Tiêu Diêu Du

Chương 630: Mê ảo.




Tuy nhiên lúc Lý Ngư đến trên bàn cũng chỉ còn lại Phan nương tử, Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt. Tác Tác mang thai ngồi lâu đau hông, nên vào phòng khách nhỏ nằm, nói chuyện phiếm với nha hoàn tâm phúc, chờ đón giao thừa. Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh vốn là người tham ăn, nhưng đứa bé quá nhỏ, chơi một hồi thể lực tiêu hao nhanh, đến lúc buồn ngủ quá đỗi, không chịu được làm cho hai người mẹ hết cách, không còn cách nào khác là ôm lấy nhi tử về phòng bọn họ ngủ cho an tĩnh.
Chỉ còn lại Lý gia đại bảo, vẫn khổ sở chống đỡ, tiểu tử này mệt mỏi nhưng cũng không chịu đi ngủ, lảo đảo, vẻ mặt tươi cười còn muốn chơi trượt khắp nơi, mấy vú em chặn trước đuổi sau căn bản không trị được cậu nhóc. Cuối cùng phải nhờ Cát Tường ra mặt.
Tiểu tử này ngay cả mẹ ruột cũng không phục, cũng chỉ nghe lời một mình Cát Tường. Cát Tường đồng ý kể cho nóchuyện xưa về con rắn lớn và con rùa đen nhỏ, nó mới chịu theo Cát Tường nương nương về nằm ngủ.
Lý Ngư vừa đến, Độc Cô Tiểu Nguyệt vội đứng lên nhường chỗ:
- Hầu gia mời ngồi!
Độc Cô Tiểu Nguyệt và Phan nương tử một tả một hữu với Dương Thiên Diệp, nàng ta nhường chỗ ngồi. Dương Thiên Diệp lập tức không được tự nhiên. Lý Ngư vội hỏi:
- Ngươi ngồi đi, ngươi ngồi đi, tránh phải thay đổi bát đũa.
Nói xong Lý Ngư ấn Độc Cô Tiểu Nguyệt ngồi xuống, lần này trái tim của Độc Cô Tiểu Nguyệt không kìm nén được đập dồn dập.
- Ngồi đi, con à, xem con uống đến mặt đỏ rồi kia, mau ăn một chút gì đi.
Vẫn là Phan nương tử xót con trai, nhìn thấy con trai uống hơi nhiều thì lên tiếng. Lý Ngư cười nói:
- Không nhiều, mọi người sẽ không ép con uống nhiều rượu đâu.
Lý Ngư uống xong cầm lấy chén đũa mới, kỳ thực trước đó hắn ăn không ít, thịt cá cũng đã ăn rồi, lúc này chỉ thích ăn món ăn thanh đạm, thế nhưng ở Tây Bắc đang là mùa đông, cho dù là nhà đại phú cũng chỉ có thịt là chính.
Lý Ngư nhìn lên, trước mặt Dương Thiên Diệp có món cá đông lạnh cắt lát rải ra óng ánh trên bàn, không khỏi thèm nhỏ dãi. Vật này không ngán, thêm mù tạc ăn vừa vặn, còn khai vị, lập tức dùng đũa gắp một miếng. Đây là cá chép cắt lát. Cá chép mặc dù có đồng âm với Lý nhưng Đường triều không cấm ẩm thực cá chép, cấm cũng cả tên để tiếp tục ăn, chuyện liên quan tới dân sinh không thể để cho Hoàng đế làm bừa. Nếu không, nếu Hoàng đế họ Mễ, tôi tớ không thể đói chết.
Tuy nhiên cá cắt lát là món ăn lạnh, tuy nói kết hợp với mù tạc thành một mỹ thực, đã thịnh hành từ thời Xuân Thu Chiến Quốc nhưng chỉ có gia đình giàu có với được ăn, bởi vì nó chỉ thích hợp để uống rượu, không thích hợp dùng để ăn với cơm cho nên Phan nương tử không ăn, một ít cũng không động tới.
