Tiêu Diêu Du

Chương 632: Sáng sớm của anh hùng.




Sương sớm lúc ẩn lúc hiện, mặt trời mọc lên ở hướng đông, một năm mới, một ngày mới, ánh sáng mặt trời như lửa, là một ngày tốt lành.
Vào lúc sáng sớm Cẩu Đầu Nhi rốt cục đã tỉnh táo lại, sau khi tỉnh táo lại, nhớ tới hành vi vủa mình đêm hôm qua, đầu tiên là thẹn thùng muốn chui xuống đất, hôm qua còn từng ôm lấy một nam nhân muốn hôn, gã cảm thấy ghê tởm, xúc nửa hộp muối và đánh răng mới cảm thấy ổn.
Đêm qua, hai huynh đệ La thị rốt cục đã gặp nhau.
Tuy nói hiện tại La Bá Đạo đã có cuộc sống an bình nhưng không có nghĩa là y quên đi quá khứ đã từng bị La Khắc Địch đuổi giết giống như một con chó nhà có tang. Với niềm kiêu ngạo của y, nếu không phải là đã cùng đường, lúc ấy sao có thể nhận sự trợ giúp của Lý Ngư, đóng giả thành bộ khúc của hắn trốn tới Trung Nguyên?
Mà oán hận của La Khắc Địch đối với La Bá Đạo vốn từ lúc xưa.lúc trước La thị trong lúc tranh quyền, chi nhánh của y bị chi của La Bá Đạo ức hiếp, lúc đó người thì chết, người thì trốn, mà y lúc ấy tuổi còn nhỏ trốn tới Lan Châu, vượt qua những năm tháng gian nan nhất.
Tuy nói làm việc này là phụ huynh của La Bá Đạo, không phải là bản thân của La Bá Đạo. Khi đó La Bá Đạo vẫn còn nhỏ, nhưng báo thù đương nhiên phải đuổi cùng giết tuyệt, hiện giờ nhà La Bá Đạo chỉ còn lại một mình, tất cả thù hận đương nhiên là do La Bá Đạo gánh hết.
Hai người cùng xuất chiến, là sinh tử đại địch. La Bá Đạo ném ra hai cái bàn lớn, tất cả đều bị La Khắc Địch chém nát, lúc này mới có thời gian đón một đơn đao của một người thị vệ ném tới, hai người lập tức thi triển đao pháp, đại chiến.
Lúc trước La Bá Đạo từng đưa ra đánh giá, mình và La Khắc Địch cùng nhau xuất chiến, nhưng vì cá nhân có tính cách khác nhau nên đao pháp đưa ra cũng khác nhau, đao pháp của La Khắc Địch âm nhu tinh tế, nhưng bởi vậy lại càng thêm tàn nhẫn.
Mà đao pháp của La Bá Đạo mở rộng hơn, cương mãnh thoải mái, thích hợp với chém giết, tác chiến trên chiến trường, khi đó lực sát thương tuyệt đối cao xa hơn La Khắc Địch, cũng bởi vậy tuy một đao trong tay La Bá Đạo kỳ thực có thể dùng một chọi mười khi vật lộn trong đám người nhưng vẫn kém hơn La Khắc Địch.
Mặc dù sau khi đưa vợ tới Tân Hải Trấn, ít khi động tới đao thương, thao quang mịt mờ, trình độ đao pháp của La Bá Đạo so với trước kia cương nhu hơn, tương lai một khi đại thành, cảnh giới võ công có thể cao hơn một tầng.
Nhưng dù sao lúc này cũng chưa thành thục, loại cảnh giới này có thể phát triển nhưng vẫn chưa đủ, thực lực có thể phát huy kỳ thật còn kém hơn lúc đầu, cho nên y vẫn chậm hơn La Khắc Địch, hai người đánh nhau một phen, khiến cho toàn bộ đải sảnh bị quẩy tới long trởi lở đất.
Cuối cùng, La Khắc Địch và La Bá Đạo hai đao tương giao, quyết tử đánh một lần, hai đao trong tay đồng thời vang ra, nửa thanh đao trong tay La Bá Đạo rời tay bay đi, nhưng La Khắc Địch vẫn nắm lấy một đoạn đao tàn nhẫn đánh về phía cổ của La Bá Đạo.
Trong lúc đó, La Bá Đạo vốn đã chắc chắn sẽ chết, ai cũng không thể ngờ, lúc này Cẩu Đầu Nhi nhào tới, gã ôm lấy La Khắc Địch, hôn lên hai cái nói:
- Hoa Hoa à, mấy em kia không ai tốt cả, ta chỉ cần em thôi…
La Khắc Địch bị gã hôn, tức giận đến mức run cả người, bả vai dùng sức rung lên, quát to:
- Rác rưởi! Cút ngay!
Cẩu Đầu Nhi lập tức bay ra ngoài, nhưng cũng chỉ trong một khoảnh khắc đó, khi La Khắc Địch quay đầu lại, một đôi đũa đã nhanh chóng đâm tới, đâm thẳng vào cổ họng của y.
- Hự!
La Bá Đạo nhìn La KHắc Địch mang theo ánh mắt không dám tin ngửa mặt rồi ngã xuống, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nếu không phải Cẩu Đầu Nhi kịp thời xuất hiện, đêm nay người chết nhất định là mình rồi! Tuy nói có vô số thị vệ ở khắp nơi nhìn chằm chằm, La Khắc Địch nhất định sẽ bị chém thành thịt vụn, thế nhưng hắn vẫn nhất định phải chết.
…….
Đá nằm ở bên trong nước, nước ở trên đá, Do ở bên cạnh hồ có một khối đá nhỏ màu trắng, có thể ở để phòng trượt xuống, khiến người ta thoải mái đi vào chỗ sâu bên trong.
Vào lúc sáng sớm, ở trên khố đá trắng, có ba người rúc vào đó, nửa người của bọn họ còn ngâm trong suối nước nóng. Nước chảy lưu động, cho nên không để lại dấu vết gì, giống như một giấc mộng xuân, nhưng trí nhớ của bọn họ… không thể bị chảy đi được.
Loại nấm gây ảo giác này có thể khiến người bị ảo giác, mà sau khi tỉnh táo cũng không quên tất cả mọi chuyện trong tình thế ảo giác. Độc Cô Tiểu Nguyệt là người tỉnh lại trước tiên, bởi vì nàng ăn ít phần nấm độc nhất, khi tỉnh lại, nàng lập tức nhớ lại chuyện điên cuồng đêm qua, khiến cho cô nương này xấu hổ mặt đỏ như gấc, đầu chôn trong ngực Lý Ngư, hận không thể lập tức bất tỉnh, vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại.
Tuy nhiên chịu đựng thật lâu, Lý Ngư và Dương Thiên Diệp vẫn chưa tỉnh lại, Tiểu Nguyệt cô nương không thể nào ngủ nữa, nàng cẩn thận hồi tưởng lại hành vi ngày hôm qua, ngẫm lại xấu hổ, nhưng lại không khỏi sinh ra vài phần vui mừng, vài phần ngọt ngào.
Vốn nàng còn buồn rầu, nên làm thế nào với Lý Ngư, không ngờ cảnh ngộ đêm qua một bước đi đúng chỗ. Nàng rất hiểu rõ Lý Ngư, đây không phải là người không chịu trách nhiệm, cho nên chung thân của nàng có thể nói là chặt chẽ có nơi dựa vào, không cần lo lắng nữa.
Mà trên thực tế, lúc này Dương Thiên Diệp và LÝ Ngư đều đã lần lượt tỉnh lại, hai người đều đã nhớ lại tất cả mọi chuyện đêm qua, tâm tình của Dương Thiên Diệp cũng không khác gì Tiểu Nguyệt lúc mới tỉnh lại, nào dám mở to mắt, nào dám nhúc nhích, đành phải cố gắng hôn mê, đang khổ sở chống đỡ.
Trong trường hợp nước chảy đương nhiên trôi đi mọi dấu vết, thế nhưng cảm thụ trong cơ thể không cách nào gạt bỏ được, cảm giác lúc này, không thể nói ra lời được, khiến cho đầu của Dương Thiên Diệp rối tung rối mù, đầu tiên nàng không biết phải đối mặt với Lý Ngư như thế nào, nên giải quyết sự tình này ra sao.
Lý Ngư nằm ngửa ở đằng kia, cùng hai vị cô nương ngủ, kỳ thật hắn cũng đã tỉnh lai, trong ba người, là hắn tỉnh lại đầu tiên trong lúc thất thố, ban đầu suy nghĩ nên xử lý nhưu thế nào. Dù sao cũng hiền giả thời gian, lý trí khôi phục nhanh nhất.
Cho nên, hắn nhanh chóng sinh ra nghi hoặc, tại sao lại phát sinh cảnh tượng như đêm qua, chuyện đó không phải người có thần trí bình thường có thể làm ra được. Sau đó hắn lập tức nghĩ tới cảnh tượng từng nhìn thấy ở Sấu Ngọc Cư, lập tức suy đoán tới một loại khả năng.
Cho tới lúc này Lý Ngư cũng không biết trên đỉnh Chiết Mai đã xảy ra đại sự gì, hắn chỉ cho là có người có người vô ý cho nấm ảo giác trở thành thức ăn bình thường trộn lẫn vào trong tiệc rượu.
- Bộ dạng như vậy không thể được, tuy nói mượn sự trợ giúp của cái nấm mà xem như ta đã công phá được lòng của Dương Thiên Diệp. Nhưng trong phòng bếp luôn có thức độc trỗn lẫn vào, nếu chẳng may có kịch độc thì phải làm sao? Đây không phải là người một nhà đều nguy hiểm sao? Không được, sau khi trở về phải chỉnh đốn một phen.
Ba người cứ cố nằm như vậy, một người đang suy nghĩ giải quyết tốt hậu quả, hai người kia không biết đang suy nghĩ chuyện gì, trong đầu có các loại ý niệm lung tung lộn xộn bay tới bay lui. Nhưng mà ba người da thịt tương giao, đương nhiên có thể cảm nhận được xúc cảm thân thể của người khác, trong lúc nhất thời hai vị cô nương tinh đập như con nai đi loạn, tình khó kìm nén, mà Lý Ngư cũng từ từ có lòng hươu dạ vượn.
Thân thể của hắn vừa có chút cảm giác, đang cân nhắc có nên tỉnh lại đầu tiên hay không, lập tức nghe từ xa có giọng nói của một cô gái vang lên:
- Chủ thượng, chủ thượng?
Ba người hoảng sợ, đồng thời mở mắt ra, cả Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt kêu “YAAAAAA….” lên một tiếng, mặt đỏ bừng, hai tay ôm ngực trượt vào trong nước, co rút ngồi xổm trong suối nước, tất cả đồngg thanh về phía Lý Ngư quát:
- Nhắm mắt lại!
Nhắm mắt lại? Chẳng lẽ ba người cứ tiếp tục giằng co như vậy? Lý Ngư không trả lời các nàng, hắn vội vàng đứng lên, xoay người chạy lên thấy quần áo hỗn độn trên mặt đất, từng cái từng cái, quần áo ba người ném hỗn loạn, Lý Ngư vội nhặt quần áo của mình, chui vào trong bụi rậm hoa.
Xa xa, giọng nói kia càng rõ ràng:
- Chủ thượng, ta tới tim cô, chủ thượng?
Giọng nói càng gần, Lý Ngư vừa mới mặc quần áo càng căng thẳng, dưới tình thế khẩn trương nhặt quần áo hai người dưới đất ném tới gần hồ, vội vàng nói:
- Ta đi ngăn người ta, các cô mau mặc quần áo đi!
Lý Ngư dứt lời, chạy đi trước, chạy tới ngăn nàng kia.
Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt thoáng nhìn nhau, lúc này bất chấp ngượng ngùng, vội xông lên bờ, vội vàng mặc y phục, giống như trộm vậy.
Mặc Tiêu Tiêu thật sự không thể chờ đợi thêm được nữa, mới kiên trì xông vào cung tắm. Suốt một đêm không thấy điện hạ đi ra, thật sự là không hợp tình hợp lý!
Người trên thành Thái Cúc vốn đang suy đoán lung tung, cộng thêm lúc này người của Thành Chiết Mai cũng tới, bảo là muốn báo tin với Hầu gia, vừa hỏi mới biết, trên đỉnh Chiết Mai còn loạn hơn. Lúc ấy trời đã tờ mờ sáng, vì thế nhân mã hai bên cùng nhau chạy tới ngoài cung tắm.
Nghe nói Hầu gia và Dương Thiên Diệp, Độc Cô Tiểu Nguyệt cùng vào dục cung, mọi người kinh ngạc không thôi:
- Như vậy, hẳn không phải ba người cùng vào đó tắm chứ? Có lẽ thương lượng chuyện thì sao? Nhưng tại sao phải ở trong này?
Cũng may bên phía đỉnh Chiết Mai đã giải quyết xong nguy cơ, người được phái tới cũng kiên trì chờ bọn hắn đi ra. Kết quả hai nhóm người vẫn chờ tới lúc trời sáng choang, ba người vẫn không có tin tức. Người canh giữ ở ngoài dục cung cũng suy rộng ra, cân nhắc nhiều khả năng, nhưng cảnh hương diễm khôn cùng trong dục cung lúc này, mặc cho trí tưởng tượng của bọn họ phong phú tới đâu cũng không nghĩ tới.
Vốn Dương Thiên Diệp và Lý Ngư hiện tại còn đang đứng trong giai đoạn một công một thủ, chưa xác lập quan hệ, không có khả năng nhanh như vậy đã cho phép hắn tiến tới bước kia, nhất là còn đi theo một phụ tá, có bên thứ ba ở đây, vậy thì càng không thể nào, ai dám nghĩ như vậy? Rõ ràng là không hợp logic.
Khuynh hướng trong lòng mọi người có suy đoán như vậy. Trước đó Hầu gia hao tổn tâm cơ để điện hạ đi tới đỉnh Chiết Mai. Lần này trở về đương nhiên Hầu gia muốn rèn sắt khi còn nóng, để điện hạ gật đầu, ủy thân gả cho hắn. Tuy nhiên, điện hạ hiển nhiên không dễ dàng đồng ý như vậy, cho nên hai người ở dục cung nói chuyện một đêm, giằng co mãi. Mọi chuyện nhất định là như vậy.
Thế nhưng trời đã sáng rồi mà còn chưa thấy đi ra, đám phán không thành cũng nên đi ra chứ? Vạn bất đắc dĩ, Mặc Bạch Diệm bảo Mặc Tiêu Tiêu tiến vào. Mặc Tiêu Tiêu vừa gọi vừa chậm chạp đi về phía trước, bỗng nhiên ở bụi hoa rầm một tiếng, chui ra một bóng người.
Mặc Tiêu Tiêu hoảng sợ, theo bản năng đè chuôi kiếm lui một bước, tập trung nhìn kỹ thì thấy Lý Ngư đứng ở bên, tươi cười nhìn nàng nói:
- A! Hóa ra là cô nương!
Mặc Tiêu Tiểu cảm thấy ngạc nhiên nói:
- Hầu gia? Ngươi… Ngươi sao lại ở đây, chủ thượng nhà ta đâu?
Lý Ngư ra vẻ mệt mỏi lau mặt, thâm trầm nói:
- Ta cùng Thiên Diệp cô nương bàn về tương lai phát triển Cơ Huyện, nghiên cứu thảo luận và kết nối một phen, định ra phương án hợp tác, vô tình trời đã sáng. Bản hầu thân mình mệt mỏi, đi tản bộ trong rừng, Dương Thiên Diệp cô nương đang cùng phụ tá Tiểu Nguyệt cô nương nói chuyện phiếm, nghe được tiếng cô nương gọi nên mới tới đây.
Mặc Tiêu Tiêu trừng mắt nhìn Lý Ngư, thật không? Nói chuyện dài một đêm? Vậy giọt nước ướt đẫm trên tóc ngươi là chuyện gì? Còn hai má ngươi… đó là dấu trên tảng đá, khí sắc của ngươi… như thế nào? Ở trong suối nước nóng một đêm?
- Thì ra là thế, ta … đi gặp chủ thượng.
Mặc Tiêu Tiêu cảnh giác nhìn chằm chằm Lý Ngư, muốn đi vòng qua hắn.
- Cô nương cần gì phải gấp! Họ lập tức tới ngay.
Lý Ngư vội vàng tiến lên, dùng thân mình ngăn nàn lại, kết quả một cước rơi xuống đất, giống như giẫm lên khoảng không bị lung lay vậy. Đêm qua điên cuồng bốn lần, lực cản trong nước lại lớn, dù là người ngày ngày luyện võ, cơ bắp cũng kéo bị thương.
Mặc Tiêu Tiêu khả nghi nói:
- Hắn nhìn như rất giống dùng lực quá lớn, hay là…
Đã đấu, giết người, giấu thi, tắm rửa, tẩy đi mọi dấu vết… các tưởng tượng đáng sợ nhanh chóng hiện lên trong đầu Mặc Tiêu Tiêu, trong lòng Tiêu Tiêu quýnh lên, rút kiếm ra khỏi vỏ, quát:
- Tránh ra!
- Tiêu Tiêu, không được vô lễ với Hầu gia!
Ở sâu bên trong hoa kính, trong sương mù truyền đến một tiếng quát dịu dáng, chợt, sương mù bị đẩy tán, Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt sóng vai đi tới. Hai nàng đều buộc đuôi ngựa, không còn cách nào khác, ở chỗ này làm sao trang điểm? Búi tóc đã sớm tan, chỉ có thể buộc đuôi ngựa.
Nhìn hai cô nương hai má ửng hổng, giọt nước trên mái tóc, đuôi ngựa sau đầu, mặt mày không giấu được ý xuân. Mực Tiêu Tiêu giật mình, không thể, điện hạ…. điện hạ làm sao có thể hoang đường như thế, lớn mật như thế?
Cho dù… cho dù…. Vậy… cũng không thể ba người chứ? Nhưng… nhìn Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt trầm ổn chậm rãi di chuyển, bước tiến hơi ra ngoài, khóe môi Mặc Tiêu Tiêu co giật vài cái:
- Chuyện… chuyện gì xảy vậy?
Lý Ngư cũng nhìn thấy, vì thế ngực của hắn lập tức ưỡn cao, hiên ngang oai phong như một con gà trống.

Bạn cần đăng nhập để bình luận