Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 134: Một con yên chi hổ
"Quân Sư" được dịp rên rỉ vài tiếng, nghiêng đầu lại nhìn Lý Ngư, rất giống như một đứa bé đi tố cáo với mẹ mình.
Lý Ngư rõ ràng nhìn được trong mắt con chó kia một tia sáng linh tính. Thường nghe người ta nói, con chó sẽ có trí khôn tương đương với đứa trẻ vài tuổi, lúc này Lý Ngư thật sự tin rồi.
Mỹ nữ phong tình Túc Đặc kia đứng thẳng lên, thản nhiên dùng đôi mắt to quyến rũ mãnh liệt trừng mắt nhìn Lý Ngư, nói ra cũng là giọng Tây Bắc chính gốc:
- Ngươi dám đá thương Quân Sư của ta!
Lý Ngư không vui nói:
- Cô nương, vừa rồi cô còn suýt làm tôi bị thương đây này.
Đột nhiên mỹ nữa phong tình Túc Đặc cười nhẹ một tiếng:
- Nhưng thực sự ta không có đả thương ngươi, mà ngươi lại thực sự đá Quân Sư của ta bị thương, có phải ta nên đá ngươi bị thương, mới chứng minh được ngươi không nói sai không?
Lý Ngư vẫn không trả lời, mỹ nữ Túc Đặc kia đã nhảy lên, đá ngang một cái, linh hoạt, mạnh mẽ hướng tới hắn.
Mộ Tử Nhan vừa mới chạy đến nghênh đón đã kinh hãi kêu lên:
- Đại tiểu thư hạ thủ lưu tình.
Y còn chưa nói hết, một cái đá ngang linh hoạt, sắc bén đã hướng tới Lý Ngư, nhìn kình đạo, nếu đánh vào thật, có lẽ đã đá gãy xương tay hắn rồi.
Lý Ngư thấy nàng ta xuống tay không lưu tình, liền giận dữ, vốn thấy nàng ta có dung mạo quyến rũ, nhất là dáng người. Nàng ta mặc một thân trang cưỡi ngựa bó sát, dáng người nàng ta xinh đẹp núi non phập phồng, bề ngoài vô cùng xinh đẹp, tỏa ra sức quyến rũ mị hoặc đến trí mạng.
Nhất là đôi đùi thon dài, thẳng tắp, căng mịn, nhìn xinh đẹp tuyệt trần, quả thật có thể đoạt hồn người khác. Nhưng một tiểu mỹ nhân nóng bỏng rất đẹp mắt như vậy, một đôi đùi đẹp giờ này lại biến thành vũ khí sắc bén, mang theo tiếng gió gào thét vội vã hướng tới Lý Ngư.
Lý Ngư thầm giận, tuy rằng mơ hồ đã đoán được thân phận của nàng ta nhưng lại không chút lưu tình. Ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng, như điện, thân người linh hoạt, sắc bén như đao, mạnh mẽ trùng thân, bổ nhào về trước, gần giống với động tác lúc trước đã đánh gục Dương Thiên Diệp, lại rất đơn giản mà hiệu quả.
Hắn lập tức nhấc bắp đùi của mỹ nữ Túc Đặc kia, nhấc cái mông của nàng ta lao ra xa bảy tám bước, lập tức khiến nàng ta ngã nhào, ngay sau đó đè thân mình lên. Vẫn là thi triển công phu tiểu cầm nã, quan tiết kỹ (Quan tiết kỹ là một bộ võ kỹ ở khoảng cách siêu gần, nhắm vào xương khớp trên cơ thể.)
Kỳ thật không phải Lý Ngư vừa thấy mỹ nữ đã thích dùng chiêu thức này, mà là vì tuy rằng chiêu thức này chế địch rất mạnh nhưng không tùy tiện đả thương người khác. Lý Ngư không thể thật sự đả thương mỹ nữ dữ dằn này nên đành phải ra hạ sách này.
Nhưng, hắn dùng đồng bộ tiểu cầm nã, quan tiết kỹ, đang muốn thêm chút thuật đấu vật, đến khi thi triển chiêu chế địch đầu tiên, mỹ nữ Túc Đặc kia kêu lên kinh ngạc một tiếng, không ngờ xuất chiêu trước hắn.
Đầu tiên mỹ nữ Túc Đặc hạ khuỷu tay mạnh mẽ, bị Lý Ngư ngay lập tức né qua chỗ nguy hiểm, chợt bắp chân dài thu lại, xoắn bắp chân một chút, Lý Ngư vội vàng không kịp phòng bị, suýt nữa bị cặp đùi dài của mỹ nữ Túc Đặc này xoắn lấy vòng eo mà chặt đứt.
Lý Ngư giật mình, mỹ nhân này tinh thông giao pháp, lập tức muốn biến chiêu, nhưng tiên cơ đã mất, chậm một bước, mỹ nhân kia xoay eo một cái, giống như dòng nước đảo lộn quấn chặt con cá, mềm mại mà có lực rướn về phía trước, thân thể Lý Ngư vừa mới buông lỏng, thân mình mỹ nhân kia đã xoay như chong chóng, ngã chồng lên người Lý Ngư, vững chãi nằm trên người hắn, vung quyền nhằm vào mũi của hắn.
Quyền của nàng không lớn, nhưng trên ngón tay lại có một cái ban chỉ to, cái ban chỉ này là phụ tùng cũng là đạo cụ để bắn mũi tên, so với xương ngón tay còn cứng hơn, có thể làm vũ khí gãy xương người.
Nhìn động tác hung mãnh như báo của nàng ta, nếu đấm xuống chỉ sợ sẽ lập tức đánh nát cái mũi của Lý Ngư. Nhưng khi (quyền đó) cách mũi Lý Ngư chỉ còn một tấc nữ, (mỹ nữ) lại xoay mình ngừng lại.
Bởi vì một thanh loan đao loại nhỏ giống như hình trăng lưỡi liềm đang chống ở chỗ cổ họng mỹ nữ Túc Đặc, dao nhỏ sắc bén, loại đao tuyệt đẹp, chuôi đao có hoa văn bằng bang, còn có một câu văn vĩ, trên điểm thêm bảo thạch, rất quý báu.
Tiểu loan đao đang nằm trong tay Lý Ngư, vững vàng chống vào cổ họng cô nàng. Thanh loan đao nhỏ có vỏ đeo được khắc thêm bảo thạch đang treo bên hông của cô ta kia, lúc nàng ta thẳng lưng phản chế Lý Ngư đồng thời Lý Ngư cũng rút miệng đao này ở bên hông nàng ta, nên tạo thành cục diện như thế này.
Lý Ngư hơi cười rộ lên, hắn chỉ ở Long gia trại này chịu đựng một thời gian để kiếm miếng cơm thôi, tuy rằng rời đi thì sinh tồn cũng khó, nhưng hắn phải ăn nói khép nép với một nữ tử ương ngạnh như vậy, hắn làm không được. Hắn hơi hơi cười nhìn mỹ nhân đằng kia, mở hàm răng trắng noãn:
- Cô dám động một chút thử xem!
Mỹ nữ Túc Đặc phẫn nộ nhìn hắn, hung ác nói:
- Bà đây động thì sao, ngươi dám động vào ta thử xem!
Mỗ Tử Nhan vội vàng hấp tấp chạy tới hòa giải:
- Hiểu lầm! Hiểu lầm! Tất cả đều là hiểu lầm thôi! Đại tiểu thư người mau đứng lên, bộ dạng như vậy không tốt chút nào. Lý Ngư, mau nhận sai với Đại tiểu thư đi, đây chính là Long Đại tiểu thư Long gia trại chúng ta.
Mộ Tử Nhan cười trừ nhìn sang mỹ nữ Túc Đặc giải thích:
- Đại tiểu thư, hắn mới tới đây, còn chưa biết người, người đừng trách hắn.
Mỹ nữ Túc Đặc hừ lạnh một tiếng, chậm rãi thu nắm đấm, lấy lại chiếc dao trong tay Lý Ngư, cắm vào hông, quay lưng một cái đứng lên.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Quả nhiên là cô ta, là Đại tiểu thư Long gia trại Long Tác Tác.
Long Tác Tác lùi hai bước, lạnh lùng nhìn Lý Ngư. Vài nữ kỵ sĩ khác cũng xuống ngựa đi tới, lúc này một thị nữ tiến lên, phủi bụi đất trên người Long Tác Tác, đó chính là nữ tử đã hẹn hò với Lưu Tiếu Tiếu đêm qua – Diên nhi.
Lý Ngư chậm rãi đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, coi như không có chuyện gì nói:
- Long Đại tiểu thư, tuy rằng đây là nhà của cô, nhưng đấu đá lung tung như vậy, cũng là chuyện không thỏa đáng, về sau cô nên chú ý hơn chút.
- Ngươi còn nói? Ngươi còn dám giáo huấn ta?
Long Tác Tác như bừng lửa giận, giận tím mặt, chỉ vào Lý Ngư, quát:
- Quân Sư, cắn hắn!
Lỳ Ngư quay đầu, liếc mắt nhìn con chó đen kia một cái, con chó đen đang nhe răng nhếch miệng nhìn hắn, làm bộ dạng như sắp nhào lên phía trước. Lý Ngư trừng mắt, “Quân Sư” kêu “oẳng” một tiếng, quay đầu bỏ chạy, chỉ để lại Long Đại tiểu thư trong mớ lộn xộn.
Lý Ngư buồn cười, cười nói:
- Long Đại tiểu thư, vị Quân Sư này của quý phủ rất khôi hài đấy.
Khuôn mặt Long Tác Tác đỏ ửng lên, căm hận nói:
- Con chó chết nhát kia, có việc giữ hộ viện cũng không làm được, nhưng mà, cũng may là còn có ngươi nhỉ?
Long Tác Tác so sánh Lý Ngư với con chó trông hộ viện của nàng, giống như thắng một trận, hất cằm lên, hừ một tiếng với hắn, cố ý mở ra đôi chân dài, phong tình vạn chủng thướt tha, nghênh ngang đi qua trước mặt Lý Ngư. Cái loại phong tình khiêu khích này, nhu mị linh động này, làm người ta tim đập thình thịch.
“Quân Sư” đang nằm cụp đuôi ở góc tường thấy nữ chủ nhân đi tới, lập tức chạy tới nhanh như chớp, chà chà thân mình vào ống quần của Long Tác Tác, ngoắc ngoắc cái đuôi với nàng, rũ cụp đầu xuống bắt đầu làm nũng.
- Tránh ra! Đồ chó vô dụng!
Long Tác Tác tức giận nhấc chân, “Quân Sư” nhảy về phía sau một chút, sau đó không cần mặt mũi mình nữa, tự cắn lấy đuôi lộn vòng vòng.
Long Tác Tác nhìn thấy bộ dạng ngu xuẩn của nó, không kìm nổi liền bật cười, “Quân Sư” thấy đã thực hiện được gian kế, dụ dỗ lấy lòng chủ nhân, liền thuận thế áp vào đùi nàng, nhắm mắt theo sát nàng rời đi. Diên nhi và những nữ tùy xinh đẹp cũng lần lượt rời đi theo Long Đại cô nương.
Lúc này Mộ Tử Nhan mới đến chỗ Lý Ngư, vui mừng nói:
- Ngươi nha, lá gan cũng thật lớn, Đại đương gia chúng ta còn dễ nói chuyện, chứ còn Đại tiểu thư khó bắt chuyện lắm, ngươi còn dám đắc tội với nàng.
Lý Ngư nói:
- Không phải đâu? Ta thấy nàng ta cũng dễ gạt lắm, tuy dữ tợn một chút, nhưng lúc ta và nàng ta đánh nhau, nàng ta cũng không làm gì được ta.
Mộ Tử Nhan trợn mắt nhìn Lý Ngư nói:
- Đó là bởi vì Đại tiểu thư thích nhất người khí phách, có tâm huyết nam nhi, ngươi không sợ nàng, ngược lại nàng càng cảm thấy ngươi mới là hán tử, mới không truy cứu, bằng không… Long Đại tiểu thư chính là cọp mẹ, mà ngay cả mấy tùy tùng bên người nàng cũng đều là một đám sói cái, xé xác ngươi.
Lý Ngư nghe thấy, vẻ mặt lơ mơ:
- Nếu Long Đại tiểu thư là một người chuộng M, chẳng phải ta càng mạnh mẽ cứng rắn càng an toàn, vậy sao ngươi còn bảo ta nhượng bộ nàng?
Mộ Tử Nhan cũng chẳng hiểu cái gì gọi là “chuộng M”, tuy nhiên những lời nói phía sau cũng hiểu rồi, liếc mắt nhìn Lý Ngư một cái, nói:
- Ngươi cho là cứ ai cứng rắn, mạnh mẽ với Long Đại tiểu thư nàng đều nể mặt sao? Nếu tâm tình nàng đang không tốt, ngươi dám chơi cứng chọi cứng, vậy thì xui rồi.
Lý Ngư thầm nghĩ:
- Nói trắng ra là, không phải là chịu người khác chiều kiêu căng đã quen, tính tình vui giận tùy lúc sao.
Mộ Tử Nhan không đáp Lý Ngư nữa, xoay người nói với tám đồng đột đang “Đứng đờ người ra” nói:
- Vừa rồi đã rõ đường phải tuần tra rồi? Hiện tại về nghỉ ngơi cho tốt, ngủ một giấc ngon, buổi đêm còn phải trực đấy. Đi thôi!
Mộ Tử Nhan dứt lời liền đi ra ngoài trước, mọi người đều đi theo, Lý Ngư đi cuối cùng, theo bản năng quay đầu lại nhìn thoáng qua, thầm nghĩ:
- Long Đại tiểu thư hung hãn này, thân thủ cũng tốt. Không biết nếu so với vị Thiên Diệp điện hạ kia, ai lợi hại hơn nhỉ. Ai nha! Dương Thiên Diệp… Không phải đêm nay lại tới chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận