Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 080: Sóng gió lại trỗi dậy
Truy binh truy sót mục tiêu, chỉ đành quay về báo cáo Võ Sĩ Hoạch. Lý Ngư nghe xong không khỏi mặt mày ủ rũ, hắn biết rằng giấy bán thân nếu như không tìm thấy được, mười phần thì có tám chín phần là trên người của người này.
Lão Võ cũng là người hiểu biết, nhìn bộ dạng của hắn, cười ha hả, nói:
- Không sao đâu, tên nhãi đó có nhà có nghiệp, chạy không thoát khỏi thành Lợi Châu đâu. Chờ sáng ngày mai bắt được y rồi, sẽ xác định rõ thôi.
Lý Ngư cũng không còn cách nào khác, chỉ biết cùng với Võ Sĩ Hoạch quay trở về phủ Đô Đốc. Lão Võ đối với Tiểu thần tiên vẫn rất khách khí, đều đã dàn xếp cho mẹ hắn và Cát Tường nghỉ ngơi ở khách xá. Trong khách xá đó cũng có một khóa viện riêng biệt, trong viện nước hồ giả núi, hoa cỏ hợp lòng người, đúng là nơi Dương Thiên Diệp Dương ở, hai nơi cách nhau bởi một cánh cửa Nguyện Lượng Môn.
Nhậm Oán bên này thật không dễ bắt được cơ hội, nào sẽ dễ dàng buông tha. Lão ta suốt đêm sai người đi tìm tên Canh Tứ Nhi đó. Canh Tứ Nhi cũng là đệ nhất hộ viện của Thái Bạch Cư, có học qua chưởng pháp của Hà Tiểu Kính, xem như là một sư huynh đệ với Lý Ngư.
Bản thân Canh Tứ cũng đều là người đã dẫn dắt đồ đệ, sao lại không có chút kinh nghiệm thông thường, vừa nghe Dương tam chưởng quỹ giả làm gia đinh Nhậm Thái Thú đến nói rõ ý đồ, trong lòng Canh Tứ giật lên một cái, biết rõ đây là một cuộc mua bán có sự nguy hiểm rất lớn, làm không tốt việc đánh “thần Thần” này sẽ phải nâng cốc nói chuyện, bản thân mình như con tôm dính vào chuyện này sẽ bị cán thành mắm tôm, trở thành miếng mồi nhắm cho họ uống rượu.
Nhưng Canh Tứ lại không nỡ bỏ qua chuyện tốt này, hơn nữa Lý Ngư và Võ Đô Đốc mơ hồ đứng sau lưng Lý Ngư y lại càng không thể trêu được, Nhậm Thái Thú y càng không dám đắc tội.
Canh Tứ cân nhắc một lát, vỗ đùi nói:
- Việc này ta thật sự không tiện ra mặt, dù sao trong Trương Phi Cư quá nhiều người biết tình trạng của ta, chỉ sợ không thể làm được, nhưng…
Canh Tứ liếc nhìn Dương Đông Bân và Nhị quản gia của Nhậm gia đã giận tái mặt, vội nói thêm:
- Ta có một người bạn cờ bạc, tên gọi là Tô Lương Sinh, người này có thể đảm nhận được.
Dương Đông Bân nói:
- Người này làm gì?
Canh Tứ Nhi nói:
- Người này vốn là một kẻ nhàn rỗi, phụ tử cùng một dòng, xem đánh bạc như mạng sống. Vợ là một người đàn bà dâm đãng, hai người bởi vì bà ta mà ghen tuông, trong lúc đánh nhau không may đâm chết bà ta. Tô Lương Sinh cờ bạc thiếu một khoản nợ, liền đem vợ y bán vào Di Xuân lâu, bị nghìn người cưỡi vạn người qua, y cũng không ngại, rõ ràng vẫn mượn cớ này để vui vẻ làm công ở Di Xuân lâu.
Nhị quản gia Nhậm phủ vừa nghe thấy vậy mắt đã sáng lên, kẻ thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên lợi, không biết liêm sĩ, nam trộm nữ kỹ chính là lựa chọn tốt nhất, nhất thời chuyển giận thành vui, vội nói:
- Việc này Thái Thú lão gia vô cùng coi trọng, ngươi nhanh chóng dẫn ta đi tìm tên đó.
