Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 433: Đều vì lợi mà đến
Có được trụ luân thật sự không phải là muốn làm gì thì làm, may mắn hắn không có dã tâm, nếu hắn thật sự có, sẽ có không biết bao nhiêu bậc dị nhân tựa như Viên Thiên Cương, Lý Thuần Phong nhộn nhịp xuất sơn bình định phản loạn. Lý Ngư hắn chỉ sợ cũng trở thành một trò cười trong lịch sử, bị hậu nhân phỏng đoán là một trong hai thiếu niên xuyên qua hay không.
Nom thấy tấu chương trong lò đã biến thành tro, Viên Thiên Cương mới mỉm cười đầy sâu xa với Lý Ngư, bình thản nói:
- Ngươi không cần phải lo lắng, người bình thường một khi nghe nói có năng lực không chế người ta, sau cơn chấn động thì sẽ muốn đoạt vật. Viên mỗ chắc chắn sẽ không làm điều đó. Nghiêm chỉnh mà nói, Viên mỗ và sư đệ, không phải là yêu nghiệt trong mắt thế nhân hay sao?
Viên Thiên Cương thở hắt ra, nói:
- Đối với chúng ta, vẫn chưa nghĩ tới sẽ lợi dụng loại năng lực này làm việc đại nghịch bất đạo gì đó.
Nói tới đây, Viên Thiên Cương hơi có chút thất thần, y chợt nhớ tới chất nữ Dương Thiên Diệp, nhưng y là con trai của Dương Dũng, là hoàng thất Đại Tùy, dù không có năng lực đặc dị, y cũng có đủ lý do tạo phản. Nhưng y không làm.
Trong mắt người bình thường, y có được thần thông khó lường, lại có thân phận như thế, lại tình nguyện làm một nhàn vân dã hạc thì không khỏi tiếc nuối giận giữ. Nhưng trong lòng Viên Thiên Cương hiểu, y tính cách không màng danh lợi, không muốn tham gia và cuộc chinh phạt hồng trần.
Về phương diện khác cũng bởi vì, y hiểu rõ mưu quốc, âm mưu quỷ kế không đáng nói đến, kì kĩ dâm xảo cũng không đủ làm đạo, từ xưa đến nay, tọa điện khai quốc chẳng phải đều dựa vào công đường hoàng đoan chính chứ không hề dựa vào âm mưu tính kế hay là năng lực kỳ dị gì là có thể trở thành khai quốc chi quân đấy.
Nhưng y từ nhỏ tu tập đạo thuật, tuần tự dần tiến, cho nên cũng không vì có bản lĩnh mà kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại, mà chỉ có người ngẫu nhiêu đạt được một báu vật tuyệt hảo lại như nhà giàu mới nổi phần lớn nhìn không thấu, cũng không hiểu lợi hại trong đó, cuối cùng hại người hại mình.
Trương Giác chẳng phải là được đám đạo sĩ truyền Thái Bình kinh, là nghĩ đã có bản lĩnh hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, mưu đồ thiên hạ đó ư? Kết quả thì sao, chẳng phải là gia tăng thêm một đại họa cho nhân gian.
Cho nên, Viên Thiên Cương rất lo lắng Lý Ngư tâm tính bất ổn, được bảo vật thì cũng sẽ nảy sinh dã tâm như thế. Nhất là vốn hắn còn có thể vọng vân vọng khí, xác định phương vị dị bảo kia, hiện giờ không biết sao hắn đã mất đi năng lực thứ nhất này, dĩ nhiên càng thêm sốt ruột.
Hôm nay lần thử này, y muốn thử xem chí hướng và tâm tính của Lý Ngư. Nếu Lý Ngư thề thốt phủ nhận hắn có được bảo vật, vậy thì rất công bằng sau khi hắn cực lực che giấu thì tấu chương kia sẽ được trình lên, bất ngờ bắt lấy Lý Ngư.
Hiện giờ Lý Ngư tỏ rõ chí hướng, Viên Thiên Cương cũng yên tâm.
Bảo vật thiên hạ đều tự có duyên. Viên Thiên Cương dù hiếu kỳ rốt cuộc đó là vật gì, có năng lực gì, nhưng Lý Ngư không nói, y cũng không hỏi, y chỉ cần biết Lý Ngư không dùng nó để mưu đồ thiên hạ, như vậy đủ rồi.
Bên kia Lý Thuần Phong và Dương Tư Tề ngươi một lời ta một câu, dĩ nhiên Lý Thuần Phong muốn nói cho rõ, mà Dương Tư Tề cũng muốn nhân tiện đưa ra ý tưởng kiến tạo của bản thân, chẳng những thỏa mãn điều Lý Thuần Phong cần, thậm chí còn bổ sung, hai người nói rất hòa hợp.
Mà bên này, Viên Thiên Cương và Lý Ngư dù chỉ vài câu ít ỏi, nhưng lại ngầm hiểu lẫn nhau, đã có một hiệp nghị bí mật với nhau.
Thấy Lý Thuần Phong tươi cười cùng Dương Tư Tề đi tới, Viên Thiên Cương gật gật đầu với Lý Ngư, nói:
- Thành tựu nhân duyên, cũng là công đức, đại sự của Dương tiên sinh, cứ để Viên mỗ lo.
- Đa tạ!
Lý Ngư đứng dậy lạy dài, một câu tạ ơn này mang hai nghĩa, nhưng chỉ hai người là biết.
Dương Tư Tề đi tới, tò mò hỏi:
- Chuyện gì mà trịnh trọng thế?
Viên Thiên Cương và Lý Ngư chỉ nhìn nhau cười, không nói gì.
Lý Ngư và Dương Tư Tề chắp tay cáo từ với Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, ra khỏi Ti Thiên Đài, đi đến Khâm Thiên Giám, khóa viện bên cạnh có hai vị binh biện đi ra, thấy hai người thì đều đứng lại, một người khôi ngô trong đó kêu lên:
- Tiểu lang quân!
- A, Thiết đại ca, sao các ngươi lại ở đây?
Lý Ngư thấy Thiết Vô Hoàn, lại xem quân phục trên người còn lại cấp bậc dường như cao hơn Thiết Vô Hoàn, tướng mạo khá quen, nhưng hắn lại không nhớ đã từng gặp ở đâu.
Nhưng người kia lại nhận ra Lý Ngư, bật cười khà khà, chắp tay tiến lên, nói:
- Lý Cổ Xuy, vốn còn muốn mời ngươi cùng uống đâu rồi, không ngờ lại gặp ở trong này. Khà khà, đúng là có duyên mà.
Lý Ngư bật cười, tiện thể đưa tay ra, bắt lấy ta gã, lắc mạnh nói:
- Đây đúng là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ rồi. Chúng ta cũng đang muốn tìm một nơi để uống rượu, may quá gặp các ngươi. Đi nào, cùng đi với nhau, đã nói trước rồi, hôm nay ta trả tiền, tướng quân chớ có tranh với ta đấy.
Nói xong, Lý Ngư nhủ thầm: Tên này là ai thế nhỉ, mình gặp ở đâu? Hắn có từng nói muốn mời rượu mình, vậy hẳn phải rất quen với hắn mới đúng chứ.
Vị tướng quân kia thân thiết ôm bả vai Lý Ngư, râu quai nón dán sát mặt hắn:
- Thế thì không được, đã nói ta mời mà. Lý Cổ xuy ngươi muốn mời thì để lần tới đi. Khà khà khà, ta biết rõ một quán, thức ăn đồ uống ở đó rất ngon. Ta dẫn các ngươi đi.
Lý Ngư vẫn đang suy nghĩ, nhưng không nhớ ra được người này là ai, nhưng ngoài miệng thì nghiêm trang:
- Vậy làm phiền tướng quân dẫn đường, chúng ta hôm nay không say không nghỉ.
- Ôi sao lại gọi là tướng quân, thật ngại quá. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi, nếu như ngươi không ngại, cứ gọi ta là Vương huynh là được.
“A, hóa ra hắn họ Vương. Mà tên này…hay là thấy nhà mình nhiều mỹ nhân quá nên mới…
Lý Ngư đang suy nghĩ miên man, Vương Tướng quân đã vỗ bả vai hắn, nói:
- Ngày ấy may nhờ có Lý huynh đệ ngươi nhắc nhở, ta nói với bên ngoài là có mãnh thú xông vào hành cung, nhưng với cấp trên thì bẩm báo đúng sự thực. Cấp trên tán thưởng ta trầm ổn, khen ta làm việc thỏa đáng, bằng không, sự việc sẽ rất tệ, đã xử lý Vương Siêu ta rồi, các đồng đội đều rất ghen tị với ta.
Nghe gã vừa nói như vậy, Lý Ngư mới bừng tỉnh. Ban đầu là chính hắn gây ra động tĩnh, bức Dương Thiên Diệp thu tay lại, tướng lĩnh Đồn vệ nghe tiếng chạy tới. Lúc ấy mình từng nói, chớ gióng trống khua chiêng tìm kiếm thích khách, với bên ngoài chỉ nói là mãnh thú xâm nhập, tránh cho Hoàng thượng và thái thượng hoàng không hài lòng.
Lý Ngư cười ha hả nói:
- Vậy…ta từ chối thì bất kính rồi. Vương huynh được khen thưởng, các đồng nghiệp ghen tị là điều đương nhiên.
Vương Siêu nói:
- Sự kiện xây dựng linh đài rất quan trọng, Thái tử là người giám sát. Hoàng đế rút người trong Đồn vệ để làm giám hộ, duy trì trật tự ở linh đài, đồng thời cũng nhằm bảo vệ Thái tử an toàn. Dù sao chiêu mộ nhiều thợ thủ công từ dân gian như thế, nếu chẳng may có người lòng mang ác ý sẽ không tốt.
Lý Ngư khẽ a một tiếng, nói:
- Đúng vậy, vẫn là Hoàng đế suy nghĩ chu đáo. Thích khách năm lần bảy lượt xuống tay với thái thượng hoàng, Hoàng đế, Hoàng Thái Tử, hiện giờ Hoàng Thái Tử giám sát chế tạo linh đài, thường xuyên rời khỏi Đông cung, chẳng phải là cơ hội tốt để hạ thủ hay sao. Vương Tướng quân có thể được nhận trọng trách này, đủ thấy được bệ hạ rất tin cậy.
Vương Siêu sờ sờ râu, nói:
- Khụ, đúng…đúng thế. Thiên gia tín nhiệm, là một mặt, mặt khác, giám sát chế tạo linh đài, cũng công việc béo bở. Ta còn muốn chúc mừng Lý huynh đệ, ngươi đảm nhiệm giám sát chế tạo, là người phụ trách xây dựng linh đài, ngươi ăn thịt, nên cho lão ca ta húp chút canh nha…
Lý Ngư nghe gã nói thế, rõ ràng là có mưu lợi bất chính trong đó, trong lòng liền có chút không vui.
Hắn dù cũng muốn kiến công lập nghiệp, chủ yếu là muốn thể diện trước mặt nữ nhân của mình, chứ thực ra hắn chẳng muốn. Bụi sắc thu vào một loại hắn cũng không thèm để ý, hiện giờ nghe người ta trắng trợn nhắc tới, trong lòng thấy phản cảm.
Tuy nhiên, Lý Ngư cũng không muốn đắc tội với kẻ đóng giả chính nhân quân tử lời lẽ chính nghĩa kia, huống chi gã còn là lãnh đạo trực tiếp của Thiết Vô Hoàn.
Hắn nghĩ thầm, Thái Tử tranh thủ giám sát việc xây dựng tu sửa linh đài, mưu đồ chính là lực ảnh hưởng, là tích lũy chiến tích, nói vậy sẽ không để ý tới chi phí xây dựng linh đài. Đến lúc đó, hắn muốn kiếm trác gì ở trong đó sẽ dễ dàng. Ai nói Thái Tử giám thị nghiêm ngặt cũng được, y muốn oán, cũng không oán lên đầu của ta.
Lý Ngư đang thầm tính toán, không ý thức được, Ngụy vương Lý Thái sẽ ngồi yên để linh đài thuận lợi xây dựng ư. Lý Thừa Càn cố nhiên là chí ở chiến tích, nhưng vị Thái tử gia cao cao tại thượng, không biết khó khăn dân gian này, y hiểu được mình muốn cái gì, những gì đã làm nhất định sẽ như y mong muốn hay sao?
Lý Ngư hắn, từ lúc xuất đạo tới nay, bất kể tới nơi nào, mà chưa từng khiến nơi đó yên ổn. Ở Lợi Châu là như thế, ở Lũng Tây cũng là như thế, ở chợ Tây cũng như thế, hiện giờ chủ trì kiến tạo linh đài Khâm Thiên Giám, sao có thể sẽ để y gió êm sóng lặng, thuận thuận lợi lợi!


Bạn cần đăng nhập để bình luận