Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 63: Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn
Võ Sĩ Hoạch nhận được thiệp mời của Nhậm Oán, nhìn kỹ thiệp mời nhỏ lần nữa, tay vuốt nhẹ nhàng, khóe miệng lộ ra một tia cười khó hiểu. Dương phu nhân lấy một trái nho tự như thủy tinh tím đưa tới miệng phu quân, hỏi:
- Ai muốn mời lão gia à?
Võ Sĩ Hoạch cười nói:
- Còn không phải lão quỷ Nhậm Oán kia sao.
Dương phu nhân nhíu mày nói:
- Tuy trên danh nghĩa, Nhậm Oán là cấp dưới của ông, nhưng thực ra hắn lại là quan hành chính Lợi Châu, ông là quan quân sự Lợi Châu, vương bất kiến vương, bình thường không tiếp xúc, sao hắn lại không biết phép tắc chốn quan trường, chẳng có lý do gì mời ông, chẳng lẽ có chuyện?
Võ Sĩ Hoạch nói:
- Vậy còn phải hỏi? Lần này hắn liên danh với Liễu Hạ Huy mời ta, là chuyện gì, ta cũng khó mà nói.
Ông ta nhổ hạt nho ra, lười biếng nằm xuống cặp đùi đẫy đà mịn màng của Dương thị, ngửi thật sâu mùi hương nữ nhân như xạ như chi, nói:
- Tin tức luôn linh thông, biết tin sang năm ta sẽ rời chức. Chắc có ý nghĩ viển vông thèm muốn vị trí Đô đốc Lợi Châu, chắc muốn ta tiến cử hắn đó mà?
Dương phu nhân lắc đầu nói:
- Dã tâm của hắn, có lẽ không lớn đến vậy. Rốt cuộc hắn nghĩ thế nào, cũng khiến cho người khác đoán không ra. A, đến lúc đó phu quân nhớ mang theo Lý Ngư đi, phu quân là người có ơn tri ngộ đối với hắn, hắn lại là ân nhân cứu mạng Nhị Nha đầu nhà ta, hai bên thân thiết. Nếu Nhậm Oán có tâm tư quỷ kế gì, có lẽ Lý Ngư có thể nhìn ra thứ gì đó hộ ông.
Võ Sĩ Hoạch gật đầu, nhưng để Lý Ngư đi cùng dự tiệc ở bên ngoài thì không sao, nhưng nếu như đến nhà mình, vậy phải cân nhắc chút rồi.
Hiện giờ Võ Sĩ Hoạch cũng chẳng mong muốn Lý Ngư sẽ tới nhà mình, cũng bởi vì lần du ngoạn này, ông ta phát hiện cô em vợ xinh đẹp kia hình như có chút hứng thú với Lý Ngư. Tuy ông ta không có thành kiến gì với Lý Ngư, chỉ có điều cái tâm tính nam nhân trong ông ta nảy ra, là “cây cải thì trắng mịn” nhà mình, đành lòng sao mà giao cho kẻ khác, cho nên không muốn tạo cơ hội nào cho hắn với Dương Thiên Diệp gặp mặt.
Trong lòng Võ Sĩ Hoạch, “cây cải thìa trắng mịn” kia thật là “tươi ngon”, hiện giờ một thân trang phục trên là váy lụa, dưới là la quần, vừa vặn trên xanh dưới trắng, trang phục này càng làm tôn lên làn da trắng mịn như nhuận ngọc, dáng vẻ thật gợi cảm mềm mại của nàng, thật sự là động lòng người không diễn tả được thành lời.
Trong hộp trang điểm này có báu vật dưỡng da bí truyền của Tùy cung, là của Mặc Tổng quản gắng hết sức làm nên để Tiểu Công chúa được hưởng đối xử như một cô công chúa, thật đúng là đặc biệt dụng tâm. Bộ đồ này là do Mặc Tổng quản đi tìm hiểu từ thợ thủ công ở Tùy cung năm đó chuyên chế tác mỹ phẩm cho ba nghĩn mỹ nữ trong hậu cung của Hoàng đế để điều chế ra.
Dương Thiên Diệp nhìn gương trang điểm, tóc dài như thác nước, Mặc Bạch Diệm đứng hầu ở ngoài bức rèm che.
Cả đời này, Mặc Tổng quản luôn trung thành và tận tâm với Đại Tùy, ông luôn coi Tiểu Công chúa Dương Thiên Diệp là tượng trưng cho cung đình triều Tùy, đế quốc Đại Tùy tồn tại, tận tâm dốc hết, cũng như năm đó hầu hạ Hoàng đế Đại Tùy chẳng rảnh chút nào.
Tuy nhiên, Dương Thiên Diệp là do lão nuôi lớn từ nhỏ, ở trong lòng Mặc Bạch Diệm, ở phương diện cảm tình, với một lão thái giám không thể có con cái như lão, Dương Thiên Diệp chẳng khác nào cốt nhục ruột thịt của lão, cái loại cảm tình này rất phức tạp, thật khó mà nói hết.
Dương Thiên Diệp dùng lược ngà voi chải mái tóc đen mượt mà, áo lót mỏng xuyên thấu, khiến cho đôi gò bồng đảo trước ngực tạo nên những đường cong duyên dáng, hiện lên trong gương là vết khe rãnh mê người, đột nhiên Dương Thiên Diệp nhớ tới một màn khiến nàng xấu hổ mãi đến bây giờ.
Nàng dừng lại, thản nhiên hỏi:
- Lý Ngư kia thế nào rồi?
Mặc Bạch Diệm cúi đầu nói:
- Lão nô đã cẩn thận tuân theo phân phó, vì lo sợ Lý Ngư sẽ phát giác ra ý định giết người nên không dám tự mình ra mặt theo dõi, nên đã dùng tiền mua chuộc hai người giúp việc, để bọn họ theo dõi dùm lão nô. Khoảng một hai ngày sau, nếu tìm được thời cơ sẽ lấy mạng của hắn.
Dương Thiên Diệp nghe xong nhẹ nhàng thở phào, chút cảm giác khác thường trước ngực lúc này mới biến mất. Kì thực đã bị người khác chạm vào chỗ đó, đến cuối cùng vẫn là đã bị chạm qua rồi, nàng cũng chẳng thể làm thời gian đảo ngược lại, tránh khỏi một màn lúng túng đó. Nhưng, nếu như người kia chết, hắn lại là người duy nhất biết chuyện này, vậy tâm lý cũng khá hơn một chút.
Việc đã đến nước này, Dương Thiên Diệp cũng chỉ có thể dùng tâm tính đà điểu để an ủi mình.
Nàng đành ngậm bồ hòn, đành phải chấp nhận làm đà điểu, ai bảo nàng là nữ nhân, lại mang trong mình thân phận Công chúa cao quý, nhưng tất cả cũng chẳng liên quan gì, cho dù nàng là nữ hoàng, loại chuyện này cũng là không được đường hoàng.
Hột Can Thừa Cơ lại là người rất huênh hoang, vốn lúc vẫn trong quân đột, gã đã có tính cách đó rồi. Dù đi theo Lý Hiếu Thường tạo phản thất bại, về sau bị quan phủ truy nã, gã như trước vẫn rất huênh hoang. Từ hành vi gã giả trang làm thân hào một phương, lại đóng giả làm một kẻ lừa gạt trong sòng bạc là có thể nhận thấy được. Nhưng mà bị thân phận truy nã bức bách, Hột Can Thừa Cơ chỉ có thể biến đổi thân phận, mới có thể thỏa mãn dục vọng tiếp tục nổi bật của mình.
Một người như vậy, làm sao có thể cam tâm thua dưới tay Dương Thiên Diệp. Nhưng đúng là gã bị đánh bại, gã vắt óc mới nghĩ ra được một ý kiến hay, kết quả lại không tiến hành được chỉ vì chuyện ngoài ý muốn, cuối cùng bị Dương Thiên Diệp đi trước một bước tiến vào Dương gia. Bây giờ Dương gia tôn sung Dương Thiên Diệp như là khách quý vậy, mà gã đây đến cánh cửa Dương gia còn chưa sờ tới.
- Như vậy không được!
Hột Can Thưa Cơ như con hổ đói đi qua đi lại trong sảnh, trong con người tràn đầy tia hung hãn.
- Dương Thiên Diệp đã sớm xâm nhập vào Võ gia rồi, ta Hột Can Thừa Cơ đường đường là đấng nam nhi, đầu đội trời, chân đạp đất, sao có thể để một nữ tử xem thường được?
Lý Hoành Kiệt đứng ở sảnh phòng, vẻ mặt khổ sở. Bảo y đi chém giết còn được, còn bảo hắn nghĩ kế hành mưu, y và đại ca đều không am hiểu. Nhưng Hột Can Thừa Cơ vẫn giữ cái chức đại gia sơn tặc, ngay cả một phụ tá cũng không có, ai có thể giúp bọn hắn nghĩ một biện pháp đây?
Hột Can Thừa Cơ đứng lại:
- Thăm dò Võ Sĩ Hoạch cho ta!
Lý Hoành Kiệt giật mình:
- Đại ca, muốn động thủ với Võ Sĩ Hoạch, chỉ sợ càng không dễ dàng.
Hột Can Thừa Cơ trợn trừng mắt, nói:
- Dù sao cũng không phải giết thật, chỉ là diễn kịch thôi.
Lý Hoành Kiệt suy nghĩ một chút, nói:
- Lúc đó có hai vị kiếm khách, ta đã nghe ngóng, một người tên là Lý Bá Hạo, một người tên là Lý Bá Hiên, là người của nhà Lý thị ở Lũng Tây, một thân kiếm thuật xuất sắc.
Hột Can Thừa Cơ cắt ngang lời y, nói:
- Vậy kêu mấy huynh đệ chân tay lanh lẹ đi với ngươi, giữ chân hai hiệp khách này, còn ngươi sẽ động thủ với Võ Sĩ Hoạch, mà ta… có trách nhiệm gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ! Có ân với hắn rồi, còn sợ không thể được hắn sử dụng sao?
Lý Hoành Kiệt suy nghĩ một chút, gắng sức gật đầu nói:
- Được! Vậy ta lập tức đi lo liệu!
Lý Hoành Kiệt bước nhanh ra ngoài, Hột Can Thừa Cơ đi tới chỗ chậu nước sạch ở góc phòng, cúi đầu nhìn bóng trong nước, sờ sờ bộ râu quai nón rậm xõa tung, lẩm bẩm:
- Chăm bộ râu tốt năm năm trời, hôm nay phải cắt đi, quả thực rất đáng tiếc!
- Võ Đại Đô đốc mời ta đi “Trương Phi cư” dự tiệc!
Lý Ngư nhận được thiệp mời của Võ Sĩ Hoạch, không khỏi vui mừng nhướng mày.
Hắn vỗ vỗ thiệp mời, cười nói với Trần Phi Dương:
- Cái này đúng là ngủ gà ngủ gật cũng có người đưa cho gối.
Cẩu Đầu Nhi vừa mới bước một bước vào sân, nghe được nửa câu, lập tức kích động hỏi:
- Tiểu lang quân muốn ngủ với ai?
Lý Ngư tức giận nói:
- Dù sao cũng không phải ngươi.
Trong lòng Trần Phi Dương âm thầm thất vọng, nếu Lý Ngư có cách khác cứu thoát Cát Tường, bản thân mình sẽ mất đi cơ hội vét một khoản tiền lớn từ việc bán tòa nhà. Tuy nhiên, đi theo tiểu thần tiên, cả đời này coi như cũng có chỗ dựa rồi, nên nhìn xa trông rộng một chút. Liền lên tinh thần nói:
- Tiểu lang quân là muốn mượn tay Võ Đô đốc, cứu Cát Tường cô nương ra?
Lý Ngư khen:
- Thông minh! Nếu Đại Đô đốc Lợi Châu mở miệng đòi người, dù sao “Trương Phi cư” cũng phải nể mặt chứ?
Lý Ngư vui sướng nói:
- Ta nhìn ra được, Võ Đô đốc có ý lung lạc đối với ta. Đến lúc đó chỉ cần ta lộ ra ý cực kì tán thưởng Cát Tường cô nương, tin rằng Võ Đô đốc khéo hiểu lòng người, nhất định sẽ chủ động mở miệng!
Trần Phi Dương cũng là biết chữ, đọc sách, lập tức khoe khoang nói:
- Tiểu lang quân nói rất đúng. Ngày xưa Thái tử Đan nước Yên tôn Kinh Kha là thượng khanh, ngày đêm tới thăm, cung phụng ăn uống rất hậu, lại hiến xe ngựa và mỹ nữ cho Kinh Kha. Thái tử Đan và Kinh Kha bố trí uống rượu trên đài Hoa Dương, Kinh Kha tán thưởng mỹ nữ chơi đàn, Thái tử Đan lập tức hiến mỹ nữ vào, nhưng Kinh Kha lại nói chỉ muốn duy nhất đôi tay trắng như ngọc rất đẹp của nàng, Thái tử Đan liền chặt tay mỹ nữ kia mà cho vào khay ngọc dâng tặng. Ta tin rằng trong lòng Võ Đô đốc, tiểu lang quân cũng là quý nhân hữu dụng như Kinh Kha.
Cẩu Đầu Nhi chớp mắt ngồi nghe nửa ngày, lúc này rốt cuộc đã có thể chen vào, vội nhảy nhót nói:
- Kinh Kha? Ta cũng biết! Phong tiêu tiêu hề, Dịch thủy hàn! Tráng sĩ nhất khứ hề, bất phục hoàn, chính là Kinh Kha nha. Tiểu lang quân lại muốn làm Kinh Kha sao?
Lý Ngư vỗ vỗ bả vai Cẩu Đầu Nhi, vẻ mặt đau thương nói:
- Lão Cẩu, đã không phải trí thức, ngươi cũng đừng cố học làm trí thức, con người phải có cái tôi của mình, mới có giá trị. Hiểu không?
Vẻ mặt Cẩu Đầu Nhi ngây ngô nói:
- Hiểu!
Lý Ngư gật đầu nói:
- Nỗ lực! Cố lên!


Bạn cần đăng nhập để bình luận