Giữa đêm chính là lúc phường kỹ nữ thanh lâu náo nhiệt nhất, Tô Lương Sinh kia buộc chiếc khăn quàng cổ màu xanh, mặc hai lớp quần áo, gật đầu khom lưng, nghênh đón khách đến, đang cố gắng giới thiệu mua bán cho bà vợ mình, bởi vì vốn là nương tử của y, nên y có chút bơm thêm vào.
Canh Tứ Nhi dẫn Dương Đông Bân và Nhị quản gia Nhậm phủ vui vẻ đi vào Di Xuân lâu, một phát đẩy mụ tú bà ra, trực tiếp đuổi bà ta đi. Tô Lương Sinh mặt mày hớn hở cười, nói:
- Canh Tứ Gia lại đến chiếu cố chỗ làm ăn của bà nương ta à? Ai chà, nay người lại có ba người, vậy thì phải tính thêm chút tiền đó.
Canh Tứ Nhi kéo lấy y đi ra ngoài, nói:
- Im miệng! Lão tử muốn cho ngươi một việc đại phú quý, đi ra ngoài nói chuyện.
Tô quy công này quả nhiên thấy tiền là mắt sáng ra, vừa nghe sẽ nhận được bạc lớn vội không ngừng đáp ứng lại, không quan tâm tới có huyền cơ gì bên trong. Đường đường là Thái Thú, sao lại muốn tìm một nhân vật loại ruồi muỗi sống trong cống rãnh như y để nhận món ăn? Y hoàn toàn chưa từng nghĩ tới.
Nhị quản gia Nhậm phủ vui mừng, lập tức dẫn y về dựng lên chứng cứ.
Võ phủ, Lý Ngư có một đêm ngủ ngon giấc, sáng sớm ngày tiếp theo, hắn vẫn chưa tỉnh dậy thì đã nghe thấy âm thanh vui mừng của mẫu thân vang lên:
- Tiểu Ngư Nhi, ánh nắng phới đến mông con rồi, con còn chưa dậy sao? Cát Tường cô nương tỉnh rồi!
Nửa câu trước Lý Ngư nghe chưa rõ không thèm để ý đến, nghe đến nửa câu sau liền rầm rầm xốc chăn lên, hưng phấn chân trần chạy ra ngoài, chỉ mặc trên người một chiếc quần nhỏ.
Dưới hiên, Phan thị và Cát Tường đang đứng ở đó, Cát Tường hiển nhiên đã sớm tỉnh lại, dĩ nhiên đã chải chuốt xong xuôi. Nàng đứng dưới hiên, mặc y phục màu xanh, ánh mặt trời chiếu xiên vào, chiếu lên gò má đầy đặn hồng hào, quầng sáng lưu động, hiện rõ một đêm ngủ ngon, hơn nữa sau khi tỉnh lại biết được đã thoát hiểm, vẻ mặt vui mừng hưng phấn.
Vừa nhìn thấy Lý Ngư, Cát Tường đầy vẻ vui mừng, duyên dáng bái kiến, nói:
- Cát Tường tạ ơn Lý gia ca ca. Ơn cứu mạng này…
Cát Tường còn chưa nói xong, đã bị Phan thị kéo đứng dậy, cười nói:
- Ôi! Con và nó còn khách sáo làm gì, đây đều là việc mà Ngư Nhi nên làm. Hơn nữa, cái gì mà Lý gia ca ca, gọi gì mà xa lạ vậy. Đêm hôm qua, con luôn miệng kêu: ‘Ngư ca ca cứu muội’, ‘Cát Tường tình nguyện lấy thân báo đáp’, nói lớn như vậy, ồn ào đến nỗi đại nương ngủ cũng không ngon giấc.
Nghe Phan thị nói thế, Cát Tường xấu hổ, ngập ngừng nói:
- Người…người ta làm gì có!
Cát Tường liếc trộm Lý Ngư một cái, vừa lúc chạm đến ánh nhìn của hắn, chỉ hận không thể tìm thấy cái khe nào mà chui vào. Lý Ngư cũng hơi có chút ngượng ngùng.
Kỳ thực là trong đêm hôm qua Cát Tường tất nhiên có kêu ‘Ngư ca ca cứu muội’, nói mê sảng là thật nhưng chẳng qua cũng chỉ gọi hai ba tiếng rồi thôi, thời gian khác đều ngủ say. Nhưng đối với cách thêu dệt phong phú chuyện xưa, có thể không phải là đặc quyền của tiểu thuyết, Phan nương tử thuận miệng sửa thành ‘gọi đến nửa đêm’, còn sáng tạo thêm vào ‘tình nguyện dùng thân báo đáp” nữa.
Lúc này nhìn thấy đôi thiếu niên nam nữ xấu hổ, hai bên đều không có ý phản đối gì, trong lòng Phan đại nương không khỏi như nở hoa, nghĩ: Nếu như thuận lợi, ngày này sang năm có thể ẵm cháu rồi, hì hì …”
Nghĩ như vậy, bà liền tìm lý do vội vàng rời khỏi, muốn tạo nhiều cơ hội cho đôi thiếu niên nam nữ này. Lớp cửa số giấy một khi bị đâm thủng, muốn làm việc tốt cũng gần rồi.
Phan đại nương vừa đi khỏi, quản gia Võ phủ đã vội vàng chạy đến khu khách xa, vừa thấy Lý Ngư, vội dừng bước, nói:
- Tiểu lang quân, phủ Thái Thú phái người đến.
Ánh mắt Lý Ngư nghi ngờ, nói:
- Phủ Thái Thú phái người đến tìm ta, muốn gì đây?
Trong lòng hắn cảm thấy kỳ lạ, Nhậm Oán đêm qua vừa mới bị hắn trừng trị một phen, nay đã truyền thành trò cười khắp thành, thời điểm này đang nổi bật, còn dám ra mặt sao?
Quản gia Võ phủ nói:
- Người của Phủ Thái Thú, không phải là tìm Tiểu lang quân ngài, mà là tìm Cát Tường cô nương.
Cát Tường giật mình kinh hãi, biến sắc nói:
- Bọn họ tìm ta?
Quản gia Võ phủ nói:
- Vâng! Người của phủ Thái Thú nói, có người lấy giấy bán thân của Cát Tường cô nương tố cáo đến phủ Thái Thú, nói Cát Tường cô nương sớm đã bị gã mua lại rồi, mời Đại Đô Đốc giao Cát Tường cô nương ra.
Cát Tường kinh hãi, sắc mặc thay đổi, theo bản năng nhìn về hướng người duy nhất có thể dựa vào trong mắt nàng: Lý Ngư.
Tâm tư Lý Ngư chuyển biến, cười lạnh nói:
- Ta đã biết, giấy bán thân đó lọt ra bên ngoài, sớm muộn ắt có biến cố. Quả nhiên không sai…
Hắn ngẩng đầu, hướng về phía quản gia Võ phủ nói:
- Không biết Đại Đô Đốc trả lời thế nào?
Quản gia Võ phủ lộ chút ý cười, nói:
- Đại Đô Đốc nói, Cát Tường cô nương người trúng mê dược, lại bị kinh hãi, cho đến nay vẫn ngủ say chưa tỉnh, trong mơ vẫn nói xằng bậy, rõ ràng là thần trí không rõ ràng. Đã mời danh y, đến chẩn đoán và điều trị cho nàng. Xem chừng thời gian ba ngày mới có thể được chữa khỏi. Cho nên, người không thể không giao, nhưng mà Đại Đô Đốc ra mặt, kéo dài thêm ba ngày vẫn có thể được.
Lý Ngư hiểu rõ, đây là thời gian quý báu mà Võ Sĩ Hoạch tranh lấy cho hắn. Giấy bán thân ở trong tay người ta, người ta có quyền hợp pháp tranh Cát Tường. Ngay cả Võ Đại Đô Đốc, cũng không thể đặt mình trên quốc pháp, huống hồ đối thủ rõ ràng là Nhậm Thái Thú, không phải người dân thường.
Cho nên, Võ Đô Đốc đã làm hết khả năng giành lại thời gian ba ngày cho hắn. Ba ngày, hắn phải đưa ra được biện pháp ứng phó, nếu không sau ba ngày, hắn sẽ phải giao người, hắn vừa mới hái xuống được cây cải thìa này, hắn nỡ chắp tay giao ra sao!


Bạn cần đăng nhập để bình luận