Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 142: Ai muốn đồng hành
Lý Ngư hỗ trợ Phi Long chiến sĩ khiêng vô số thi thể xuống xe, dọn xong, lại đưa nguyên một đám thương binh xuống xe, tâm trạng cũng có chút nặng nề.
Hắn thấy trong sân không còn việc gì, thở dài rồi chậm rãi bước thong thả vào đại viện.
Hôm nay ánh mặt trời vẫn sáng lạn như trước. Bầu trời phía Tây Bắc bao la, sáng sủa vạn dặm không chút mây nào, ngẩng đầu chính là một mảnh trời màu lam trong xanh, làm cho tâm tình trong lòng cũng cảm thấy khoáng đạt, nhưng hôm nay Lý Ngư cũng không có cảm giác như vậy.
Đột nhiên hắn nhìn thấy một chiếc xe nhỏ, chiếc xe rất hoa lệ nhưng trên càng xe có vết máu, trên lều xe còn cắm hai mũi tên, nhìn kỹ mũi tên thì biết không phải được chế tạo trong quân mà là cung tiễn do dân gian tự chế.
Bên cạnh chiếc xe có một đại hán, dáng vóc của người kia nếu so ra với hắn thì cũng không cao hơn quá nhiều nhưng lại cực kỳ khôi ngô cường tráng, thoạt nhìn khí tráng như núi, cho dù là so với Lý Ngư hay so với bất luận người nào cũng đều cao hơn một cái đầu.
Cái gọi là khí tráng như núi chính là diễn tả về người này chứ không phải là một hình dung hời hợt. Trong cái giá lạnh của mùa đông, anh ta lại ở trần lộ bắp thịt bên ngoài ngăm đen rắn chắc giống như là gang đúc thành vậy. Đôi chân trần của anh ta có thể dẫm nát băng tuyết trên mặt đất, một đôi chân bẩn thỉu nhưng lại trầm ổn và hữu lực.
Bây giờ đang là mùa đông, Lý Ngư mặc dày như vậy, nhìn trang phục không thể mùa hè hơn của người đàn ông đó, trong lòng rung động thật sự khó nói nên lời.
Anh ta ở trần, chân trần, đôi bàn tay nhẹ nhàng nắm cây thiết côn màu đen lớn. Tóc xõa lung tung lộn xộn, lộ ra một đôi mắt sắc bén và trầm ồn giống như một con mãnh thú.
Lúc này Lý Ngư mới để ý thấy trên cổ tay của anh ta rõ ràng có một sợi dây xích, xích sắt nhìn kỹ thì chính là được chế tạo từ tinh sắt, cho dù là mảnh như ngón út nhưng một lực sĩ có thành tựu cũng khó có thể thoát ra được, mà xích sắt trên cổ tay anh ta lại lớn như quả trứng gà.
Trên mắt cá chân của anh ta cũng có xích sắt, cũng được chế tạo tự sắt tinh luyện, thậm chí còn thô hơn, trên mắt cá chân anh ta đã dày đặc những vết chai, những vết chai đó không phải được luyện thành từ mài giũa tinh tế nên nhìn nó rất thô, cứng ngắc. Lý Ngư có thể tưởng tượng ra được, trước đó mắt cá chân của anh ta lần lượt bị mài nát, vết cũ chưa khỏi đã bị mài nát lần thứ hai, chịu đựng biết bao nhiêu thống khổ.
- Trời lạnh như vậy…
Một trận gió thổi tới, Lý Ngư lạnh run cả người, vô ý thức tay nắm chặt áo khoác, nhìn về phía đại hán kia không khỏi có chút đồng cảm. Từ cách ăn mặc này là hắn biết đây là một nô lệ, một nô lệ không hề có quyền sinh quyền sát, không hề có nhân quyền, quyền lợi của bản thân không khác gì so với súc vật.
Trời lạnh đất đóng băng, nước đóng băng, đại hán kia cho dù có rắn chắc cũng không thể dựa vào khí lực cường tráng của bản thân để chống lại giá lạnh. Lý Ngư để ý thấy hai chân của anh ta chạm vào nhau lần thứ nhất, xích sắt quá nặng, hơn nữa ma sát trên chân lại mượt mà nên không phát ra một âm thanh nào.
Thiết Vô Hoàn lại một lần nữa rung chân lần thứ hai, cho dù dưới bàn chân đầy những vết chai sạn nhưng vẫn khó lòng chống đỡ được giá lạnh, cho dù hai chân anh ta đã đông đến mức mất cảm giác, tuy không đến mức đau nhức cực kỳ nhưng cũng có cảm giác vô cùng khó chịu.
Bỗng nhiên, một cái nệm rơm được đá tới dưới chân của anh ta, Thiết Vô Hoàn ngẩng đầu lên, thấy một hán tử tuấn tú, mặc áo da dê, bên hông cắm một đơn đao, trong tay bưng một cái bầu, nước bên trong bầu bốc hơi nóng, hắn vừa thổi, cái miệng nhỏ chu lên, hình như là nệm rơm là do hắn không cẩn thận nên đá tới đó.
Thiết Vô Hoàn dịch sang một bước, đứng lên nệm rơm. Nệm rơm không hề ấm áp nhưng khi anh ta đứng trên đã cảm thấy được một tình cảm ấm áp, so với giá lạnh trên mặt đất thì rõ ràng cái này thoải mái hơn rất nhiều. Tuy nhiên sắc mặt của anh ta vẫn hờ hững như trước.
Lý Ngư thổi thổi bầu nước ấm, làm bộ nhấp một ngụm, nhìn hai bên một chút, vừa lúc nhìn thấy hai đứa trẻ con ở cửa đại viện bắn pháo.
Trong sân có cảnh khiêng người chết, hai đứa bé này cũng nhìn thấy nhưng tựa hồ như đã nhìn mãi thành quen, không hề có chút ngạc nhiên nào.
- Này, hai cháu, đốt pháo như vậy hả, không vang!
Lý Ngư làm bộ dạng như không thể kiềm nén được, nhìn sang hai bên, thuận tay đưa bầu nước cho Thiết Vô Hoàn nói:
- Không được rồi, giao cho ngươi, để bầu lại cho ta!
Lý Ngư nói xong, đưa bầu nước ấm nhét vào trong tay của Thiết Vô Hoàn, kích động chạy tới chỗ hai đứa bé kia.
Thiết Vô Hoàn bưng bầu nước ấm, nhìn sang bóng lưng Lý Ngư đang rời đi, trong mắt rốt cuộc lộ ra một tia ấm áp.
Lý Ngư tới đứng cạnh hai đứa bé, chộp lấy pháo đốt trong tay của một đứa bé và đốt lên.
Vào thời Đường, các loại pháo cỡ lớn vẫn được làm từ trúc, lấy lửa đốt trúc, nghe thấy tiếng nổ lớn phát ra. Có điều ở khu vực Tây Bắc, cũng có người muốn nổi bật nên dùng lửa dược để làm pháo đốt.
Thực ra ở thời Xuân Thu Chiến Quốc có sử dụng hỏa dược, chỉ là không được lưu hành mà thôi. Về sau có thể tìm thấy cách điều chế hỏa dược được ghi lại trong sách vở, một quyển sách vào thời Đường Triều cũng là một ứng dụng từ phát minh thực tế, đương nhiên là sớm hơn thời kì này.
Chỉ có điều lúc này uy lực của hỏa dược vừa nhỏ lại không an toàn, hoàn toàn không thể dùng cho quân sự hoặc những công dụng dân sự trọng yếu khác.
Lý Ngư cầm pháp, đốt dây pháo, cười nói với hai đứa bé đang ngẩn ra:
- Nhìn này, như vậy mới đủ vang dội!
Lúc này hỏa dược rất kém, không cả tới miếng gạc, thiêu đốt quá chậm, Lý Ngư thấy miếng gạc cuối cùng cũng bị cháy tới lập tức ném pháo lên không trung.
- Người tới, gõ chuông!
Bỗng Lý Ngư nghe thấy giọng nói của Long Tác Tác, theo bản năng liền quay đầu nhìn lại, hai đứa bé luôn hướng đôi mắt vào pháo nên không nghe thấy, lộn xọn rơi xuông…, rơi xuống cuốn họng của Lý Ngư.
Long Tác Tác đứng ở bậc thang, mắt phượng quan sát, nghiêm nghị phân phó.
Long Tác Tác ra lệnh một tiếng, lập tức có tráng hán chạy tới dưới cây đại thụ, gõ lên chuông treo ở trên cây.
Đương ~~~, đương ~~~, đương ~~~
Tiếng chuông vang lên, “Pằng” pháo ở cổ họng Lý Ngư nổ tung, trước mắt Lý Ngư tối sầm.
Hai đứa bé cười ha ha, Lý Ngư quay đầu lại trừng mắt, hai đứa bé lập tức che miệng chạy nhanh đi.
Lý Ngư sờ lên cổ họng, một tay phủi bụi, may mà không phá hoại làn da.
Thường Thư Hân đang ở trong sân thăm hỏi vài tùy tùng bị thương của ông ta, trước tiên tử thi chỉ có thể đặt ở Long Gia trại, còn những tân binh bại tướng còn sống, ông ta đều đưa tới Mã Ấp Châu, hiện tại chỉ có thể băng bó qua loa, tùy tiện bôi một chút thuốc trị thương.
Nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chuông, Thường Thư Hân không khỏi thở dài, mong sao Lão Long có thể vận chuyển hàng da đến Quan Nội an toàn. Hàng da ở Trường An thực sự cạnh tranh cực kỳ kịch liệt, những thương nhân hàng da khác không bằng Long gia vì cạnh tranh mà ép giá tới cực thấp, việc này đối với việc kinh doanh buôn bán của ông ta là một uy hiếp cực lớn.
Nếu lần này hàng gia của Long gia không tới tới Trường An kịp thời, sẽ sinh ra phản ứng bất lương liên tiếp, không chỉ nguyên khí của Long Gia trại bị tổn thương mà từ nay về sau sẽ rơi vào tam lưu thương nhân hàng da, lợi ích của ông ta ở Trường An cũng bị tổn thất cực lớn.
Đương ~~ đương ~~~ đương ~~~
Theo tiếng chuông, toàn bộ mọi người trong trại đều tập trung tại đại viện của Long gia.
Thực ra, tiếng chuông này đương nhiên là hiệu lệnh mà Long Gia trại triệu tập toàn bộ trên dưới trong trại để thương nghị đại sự, những tiết tấu tiếng chuông khác nhau cũng mang hàm nghĩa khác nhau. Như khi tiếng chuông hai dài một ngắn chính là triệu tập thành viên Phi Long đội đặc biệt của Long Gia trại, những người khác không cần để ý tới.
Nhưng ngày mai sẽ là tết, giờ lại vang lên tiếng chuông triệu tập toàn bộ đội viên Phi Long của trại, ai không khẩn trương?
Huống chi, phần lớn đội viên Phi Long đều đã thành thân, thậm chí trong đó có người đã có con, hoặc là thê tử đang có mang. Bọn họ được triệu tập, người nhà của bọn họ có thể không lo lắng sao? Bảy trăm sáu mươi đội viên Phi Long, thông qua huyết thống hoặc là nhân duyên đều có quan hệ với tất cả mọi người trong trại.
Cho nên, toàn bộ mọi người trong trại đều tới đây.
Dương Thiên Diệp cũng cầm kiếm vội vã chạy tới. Nàng tới Long Gia trại chưa lâu, còn chưa biết những quy củ này, nhưng đã có nha hoàn trong Long gia nói cho nàng biết. Dương Thiên Diệp vẫn đang buồn phiền vì tìm không được Hột Can Thừa Cơ, vừa nghe triệu tập toàn bộ chiến sĩ trong trại, nhất thời tinh thần tỉnh táo.
Nàng cũng không tin, nếu quả thật Hột Can Thừa Cơ có quan hệ mật thiết với Long gia, vào lúc thời khắc trọng yếu của Long gia, hắn ta còn không chịu hiện thân.
Toàn bộ mọi người trong trại đều tập trung tại cửa lớn của Long gia, chiến sĩ Phi Long đứng trước tiên, Lý Ngư vốn không phải là người trong đội Phi Long, hoặc là do bị pháo đốt nên không tỉnh táo, nhìn thấy Mộ Tử Nhan và Lý Bảo Văn đứng ở giữa đội hình nháy mắt với hắn, lúc này mới tỉnh ngộ, vội vàng chạy tới đứng chung với bọn họ.
- Các vị!
Khi tất cả mọi người đông đủ, Long Tác Tác đứng ở trên bậc thang mới mở lời.
Nàng biết rõ, đến lúc này phụ thân còn chưa xuất hiện là đã có tính toán với nàng, đây là lần đầu nàng đi ra giúp sức cho phụ thân, gánh chịu toàn bộ vận mệnh đại sự của toàn bộ trại, Long đại đương gia muốn nhìn xem, nữ nhi của ông ta có đủ tư cách này hay không.
Long Tác Tác đề khí đan điền, cao giọng nói:
- Hàng của của Long Gia trại chúng ta vận chuyển tới Trường An bị người ta cướp. Các ngươi cũng nên hiểu rõ, nếu hàng này không được vận chuyển tới Trường An thì có ý nghĩa như thế nào đối với Long Gia trại của chúng ta. Hiện tại, ta cần một nhóm người, do ta tự mình dẫn dắt, đưa hàng tới Quan Trung Hành, ai muốn đi cùng ta!
Trước cửa đại viện Long gia, chỉ có gió lạnh rít gào, sau nửa này cũng không có người đáp lại.


Bạn cần đăng nhập để bình luận