Tiêu Diêu Du
Chương 357: Nhà trọ Quy Lai
Lý Ngư nhìn chằm chằm Đệ Ngũ Lăng Nhược, nhưng lúc này Đệ Ngũ Lăng Nhược quấn vải che hai mắt, chỉ lộ ra mũi, miệng, lại thêm sự thay đổi của nữ tử mười tám, Đệ Ngũ Lăng Nhược mười năm sau thật sự là xinh đẹp vũ mị thành thục, vô cùng quyến rũ, so với bộ dạng lúc này, thật sự là không có cách nào so sánh.
Lý Ngư bình tĩnh nhìn nàng một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng nói:
- Đi thôi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược theo bước chân Lý Ngư ngoan ngoãn đi về phía trước, hai người đi sát ven đường, nếu đụng phải loạn quân thì có thể kịp thời trốn vào rừng cây hoặc bên trong ruộng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lo lắng bất an nói:
- Thật sự không cần bôi đen mặt sao?
Lý Ngư nói:
- Bùn hay là than tro, bôi ở trên mặt, sẽ khác rất xa so với màu da, người ta vừa nhìn liền biết là có động tay động chân, ngược lại càng hấp dẫn chú ý, không cần phải bôi.
- Ồ!
Đã xác nhận Lý Ngư không phải là người xấu, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền rất hợp tác, ngoan ngoãn đáp ứng.
Lý Ngư đi một hồi, đột nhiên nói:
- Dừng lại!
Đệ Ngũ Lăng Nhược rất gấp gáp, tranh thủ thời gian đứng lại, hỏi:
- Sao vậy?
Lý Ngư trầm giọng nói:
- Nơi xa có một toán nhân mã đến, còn chưa biết thân phận, Lăng Nhược cô nương, nhanh đi vào trong rừng tạm lánh.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lo lắng nói:
- Rừng ở đâu? Ta không nhìn thấy, ngươi hãy dẫn ta đi......
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói đến đây, thanh âm đột nhiên im bặt, trầm mặc một lát, mới tức giận nói:
- Ngươi lừa gạt ta?
Lý Ngư lẩm bẩm:
- Quả nhiên là ngươi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược cảnh giác rút tay về, nhìn về phía Lý Ngư:
- Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao lại biết tên của ta?
- Đệ Ngũ......Lăng Nhược?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhếch cái miệng nho nhỏ, không nói một lời.
Lý Ngư thở một hơi thật dài:
- Quả nhiên là ngươi!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nắm chặt song quyền, lộ ra vẻ vô cùng gấp gáp:
- Ngươi đến tột cùng là ai, vì sao lại biết tên của ta?
Lý Ngư cười cười, nói:
- Bởi vì ta......
Lúc nói đến đây, Lý Ngư đột nhiên ngẩn ra.
Trụ Luân đã mất, hắn sẽ không có khả năng trực tiếp trở lại mười năm sau, cũng may đó cũng không phải là tương lai xa xôi, cho nên hắn có thể đếm từng ngày cho đến ngày đó.
Nhưng bất hạnh cũng ở chỗ này, bởi vì không phải là một tương lai xa xôi, cho nên hắn sẽ tận mắt chứng kiến tất cả những gì đã từng thuộc về hắn, cùng với người hắn đã từng yêu, ở trong lúc vô tri vô giác mỗi người một ngả cùng với hắn.
Nếu như không thể trở về, nói cho Đệ Ngũ Lăng Nhược chuyện tương lai, ngoại trừ bị nàng xem như tên điên, thì còn có ý nghĩa gì? Hắn hiện tại, quả thật không phải là Lý Ngư, Lợi Châu vào giờ này khắc này, đang có một Lý Ngư ở nơi đó, cho nên hắn ngẫu nhiên tiến vào cái thời không này, vừa là hắn, cũng không phải hắn, loại rối loạn này, khiến cho suy nghĩ của hắn cũng trở nên hỗn loạn.
Rất lâu sau, Lý Ngư mới nhẹ nhàng nói:
- Bởi vì......ta cũng không phải người đến từ Giang Nam.
- Ta biết ngay!
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhếch môi lên, có chút đắc ý:
- Thanh âm của ngươi căn bản không giống người Giang Nam, ngươi cũng là người ở phụ cận Trường An? Ngươi đã từng nhìn thấy ta? Ngươi biết tên của ta, là nghe được tên của ta, hay là cùng ở một trấn?
Lý Ngư nhìn Đệ Ngũ Lăng Nhược hỏi liên hồi, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, khó trách vào thời điểm mình gặp được nàng, nàng giống như là gặp quỷ, còn lục soát thân thể của mình, chẳng lẽ......mình và nàng đã từng thực sự có một đoạn tình duyên?
Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Ngư đột nhiên thông suốt:
- Nếu như ta và nàng đã từng có một đoạn tình duyên, như vậy không thể nghi ngờ chính là lần này, về thời gian mà nói, cũng vừa đúng mười năm trước.
Trong thế giới tương lai ta không biết nàng, là bởi vì khi đó ta còn chưa từng đi vào cái thời điểm này, mà nàng lại là đã từng bước một đi qua từ thời điểm này, thẳng đến mười năm sau.
Như vậy, lần này ta gặp chuyện, đảo ngược thời gian, đi đến quá khứ, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Dựa theo thuyết pháp mười năm sau của nàng, ta về sau sẽ rời khỏi nàng, kể từ đó không còn gặp lại, nghe nói là chết, vậy ta là đã thật sự chết rồi, hay là lại biến mất? Ta đến tột cùng đi đến nơi nào? Là một lần nữa trở lại tương lai, hay là lại tiến vào thời không loạn lưu, đến một thời đại khác nào đó?
Mặc kệ là tới nơi nào, chỉ cần ta không có chết, vậy đã nói rõ......ta sẽ còn tìm được Trụ Luân?
Như vậy, chỉ cần Trụ Luân ở trong tay, ta sớm muộn cũng sẽ biết rõ ràng sự huyền bí của nó, trở lại thời gian chính xác.
Chỉ cần ta có thể trở lại mười năm sau, thời gian sớm hơn nửa canh giờ so với ta gặp chuyện lúc buổi sáng, ta liền có thể sửa tương lai!
Nghĩ tới đây, trong mắt Lý Ngư không khỏi phóng ra ánh sáng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược còn đang phát huy trí tưởng tượng của nàng, không ngừng hỏi:
- Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, là làm ruộng hay là đọc sách? Nhà ngươi cách nhà ta gần không? Ngươi thật sự gọi là Dương Băng? Ngươi đã nhận ra ta, vì sao vừa rồi còn muốn gạt ta, nói rằng ngươi đến từ Giang Nam?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói lảm nhảm này, chính là vị nữ chủ sắc bén, tỉnh táo, dứt khoát, kiệm lời bá đạo mười năm sau kia?
Mười năm này, nàng đã trải qua chuyện gì, sẽ khiến cho một nữ hải tử hoạt bát, vui vẻ, ngây thơ như thế biến thành bộ dáng kia?
Lý Ngư cảm khái xong, mới bỗng nhiên chột dạ ý thức được, có vẻ sự thay đổi của nàng có liên quan đến mình.
- Những sự tình này thật khó nói hết trong một lời, trong đó có một chút khớp nối, ta coi như nói cho ngươi nghe, ngươi cũng sẽ không tin. Về sau có thời gian, ta lại từ từ nói cho ngươi nghe, nơi này không phải là địa phương nói chuyện, chúng ta hãy rời đi trước.
Lý Ngư ngắt lời Đệ Ngũ Lăng Nhược, nhưng ngữ khí cũng không có không kiên nhẫn như trước đó, rất ấm áp.
Một nữ tử hoạt bát vui vẻ như thế, nếu quả thật là bởi vì hắn, bên trong năm tháng dài đằng đẵng trong tương lai, biến thành một nữ nhân trầm mặc ít nói, bởi vì hắn mà phung phí mười năm đẹp đẽ và quý giá nhất trong cuộc đời mình, Lý Ngư làm sao không cảm thấy mình mắc nợ rất nhiều.
Ngữ khí đột nhiên ấm áp của Lý Ngư, cũng làm cho Đệ Ngũ Lăng Nhược quen thuộc với thái độ không kiên nhẫn, trào phúng, lừa gạt, thậm chí là có chút xấu xa của Lý Ngư có chút thụ sủng nhược kinh, nàng ngoan ngoãn duỗi tay nhỏ ra, Lý Ngư nắm chặt tay của nàng, chỉ cảm thấy bàn tay trơn nhẵn, xốp giòn như không có xương, mười ngón tay mảnh khảnh, nắm trong tay......
Có lẽ là bởi vì sự biến hóa của tâm cảnh nên suốt chặng đường, đã từng cõng nàng, ôm nàng, còn xem nàng như gối dựa, thô bạo đập đầu nàng vào rơm, đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được, nàng là một nữ hài tử rất đáng yêu.
- Đường không bằng phẳng, hãy đi theo ta đi, bảo ngươi nhấc chân ngươi liền nhấc chân, đi đường vòng liền đi đường vòng.
Thực ra đường không thể bằng phẳng như đường nhựa của đời sau, nhưng đây là đường chính, hơn nữa còn là đường chính ở bên ngoài đô thành Đại Đường, đường xá rất tốt, chỉ là thi thoảng sẽ có một xác chết nằm vắt ngang trên mặt đất, bản thân Lý Ngư cũng thấy hãi hùng khiếp vía, nói ra tình hình thực tế sẽ dọa sợ nàng, cho nên uyển chuyển nói ra một lý do.
Bất quá, Đệ Ngũ Lăng Nhược không nhìn thấy gì, đôi khi phản ứng sẽ khó tránh khỏi chậm một chút, vào thời điểm mũi chân nàng ngẫu nhiên chạm vào một cỗ thi thể, vẫn đã hiểu ra.
- Hắn sợ ta bị hù doạ......tên gia hỏa này, làm sao lại đột nhiên tốt với ta, chẳng lẽ bởi vì bị ta phơi bày diện mục thật của hắn? Hắn biết tên của ta, trước đó không nhận ra được, hẳn là bởi vì trên mặt ta quấn vải. Như vậy, hắn thật sự là người ở phụ cận? Hoặc là, đã đi qua thị trấn của ta, có lẽ hắn có thân thích ở chỗ ấy. Khuê danh của ta lại không có dán ở trên trán, hắn thế mà biết, hẳn là đã cố ý hỏi thăm ta......
Nghĩ như vậy, tiểu cô nương lại bắt đầu đắc chí.
Không nên trách nàng tự kỷ, thật sự là bởi vì Đệ Ngũ Lăng Nhược trời sinh tướng mạo đẹp, nhiều người theo đuổi. Theo quy định đời Đường thì số tuổi có thể kết hôn của nữ tử là mười ba tuổi, mà từ khi nàng mười một tuổi, bà mối đã kéo nhau đến. Bốn năm nay, ngưỡng cửa nhà nàng đã bị đạp hỏng ba cái, dưới tình huống này, tiểu cô nương khó tránh khỏi vô cùng tự tin đối với mỹ mạo của mình.
Dọc đường Lý Ngư dắt tay Đệ Ngũ Lăng Nhược đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn về phía nàng. Lúc này khuôn mặt Đệ Ngũ Lăng Nhược bị vải quấn một nửa, nhất là đôi mắt quyến rũ động lòng người. Chỉ có thể nhìn được cái mũi nhỏ nhắn và cái miệng, thoạt nhìn rất khéo léo, tinh tế. So với cái người hắn chứng kiến mười năm sau, thật sự là cách biệt một trời một vực.
