người dung mạo tuấn tú đẹp đẽ cũng nhiều, nhưng thanh tú như nữ tử thì lại không nhiều. Có điều, nhìn ánh mắt của Lý Ngư, tuy tuổi còn trẻ nhưng lại có khí độ ngạo nghễ, khiến năm người bất giác trở nên kính sợ.
Điều này chẳng phải rất bình thường hay sao, Lý Ngư thì dạng người nào mà chưa gặp chứ, dưới thiên uy Hoàng đế hắn còn đứng thong dong tự tại, tâm luyện đã quen rồi, nên trước mặt họ, rất tự nhiên thể hiện rõ khí độ ung dung.
- Chư vị hiển đạt, mời ngồi.
Hắn vẫn không đứng lên, chỉ thay đổi tư thế ngồi thoải mái, mỉm cười mời mọi người ngồi xuống.
Năm người ngồi xuống, đợi nha hoàn dâng trà lên xong, năm người mới do Vương Siêu thay mặt dùng giọng nói khiêm tốn nói chuyện với Tước gia.
Năm người đương nhiên biết Lý Ngư vì sao đến đây, dọc đường đi Lý Ngư thăm viếng dân chúng, thanh thế đã lan truyền ra ngoài, huống chi dụ lệnh của Hoàng đế cũng đã tới từ trước, chẳng qua, họ hiểu rõ hơn, vị Tước gia này có thể dừng chân được ở đây hay không còn nói sau.
Muốn đứng vững ở Cơ huyện này cũng không dễ. Tây Bắc khổ hàn, nhưng nơi này thật sự không thể kinh doanh ư? Chưa chắc. Thổ địa rộng lớn đó có thể sản xuất lương thực, điều kiện tiên quyết là ổn định cục diện chính trị, có lương thực, mọi người có thể no cơm. Mà Lũng Hữu là nơi mấu chốt thông với Tây Vực, phần đông thương phẩm Quan Trung như tơ lụa, đồ sứ, là trà, thiết khí…đều phải qua nơi này đi Tây Vực, Ba Tư, Đại Thực.
Tiếp đó buôn quay về ngựa, binh khí, hương liệu, châu báu, kim ngân khí mãnh và dược liệu.
Tất cả đến và đi đều là tiền, bằng không Lý gia Lũng Tây làm sao có thế lực lớn như thế được.
Nhưng, muốn đứng vững gót chân ở nơi này, giống như lập nên một vương triều, đầu tiên cần phải dựa vào quyền lực của người vũ lực hùng mạnh, sau đó mới có tài nguyên cuồn cuộn.
Lý Ngư, vị Nam tước trẻ tuổi này có làm được không?
Năm người Vương Siêu Vương Tiểu Lỗi không khẳng định được, cho nên bọn họ đến đây.
- Được nghe Tước gia thụ phong nơi này, thảo dân chúng tôi về sau đã có chỗ dựa rồi, cho nên hết sức vui mừng. Tước gia vừa đến, Tây Bắc thô lậu hơn so với Trung Nguyên phồn hoa, sợ là cuộc sống hằng ngày ngủ nghỉ có nhiều bất tiện. Mời Tước gia dời bước…
Vương Siêu cười híp mắt đứng lên, mấy người khác cũng đều đứng lên theo.
Vương Siêu nói:
- Năm chúng tôi cùng dâng ngựa tốt năm con, người đẹp mười người, mong Tước gia nhận ạ.
Y đi ra cửa, đứng sang bên chìa tay mời.
Lý Ngư ra cửa phòng nhìn nhìn, may mắn đây là Lũng Tây, xây dựng không cầu tinh xảo, chỉ cần lớn.
Trong một viện tử rộng lớn, ngay bên trái tường là hai mươi con ngựa tốt Tây Vực hùng tuấn đang đứng dưới ánh mặt trời, ánh sáng mặt trời chiếu lên thân ngựa, da lông bóng mượt.
Mà đứng đối diện trong viện, lại có chừng năm mươi thiếu nữ xinh đẹp đứng đó.
Vùng đất Lũng Tây chư tộc tạp cư, huyết chủng hỗn hợp, cho nên có nhiều mỹ nữ.
Năm mươi mỹ nữ này ai nấy đều vóc dáng cao gầy, không ai biết được trong người họ có huyết thông gì, ngũ quan giống như người Hán, nhưng mắt xanh, mũi thẳng, hốc mắt sâu, tóc đen nhánh.
Có một người làn da trắng như tuyết, trên gương mặt trắng trẻo có chút ít tàn nhang nhìn rất rõ, nhưng đôi mắt lại đen nhánh trong trẻo, có người thì tóc vàng, dưới ánh mặt trời còn hơi tỏa sáng lấp lánh, sao làn da kia lại giống như người da vàng vậy.
Những nữ nhân này dường như cũng biết mình chỉ là món hàng hóa, chuẩn bị mang tặng cho chủ nhân mới, cho nên đoàn người từ trong nhà đi ra, họ đều căng thẳng ngẩng đầu lên muốn nhìn xem vị chủ nhân mới của họ là người như thế nào. Các cô gái đều là xử nữ, được nhóm phú thân nuôi dưỡng lâu như vậy, lấy tấm thân trinh nữ tặng cho chủ nhân, có thể nghĩ, nhất thiết phải là nhân vật mà các thân môn giàu có một phương đều muốn kết giao chắc chắn địa vị cao và trên năm mươi tuổi, thân hình mập mạp.
Họ căn bản không dám hy vọng xa vời chủ nhân mới của mình sẽ là một người trẻ tuổi, chỉ cầu hắn tính tình hiền lành hơn, mình sẽ được sủng ái nhiều hơn, tương lai sẽ được sống tốt hơn.
Nhưng khi nhìn thấy người kia đang được năm người Vương Siêu Vương Đông Vương Tiểu Lỗi vây quanh như vì sao vây quanh mặt trăng, các nàng đều bất ngờ không tưởng được vị chủ nhân mới này lại còn trẻ tuổi, tuấn tú như thế, năm mươi cô gái đều ánh mắt sáng ngời.
Trời ơi, mình thật là may mắn, đây chính là chủ nhân mà mình sẽ hầu hạ ư?
Lòng các mỹ nữ đều sôi trào.
Lý Ngư vừa đụng phải những ánh mắt đầy nóng bỏng, thân hình có mảnh khảnh, có thon thả, có yểu điệu, có thướt tha, có quyến rũ, có nóng bỏng kia thì sợ hãi.
Ặc…nếu như đổi thành năm mươi nam nhân tinh tráng nhìn thấy một mỹ nữ, mỹ nữ sẽ hoảng sợ.
Năm mươi nữ tử xinh đẹp ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm một người đàn ông, người đàn ông này …cũng hoảng sợ.
Dù là Lý Ngư, cũng hoảng sợ.
Nhất là khi cơn gió thổi qua, mùi son phấn thơm nồng bay đến chóp mũi…
- Hà hà, năm vị hiển đạt quá khách sáo rồi, vậy Lý mỗ…. cung kính không bằng tuân mệnh.
Lý Ngư cười dài khoát tay, ra hiệu Trần Phi Dương “nhận lễ”, mau chóng đưa vào hậu viện, về phần lát nữa hậu viện có bị cháy không thì nói sau.
Năm người Vương Siêu vừa thấy Lý Ngư ngay cả một câu từ chối cũng không có hết sức sảng khoái nhận thì ngẩn ra, tức khắc càng thêm cẩn trọng với hắn. Lần này năm người tặng món quà khủng này, không phải là không đi thăm dò. Nếu Lý Ngư thẹn thẹn thò thò, hoặc giả ra dáng không nhận lễ, cơ bản có thể phán định người này đừng nghĩ muốn sống lâu ở Cơ huyện, không thể trông cậy vào được.
Nhưng dựa theo phán đoán của năm người, nếu hắn chịu nhân, vậy cũng phải nên hơi khách sáo một chút chứ. Vị Tước gia này chẳng lẽ ra bài không theo lẽ thường ư? Hay là một kẻ tham lam háo sắc? Nếu là vế sau, có lẽ cũng không trông cậy gì được ở hắn.
Nhưng hắn, rốt cuộc là hạng người gì?
Trần Bân thật sự kìm nén không được ho nhẹ một tiếng, đến gần Lý Ngư, cười híp mắt nói:
- À… Tước gia, khi nào thì ngài đi huyện thành Cơ huyện ạ? Nếu đủ thời gian, mấy chúng tôi muốn mở yến tiếc đón gió tẩy trần cho Tước gia ạ.
- Không được rồi, gặp xong năm vị thì ta đi luôn.
Trong lòng mấy người Trần Bân trầm xuống, quả nhiên, vị Tước gia này vẫn coi trọng Bành Phong hơn, đến Cơ huyện nhậm chức, chính là muốn dựa vào Bành Lão hổ rồi.
Lý Ngư bình thản nói:
- Ta tính toán sáng sớm mai đi Chiết Hoa Sơn, chặng đường đi sẽ mệt mỏi, đêm nay muốn nghỉ sớm, sẽ không tham gia yến tiệc gì nữa.
Mấy người Trần Bân ngớ ra. Vương Đông căng thẳng kéo kéo mấy sợi tóc lưa thưa:
- Tước gia... đi Chiết Hoa Sơn, không đi huyện thành Cơ huyện ạ?
Lưu Vĩ cũng hỏi:
- Tước gia đi Chiết Hoa Sơn để làm gì ạ?
Lý Ngư thản nhiên nói:
- Bổn tước gia tính toán xây dựng một tòa thành trì mới ở trên đó.
Vương Siêu chau lông mày lại:
- Thế còn huyện thành Cơ huyện ạ?
Lý Ngư liếc y một cái:
- Bổn tước gia ở đâu, huyện thành Cơ huyện tất nhiên ở đó, có vấn đề gì à?
- Không vấn đề ạ, tuyệt đối không vấn đề! Tước gia ngài nói rất đúng!
Năm người Vương Siêu hớn hở:
- Tiệc đón gió tẩy trần này nhất định phải dự ạ. Tước gia mệt mỏi, chúng tiểu nhân sẽ đi an bài sớm. Tước gia ngài cứ nghỉ đi ạ, chúng tiểu nhân đi an bài ngay ạ.
Năm người Vương Siêu phấn khởi vui mừng cáo biệt, đi ra ngoài. Vị Nam tước này đã cho họ thấy được hy vọng rồi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận