Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 454: Lễ gặp mặt.
- Vậy.. chuyện này không hay lắm đâu, có phải là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn không?
Viên Thiên Cương nói:
- Ai nói vậy? Lời này từ đâu đến? Cái này gọi là quên mình vì người khác? Hơn nữa, ta nghe nói Dương tiên sinh vẫn còn độc thân, còn là trai tân? Phan Thị đã gả cho người khác.
Dương Tư Tề mặt đỏ tai hồng nói:
- Vậy… này… xử nam này không đáng tiền?
- Phụt!
Lý Thuần Phong phun trà ra khỏi miệng, không ngừng nói:
- Nóng! Nóng quá!
Viên Thiên Cương cũng hơi buồn cười, vội hỏi:
- Nói tóm lại, ngươi đây là vì bảo hộ an toàn của Phan Thị, đúng không? Lại nói, tiên sinh cả ngày bận rộn… nghiên cứu, bên mình có người chiếu cố, Phan Thị theo ngươi, chung thân bà ta có chỗ dựa vào, ngươi cũng có một người tri kỷ chăm sóc.
Viên Thiên Cương cười dài nói:
- Chuyện này quyết định như vậy đi. Ta mau chóng đến nhà giúp ngươi thúc đẩy việc này. Ha ha ha, xin chúc mừng Dương tiên sinh trước.
Dương Tư Tề đang lúc bối rối đã bị đưa ra khỏi Khâm Thiên Giám, đứng trước cửa nha môn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên có điều không rõ: Hôm nay ta tới Khâm Thiên Giám là để làm gì? Tình huống này là thế nào? Ta là ai, ta ở đâu, ta muốn làm gì?
Nghĩ nửa ngày, bỗng nhiên tỉnh lại, Lý Ngư còn đang giam giữ trong đại lao, cát hung chưa biết. Mình lại đến đây nói chuyện hôn sự có phải là rất thái quá hay không? Nhưng… Viên Thiếu Giám trên thông thiên văn, đó là thần nhân, chắc có lẽ không sai đâu.
Dương Tư Tề xoay tròng mắt suy nghĩ, vừa mơ màng đi lên phía trước, đi tới trước sạp của Tô Hữu Đạo còn không cẩn thận giẫm vào một cái dù, vội vã xin lỗi, bỏ tiền ra mua lại cái dù bị giẫm, vác lên vai, mơ mơ hồ hồ đi về nhà. Bên trong Dương phủ, ngày mai Đại Lý Tự sẽ tới niêm phong tài sản của Lý Ngư. Nhưng Phan Thị, Cát Tường và Long Tác Tác căn bản không để ý tới chuyện này, tài sản của Lý Ngư không nhiều, cái bọn họ quan tâm chính là an nguy của Lý Ngư, vụ án này thông thiên cũng có nghĩa bọn họ lúc này căn bản không có cách nào đi thăm tù, hoặc nghe được tin tức của Lý Ngư.
Thâm Thâm đang cầm một cái bình, lén lút tới ngồi ở sườn viện, khắp nơi không một bóng người, bởi vì biến cố phát sinh hai ngày nay nên Dương phủ đang cải biến tạm thời đình công, các công nhân cũng không ở lại, xung quanh đều chất đầy các đống vật liệu.
Thâm Thâm lấy từ trong ngực ra một sợi dây thừng, cẩn thận thắt trên miệng đàn, sau đó đem cái bình cẩn thận xuôi theo nước, bên kia dùng tay nắm thật chặt, ngồi xổm dưới gốc cây liễu rủ.
Cây liễu lớn mọc sát bên ao, gốc rễ có rất nhiều sợi màu đỏ dò vào trong nước, dưới gốc có một cái hốc nước.
Thâm Thâm thò tay vào hốc sờ soạng rễ cây, thả dây thừng vòng hai vòng, đang định kết dây lại thì đột nhiên phía sau có người gọi:
- Tỷ, ngươi đang làm gì đó?
Một tiếng tỷ thốt ra khiến cho Thâm Thâm sợ tới mức khẽ run rẩy, dưới đất có dính đất ao hiển nhiên là do nàng trượt vào trong nước.
Thâm Thâm vội dùng tay bíu vào cây liễu, ngẩng đầu nhìn lên, Tĩnh Tĩnh chẳng biết từ lúc nào đã tới bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng.
- Xuỵt!
- Đừng làm ầm lên!
Thâm Thâm nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng nói:
- Ầm ĩ cái gì, quan sai cả ngày bao vây Dương phủ, có khi đang có người âm thầm giám sát đấy.
Tĩnh Tĩnh kỳ quái nói:
- Thế rốt cuộc là tỷ đang làm cái gì?
Thâm Thâm nhanh chóng kết dây lại, nhét vào hốc nước dưới gốc cây liễu, rồi lại rửa tay dưới nước, đứng dậy, nhỏ giọng nói:
- Đừng ồn ào, trong cái bình có dấu ba trăm trung tiền, hiện tại chúng ta không được ra ngoài, ta phải mất rất nhiều công sức mới tìm thấy chỗ giấu tiền đó.
……
Thâm Thâm còn chưa nói xong, giọng nói vừa ngừng, nàng nhìn thấy sự khinh miệt trong mắt muội muội của mình.
- Cần gì phải làm thế chứ, tỷ tỷ!
Tĩnh Tĩnh lui hai bước, đứng thẳng sống lưng nói:
- Tỷ và tiểu lang quân dù sao cũng không có quan hệ gì, Dương tiên sinh là người tốt, tỷ chỉ cần nói với ông ý một câu, nhận tỷ làm tùy tùng trong Dương phủ, trận đại kiếp nạn này nhất định sẽ không rơi vào đầu tỷ, tỷ cần gì nhọc lòng như thế.
Thâm Thâm sắc mặt trắng bệch.
Tĩnh Tĩnh khinh thường xoay người, vừa đi vừa nói:
- Tiểu lang quân cát hung chưa biết, tỷ đã khuyên Phan đại nương chạy trốn, khi đó ta nên hiểu được tâm tư của tỷ. Tỷ đi đi, mỗi người đều có chí hướng của riêng mình, ta không trách tỷ…
- Ngươi đứng lại đó cho ta!
Thâm Thâm tức giận đến run cả người nói:
- Ngươi kiên trinh bất di, ngươi trung tâm như một, ta rất sợ chết, ta chỉ muốn mạng sống, có phải không? Đúng! Tiểu lang quân bị bỏ tù, các ngươi đều nóng ruột nóng gan, lấy nước mắt rửa mặt, còn ta thì đang làm cái gì? Ta đang giấu tiền khắp nơi, để đề phòng vạn nhất, ta thật sự….
Thâm Thâm không kìm nổi nước mắt thi nhau rơi xuống:
- Ta chỉ lớn hơn ngươi một tuổi, chỉ lớn hơn ngươi một tuổi, khi ngươi sáu tuổi thì ta bao nhiêu nào? Nhưng ta là tỷ tỷ, ta phải chiếu cố ngươi, ngươi chỉ cần đi theo ta, ta đi xin cơm cho ngươi ăn no bụng, ta đi đánh nhau không cho ngươi ta ức hiếp chúng ta.
Có chuyện gì ngươi không cần nghĩ, bởi vì ngươi có một tỷ tỷ. Có chuyện gì ta đều phải nghĩ, bởi vì ta có một muội muội.
Tĩnh Tĩnh quay người lại, ngạc nhiên nhìn Thâm Thâm.
Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân bỏ tù rồi, một khi tội danh được chứng thực.ngươi cơm nước không vào, ngươi lấy nước mắt rửa mặt, ngươi dùng hành động của ngươi thể hiện lòng trung thành. Sau đó thì sao, sau đó thì sao? Ngươi nói cho ta biết, sau đó thì sao?
Giọng nói của Thâm Thâm khản đặc, nức nở:
- Mẹ của hắn có cần quan tâm không? Con hắn có quan tâm không? Có phải tất cả cùng nhảy xuống sông tự tử theo hắn chết mới là một lòng với hắn? Muốn xen vào mẹ của hắn, muốn xen vào con hắn, lấy gì quan tâm? Bắt ngươi cơm nước không vào, lấy nước mắt rửa mặt sao?
- Dù sao cũng phải tính toán một chút chứ? Dù sao cũng phải có người đi làm chuyện chân thực một chút đúng không? Nếu tiểu lang quân có thể thoát nạn, tất nhiên tất cả đều vui vẻ. Còn nếu chẳng may… khi đó nên làm gì bây giờ? Dù sao cũng phải có người vì tương lai của người một nhà mà tính toán một chút chứ? Nếu ta… và ngươi giống nhau, chúng ta căn bản không sống tới hôm nay. Từ mùa đông mười bốn năm trước, khi chúng ta tránh tuyết dưới mái hiên nhà người ta, tay chân đều bị nứt da, nên khóc chết ở đó, lạnh chết ở đó, ta phải làm chuyện thực tế, ta không rảnh cùng ngươi ngồi ở đó mặt nhăn mày nhó, khóc sướt mướt, ta làm sao phải làm như vậy, làm sao phải cư xử như vậy, ngươi nói, ngươi nói đi…
Thâm Thâm đỏ hết mắt, nước mắt thi nhau rơi xuống, nói đến chỗ thương tâm, không kìm được khóc càng lớn.
Tĩnh Tĩnh ngay dại, một lúc lâu mới sợ hãi tới gần, nhẹ nhàng kéo góc áo của nàng, nhỏ giọng nói:
- Tỷ, tỷ đừng khóc. Muội sai rồi được không? Đừng khóc, muội biết tỷ tốt với muội …
- Cút ngay! Qủy mới vì ngươi!
Thâm Thâm bỏ cánh tay của Tĩnh Tĩnh, ngước nhìn lên, nước mắt như mưa trừng mắt nhìn nàng:
- Ta là vì đồ khốn kiếp Lý Ngư!
Nàng ưỡn ngực, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hắn ngủ với ngươi rồi cũng chưa ngủ với ta, ta kém ngươi ở chỗ nào, ta thành quỷ cũng không tha cho đại khốn kiếp như hắn!
Tĩnh Tĩnh ngẩn ra, bống nhiên không kìm nổi bật cười.
Thâm Thâm thẹn quá hóa giận:
- Tiểu lang quân của ngươi sắp chết rồi, ngươi còn cười? Ngươi không phải là khóc chết đi sống lại hay sao? Không phải cả ngày rơi nước mắt với mối tình thắm thiết sao? Ngươi khóc đi, ngươi còn cười cái gì!
Tĩnh Tĩnh càng nhìn không được, cố nén cười, không nhịn được rung cả người.
- Nha đầu chết tiệt kia!
Thâm Thâm nghiến răng nghiến lợi đánh tiếp…
.
- Đường phu nhân, đây là đương kim Thái Tử!
Hột Can Thừa Cơ giới thiệu cho Dương Thiên Diệp, lo lắng đề phòng, sợ nàng ra tay với Thái Tử, La Bá Đạo ở bên cạnh cũng ra thế đề phòng như thế.
Dương Thiên Diệp nhìn sang Lý Thừa Càn, dựa theo quan hệ thân tộc, người trước mặt chính là cháu ngoại trai của nàng, tuy vậy tuổi còn lớn hơn nàng một tý.
Lý Thừa Càn lúc này vẫn giữ vững được tinh thần. Định thần nhìn lại, cô gái này dáng dấp mười mười tám mười chín tuổi, trang phục kiểu tóc như phụ nhân, quyến rũ mê người, tự nhiên hào phóng, xinh đẹp tuyệt trần mà không kiều diễm, thanh lịch mà cao nhã, giống như một đóa hoa sen, dáng ngọc yêu kiều, sáng rực rỡ. Không khỏi âm thầm trách: Trượng phu của nàng
Sợ là không dậy nổi với báu vật như thế, mỗi ngày đều phạt, hao hết tủy huyết, lúc này mới đi đời nhà ma?
Trong lòng nghĩ như vậy nhưng đường đường là Thái Tử, chung quy không thể mất thân phạn, gật đầu với Dương Thiên Diệp đang duyên dáng cúi đầu, nói:
- Hãy bình thân.
Dương Thiên Diệp trước khi đến đã nghe Hột Can Thừa Cơ nói về phiền não của Thái Tử, bảo nàng phải cẩn thận nói chuyện. Lúc này khẽ mỉm cười nói:
- Tiểu nữ tử thấy Thái Tử khí vũ hiên ngang, không hổ rồng trong loài người. Chỉ có điều hai đầu lông mày có dấu sắc lo lắng, có phải vì án linh đài gần đây?
Lý Thừa Càn giật mình kinh hãi, thất thanh nói:
- Việc này đã truyền ra dân gian rồi sao?
Dương Thiên Diệp mỉm cười nói:
- Đầu đường cuối ngõ đã sớm truyền ra rồi.
Lý Thừa Càn vừa nghe vậy, cả người toát mồ hôi lạnh.
Lại nghe Dương Thiên Diệp nói:
- Thái Tử là nhân vật bậc nào, có thể vì lợi nhỏ của vài món đồ vật mà bán trộm nghi khí thiên văn, nhân vật phố phường muốn tìm kiếm cái lạ, không hỏi thiệt giả, không phân biệt thật giả, Thái Tử không cần để ở trong lòng.
Lý Thừa Càn miễn cưỡng cười nói:
- Bổn cung đi thẳng ngồi thẳng, đương nhiên sẽ không để ở trong lòng.
Nói là nói như vậy nhưng Dương Thiên Diệp động tới chân đau của hắn, có chút không vui, thái độ cũng càng hời hợt.
Hột Can Thừa Cơ ở bên cạnh trừng mắt nhìn Dương Thiên Diệp, không hiểu vì sao nhắc tới Thái Tử không vui.
Dương Thiên Diệp xoay một cái, lấy trong tay áo ra một chồng giấy nói:
- Kỳ thực Thái Tử ở Đông Tây thị, mỗi người có sáu bảy cửa hàng, mỗi tháng thu vào đâu chỉ trăm vạn, làm sao vì lợi nhỏ mà phạm quốc pháp? Chỉ một việc này cũng đủ ngăn chặn những người miệng lưỡi ngu muội kia.
Dương Diên Thiệp nói xong đẩy chồng giấy về phía Thái Tử, Thái Tử tiếp nhận, vừa nhìn thấy trống ngực đã nhảy dựng. Đây rõ ràng là khế ước của từng cửa hàng. Thái Tử ngẩng đầu, nhìn về phía Dương Thiên Diệp đang cười với khuôn mặt thản nhiên xinh đẹp, bộ dáng lãnh đãm trở thành hư không nói:
- Đúng vậy, đúng! Đất thục Đường môn, Cô kính đã lâu, hôm nay thấy Đường phu nhân, quả nhiên phong cách quý phái, danh bất hư truyền!


Bạn cần đăng nhập để bình luận