- Ta với cô ấy, thật sự đã từng có một đoạn tình cảm ư? Khiến cô ấy không thể nào quên, mười năm? Vậy... Ta sẽ ở lại không gian này bao lâu?
Lý Ngư vừa nghĩ như thế, tâm tình lại chán nản.
Chuyện tình xưa vừa gặp đã yêu, quyết chí không rời, đối với người ở thế kỷ hai mốt như hắn mà nói thì không tin tưởng lắm. Đối với hắn, đó chỉ là chuyện xưa, chuyện cổ tích đẹp của người lớn. Nếu như hắn dừng lại ở thời đại này thật lâu...
Lý Ngư lại bắt đầu lo được lo mất.
Tới gần cửa thành, Lý Ngư cẩn thận kéo Đệ Ngũ Lăng Nhược vừa trốn vừa quan sát.
Lúc Lý Ngư quan sát cửa thành, thì Đệ Ngũ Lăng Nhược lại cúi đầu, bàn chân nhỏ ở trong giày di chuyển trước sau, tìm kiếm vị trí thoải mái hơn.
Giày, là của Lý Ngư.
Lý Ngư đi được nửa đường, mới phát hiện Đệ Ngũ Lăng Nhược không mang giày, thật ra trên đường có giày, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược nói, nàng thà rằng đi chân trần.
Mặc quần áo người chết lên người, tốt xấu gì cũng không phải trực tiếp dính vào da thịt, nhưng nếu trực tiếp đi vào chân, suy nghĩ một chút liền nổi hết da gà.
Cuối cùng, lúc Đệ Ngũ Lăng Nhược nũng nịu năn nỉ, Lý Ngư đã rất sảng khoái đáp ứng đổi giày.
Lý Ngư tìm một đôi giày, tự mình đi vào, sau đó đem giày của mình đổi cho Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Đi giày của Lý Ngư, tuy rằng cũng là giày người khác đã từng đi, hơn nữa còn là đàn ông, nhưng Đệ Ngũ Lăng Nhược lại kỳ diệu không có nhiều kháng cự tâm lý.
Chẳng qua, chân của Lý Ngư so với chân của nàng lớn hơn rất nhiều, Lý Ngư nhìn ra, chân của cô nương này còn không đến 33 mã, đi giày của hắn không rộng mới là lạ.
Cửa thành đương nhiên là có quan binh gác, tuy nhiên vẫn chưa bị cấm ra vào. Bởi vì Thái Tử Lý Kiến Thành lo sợ, hiện tại chủ yếu là thể hiện thái độ đề phòng, triêu mộ binh lính, lương thực ở những thành trấn phụ cận, những thứ khác hoàn toàn không quan tâm.
Vốn dĩ bộ máy quan phủ Trường An phần lớn đều sắp xếp chồng chéo lên nhau, duy trì trung lập, cho nên cơ cấu tổ chức hành chính của Trường An trên thực tế thuộc trạng thái tê liệt. Những người thu thuế ở cổng thành đã không thấy bóng dáng, quan binh thủ thành trên thực tế chỉ đóng vai trò quan sát.
Lý Ngư cẩn thận quan sát một lúc lâu, xác định an toàn, mới nhẹ nhàng kéo bàn tay nhỏ bé của Đệ Ngũ Lăng Nhược, thấp giọng nói:
- Không có vấn đề gì, theo ta vào thành!
Vì thế, chân Đệ Ngũ Lăng Nhược liền loẹt quẹt kéo lê đôi giày của Lý Ngư, tay nắm lấy tay hắn, giống như một cậu bé mười một, mười hai tuổi đi theo hắn vào cửa thành.
Lính canh và binh sĩ canh gác cửa thành hoàn toàn không quan tâm đến việc kiểm tra người đi vào thành. Bọn họ chống thương đứng hai bên cửa thành, chủ yếu để đề phòng có người gây rối. Đồng thời, trên cổng thành có trạm canh gác, một khi phát hiện tấn công vũ trang, sẽ lập tức báo tin để dưới thành phòng thủ tốt, đuổi loạn dân ra ngoài, đóng cửa thành lại.
Cách ăn mặc của Lý Ngư và Đệ Ngũ Lăng Nhược đều là nam nhân, giống như một đôi huynh đệ, hai người thuận lợi đi vào cửa thành.
Qua cửa thành không xa lắm, liền thấy cửa chính của chợ Tây. Nơi này, từ triều Tuỳ, quy mô của nó vốn dĩ đã rất lớn, cuối đời Tuỳ loạn lạc nên mới suy thoái, đến thời Lý Thế Dân cai quản, nó lại dần dần khôi phục.
Lúc này chợ Tây đương nhiên không phồn hoa bằng mười năm sau. Đại Tùy vừa mới suy vong không lâu, Lý Uyên cũng mới khống chế thành Trường An không lâu, còn đang trong thời kỳ khôi phục. Có rất nhiều cửa hàng, nhưng tất cả đều đóng cửa, mạng nhện đã giăng đầy, từ lâu đã không có người ở.
Hơn nữa, trong tình cảnh này làm gì có người nào to gan dám đi ra ngoài mua bán, cho nên trên đường cái chỉ có đám tiểu dân hỗn độn. Chỗ cửa lớn chợ Tây còn điêu tàn hơn, chỉ có một số thương gia vội vã thu thập nữ trang châu báu từ bên trong trốn ra.
Lý Ngư nhìn sâu vào bên trong thành Tây một lúc, loại cảm giác này, vô cùng kỳ diệu.
Đối với hắn, thì chỉ như vừa mới rời khỏi nơi đó không quá nửa ngày mà thôi, nhưng giờ này khắc này, lại không phải như vậy.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cảm thấy Lý Ngư đứng im lặng bất động hồi lâu, dường như có chút lo lắng, liền nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn, hỏi:
- Làm sao vậy?
Lý Ngư nói:
- Ngươi... Y quán mà ngươi nói, ở đâu?
Đệ Ngũ Lăng Nhược ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói:
- Mọi khi đều là người trong nhà đưa ta tới. Lần này là Trương... Uy xung phong nhận việc. Kỳ thật ta luôn ngồi xe đến trước cửa y quán, chưa từng hỏi xem ông ấy ở chỗ nào. À! Đúng rồi, ta nhớ ra rồi!
Lý Ngư mừng rỡ:
- Nhớ ra à, nói mau.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Vị lang trung kia họ Khang, nghe giọng thì đoán chừng hơn sáu mươi tuổi rồi.
Lý Ngư lập tức đờ ra.
Đệ Ngũ Lăng Nhược lắp bắp nói:
- Tin tức này có phải là không có tác dụng gì không?
Lý Ngư ho khan hai tiếng nói:
- Lăng Nhược cô nương, ta cảm thấy, bây giờ chúng ta không có cơ hội tìm được vị lang trung kia rồi. Mặc dù trong thành an toàn hơn so với ngoài thành, nhưng cũng khó tránh khỏi có người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chúng ta tìm một chỗ ẩn thân trước, đảm bảo an toàn mới được. Ngươi yên tâm, loạn như này sẽ không lâu đâu, ta đoán nhiều nhất chỉ khoảng ba đến năm ngày là lại bình thường.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nói:
- Ừ! Chúng ta đi đâu ở trọ đây?
Lý Ngư sờ sờ bên hông, hôm nay vốn định chạy ra ngoài thành Trường An, đi đến Tam Lý Khê để tụ họp với lão nương và Cát Tường, ước lượng số tiền trên người nhất thời yên tâm.
Hắn nói:
- Lúc này nếu tìm gia đình để xin ngủ trọ, chỉ sợ ít có người nào dám thu nhận và giúp đỡ. Tuy nhiên, ta nhớ trong chợ Tây có hai nhà trọ, chúng ta đến đó tìm nơi ngủ trọ có được không?
- Ừ, dù sao ta cũng không nhìn thấy, nghe theo lời ngươi là được rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược mím môi, không yên tâm lại nói thêm một câu:
- Ta biết, ngươi là người tốt.
Lý Ngư không kìm nổi lại liếc nàng một cái:
- Được rồi, đừng phát thẻ người tốt nữa. Nếu ta có ác ý với ngươi, ta đã làm từ trong rừng cây bạch đàn rồi. Đi!
Hắn vừa nói đi, Đệ Ngũ Lăng liền phản xạ có điều kiện mà giơ tay lên, Lý Ngư rất tự nhiên cầm lấy, Đệ Ngũ Lăng Nhược liền loẹt quẹt theo sát hắn đi vào cửa chính chợ Tây.
Đệ Ngũ Lăng Nhược không hiểu cái gì gọi là "Thẻ người tốt”, nhưng lại hiểu cái gì là "Người tốt", câu nhạo báng này của Lý Ngư nàng vẫn hiểu được rõ ràng. Bị dùng giọng điệu này trêu chọc đối với một thiếu nữ mà nói không khỏi có chút xấu hổ, nhưng hắn có thể trêu chọc như vậy, đủ thấy hắn thẳng thắn, càng làm cho Đệ Ngũ Lăng Nhược yên tâm.
Ở bên trong chợ Tây, ngay đối diện “Đông Li Hạ” có hai toà nhà trọ. Hai nhà trọ này này có lịch sử lâu đời, trải qua ba triều Tùy Đường rồi. Trong đó một tòa tên là "Quy Lai", một tòa khác tên là "Duyệt Lai".
Trường An lúc này mặc dù loạn, nhưng hai nhà trọ kiêm quán ăn này vẫn mở cửa, hơn nữa buôn bán cực kỳ thịnh vượng.
Hiện tại hai toà nhà trọ đều là tài sản riêng của vương chợ Tây Tào Vi Đà, toàn bộ chợ Tây đều đóng cửa, cũng chỉ có hai sản nghiệp này có doanh thu. Tào Vi Đà đối với nơi này có vẻ càng coi trọng, gần đây cố ý phái Thường Kiếm Nam vừa mới đầu nhập dẫn theo gần ba trăm lão quân đến bảo vệ hai nhà trọ này.
Đương nhiên, chỉ có thể phòng bị đám tiểu tặc cường đạo nhân lúc cháy nhà hôi của, chứ nếu quan binh đến, vậy thì thà rằng tốn tiền trừ tai hoạ.
Tào Vi Đà tự mình dẫn người tuần tra nhà trọ Quy Lai một vòng. Thừa dịp không có ai chú ý bọn thủ hạ tản ra xung quanh giữ cửa lầu hai, bóng dáng nhàn nhã của Tào Vi Đà lập tức loé lên, vụt vào một phòng khách, trong phòng khách đó chỉ có một người đang ngồi, trước mặt đặt một chén trà, chén trà đã cạn, người kia ngồi im không nói gì, tận đến lúc lão tiến vào mới đột nhiên ngẩng đầu.
Tào Vi Đà thở một hơi dài, cao thấp đánh giá người nọ, chậm rãi nói:
- Các hạ là người phương nào, vì sao muốn gặp Tào mỗ?
Lúc hai người nói chuyện, Lý Ngư dẫn Đệ Ngũ Lăng Nhược mang dáng dấp thiếu niên mới lớn, cũng đi vào nhà trọ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận