Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 97: Một đêm khó quên
Bởi vì hôm sau sẽ thẩm tra vụ án Cát Tường cho nên Lý Ngư lăn lộn cả đêm không ngủ được. Hắn đã cố gắng hết mức, làm nhiều chuẩn bị nhưng ngày mai ở trên pháp trường kết quả như nào hắn cũng không nắm chắc được. Dù sao, Nhậm Thái thú đa mưu túc trí, đối với hành động bên hắn không thể không phát hiện ra được, còn đối phương rốt cuộc có thủ đoạn gì, hắn lại không nắm rõ. Hắn, chỉ u u mê mê tự dưng đi vào thế giới này, thậm chí còn là người đã quên rất nhiều thứ ở kiếp trước, mà không phải là người sáng tạo ra thế giới Đại Đường này. Hắn chi là một diễn viên quần chúng trong bất hạnh lại may mắn rơi vào thời không, mà không phải là người biên soạn, cũng không phải là diễn viên chính gì cả.
Hắn đang suy nghĩ làm thế nào để đối phó với cục diện ngày mai thì ngoài cửa bỗng vang lên một thanh âm rất khẽ, tựa như một con chuột khe khẽ cậy cửa lẻn vào, nhưng đêm tĩnh mịch nghe vô cùng rõ ràng. Hắn hỏi:
- Ai vậy?
Ngoài cửa yên lặng một lát, sau đó một giọng nói rụt rè vang lên:
- Muội!
Là giọng của Cát Tường.
Lý Ngư thầm thở dài, giờ khắc này lo lắng nhất chính là cô ấy, mình không ngủ được, chắc cô ấy cũng vậy. Hắn ra mở cửa, Cát Tường khẽ uốn eo thon linh hoạt như con lươn không đợi cửa mở hết đã nhanh chóng lách vào, vai lưng dựa vào vách tường đầy căng thẳng.
Hắn nói:
- Sợ à? Cô nam quả nữ thật sự không nên ở chung phòng. Tốt nhất vẫn nên…. nên mở rộng cửa thì hơn.
Cát Tường nhìn hắn, trong đôi mắt ngập nước ánh lên thần thái khác lạ. Nàng không mở cửa ra mà hai tay đặt ở thắt lưng, làm hắn thấy cửa then cài bị đụng tới, sau đó thanh kẹp đã bị đẩy một cái, cửa đã bị cài lại.
Tim hắn lập tức nhảy dựng lên, lắp bắp:
- Muội…muội đóng cửa làm gì?
Cát Tường khẽ cắn môi, đối mắt u buồn nhìn hắn. Đôi mắt quyến rũ, quyến rũ như tơ, thẹn thùng, mong đợi, căng thẳng, sợ hãi, vẻ quyến rũ không diễn tả nên lời, vô cùng mị hoặc.
Bắt gặp nàng như vậy trái tim hắn đập mạnh như chung đồng, phạm âm vang lên: Quan Tự Tại Bồ Tát, hành thâm bàn nhược ba la mật đa thì. Chiếu kiến ngũ uẩn giai không, độ nhất thiết khổ ách. Vô Lượng Thiên Tôn, thiện liễu cá tai đích! Thượng đế, vì sao…vì sao lại quyến rũ như thế?
Cát Tường quyến rũ chỉ thoáng nhìn rồi cúi gằm xuống, như giấu chiếc cổ thon dài ở trước ngực, lí nhí nói:
- Ngư ca ca…
Lý Ngư:
- Ơi? Hả?
Hô hấp của Cát Tường dồn dập, hắn bắt gặp bờ ngực tròn trịa của nàng phập phồng, đột nhiên nàng dang hai tay ra, ôm chặt lấy eo của hắn, dán sát thân thể mềm mại thơm ngát vào ngực hắn. Cằm của hắn áp lên bờ trán trắng mịn mềm mại của nàng, ngửi được mùi hương thơm ngát như đậu khấu kia, còn chút ẩm ướt lành lạnh: “Cô ấy…cô ấy vừa mới tắm xong…”
Tức khắc hắn đã hiểu vì sao lúc chiều Cát Tường khăng khăng nói tâm tình của nàng đã ổn định rồi, nên không cần làm phiền mẫu thân nghỉ ngơi, thế nào cũng phải ở phòng của mình, chẳng lẽ cô ấy muốn…
Trong ngực hắn, một thanh âm nhỏ như muỗi kêu vang lên:
- Ngư ca ca, muội muốn huynh…
Lòng của hắn vốn đã nhộn nhạo, kết quả một câu nói của nàng tựa như muôi dầu rót vào trong ngọn lửa, tức thì lửa lòng bốc cháy lên mãnh liệt.
Cát Tường trong ngực hắn thì thào:
- Ngày mai dù xảy ra chuyện cũng không ai biết. Nếu số mệnh của muội đã định sẵn như thế, vậy thì…
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong ngực hắn từ từ ngẩng lên, thâm tình nhìn hắn, tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ, tỏa sáng trong một khoảnh khắc.
- Vậy thì…muội muốn hiến thân mình cho người đàn ông muội yêu! Như vậy, muội mới không hối hận, mới không hối tiếc.
Những câu nói này của nàng không hề làm dục vọng mãnh liệt của Lý Ngư tan biến, mà lại bởi vì tác dụng hóa học nào đó mà nhanh chóng chuyển biến hình thức biến thành tình cảm che chở, yêu thương.
Hắn rất vui, nỗ lực của mình đã được hồi báo, hắn cảm động bởi lòng tin và sự ái mộ của trái tim thiếu nữ đối với hắn, nhưng hắn có thể ở trước đêm xét xử, dưới kết quả còn chưa biết rõ mà yên tâm thoải mái hưởng thụ sự dâng hiến của nàng không?
Hắn không làm được!
Lý Ngư lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Cát Tường ra, hạ thấp giọng nói:
- Cô bé ngốc, không được. Bất kể thế nào ta cũng sẽ cứu muội ra. Nếu ta muốn muội thì nhất định phải ở trước giường long phong, nhất định phải ở trên chiếc giường dán chữ Hỷ, nhất định…
Hắn còn chưa nói xong thì Cát Tường đã nhón chân lên, hai tay quàng lên cổ hắn, đôi môi nóng rực đạm lên môi hắn, ngô nghê như gà con mổ thóc, nhưng càng như thế lại càng quyến rũ đáng yêu.
Đôi môi của nàng mềm mượt thơm ngát, cộng thêm hơi thở tươi mát của thiếu nữ vô cùng hấp dẫn khiến cho lửa nóng từ bụng dưới của Lý Ngư lập tức trào dâng, thân thể non nớt tươi tắn ở trong ngực hắn, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn khiến cành liễu cũng phải ghen tỵ dán sát vào người hắn, khiến hắn hận không thể lập tức đỉnh thương thúc ngựa, rong ruổi chiến trường.
Vẫn còn lý trí đang lải nhải thuyết phục trong đầu hắn, vì thế hắn gỡ đôi tay của Cát Tường đang ôm lấy cổ mình xuống, nói năng một cách lộn xộn:
- Cát Tường, ta hiểu, nhưng ta không muốn. Ta không muốn khiến cho muội ngày mai như nào vẫn chưa biết trước được đã ôm suy nghĩ tuyệt vọng như thế mà dâng tặng bản thân mình cho ta. Hãy tin ta, bất kể thế nào ta cũng sẽ cứu muội! Ta muốn một ngày nào đó muội sẽ quang minh chính đại đến với ta chứ không phải lén lút trong đêm, sẽ cùng ta trước sự chứng kiến của nến đỏ long phượng trở thành vợ ta!
Lời nói tâm tình như thế đối với Cát Tường lúc này mà nói mang sức nặng to lớn cỡ nào dù là Lý Ngư cũng không thể tưởng tượng ra được. Hắn nói năng lộn xộn, thậm chí nghĩ một đằng nói một nẻo, nhưng với Cát Tường lại vô cùng cảm động, vô cùng vui sướng, vô cùng hạnh phúc.
- Ngư ca ca….
Cát Tường ngước lên nhìn hắn, trong mắt tràn đầy giọt nước mắt hạnh phúc.
Tay phải của Lý Ngư không tự chủ được chạm vào eo nhỏ của nàng, nóng lòng muốn thăm dò xuống bờ mông tròn trịa rắn chắc của nàng. Có điều khớp xương của hắn như bị đông cứng, không thể nào di chuyển được, hơn nữa còn theo bản năng nhích lên, kỳ thực là dán vát chiếc váy của nàng, dùng đầu ngón tay thăm dò nơi rắn chắc, tròn trịa, mề mại mà trong tưởng tượng của hắn đã ngàn lần tự cảm thụ.
Cát Tường nhẹ nhàng cầm tay trái của hắn đang đặt lên vai mình áp lên gương mặt tràn ngập tình yêu của mình, hạnh phúc vuốt ve hai gò má nóng rực của mình, dịu dàng nói:
- Ngư ca ca, muội rất hạnh phúc!
Từng giọt nước mắt hạnh phúc lăn trên gò má thanh tú của nàng, để cho ai đó cảm thụ được hạnh phúc trong lòng nàng:
- Cả đời Cát Tường là của huynh, vĩnh viễn là của huynh! Bất kể sống hay chết, dù ông trời đã cho muội quá nhiều bất hạnh, nhưng cuối cùng ông trời cũng đã khai ân, để muội có huynh! Muội không hận ông trời nữa!
Nàng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt tràn đầy thâm tình:
- Muội tin huynh, yêu huynh, chờ huynh!
Sau đó nàng nhún người về phía trước, hôn mạnh lên môi hắn.
Nhưng bởi vì kỹ thuật hôn quá kém mà bập vào môi hắn khá đau.
“Hôn không phải như vậy đâu! Muội mím môi lại, môi đụng môi mà là hôn à? Lưỡi của muội đâu?”
Lý Ngư thầm nghĩ, lòng sốt ruột muốn vươn đầu lưỡi ra đón lấy đôi môi của Cát Tường, dạy nàng thế nào mới là hôn.
Nhưng…Cát Tường đã buông hắn ra.
Con ngươi tỏa sáng, nét mặt tỏa sáng, câu nói của Lý Ngư, lời hứa của hắn đã rót sức sống cho nàng, cảm giác hạnh phúc toát lên toàn thân nàng. Có lẽ, tối nay nàng vẫn không ngủ được nhưng sẽ không phải vì lo sợ, bất an, mà là hạnh phúc tràn đầy.
- Đừng coi thường muội, thật ra muội không phải là người tùy tiện. Có điều…
Nàng cúi đầu, vân vê góc áo, thẹn thùng giải thích, lại vừa vui sướng hạnh phúc nhìn hắn, sau đó quay người kéo then cài cửa ra, ngoái đầu lại:
- Ngư ca ca, muội chờ huynh!
Cánh cửa mở ra một khe nhỏ, Cát Tường uốn chiếc eo thon như con lươn linh hoạt lách ra ngoài.
Lý Ngư trong tư thế tay vẫn đưa lên không trung, trơ mắt nhìn thân hình thon thả mềm mại, chiếc eo nhỏ nhắn linh hoạt, cặp mông tròn trịa như trăng rằm tháng tám kia biến mất bên ngoài cánh cửa.
Tim hắn tựa như đã rời cung, hắn muốn đuổi theo bóng hồng kia nhưng bên ngoài cửa, bóng hồng đã đi mất rồi.
Hắn suýt hộc ra một ngụm máu, khóe miệng co giật hai cái, trong đáy lòng gào lên một tiếng kêu tuyệt vọng thảm thiết: “Cát Tường, muội đừng có tin tưởng lời của ta có được không? Muội có thể cố chấp chút nữa, ta cũng có thể ỡm ờ chút nữa! Ta thật sự…thật sự không muốn làm “người tốt” gì cả. Muội đừng có cấp thẻ “người tốt” cho ta làm gì.”
Một đêm này, Cát Tường ngủ mơ màng. Lúc tỉnh, nàng vẫn như đang trong giấc mộng, lúc ngủ, nàng lại cười như đang tỉnh.
Một đêm này, Lý Ngư cũng không ngủ, nhưng cũng không tỉnh.
Hắn tiếp tục trằn trọc cả đêm, tận tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ.
Trời sáng hẳn rồi, Lý Ngư thức dậy, mắt mở to nhìn đỉnh màn, sau đó từ từ chuyển xuống dưới, nhìn vào “cậu em” đang dựng thẳng đứng, tức giận chất vấn:
- Mày nhìn cái gì?


Bạn cần đăng nhập để bình luận