Cát Tường, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh cũng không có hứng thú với loại này, Long Tác Tác vốn có thể ăn nhưng nàng đang mang bầu nên Phan nương tử không để cho nàng ăn thức ăn lạnh, bởi vậy chỉ có Dương Thiên Diệp và Độc Cô Tiểu Nguyệt ăn.
Lý Ngư dùng chiếc đũa tìm gắp, không khỏi chạm vào bờ vai của Tiểu Nguyệt. Độc Cô Tiểu Nguyệt dáng người nhỏ xinh, cũng không vướng bận gì nhưng trong lòng nhảy loạn, chỉ có điều không thể hiện ra bên ngoài. Thời đại này vẫn chưa có mâm, chuyện ngồi cùng bàn ăn cũng là Lý Ngư kiến nghị, mà ở giao thừa náo nhiệt này mới thành công, nếu không vẫn cứ chia ra.
Dương Thiên Diệp theo bản năng đưa tay lên, muốn gắp cá cắt lát chưa ăn cho hắn, bỗng nhiên nghĩ, tại sao ta phải hầu hạ hắn? Vì thế lại buông tay xuống.
- Thiên Diệp, nàng xem lễ mừng năm mới trên núi có náo nhiệt không?
Lý Ngư mượn hơi rượu che da mặt dày, hỏi ngay trước mặt mẹ già.
Dương Thiên Diệp hận đến mức hàm răng ngứa ngáy, thế nhưng không dám tức giận ngay trước mặt Phan Nương tử, không còn cách nào khác lập tức cười lả giả nói:
- Rất náo nhiệt, thật không ngờ được.
Phan nương tử vui mừng nói:
- Vậy lễ mừng năm mới hàng năm con cứ tới đây cùng nhau trải đón nhé. Hài! Ta nói không đúng rồi, tại sao phải chờ thêm năm nữa, bình thường cũng phải năng đi lại mới đúng.
Dương Thiên Diệp nhìn bà cười nói:
- Vâng đại nương, con nếu rảnh sẽ tới thăm người ạ.
Lý Ngư nghiêng người gắp tôm, trên băng còn có mấy hàng tôm lớn, đều đã lột vỏ, thịt tôm trong suốt như tuyết, ăn ngọt cực kỳ, lúc này ăn vừa vặn ngon miệng. Lý Ngư vừa gắp tôm, vừa cười nói:
- Khách… Khách sáo cái gì, kỳ thật mẹ ta rất vui…A?
Lý Ngư gắp mấy lần, một là thịt tôm trắng mịn, hai là dù sao uống rượu nên tay cũng không linh hoạt, gắp mấy lần mà không được, trên tay dùng sức hơi lớn, trứng tôm vừa bị gắp lên đã bay ra ngoài. Thế sự luân hồi! Trứng tôm kia sau khi bay ra ngoài, không ngờ lại khéo rơi vào bộ ngực sữa của Dương Thiên Diệp. Ở đây ấm áp như xuân, Dương Thiên Diệp cũng mặc ngoại bào rộng, cổ áo nới lỏng. Trứng tôm kia bắn ra, rơi vào cổ áo của nàng.
Độc Cô Tiểu Nguyệt “í” một tiếng, suýt nữa cười ra tiếng, vội vàng cúi đầu, cố nén cười. Dương Thiên Diệp dựng lông mày, đỏ bừng mặt, cảnh “mò cá” năm đó chợt hiện lên trước mắt, dường như có cảm giác rõ rệt như tay của hắn mò tới.
- Ấy, bắn vào người nào vậy?
Lý Ngư cách một Độc Cô Tiểu Nguyệt nên không nhìn thấy rõ, vẻ mặt mờ mịt.
Phan nương tử buồn cười vội nói:
- Ồ, xem nó gây chuyện rồi kia, để bá mẫu dẫn con đi thay quần áo.
Phan nương tử và Độc Cô Tiểu Nguyệt vội vàng đứng dậy, một trái một phải, Dương Thiên Diệp lúng túng lui về tiểu phòng thay quần áo. Dựa theo tâm ý của Phan nương tử, hận không thể giữ khuê nữ nhà người ta lại ở đỉnh Chiết Mai, đây không phải là cơ hội tốt sao? Thế nhưng Dương Thiên Diệp lại không cởi áo ra, chỉ lấy trứng tôm ra, dùng khăn đơn giản lau một chút, nói:
- Bá mẫu, Thiên Diệp còn có nhiều thân nhân ở đỉnh Thái Cúc chờ con trở về cùng mừng năm mới, ban đầu Hầu gia cũng đã nói, hôm nay tới chủ yếu là vì chúc tết bá mẫu, vừa đến vừa đi trên đường cũng tốn nhiều thời gian, Thiên Diệp cáo từ.
Phan nương tử thất vọng nhưng cũng không tiện cố giữ, nói vài câu giữ lại, không thể làm gì khác hơn là tiễn ra ngoài. Nhìn thấy con trai còn ở đó ăn tôm, lườm hắn một cái nói:
- Cái tên tham ăn này, vừa rồi để Dương cô nương quá chén thì tốt, không phải sẽ ngủ lại chỗ chúng ta sao, đồ tham ăn.
Lý Ngư nghe nói Dương Thiên Diệp phải đi, vội đứng lên nói:
- Nếu vậy, ta đưa nàng về.
Dương Thiên Diệp không từ chối được, Lý Ngư cùng nàng đi ra ngoài. Phan nương tử thấy con trai hơi choáng, không yên lòng, nói với Độc Cô Tiểu Nguyệt:
- Tiểu Nguyệt cô nương, ngươi theo con trai ta xem sao, ta sợ hắn giữa đường say rượu quá thì không hay.
Độc Cô Tiểu Nguyệt đồng ý, vộ vàng tìm mũ da áo lông mặc vào, vội vàng đuổi theo.
Giao thừa, không trăng, nhưng có sao.
Lúc này sao vô cùng rực rỡ, treo ở trên trời, tựa hồ như giơ tay là có thể hái được. Trên đỉnh núi đèn đuốc sáng trưng, sườn núi, dưới chân núi, mọi chỗ người ta cũng treo đèn đuốc khắp nơi, bởi vậy cũng không cảm thấy cô quạnh. Thế nhưng đường đi tới đỉnh Thái Cúc tối đen một mảnh. Phía trước có thị vệ treo đèn nhưng ánh đèn dường như cũng bị màn đêm cắn nuốt.
Người ở trong hoàn cảnh này ngược lại lại cảm thấy vô cùng an bình. Độc Cô Tiểu Nguyệt là người nhu thuận, an bài thị vệ chung quanh hộ vệ, nhưng cách Dương Thiên Diệp và Lý Ngư một khoảng cách nhất định để thuận tiện cho hai người nói chuyện. Dương Thiên Diệp và Lý Ngư đi chậm lại, qua một hồi lâu Dương Thiên Diệp đột nhiên nói:
- Thật không thể buông tha cho ta à?
Lý Ngư trầm mặc một hồi, hạ giọng nói:
- Kỳ thật ta đã buông rồi.
Dương Thiên Diệp không nói gì, chỉ quay đầu nhìn về phía Lý Ngư, bộ dáng có chút oán trách, thế này mà nói là buông à? Lý Ngư chậm rãi nói:
- Ta cũng không biết tình cảm này bắt đầu từ đâu. Khi ở Trường An, cứu nàng ra khỏi cung, ta đã buông bỏ. Nếu như nàng đi về phương khác, chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, có lẽ rất nhiều năm sau khi ta nhớ tới nàng sẽ mang theo chút tiếc nuối và hoài niệm, thế nhưng ông trời lại để cho chúng ta gặp lại nhau…
Lý Ngư quay đầu nhìn Dương Thiên Diệp, mắt long lanh tỏa sáng, trong đêm tối đối diện nhau thật lâu, Lý Ngư mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời:
- Nàng xem, trên bầu trời có vô số sao, cũng không biết có bao nhiêu sao, có giống như thế giới chúng ta, trên kia cũng có chúng sinh.
Dương Thiên Diệp không biết hắn muốn nói gì, cũng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về bầu trời rực rỡ ánh sao.
- Trong vô số ngôi sao, vô số hằng hà, chúng ta lại ở chung một thế giới. Trong thế giới này, năm tháng vô tận, chúng ta lại sinh ra cùng một thời đại, không sớm một năm không muộn một năm, ở trong cùng một thời đại, có vô số quốc gia, chúng ta lại ở cùng trong một quốc gia. Một nam một nữ, ở trong một quốc gia, có vô số người, chúng ta có thể quen biết yêu nhau…
Lý Ngư nhìn Dương Thiên Diệp nói:
- Nếu như đây không phải là duyên, nàng nói cho ta biết, cái gì mới là duyên?
Dương Thiên Diệp không kìm lòng nổi kêu lên:
- Hả? Yêu nhau, ta với ngươi? Ngươi…
Lý Ngư cướp lời nói:
- Đúng! Đúng vậy! Nàng không nhận ra à?
- Ta…
Dương Thiên Diệp ngây ra.
Trong màn đêm Lý Ngư cười cười:
- Ta có lòng tham ư? Đúng vậy! Nhưng khi ta phát hiện, không ngờ nàng lại ở đây, ngay bên cạnh ta, ta không muốn buông bỏ!
Lý Ngư nhìn Dương Thiên Diệp chăm chú, gằn từng tiếng nói:
- Dù sao, nếu buông bỏ nàng, để cho nàng gả cho một người đàn ông khác, ta không chịu nổi! Ta có lòng tham, thì thế nào? Ta vô sỉ thì sao nào? Ai cũng đừng mong ta buông tay!
Dương Thiên Diệp không ngờ Lý Ngư quang minh chính đại, không hề cố kỵ như vậy. Kỳ thật Lý Ngư cũng không nghĩ hôm nay mình có lá gan to như thế. Có lẽ vì hôm nay uống rượu nên cũng có dũng khí hơn, dù sao hắn cũng không thể khống chế
Vừa nói ra giống như tan mất một tảng đá, thể xác và tinh thần vô cùng thư thái.
Dương Thiên Diệp nhìn Lý Ngư nhất thời không biết nên nói cái gì. Trong lòng nàng hoảng loạn, hoang mang, bên bờ Hoàng Hà, tiên nhân kỳ dị kia đã nói với nàng, tiếng nói đó vẫn vọng bên tại nàng. Đời này của ta, thật phải theo hắn sao?
Khi nàng thật sự suy nghĩ về vấn đề này, thì nàng đã rơi vào lưới tình rồi. Thế nhưng, nàng vẫn không ngờ nàng rơi vào tay giặc nhanh như vậy! Sắp qua một đêm! Đoàn người đã tới dưới chân núi Thái Cúc Phong, Dương Thiên Diệp cũng không dám vòng vo, chỉ vội vã nói một câu:
- Đa tạ đưa tiễn, ngươi… ngươi mau trở về đi thôi!
Nàng đi lên núi, nhưng mà Lý Ngư cũng xuống ngựa, cùng lên:
- Đường núi gồ ghề, khó tránh không có dã thú, ta đưa nàng đi!
Dương Thiên Diệp không phản ứng, lúc này tâm nàng hoảng loạn, chỉ muốn mau lên đỉnh núi, Lý Ngư và đoàn người Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng cùng lên núi. Trên đường đi, Dương Thiên Diệp vừa vội vừa căng thẳng, cả người đẫm mồ hôi, khi nàng lên đến đỉnh núi chỉ cảm thấy trước ngực nhơn nhớt, dường như khối tôm thịt kia vẫn ở trước ngực kia chưa lau hết.
Vì thế nàng vội vàng tới hậu trạch vào dục cung rộng rãi. Tất cả thủ hạ trọng yếu đều ở đại sảnh ăn uống tiệc rượu mừng năm mới. Thị vệ cùng nàng trở về cũng không biết ý tứ của chủ tử, cũng không ái dám nói lời nào, Lý Ngư và Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng đi theo tới.
Lý Ngư nghĩ đêm nay nhất định phải đánh vỡ lòng đề phòng của nàng, làm cho nàng buông bỏ được triệt để, nếu không, với sự tấn công sắc bén và linh hoạt như hôm nay mà nàng vẫn chống cự, sau này muốn mở lòng của nàng vô cùng khó khăn. Thế nhưng Dương Thiên Diệp chỉ muốn mau mau trở về, thoải mái tắm rửa một phen.
Lý Ngư đang đi phía sau, nhưng nàng hoàn toàn không có ý thức, trong đầu nàng chỉ hiện lên suối nước nóng cùng với sự thoải mái nhộn nhạo trong suối nước nóng. Ảo giác của nấm nàng ăn phải đã có hiệu lực, đáng chết chính là nàng hoàn hoàn không hề biết tất cả những thứ này,
Mà giờ khắc nàng đi thì các bộ hạ cũng không phát hiện sự khác thường ở nàng. Độc Cô Tiểu Nguyệt lúc này cũng đã phát tác, cái nấm gây ảo giác này có thể phóng đại dục vọng của con người, khiến cho hắn như nằm mơ, mất đi sự cố kỵ trong hiện thực, trong ảo giác thực hiện dục vọng trong lòng mình. Mà dục vọng của nàng hiện giờ chính là theo đuổi Lý Ngư.
Một đời một thế, cho nên nàng chỉ nhìn chằm chằm Lý Ngư, một tấc cũng không rời, đám người đồng hành cũng không phát hiện điều gì khác thường ở nàng. Trong ba người Lý Ngư, Dương Thiên Diệp, Độc Cô Tiểu Nguyệt, chỉ có Lý Ngư là mặc dù còn chút lâng lâng nhưng vẫn còn lý trí, thế nhưng hắn vốn muốn nói rõ với Dương Thiên Diệp, ít nhất phải nói lời mềm mỏng với nàng… mới có thể công phá sự đề phòng của nàng.
Cho nên Dương Thiên Diệp không bảo hắn dừng lại, hắn ngông nghênh đi vào theo. Nhóm thị vệ của Dương Thiên Diệp vừa đến cửa dục cung đã dừng lại, đó là cấm địa của chủ thượng, không ai được bước vào. Nhưng quan hệ của Chủ thượng và Lý Ngư, sớm đã truyền huyên náo trên núi, nếu chủ thượng không ngăn cản hắn, như vậy… như vậy… mọi người không cần nhiều chuyện.
Vì thế, dục cung xa hoa như động phủ thần tiên, lần đầu ngoại trừ nữ chủ nhân, lại có thêm hai người đi vào.
- A, rốt cuộc đã về rồi!
Dương Thiên Diệp nhìn thấy nước róc rách chảy, hơi nước bốc lên, vẻ mặt hưng phấn, nàng vội cởi áo dây lưng, trần truồng như cá nhảy về phía trước, bọt nước văng lên, sương mù bay vút, như ẩn như hiện.
Một thân mình mỹ lệ động lòng người giống như mỹ nhân ngư hiện lên trong suối nước.
Lý Ngư không hề ngây người, kỳ thật ảo dược hắn ăn cũng đã phát tác, chỉ bởi vì ăn muộn nên không lợi hại như Dương Thiên Diệp, cho nên mặc dù hơi có lý trí nhưng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng cảm thấy không có gì là bất ngờ. Ngược lại lại bị cảnh hương diễm kích thích, thần trì lại tăng tốc độ mê ảo, lập tức hoàn toàn phát tác. Cảnh tượng hoang đường khó quên trong hoàng cung Đại đường lúc này lại hiện lên trong trí nhớ của hắn, cảnh tượng khó quên và sự thật trước mắt dần dần hợp nhất.
Trước mắt, một mỹ nhân ngư trong sáng trong suốt, đang chơi đùa trong suối nước, du động, ánh mắt Lý Ngư sắc bén, nhất định muốn là một người đánh cá, rất nhanh, hắn từng bước tiến vào suối nước, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mỹ nhân ngư đang vui vẻ bơi lội kia. Mà ở phía sau hắn, Độc Cô Tiểu Nguyệt cũng học theo nhảy vào….

Bạn cần đăng nhập để bình luận