Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 350: Gặp lại trong mười năm loạn lạc.
Ý thức của Lý Ngư một trận hoảng hốt, khi tỉnh táo lại bèn thấy thiết giáp tung hoành, người rống ngựa hí trên đường người đi không ngừng, gói lớn bao nhỏ, dường như chạy loạn trong trận chiến.
Chợt, Lý Ngư phát giác hụt hơi gấp rút, trên người trầy da và vết ứ đọng còn, hai tay còn vẫn duy trì tư thế dưới lưới đánh cá.
Mà Đệ Ngũ Lăng Nhược cùng đám sát thủ này hết thảy đều đã không thấy.
- Ta đã quay ngược thời gian rồi!
Đây là ý niệm đầu tiên của Lý Ngư.
Chợt hắn liền phát giác thân thể mỏi mệt và có vết thương:
- Không phải vậy chứ, thời gian rút lui một ngày, trạng thái của ta hết thảy cũng sẽ hồi phục đến cùng một ngày, vì sao trên người còn đầy vết thương? Còn nữa, trên con đường này sao lại loạn như vậy? Hôm qua trên đường có loạn như vậy đâu nhỉ?
- Chạy mau, Thái Tử mưu phản, nếu chậm trễ thì sẽ không chạy thoát được!
Một vị phụ nhân ôm đứa con nhỏ, khóc lóc chạy về phía trước.
Lý Ngư chấn động: Lý Thừa Càn tạo phản? Thằng nhãi này... Trong lịch sử đích thực là tạo phản ư? Năm nào thì Lý Ngư không nhớ rõ, tuy nhiên mơ hồ nhớ rõ có chuyện như vậy, có thể ngày hôm qua Thái tử Lý Thừa Càn tạo phản. Chuyện lớn như vậy, vì sao người ở Chợ Tây hoàn toàn không biết?
Lý Ngư mờ mịt đứng lên, kéo lại một thư sinh đang lao đầu chạy:
- Làm phiền một chút, Thái Tử tạo phản à?
- Xuỵt!
Thư sinh chợt kinh ngạc, quay đầu nhìn thoáng qua thiết giáp kỵ sĩ tung hoành đi trên đường, thấp giọng quát lên:
- Ngươi điên à, phụ nhân vô tri kia, Thái Tử tạo phản, cũng có thể hô lên sao? Những người này đều là người của Thái Tử! Lý Kiến Thành này là Thái tử của một nước, không ngờ lại tạo phản, ắt gặp trời phạt!
Thư sinh kia nói xong, nhìn hai bên một chút, vùng thoát khỏi Lý Ngư, chạy thẳng vào hướng ruộng.
Lý Ngư đứng ở nơi đó, trợn mắt há hốc mồm:
- Lý... Lý Kiến Thành? Mẹ nó! Đây là năm nào vậy?
Lúc này, một tên lưu manh xấu xí chạy đến bên người Lý Ngư xem hắn đứng ở đằng kia, dường như sợ choáng váng, lại nhìn lên bội ngọc bên hông hắn, chạy đến bên cạnh hắn nhanh tay giật lấy ngọc bội kia rồi bỏ chạy.
- Này! Ngươi đứng lại.
Lý Ngư tỉnh táo lại, theo bản năng đuổi theo.
Tên lưu manh kia chạy vào ruộng nương, Lý Ngư đuổi theo, khó khăn lắm chạy đến đầu bờ ruộng, Lý Ngư nhảy một phát, một tay đẩy tên kia té nhào.
Tên lưu manh kia dưới tình thế cấp bách, rút một thanh chủy thủ bên hông ra, Lý Ngư tay mắt lanh lẹ dùng tay hất lại, thanh dao găm kia ngược lại lướt qua trên mặt lưu manh, đầu đao một chút đỏ sẫm, nhất thời dọa tên lưu manh kia bể mật.
- Đừng đừng đừng, ta trả lại ngươi, ta trả lại ngươi.
Tên lưu manh kia không nghĩ đến tên công tử nhà giàu này thoạt nhìn hồn bay phách lạc lại phản ứng nhanh nhẹn như thế, khí lực cũng lớn hơn gã nhiều lắm, lập tức giơ lên ngọc bội, xin khoan dung.
Lý Ngư đoạt ngọc bội, nâng đao định đâm, tên lưu manh kia sợ hãi nhắm mắt lại, Lý Ngư bỗng dừng lại, trợn mắt nói:
- Năm nay, là năm nào?
Lưu manh kia nơm nớp lo sợ nói:
- Cái... Cái gì?
Lý Ngư vung quả đấm:
- Năm nay, là năm nào?
Tên lưu manh kia có chút kinh ngạc nhìn Lý Ngư:
- Năm Võ... Võ Đức thứ bảy ạ!
Võ Đức thứ bảy?
Lý Ngư nhanh chóng suy nghĩ một chút, Võ Đức thứ bảy, Lý Uyên còn đang vị, Thái Tử Lý Kiến Thành, Tần vương Lý Thế Dân...
Mười năm trước?
Tên lưu manh kia thấy hắn sững sờ, nhân cơ hội đá Lý Ngư một cái, sau đó chạy mất.
Tên công tử nhà giàu này tinh thần hơi không bình thường, phía trước binh mã hoảng loạn, hắn đang đứng bất động trên đường lớn cũng không sợ bị quân tốt qua đường nhìn không vừa mắt, dùng mâu đâm hắn. Giờ phút này lại hỏi năm này là năm nào, người bình thường ai mà đấu cùng kẻ điên, trốn vẫn là tốt nhất.
- Năm Võ Đức thứ bảy? Mười năm trước?
Lý Ngư đứng ở trong ruộng nương, mờ mịt suy tư:
- Tại sao là mười năm trước? Chẳng lẽ...
Trong lòng Lý Ngư lóe lên một ý tưởng, đột nhiên hiểu rõ được cái gì. Hắn vẫn luôn không rõ trụ luân rốt cuộc có bao nhiêu công năng, hiện giờ xem ra dùng máu là có thể khiến cho thời gian quay ngược 24 giờ, nhưng mà dùng nước mắt…Vậy thì chìa khóa giải mã dường như có công năng không giống, bởi vậy khiến hắn lùi lại thời gian tới mười năm.
Không! Không đúng!
Không phải quay ngược thời gian!
Đây chính là xuyên qua thời gian không gian!
Thật sự là xuyên qua không gian thời gian!
Vết tích trên người hắn là trước khi “quay ngược thời gian” để lại, nếu như là quay ngược thời gian, hắn sẽ không nhận ra hiện tại là mười năm trước, bởi vì khi này thế giới của Đại Đường vẫn không có sự hiện diện của hắn, trên người cũng không còn vết thương của mười năm sau.
Máu, thì
Quay ngược thời gian
Nước mắt
Đi xuyên qua không gian và thời gian!
Mẹ nó, làm thế nào để trở về đây? Chỉ còn lại nước bọt và cái kia là chưa thử, trên người cũng chỉ có mấy loại dịch lỏng này mà thôi…
Lý Ngư đang suy nghĩ miên man, cảm xúc đầy kích động thì bỗng nhiên lại một tiếng bước chân dồn dập lên, sau đó là một nữ nhân “Ôi” một tiếng.
Trong lòng Lý Ngư vừa động, chậm rãi bước về phía trước, cẩn thận đẩy lá cây cao lương ra, tránh cho phát ra âm thanh sàn sạt.
Hắn thấy giữa đám cây trồng là một lối đi nhỏ, giờ phút này đang có một đôi nam nữ chạy trốn đến tận đây, muốn tránh né binh hoảng mã loạn.
Nữ nhân kia nhìn dáng người yểu điệu, eo nhỏ nhắn, cực kỳ động lòng người, nhưng trên mặt lại quấn lấy mảnh vải trắng, che mắt lại chỉ lộ ra cái mũi vểnh khá đáng yêu, và một cái miệng nhỏ xinh ửng đỏ động lòng người.
Nàng vừa mới té ngã trên đất, được nam kia nhân nâng dậy.
Nam kia nhân tuổi khoảng hai mươi, là người trẻ tuổi mặt mày cũng anh tuấn, giờ phút này vẻ mặt đầy hoảng loạn.
- Muội không sao chứ?
- Không có gì, chỉ là té ngã thôi!
Tên trẻ tuổi nhìn xung quanh, thở phào:
- Chúng ta tránh khỏi loạn binh trên đường lớn, chúng ta an toàn rồi.
Nữ tử bị che mắt kia nghe xong cũng thở phào, vui mừng nói:
- Thật sao? Thật tốt quá. Ôi, hôm nay thật sự xui xẻo, vốn muốn vào trong thành Trường An tìm lang trung chữa trị mắt, ai biết được sẽ gặp phải chuyện như vậy.
Người tuổi trẻ kia cầm tay cô gái, chân thành mà nói:
- Muội đừng sợ, có ta ở đây. Mặc kệ trời long đất lở, mặc kệ hồng thủy ngập trời, chỉ cần ta còn hơi thở cuối cùng, tuyệt đối sẽ không cho muội bị thương tổn! Ta sẽ một đời một kiếp bảo vệ muội, dùng tính mạng của ta bảo vệ muội!
Thiếu nữ có chút động tình, cũng cầm tay của y:
- Trương Uy ca ca...
Người tuổi trẻ kia gặp thiếu nữ bị gã cảm động, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng, hơi hơi mân mê miệng, liền hướng đến đôi môi thiếu nữ định hôn trộm. Thiếu nữ môi thơm trơn bóng, hơi hơi hé, vẻ cực kỳ mê người. Vốn hai mắt bị che mất, căn bản không biết bờ môi của gã đang ghé sát đến.
Lúc này trong ruộng truyền đến tiếng sàn sạt, đây không phải là âm thanh của gió thổi hoa mầu phát ra, mà là vật gì đang tới gần rất nhanh, Lý Ngư đang ở trong ruộng lại nhìn không thấy vật gì lạ, trong lòng càng dè chừng và sợ hãi, lập tức từ trong ruộng nhảy ra ngoài.
- A!
Người trẻ tuổi kia thét chói tai hơn cả nữ nhân, nhảy người về phía sau.
Lý Ngư lúc này tay phải cầm đao, đầu đao có máu, trước ngực hắn cũng có vết máu đỏ sẫm của Đệ Ngũ Lăng Nhược, làm cho người ta sợ hãi.
Kỳ thật Lý Ngư cũng bị tiếng thét chói tai của người tuổi trẻ kia làm cho hoảng sợ, hắn vội vàng quay đầu nhìn thoáng qua ruộng, khẩn trương quơ dao găm lớn rong tay lên tiếng đe dọa:
- Câm miệng! Lão tử là Quách Nộ Nhân Đồ giết người cướp của, không chuyện ác nào không làm, ngươi không muốn chết…
Lý Ngư còn chưa nói xong câu “câm miệng ngay" thì vị "Trương Uy ca ca" kia đã đẩy cô gái dúi vào trong lòng hắn, sau đó mượn cú đẩy này nhanh chân bỏ chạy, Lý Ngư theo bản năng đỡ vị cô nương mắt mù kia, còn chưa kịp lên tiếng thì vị "Trương Uy ca ca" kia đã như con thỏ bỏ trốn mất dạng rồi.
- Trương Uy ca ca…huynh…huynh…
Cô gái kia cực kỳ thông minh, ngay từ đầu còn gọi một tiếng, nhưng lập tức hiểu được, là đạo tặc trước mặt, nam tử vừa thổ lộ tình cảm với nàng vì chạy trốn đã coi nàng làm tấm chắn cứu mạng. Vừa mới nãy y còn thề son sắt, trong khoảnh khắc liền vứt bỏ nàng, cái này mà gọi là tình người hay sao?
Thiếu nữ vừa tức vừa sợ, bộ ngực phập phồng, khuôn mặt ửng đỏ lên, chốc lát khăn che mắt liền bị thấm ướt, hiển nhiên người tuổi trẻ kia lâm trận bỏ chạy, thật sự làm cho nàng tổn thương. Nàng mặc dù cá tính kiên cường, không sụp đổ gào khóc, nhưng đau lòng là điều không thể tránh khỏi.
Lý Ngư một tay đỡ cô gái kia, tay kia thì lại nắm lấy đao, cẩn thận nhìn. Chỉ thấy có bóng đen chợt lóe lên, từ trong ruộng thoát ra một con heo đen, chạy như điên về phía trước. Lý Ngư ngẩn ra, giờ mới hiểu được không biết là người nào chạy trối chết mang theo cả heo ra khỏi thành, kết quả không biết vì sao con heo kia bị chấn kinh, xông vào ruộng.
Lý Ngư vừa mới thả lỏng, lập tức tay tê rần, đau đến nỗi hắn phải kêu to lên:
- Á…
Chỉ thấy cô gái kia cầm lấy tay Lý Ngư, dùng hàm răng trắng lấy hết sức để cắn, đáng tiếc Lý Ngư da dày thịt béo, nàng ta căn bản cắn không được.
- Buông tay ra, buông tay ra! Ngươi bị điên à!
Lý Ngư một tay cầm đao, lại không thể đánh vào đầu nàng ta, chỉ có thể dùng sức để giãy dụa, cuối cùng giãy được tay ra, nhìn lên trên tay thấy đã bị cắn thành một vòng tròn.
Lý Ngư oán hận nói:
- Ngươi cắn ta làm chi, ta không phải kẻ xấu, mới nãy chỉ là để dọa các ngươi mà thôi, ngươi…
Lúc này chợt nghe bên trong ruộng có người quát:
- Ở bên kia!
Lại có có người nói:
- Không giống heo kêu nha!
- Đi qua xem thử!
Lý Ngư giật mình kinh hãi, hắn không rõ mười năm trước hôm nay đến tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ biết hiện tại nơi chốn đều ó loạn binh, người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của cũng nhiều, địch ta không rõ, tốt nhất là nên trốn đi.
Lý Ngư lập tức lôi kéo cô gái kia, khẽ quát lên:
- Mau câm miệng! Binh hoảng mã loạn đấy, ta dẫn ngươi đi trốn trước.
Cô gái kia không nhìn thấy gì, cũng không rõ người trước mắt này có phải là kẻ xấu hay không, càng không xác định được người bên trong ruộng nương có phải kẻ tặc hay không, không thể lựa chọn đành phải để hắn lôi kéo chạy đến bên kia ruộng.
- Ngồi xổm xuống, mau!
Lý Ngư ấn lấy đầu vai thiếu nữ, bảo nàng ngồi xổm xuống. Cô gái kia rất có tâm cơ, theo lời ngồi xổm xuống, nghĩ thầm:
- Người này bận bù đầu, đã quên che miệng ta. Đợi ta nghe thấy bên ngoài có lương dân, thì sẽ lập tức hét lớn kêu cứu!
Lý Ngư ấn đầu vai thiếu nữ, hơi hơi thò đầu ra phía ngoài nhìn xung quanh, chỉ thấy vài quân sĩ cầm đao từ bên trong ruộng đi ra, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, trong đó có người ảo não nói:
- Không thấy, đi đâu mà tìm đi đây.
Một gã quân sĩ khác nói:
- Thôi đi, chỉ là con heo mập mà thôi. Không để ý tới nó nữa, đi theo tướng quân một đường giết đi xuống, tiền tài mỹ nữ, dễ như trở bàn tay.
Lập tức còn có một gã quân sĩ bị kích động nói:
- Đúng thế! Hoàng Viên ngoại ở trấn Tiền Phương gia có ba đứa con gái, mỗi người đều như hoa như ngọc, nếu có thể ngủ với một trong số các nàng, thì còn hơn cả thần tiên.
- Đi!
Vài quân tốt kích động đi đến phía đường lớn.
Cô gái kia ngồi xổm nghe thấy liền sợ hãi, thầm nghĩ:
- Quả nhiên là loạn quân, may mắn ta không kêu. Nói như vậy, trước mắt người này thật không phải là đạo tặc, bằng không, hắn thực sự là Nhân Đồ gì đó thì vừa rồi sớm cũng đã giết ta, cũng không giữ lại mạng của ta rồi. Cũng không thể nói được…Nếu chẳng may hắn ta là một tên có ý đồ háo sắc, hoặc là muốn bắt cóc tống tiền…
Thiếu nữ đang suy nghĩ miên man, Lý Ngư thấy những người đó đều rời khỏi thì thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu xuống, lúc này mới phát hiện thiếu nữ đang ngồi xổm trước hắn, bị hắn ấn bả vai, cô gái kia hơi ngước lên, môi anh đào trơn bóng, má phấn non nớt, hơn nữa tư thế này rất khiến người ta nảy sinh ý nghĩ kỳ quái.
Lý Ngư ái ngại, khẩn trương xoay người nâng nàng đứng lên, nhỏ giọng nói:
- Được rồi, đám loạn quân đã đi rồi.
Thiếu nữ chậm rãi đứng lên, nói:
- Lại không biết lang quân là người nơi nào, mới vừa rồi... Vì sao nói như vậy?
- Ách... Ta là... Ta tên là..., ta họ Dương, tên Băng, băng là băng thanh ngọc khiết. Là người Giang Nam Tiền Đường, ban đầu đi đến Trường An cầu nghiệp. Mới tới Trường An, cũng không hiểu được nơi này xảy ra chuyện binh hoảng mã loạn gì, hoảng hốt chạy bừa mới trốn đến nơi đây. Lúc nãy nghe được trong ruộng có tiếng động sàn sạt, e sợ cho các ngươi hoảng loạn kêu to náo động, cho nên mới đe dọa như thế. Cô nương yên tâm, tại hạ cũng không phải kẻ xấu!
Cô nương nghe hắn trả lời ấp úng thì trong lòng càng nghi ngờ, thầm nghĩ:
- Ta hiện tại nhìn không thấy gì, ngươi đương nhiên nói như thế nào thì như thế ấy. Một người nào có nói họ tên mình lại ấp úng như thế, rõ ràng là cố ý gạt ta. Mà lúc nói hắn bị oan thì lại rất lưu loát, chỉ sợ thật sự là cướp sông cướp biển đang cố nói dối.
Lý Ngư nói:
- Không biết cô nương họ tên là gì? Thực không dám dấu diếm, tại hạ mới tới bảo địa, không chỗ đặt chân, vừa lúc đưa cô nương trở về, cũng coi như tạm có một đặt chân nơi. Ngươi không cần lo lắng, tiền phòng và tiền cơm ta sẽ tự trả, ngươi sờ thử xem đây là mỹ ngọc thượng hạng, trong túi ta còn có vàng bạc.
Lý Ngư nắm tay cô gái lên, để nàng vuốt ve ngọc bội bên hông mình.
Cô gái nghĩ thầm:
- Người này nói hắn tự Giang Nam tới đây mưu sinh, không ngờ trong người mang mỹ ngọc, trong túi còn có vàng bạc, tự mâu thuẫn, không thể tin! Hẳn là đạo tặc bắt người cướp của rồi. Trong nhà của ta chỉ có cha mẹ song thân, nếu thật sự dẫn người này đến đó, lấy nhà của ta là chuyện nhỏ, nhưng cha mẹ ta rất coi trọng tiền tài không thể để bị hắn lấy mất, chẳng may còn làm cho họ bị thương…
Người này không phải trộm cũng là đạo, không chắc không làm nhục con gái nhà lành, mình tạm thời chưa an toàn, không thể dẫn sói vào nhà hại cha mẹ. Nghĩ đến đây, cô gái tỏ vẻ khổ sở đáng thương, buồn bã đáp:
- Tiểu nữ tử họ Võ, tên là Võ Lăng Nhi. Nô từ Lợi Châu đến, bởi vì đau mắt, vốn muốn đến Trường An tìm danh y khám và chữa bệnh đấy, ai ngờ...
Cô gái nói tới đây thì khóc lên, nhưng trong lòng thì âm thầm đắc ý:
- Ta nói xa một chút, đỡ phải ngươi lại để ý tới nhà ta. Ta không nói ta là Đệ Ngũ Lăng Nhược, họ Đệ Ngũ rất hiếm, bị ngươi nghe thấy, có lẽ sẽ tìm được nhà ta. Trên người của ta vừa không tiền bạc, lại không nhìn thấy gì. Một 'người mù " đối với đạo tặc ngươi sẽ không có tác dụng gì. Binh hoảng mã loạn này, ai nấy ốc còn không mang nổi mình ốc, ngươi hãy mau bỏ mặc ta đi, mau đuổi ta đi đi.
Bà nội nó! Còn là một đồng hương!
Đồng hương gặp đồng hương, hai mắt lưng tròng.
Nhìn thấy "Manh nữ" tuổi nhỏ, dáng người lại đẹp, trước sau lồi lõm, làn da non nớt, nay binh hoảng mã loạn đấy, ta nếu không quản, kết cục hẳn sẽ thảm đến mức nào.
Lý Ngư lập tức nổi lòng hiệp nghĩa, dù mình hiện tại hai mắt sáng nhưng lại không biết đi đâu, vậy thì bất kể như thế nào, không thể bỏ mặc thiếu nữ này được...
Bạn cần đăng nhập để bình luận