Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 439: Cơ hội tới..
Nơi này đã tồn tại năm sáu trăm năm, trải qua các triều đại, vật lẫn lộn bên trong cũng không ít, dụng cụ gia đình hư hỏng không đáng tiền, những chiếc bình mục nát cũng không ít, đồ cổ năm xưa, những dụng cụ thiên văn cũng không ít, từng kiện từng kiện được rửa sạch cũng khiến cho cánh tay của Trương thư sinh viết đến đứt đoạn.
Trước sau vệ sinh sạch sẽ mất tới bốn ngày, tổng cộng hai mươi mốt xe, trong đó đồ vật đáng giá chiếm một phần ba, nhưng theo lệnh của Thái Tử, mấy thứ này đều vận chuyển tới lò đúc.
Năm ngày sau, Vương Siêu đã chở toàn bộ đồ vật đi, linh đài bắt đầu được giải phóng mặt bằng.
Bởi vì linh đại sử dụng vật liệu xây dựng nên có rất nhiều thứ có thể tái sử dụng, ví dụ như khối thạch lớn, vì vậy quá trình giải phóng mặt bằng cũng không được quá bạo lực, Bao Kế Nghiệp sắp xếp nhân sự, khéo léo tháo dỡ những vật liệu này, phân loại ra, những thứ này không tính vào bên trong phí tổn xây dựng, càng tận dụng được nhiều hắn càng thu được nhiều.
Cho nên, những đống chất ở đằng kia đối với Bao Kế Nghiệp mà nói chính là những xâu đồng tiền lớn, vô cùng quý giá.
Mà so với Thôn Thiên Vương Siêu thì Bao Kế Nghiệp còn cao hứng hơn, khối thạch ở trong lòng hắn chính là khối thạch, không đáng giá một xu. Trong mắt hắn, thứ đáng giá chính là những thiết khí rỉ sét loang lổ, khí cụ bằng đồng, thậm chí còn có đồ gốm.
Trong quá trình Vương Siêu vận chuyển tới lò đúc, một mình giữ lại ba xe đồ vật, đương nhiên mỗi kiện đều là bảo bối, nói ít không ít tổng cộng sáu bảy mươi kiện.
Vương Siêu thường đi tới sòng bạc, ở đó tam giáo cửu lưu, có cả những người háo sắc, rồng rắn lẫn lộn, Vương Siêu vốn chỉ cần hỏi thăm bạn bè đánh bài, chỉ qua nửa ngày đã có huynh đệ chủ động tới cửa, tổng cộng có ba người, cả ba người đều vạn phần ân cần, uốn lưỡi dẻo như nở hoa sen, nói khiến cho Vương Siêu mở cờ trong bụng.
Vương Siêu cũng căn cứ hàng tỏ thái độ với ba người, âm thầm phân biệt đưa ba người đi xem vài món đồ cổ, lại phân biệt nghe bọn họ báo giá, cứ như vậy đã chiếm chủ động về phần giá cả.
Bên này Lý Ngư dùng mười ngày để hủy linh đài, nhưng còn giá đất lớn nhất, Vương Siêu đã phân biệt bán ra cho ba người tổng cộng hơn hai mươi kiện đồ vật.
Hiện tại Vương tướng quân đã tìm kiếm mua nhà ở Bắc Thành.
Đồ vật được vận chuyển tới lò đúc, Phủ Thái Tử phái người tới, kiểm tra cực kỳ nghiêm túc cẩn thận, dựa theo danh sách kiểm kê, thiêu hủy. Người Thái Tử phái đến vô cùng lười biếng, mỗi ngày chỉ kiểm tra vài món rồi trèo lên xe rời đi. Cứ như vậy lặp đi lặp lại mười ngày mới lười biếng cho người mang đồ vật vào lò đúc, trong lúc đó đã có ba xe đồ vật được vận chuyển tới phủ của Thái Tử.
Chỉ có điều e là Thái Tử gia cũng không hề nghĩ tới rằng hắn cũng chỉ là nhặt đồ rơi vãi mà thôi, đồ vật được chọn lựa ra đều là những đồ vật mà Vương Siêu tướng quân không hề để mắt tới.
Đồ cổ vốn là một số ít nhân sĩ giàu sang thích cất chứa, mà đồ cổ về dụng củ quan sát hiện tượng thiên văn lại càng thần bí.
Lúc này con người thực sự hết sức tò mò về sự di chuyển của tinh tú, nhật nguyệt luân phiên, mà phàm nhân có thể đứng trên mặt dất dựa vào một chút đồ vật là có thể giải đọc thì ở trong mắt người bình thường đây chính là pháp khí kết nối thiên địa.
Cho nên khi nghe nói có vật ấy lưu thông, khối người tâm động.
Trên thực tế, người ở thời hiện đại mua một đồ vật có thể quan sát hiện tượng tiên văn cũng không là cái gì, ở trong mắt phần lớn người thời cổ cũng không là cái gì, bởi vì họ có chút kiêng kị không thể công khai, cho dù là viết cũng không thể rõ ràng, bao hàm các khả năng khác.
Cho dù xuất sĩ làm quan, làm quan nhiều năm thì rất nhiều phương diện luật phát cũng không thể hiểu hết, bằng chính kinh nghiệm quan trường thì hoạn lộ hiểm ác, sẽ có bao nhiêu người hiểu biết đi mua một món đồ như vậy để bảo tồn, hung hiểm đến cỡ nào?
Trên thực tế, Hoàng đế tự cho mình là thiên mệnh lại cực kỳ kiêng kị chuyện này, bất kể ngươi là Vương gia, công chúa, hay là huynh đệ của hắn, một khi một mình là chuyện đo đạc vấn thiên tượng liên quan đến thiên mệnh thì Hoàng đế cũng đều động sát tâm, thậm chí lập tức phó chư thực thi.
Chỉ có điều những người biết đây là phạm thiên nhan, cố kỵ của thiên tử cũng không nhiều, Ngụy Vương Lý Thái cũng là một trong những người đó.
Nhà mới của Lý Thái ở Phường Diên Khang đã kiến thành, trong đó Lý Thái đặc biệt coi trọng nhất là Văn học quán, chỉ có một cánh của duy nhất, bên ngoài còn có quan binh canh gác. Bên trong được trang trí tao nhã tĩnh mịch, không khác gì động thiên.
Lý Thái ở Kinh Thành đã chiêu mộ một đám danh sĩ vào Văn học quán ở, lại sai người chiêu mộ hiền tài khắp thiên hạ. Trong mắt hắn, Văn học quán của hắn chính là phủ thiên sách năm đó, hắn tái diễn lại huyền thoại của phụ hoàng năm đó, thông quan cái này thành lập thành viên nòng cốt, bước lên bảo tọa cửu ngũ chí tôn.
Mà văn nhân do Lý Thái chiêu mộ đều là văn nhân chơi chữ, đương nhiên thích tìm tòi sách của người xưa. Trong đó có một vị văn sĩ họ Lâm tên là Vũ Đỉnh, nhã hào “nhạt mực áo xanh” cực kỳ thích thu thập đồ cổ.
Có ít người thu thập đồ cổ, có thì cũng chỉ thu thập một loại, và chỉ nghiên cứu loại này. Thế nhưng Lâm tiên sinh thuộc học phái tạp gia, bất kể loại đồ cổ gì chỉ cần hắn cảm thấy hứng thù thì đều sẽ mua.
Một ngày kia, Lâm tiên sinh trên đường tới thăm một khách hàng cũ, mua được một kiện dụng cụ thiên thể, tên là “Hồn tượng”.
Nghiêm chỉnh mà nói thì đó cũng không phải là một Hồn tượng nghi chính thức, chính thức thì món đó vốn ở tầng cao nhất của linh đài, sau khi được tháo dỡ đưa tới lò đúc, món đồ này đều không lọt vào mắt của Thôn Thiên Cáp Vương Siêu và Thái Tử Lý Thừa Kiền nên thật sự đi dung luyện.
Thế nhưng bởi vì nó quá lớn và quá nặng, ước chừng nặng bốn tấn, làm sao có thể mang đi?
Món đồ này vốn là kiến tạo mô hình hồn tượng nghi, thế nhưng mới làm ra chiếc đầu tiên, do thợ thủ công chiếu tỉ lệ mở rộng kiến tạo thành một nghi khí quan dạng lớn. Sau khi thi công xong, cái này đã được gửi vào trong linh đài lưu giữ.
Cái hồn tượng nghi này cao hai thước, dùng đồng thau để chế tạo, bên ngoài còn dát vàng vì vậy không hề gỉ sét, bên ngoài vẫn rất tốt. Xem ra tràn ngập ý vị thiên tượng thần bí, cái bệ là bốn con giao long, ở giữa miệng giao long là một viên hình tròn.
Lâm tiên sinh được một bảo bối như vậy, hơn nữa mọi người trong Văn học quán đều vừa mới tới, cần phải kết giao. Tất cả mọi người đều là văn nhân, đương nhiên đều cảm thấy hứng thú với chủ đề này. Vì vậy Lâm tiên sinh liền lấy vật quý là dụng cụ thiên cầu hắn mới mua được mang tới thư phòng của hắn ở Văn học quán.
Lúc này những vật mà mọi người bày trong thư phòng phần lớn đều là tranh chữ, văn phong tứ bảo, tiểu hình khí, bình sứ hoa tươi, ai có thể gặp một thứ thần bí ánh vàng như thế?
Một đám văn nhân nghe tiếng mà tới, nhìn thấy vật này khen không dứt miệng.
Tiểu Vương gia Lý Thái muốn mua chuộc lòng người, mấy ngày nay không có việc gì làm cũng đi tới Văn học quán. Vương gia cũng không hề làm cao mà cùng những văn sĩ ngâm thơ làm phú, làm chút việc văn nhã. Mặc dù Lý Thái còn vị thành niên nhưng trình độ văn học lại khá cao, chúng văn sĩ khá là xem trọng Vương gia.
Lúc này tiểu Vương gia Lý Thái lại đến Văn học quán, nhìn thấy thư phòng mà các văn sĩ vẫn ở đó trống trơn, Vương gia đi hỏi một nam hầu rồi đi vào trong thư phòng của Lâm tiên sinh.
Vào tới thư phòng, nhìn thấy mọi người vây quanh bàn nghị luận, Lý Thái cười nói:
- Ồ, chư vị tiên sinh phát hiện vật gì náo nhiệt như vậy?
Mọi người đều quay đầu lại nhìn, phát hiện ra có người liền cười nói:
- Tiểu Vương gia tới thật đúng lúc, ngươi mau tới xem, Lâm tiên sinh tìm được một kiện bảo bối, chúng ta không nhận ra vật này, cũng không biết lai lịch của nó. Vừa rồi nghe Lâm tiên sinh giảng giải, lại tìm trong sách cổ mới biết đây là hồn tượng nghi, bảo vật hiếm thấy.
- Hả?
Lý Thái nghe được chữ hồn tượng quan thiên, trong lòng lập tức sợ hãi.
- Ở văn học quán của ta sao lại có thứ này? Đây là rước họa vào cửa!
Lý Thái sắc mặt biến đổi, vội nhìn kỹ, Lâm tiên sinh dương dương đắc ý cười nói:
- Vương gia sủng quán chư vương, được bệ hạ coi trọng, cho dù vậy đồ vật như thể phủ Vương gia chắc cũng không gặp nhiều?
Lý Thái toát mồ hôi, trong phủ ta không thấy nhiều? Trong phủ ta mà thấy một kiện, đừng nói là sủng quán chư vương mà ta phải chết! Cho dù là phụ hoàng sủng ái ta, cũng không chấp nhận được khi ông đang độ tuổi sung sức lại đi ngông đo thiên ý! Làm như vậy là muốn làm gì? Là ngóng trông Hoàng đế chết sớm, hoặc là có mưu đồ soán vị?
Lý Thái cười gượng gạo nhìn hồn tượng nghi kia không chớp mắt, hỏi:
- Lâm tiên sinh có được bảo vật này từ nơi nào?
Lâm tiên sinh thấy Vương gia nhìn không nháy mắt cho rằng Vương gia động tâm, hắn không cam tâm đưa bảo vật này ra, vội nói:
- Không dối gạt Vương gia, hồn tượng nghi này là thần dùng một số tiền lớn mua được từ người môi giới đồ cổ, theo như người môi giới nói chính là từ chỗ linh đài đang sửa chữa, một số đồ vật cũ cất giữ mấy trăm năm cũng được lấy ra. Nếu Vương gia có hứng thú thần có thể dẫn tiến cho Vương gia, nói không chừng Vương gia có thể tìm thấy đồ vật quý hơn của thần.
Lý Thái nghe thấy vậy nghẹn cả cổ họng nhưng ngay sau đó chợt cảm thấy cực vui mừng khiến cho tiểu bàn tử này biến thành chảy máu não.
- Linh đài? Linh đài là do Thái Tử phụ trách giám sát! Không ngờ Thái Tử vụng trộm bán nghi khí thiên tượng?
Lý Thái động tác hạnh phúc giống như bị sốt rét, dường như chỉ cần bước một bước là hắn có thể bước lên vị trí Thái Tử.
Cơ hội tới, tuyệt không thể bỏ qua, giống như mặt đất trải dài ra trước mắt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận