Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 595: Ngươi là ánh sáng hi vọng..
Tuy tiếng kêu thảm thiết và tiếng chó sủa rất ngắn nhưng vẫn truyền vào trong tay Bành Phong.
Bành Phong trong lòng trầm xuống, đã xảy ra chuyện rồi!
Làm việc trái với đạo lý trong lòng thường có quỷ, nghe được âm thanh này, Bành Phong hãi hùng khiếp vía, vội đẩy Mễ Nguyệt nương tử ra. Khi y đi tới cạnh cửa thì trong tay đã có thêm một thanh đao thẳng lưỡi, đơn mũi. Tàng đao này tương tự như Đường đao, đều là lưỡi thẳng, đơn mũi.mũi đao vòng tròn, sống dao hợp lại để rèn đúc, chuôi dao lấy xương của bò Tây Tạng để chế tác, đầu chuôi đao là, đầu chuôi đao là điêu khắc sừng hươu, mũi đao cực kỳ bén. Đao này này vẫn chưa nạm vàng khảm ngọc, là một bảo đao cực kỳ thích hợp trực chiến.
Bành Phong đưa tàng đao ra sau, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn ra phía ngoài rồi lập tức chạy ra ngoài. Trong hậu viện vốn không có quá nhiều thị vệ, đều là nam nhân tinh tráng, hậu viện phần lớn đều là mỹ nhân, có trời mới biết sớm chiều ở chung có thể cho y cắm sừng hay không. Tuy nhiên, Bành Phong tự mình trải qua diệt toàn bộ gia đình người ta, sao dám không đề phòng.
Vì vậy ở hậu viện nhà y có thị việ, chỉ là những thị vệ này canh giữ có giờ nhất định, dựa theo quy định của y, mỗi người làm một ban, không được tách ra. Theo y, một hai tên tinh trùng lên não còn có khả năng, một tổ mười người, đồng thời mạo hiểm tư thông với nữ quyến là chuyện không thể nào.
Có điều lúc này Bành Phong cũng không biết người tuần tra ở nơi nào, cho nên y chỉ có thể chạy về phía phòng thị vệ. Mỗi lần có hai ban phòng thủ, hai ban khác là ở trong phòng nghỉ ngơi, chỉ cần tới nơi đó, y sẽ an toàn.
Y cho rằng nhất định sẽ an toàn. Nếu có người bất ngờ tập kích Bành phủ, cũng nhất định là tinh nhuệ, chỉ cần y có mười tới hai mươi người hộ vệ bên người, địch xâm phạm nhất định sẽ không làm gì được y.
- Người nào?
Thị vệ trong phòng trực ban xách đao vọt ra, bọn họ nghe được động tĩnh bên ngoài.
- Là ta! Mau mau bảo vệ ta!
Bành Phong kêu to một tiếng, thị vệ nghe ra là giọng nói của gia chủ, lập tức chạy ra đón.
Bành Phong vọt vào giữa bọn họ, rốt cuộc buông lỏng, thở dốc nói:
- Chuyện gì xảy ra thế?
Bọn thị vệ cũng vẻ mặt mờ mịt nói:
- Chúng tôi cũng không biết, giống như… có rất nhiều người xâm lấn.
- Lui về hậu trạch!
Bành Phong quyết định nhanh chóng, có nhiều người xâm nhập như vậy tất có nội ứng, vì vậy vào bên trong an toàn hơn chút. Của cải của y, nữ nhân của y đều ở hậu trạch, không thể không bảo vệ. Hơn nữa ở hậu trạch còn có hai đội thị vệ tuần tra, tập hợp lại cũng trang bị đầy đủ cũng hơn bốn mươi người, dựa vào kiến trúc phức tạp của hậu trạch, cho dù một đội ngũ gồm một hai trăm người cũng đừng mơ tưởng xông vào.
Đây là địa bàn của y, chỉ cần có thể chịu đựng qua một canh giờ, cứu binh của y sẽ tới.
- Đi!
Hai mươi thị vệ bao quanh bảo vệ Bành Phong nhanh chóng đi về hậu trạch!
Hô! Hô! Hô!
Từng chiếc đèn lồng được quăng từ hai bên vách tường lại đây, bay lượn trên không trung, cực kỳ huyên lệ.
Một chiếc đèn lồng rơi xuống đất, lập tức bốc cháy, khiến cho đình viện bừng sáng.
- Giết!
Một giọng nói ra lệnh ngắn ngủi vang lên, tên nỏ bắn như mưa, mục tiêu chính là hai mươi người ở trong đình viện.
Hai bên đầu tường có thể mơ hồ nhìn thấy đầu người.
- Phốc, phốc, phốc…
Tiếng vang nặng nề vang lên, đó là âm thanh của đầu mũi tên xuyên qua thân thể, giống như mưa thu đập vỡ con sông.
Một đám người kêu thảm, xoay một vòng ngã xuống đất.
Bành Phong vừa cảm nhận bắp chân mình bị một mũi tên bắn thủng, cảm giác đau vừa chạy lên não thì vai trái lại có một mũi tên bắn thấu, vừa kêu đau khỏi miệng thì một mũi tên bắn vào miệng, xuyên qua cổ của y, sau đó là bụng của y…
Bành Phong tuyệt vong nhìn về đầu tường, đầu tường có một chiếc đèn.
Người khêu đèn ngồi ở đầu tường, mặt đầy hưng phấn, tựa hồ… đầu lưỡi vì hưng phấn mà run rẩy, giống như một con chó ở ngồi xổm ở đó.
Là… Bành Khấu! Bảnh Phong biết, hôm nay người phản bội y tuyệt đối không chỉ một mình Bành Khấu, nhưng có thể chuẩn xác cắt hỗ này, lợi dụng địa hình trống trải để dùng vũ khí thích hợp, không đánh mà thẳng, giải quyết hết lực lượng vũ trang chủ yếu ở hậu trạch tất nhiên là công lao của Bành Khấu.
Khấu, Khuyển dã. Cổ nhân đã nói, tiếng chó sủa có tiết, giống như khấu vật. Vì vậy Khấu cũng có biệt hiệu là Khuyển.
Bành Khấu, chính là cái tên mà Bành Phong đặt cho chính anh họ của mình. Tổ tiên Bành gia rốt cuộc là có ân oán gì, đã không thể hỏi nữa. Rất có khả năng cũng không phải có chuyện gì ghê gớm, chị em dâu cãi nhau, huynh đệ cãi nhau, bất kỳ một hiềm khích nhỏ nào, chỉ cần không bỏ xuống được, trải qua trăm năm, đều có thể biến thành món nợ máu không đội trời chung.
Khi Bành Khấu là một chi thịnh vượng, đã cố gắng chèn ép chi của Bành Phong. Sau này chi nhánh của Bành Khấu ngày càng mỏng, Bành Phong không thể không dùng người của chi này, dù thế nào đi nữa thì cùng tổ tiên, chẳng lẽ lại đem gia nghiệp giao cho người ngoài xử lý? Vì thế lại qua hơn trăm năm, một chi của Bành Phong đối đãi với chi của Bành Khấu lại giống như trước đây chi của Bành Khấu từng đối đãi với chi của Bành Phong.
Bành Khấu lớn hơn Bành Phong mấy tuổi, hơn năm mươi chỉ sinh được hai đứa con gái, nói cách khác, một chi của Bành Khấu trên cơ bản đến Bành Khấu là dừng lại, tuyệt hậu, trừ phi hắn lại già tới chết.
Bành Phong không những lấy Khấu đặt tên cho hắn, còn để cho hắn bôn ba hầu hạ ở hậu trạch, giống như lão gia nô. Đây là một loại nhục nhã, Bành Phong cũng rất sung sướng, thế nhưng hiện tại…
Trong mắt là Bành Khấu đang ngồi ở đầu tường cười lạnh.
Chợt, một loạt mũi tên càng lúc càng nhiều chất đầy con ngươi của y.

Huyện thành Cơ Huyện đang đại loạn, Thổ Phiên tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan cũng suất lĩnh binh bộ lạc của y, cuồn cuộn giết vào Cơ Huyện. Trên thực tế bọn họ đã tới sớm một ngày, bằng không với địa bàn rộng lớn của Cơ Huyện, cho dù tới hửng đông y cũng không tới nơi được.
Hai địa phương khu vực giáp giới rất dài, chưa nói tới Cơ Huyện không đề phòng, cho dù có trú quân, cũng không thể bố trí khắp tuyến biên giới, chỉ là Cơ Huyện khốn cùng, bọn họ muốn đi qua cũng chỉ tập trung được mấy người, có thể cướp giật, ven đường chỉ có mấy hộ thôn dân săn bắn ở những nơi tương đối giàu có, cũng không đủ chi dùng cho xuất binh trên đường.
Cho nên bọn họ có dễ dàng cũng không tới xâm phạm, mỗi lần cướp giật xong, đều để tự dưỡng hoa mầu, đợi lần thu hoạch sau mới trở lại. Bởi vì bọn họ vừa cướp giật xong cho nên bách tính Cơ Huyện theo thói quen cũng cho rằng lần tới khi bọn họ xuất hiện cũng chí ít là nửa năm nữa, vì vậy khi Từ Hải Sinh mang theo bọn họ vào con đường nhỏ hoang vắng, chạy tới bụi cỏ lau gần Trấn Tân Hải ẩn náu, cũng không có người nào phát giác.
Gần nửa đêm, Thổ Phiên Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan, dẫn đầu nhân mã dưới sự hướng dẫn của Từ Hải Sinh đi về phía Trấn Tân Hải, chưa kịp lao ra một nửa thì có đầy trời hỏa tiễn đánh tới, bãi cỏ lau lập tức bốc cháy.
Bãi cỏ lau sinh sống trên hồ, kéo dài nhưng cũng không quá rộng, một bên là nước một bên là đất hoang, nên không thể dùng hỏa công đánh cho bọn họ đòn sát thương trí mạng, thế nhưng muốn tạo thành hỗn loạn thì cực dễ dàng. Nhìn đám binh Thổ Phiên tán loạn chạy ra khỏi bụi cỏ lau, ra sức dập lửa trên quần áo và đuôi ngựa, bóng đêm trong tiếng hò hét như nước thủy triều, rất nhiều tráng đinh vung đao thương đánh tới. Nếu bàn về lợi của cung tiễn, nhân mã của tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan còn hơn vũ trang dân tráng mà ngũ gia phú thân nuôi dưỡng ở Trấn Tân Hải này, thế nhưng lại bị bọn họ giết trở tay không kịp, hoàn toàn không thể phát huy sở trường.
Ngũ hổ Tân Hải, lần này dốc hết toàn lực. Kỳ thật dựa theo tính toán của bọn họ là muốn khơi mào tranh giành giữa Lý Ngư và Bành Phong. Bọn họ ở bên cạnh cổ vũ, đánh trợ thủ, mặc kệ Lý Ngư hay Bành Phong bại bọn họ cũng có thể có được chỗ tốt, giống như lúc trước đi theo Bành Phong làm cho thủ phủ Cơ huyện Tôn Càn suy sụp.
Một khi xảy ra chuyện, năm người bọn họ tiếp tục đoàn kết, mặc kệ là Bành Phong tiếp tục hùng bá Cơ Huyện hay là Lý Ngư ngồi vững giang sơn, bọn họ vẫn vững như núi. Nếu như Lý Ngư đắc thế, bọn họ còn có thể gần hơn một bước. Thế nhưng đêm nay bọn họ không thể không dốc toàn lực ứng phó.
Bởi vì, chạng vạng tối, một người tên là Cẩu Đầu Nhi và một người tên là Trần Phi Dương mới chạy vào phủ đệ bọn họ, nói cho bọn họ biết một tin tức đáng sợ: Bành Phong liên lạc với Thổ Phiên tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan, muốn một mẻ lưới bắt hết năm vị thân sĩ trấn Tân Hải.
Hiện tại mọi người đang ẩn núp trong bãi cỏ gần Tân Hải!
Cái gì? A Lang của nhà ta à? A Lang nhà ta cực kỳ căm phẫn! A Lang nhà ta cùng năm vị cùng chung một mối thù! A Lang nhà ta đích thân suất lĩnh đại quân lao thẳng tới huyện thành Cơ Huyện rồi. Đúng! Chính là chi quân đội các ngươi nhìn thấy lần trước đấy, đủ mạnh chứ? Cho nên, các ngươi yên tâm, chỉ cần các ngươi thủ vững ở dây, A Lang chúng ta giải quyết xong Bành Phong Cơ Huyện sẽ lập tức điều quân về đây, chúng ta cho Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan một chút sủi cảo, cho hắn thành đại sự! Cái gì? Các ngươi yên tâm, Bành Phong có thể chống đỡ được hổ lang chi sư A Lang chúng ta à?
Đi đi! Các ngươi yên lòng đi đi! Nhất định phải không màng tất cả tử chiến với Vĩnh Đan đến cùng! Bằng không một khi hắn giết vào thôn trấn, người nhà của các ngươi, của cải của các ngươi, toàn bộ đều xong! Ngươi xem trời cũng tối rồi, các ngươi chạy trốn khẳng định là không kịp!
Gặp nhau nơi ngõ hẹp người dũng cảm thắng!
Cố lên!
Giời ạ! Đám người Vương Siêu, Vương Đông, Vương Tiểu Lỗi hận không thể mắng cho Lý Ngư máu chó đầy đầu, nhưng hiện tại ngay cả thời gian để mắng bọn họ cũng không có. Bọn họ không có trang viên lớn như Bành Phong, nhưng nếu bọn họ tử thủ ở trang viên, trong một đêm Vĩnh Đan không thể phá toàn bộ trang của bọn họ. Vấn đề là, ai biết Vĩnh Đan nhằm vào trang viên nào?
Vĩnh Đan có chuẩn bị mà tới, một đêm hắn ít nhất có thể tới ba trang viên, ai có thể trở thành người sống sót? Năm người cùng một nỗi băn khoăn, cho nên bọn họ chỉ có thể chủ động chủ chiến, chiến địch bên ngoài.
- Giết! Giết! Giết
Từng cây thương, từng thanh đao, mượn ánh lửa hừng hực dấy lên ở bãi lau, hai bên cùng quyết tử đánh cược một lần. Ngươi dũng mãnh tàn nhẫn, ta nhanh như gió xoáy, ngươi thế như hổ điên, ta chim diều hâu vồ thỏ, từng cỗ thi thể đổ ngang ven đường, nhuộm đỏ cả hồ nước. Một hồi giết chóc khốc liệt từ nửa đêm tới bình minh. Cỏ lau đã bị đốt trơ rụi, chân trời đang bắt đầu sáng, hai bên thấy rõ địch ta, nhưng một trận chiến, thi thể ngổn ngang trên mặt dất, đã chiếm quá nửa số người của song phương, nhưng song phương lúc này đã không thể thối lui được nữa.
Ngũ hổ Tân Hải có gia nghiệp ở đây, không đường thoái lui.
Tiểu chỉnh sự Vĩnh Đan vì bãi cỏ lau đã cháy, chỗ giấu ngựa cũng không còn, tất cả đều sợ bỏ chạy, dựa vào hai cái chân bọn họ cũng không về nhà được, bọn họ cũng chỉ có thể quyết tử một trận chiến. Cho nên lúc này lấy vũ khí lạnh tác chiến, dưới tình hình bình thường thương tổn vượt quá ba phần mười căn bản sẽ quyết ra thắng bại, hoặc là một bên tan vỡ. Nhưng vào giờ phút này, bọn họ vẫn vung đao, liều mạng giết chóc, bởi vì chỉ có tiếp tục giết, mới có một tia hi vọng.
Mặc dù bọn họ đã mệt vô cùng ngay cả vung đao cũng không động.
Giờ khắc này, Khai quốc Nam Tước Cơ Huyện Lý Ngư, chính là hi vọng của bọn họ.
Thế nhưng, Lý Ngư vẫn chưa tới!


Bạn cần đăng nhập để bình luận