Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 405: Cổ Xuy Lệnh
Bách quan đến đông đủ, Hoàng đế cũng sắp đi ra rồi.
Nhưng trong thời gian một khắc đồng hồ yến hội bắt đầu, Hoàng đế vẫn chưa xuất hiện. Quan viên huân quý được mời xì xào bàn tán, Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi đầu ho khan một tiếng, nói:
- Bệ hạ đi nghênh đón thái thượng hoàng rồi, an tâm đi.
Mọi người mới chợt hiểu, tuy nhiên, Hoàng thượng hôm nay thiết yến, tuyệt đối không thể không báo cho biết Lý Uyên trước được, ai ngờ đến giờ còn phải đi mời còn mất thời gian lâu như vậy, rất rõ ràng chỉ sợ thái thượng hoàng không có hứng gặp mặt đứa con trai này.
Người già, đôi khi tính tình sẽ trở nên giống đứa trẻ, ngay cả Hoàng thượng đều không có biện pháp, các thần tử có thể nói cái gì? Cũng biết thái thượng hoàng hôm nay làm vậy, chỉ sợ không đến canh giờ ông ta sẽ không ra, mọi người đành phải chờ đợi.
Ai ngờ đâu thời gian mới chỉ một chén trà đã nghe thấy thái giám truyền xướng:
- Thái thượng hoàng, Hoàng thượng, Hoàng hậu, giá lâm…
Một số ít đại thân am hiểu chuyện trong cung đình cười thầm trong lòng:
- Hóa ra là Hoàng hậu nương nương ra mặt.
Lý Uyên không ưa con trai, nhưng lại rất yêu quý và tôn trọng con dâu hiền thục hiếu thuận dịu dàng. Tỏ thái độ với con trai, cũng bởi vì hắn đã giết Lý Kiến Thành, Lý Nguyên Cát, lại Binh vây hoàng cung, bức mình thoái vị. Nhưng những việc này cũng không phải một nữ lưu Quan Âm Tỳ có thể tham dự đấy.
Bởi vậy, Lý Uyên đối với con dâu Quan Âm Tỳ vẫn rất yêu thương như trước, mà Trưởng Tôn Hoàng hậu cũng bởi vậy trở thành vị thiếp hòa hoãn quan hệ giữa thái thượng hoàng và Hoàng đế, Lý Thế Dân cũng không dễ mời bà ra, phàm là mời được, cha của y cũng phải nể tình.
Trưởng Tôn Hoàng hậu dìu thái thượng hoàng, Lý Thế Dân cũng tươi cười đi bên cạnh, có điều không cần nhìn kỹ, cũng có thể phát hiện, cánh tay kia của Lý Thế Dân cách cánh tay cha mình hơn nửa thước.
Giả vờ giả vịt ở biểu cảm còn được, nhưng nếu phải đỡ, chẳng may cha y bỗng nhiên không hài lòng hất tay của y đi, trước mặt thần công cả triều thật mất mặt.
Lý Ngư đứng ở trong góc nhỏ, thời điểm giọng nói the thé của thái giám vang lên, hai tay của hắn tựa như rút gân nhấc mạnh lên, các nhạc sĩ Cổ Xuy Thự lập tức tấu nhạc.
Âm nhạc không thể to quá, bởi nó là bối cảnh âm, nhưng bối cảnh âm trong phim ảnh, TV có thể điều chỉnh, còn nơi này toàn bộ dựa vào bản lĩnh của các nhạc sư, căn cứ hoàn cảnh xung quanh, căn cứ nhân vật đi ra xa gần, nên du dương khi du dương, không thể khi Hoàng đế đứng lại mặt mày hớn hở một câu: "Các khanh bình thân", âm nhạc to làm át cả tiếng của Hoàng đế, hoặc là giảm âm đột ngột.
Trường hợp xảy ra sự cố, hậu quả sẽ nghiêm trọng vô cùng.
Cho nên, Lý Ngư luôn luôn tùy tiện lúc này cũng rất tập trung tinh thần, mở mắt thật to, nhìn bước chân của Lý Uyên, hai tay vươn về trước, năm ngón tay hơi cong giống như chân gà, mắt nhìn Lý Thế Dân cách cửa cung còn tầm ba điện chủ, hai tay của Lý Ngư liền hơi hơi nhấc lên, chậm rãi ép xuống.
Vì thế, tất cả nhạc sĩ, đều tự bắt đầu giảm thanh âm.
Một bước, hai bước, ba bước...
Thái thượng hoàng và Hoàng thượng, Hoàng hậu đi đến trước điện, dừng bước, tiếng nhạc hợp thời giảm thấp xuống, âm thanh êm tai quanh quẩn, vừa đến màng nhĩ của mọi người rồi biến mất, giọng của Lý Thế Dân liền vang lên.
Lý Ngư rất đắc ý, khà khà, lão tử biết nên để ý chính là bước chân của thái thượng hoàng, ông ta lúc đi nhanh lúc đi chậm, mà Hoàng đế nếu muốn cha mình vui, thì tuyệt đối không thể bỏ lại cha mình mà tự đi lên trước phát biểu được.
Vô cùng kín kẽ, ta mặc kệ hắn là ai a, ha ha ha ha...
Lý Ngư đang rất tự đắc, mà không biết tình huống so với đây càng thêm phức tạp gấp trăm lần, nhóm cổ nhân dạng nào cũng đã gặp. Người ta cũng có phương pháp xử lý linh hoạt thay đổi của người ta, thời điểm Cổ Xuy Lệnh khác tại nhiệm cũng không có người nào kém hơn hắn, thậm chí còn làm tốt hơn.
Chỉ có điều Hoàng đế vừa mới đến, khi cất tiếng thì âm nhạc vừa dứt cũng chẳng có gì đặc biệt hơn người, triều đại chí ít từng có ba Cổ Xuy Lệnh làm được như thế, ngay từ nửa bước chân đầu tiên của Hoàng đế xuất hiện, là họ có thể tính ra thời gian cuối cùng đến, tiện đà điều chỉnh tiết tấu nhạc khúc, khi hoàng đế dừng lại mở miệng nói chuyện, chẳng những thanh âm êm tai vừa dứt, hơn nữa nhạc khúc cũng vừa diễn tấu xong.
Thuật nghiệp có chuyên công, Lý Ngư gà mờ so với nhạc vận đại sư chân chính người ta còn kém cách xa vạn dặm, thế mà còn rất tự sướng nữa chứ.
Lý Thế Dân nhiệt tình nói chuyện, nghe cách nói chuyện có vẻ yến hội hôm nay có liên quan đến 390 tử tù được trở về ngày mùng chín tháng chín, từ sau ngày đó, giai thoại này đã nhanh chóng lan truyền rộng, chẳng những rất nhiều đại thần trong triều dâng thư biểu dương, mà những đại nho dân gian cũng coi đây là biểu hiện của thời đại thịnh thế.
Hoàng đế cũng là người, nhiều người như vậy biểu dương, y rất vui, nên mới có cung yến ngày hôm nay. Chỉ có điều Lý Thế Dân đang cao hứng, nói chuyện hơi dài, các đại thần thì không sao, nghe thánh âm, tất cung tất kính là được, nhưng thái thượng hoàng ngang ngược ở bên cạnh cao hứng không?
Lão Hoàng thượng đang ở hậu cung cùng với một đám tiểu mỹ nhân vừa nạp cố gắng “tạo người” thì sao, đang cao hứng, đứa con thứ hai của y chạy đến xin, biến y thành nửa vời, cơn tức này không như ý, con trai hiện tại lại nói về cái không để yên, lão Hoàng thượng càng nghe càng mất hứng.
Có ý gì?
Thiên hạ ở trong tay ngươi, mà ngay cả đạo tặc đều biết liêm sỉ, minh tín nghĩa rồi hả? Vậy lão phu năm xưa chính là hôn quân à?
May mắn Trưởng Tôn Hoàng hậu thông minh, thấy thái thượng hoàng trợn mắt nhìn thẳng thì vội đá gót chân của Lý Thế Dân, cảnh tượng này vừa lúc bị Lý Ngư đứng trước hành lang ngay chếch bên nhìn thấy, hắn buồn cười, suýt nữa thì đã cười ra thành tiếng.
Thấy hoàng gia và nhà bình thường có đôi khi cũng không khác nhiều, Lý Ngư đang căng thẳng cũng lập tức bình ổn lại.
Lý Thế Dân được Trưởng Tôn Hoàng hậu ra hiệu, cũng thấy mình nói khá nhiều thì vội vã thu giọng lại, lui một bước sang bên, nói:
- Mời thái thượng hoàng huấn thị!
Lý Uyên hắng giọng một cái, nói:
- Mở yến đi!
Nói xong liền đi đến vị trí của mình. Trưởng Tôn Hoàng hậu vội đỡ lão Công Công xuống bậc, Lý Thế Dân cười xấu hổ, vội đuổi theo sau.
Tiệc rượu vừa mở, ca vũ sẽ do Thái Nhạc thự phụ trách, vũ cơ nhạc kỹ, diễn nhạc diễn tấu, cung nga thị tỳ cuồn cuộn đi ra, Cổ Xuy Thự do Lý Ngư quản lý hết việc. Họ lo liệu là phong nhã khí, tấu cũng là phong nhã âm, chỉ diễn tấu khi Hoàng đế quay lại.
Lý Ngư thở phào nhẹ nhõm ngồi xuống ngay tại sườn hành lang trong lòng tính toán: Lão hàng Trưởng Tôn Vô Kỵ kia chỉ liếc mắt một cái, lão tử đã cúi đầu, mà lão vẫn nhận ra. Chỉ sợ kế lúc trước của mình bảo Uất Trì Kính Đức đi chắn cửa nhà y, khiến y quá mất mặt, nên y căm ghét mình…
Y là Tể tướng, nhất định quý trọng lông chim, chắc có lẽ không dùng thủ đoạn thấp kém để đối phó ta, nhưng vừa lúc y là Tể tướng, đứng đầu bách quan, muốn xử ta, còn cần dùng thủ đoạn hay sao. Y căn bản không cần đích thân để đối phó ta, điều đó sẽ làm giảm giá trị con người của y. Y chỉ cần làm chút ám hiệu, tự có người tới bóp chết ta. Làm việc thay cấp trên, những người đó càng không kiêng nể gì, ta nào có thời gian rảnh rỗi cả ngày đề phòng cơ chứ?
Tuy nhiên, y là Tể tướng, voi đấu chuột, y kiêng kị cũng nhiều, ta chỉ cần tìm được một người có thân phận địa vị tương đương y để bám lấy, giết chết ta y mất nhiều hơn được, khi đó y tự nhiên còn có “độ lượng Tể tướng” rồi. Nhưng, tìm chiếc đùi to như y biết đi đâu mà tìm đây, cho dù tìm được rồi, người ta có để ta ôm không.
Lý Ngư đang nghĩ biện pháp, Lý Thế Dân bên kia cũng đang tìm cơ hội mở miệng. Ngay từ đầu, tự nhiên là dẫn đầu quần thần khen tặng thái thượng hoàng, tránh cha cảm thấy hiện giờ không còn tại vị bị quần thần lạnh nhạt.
Đợi dỗ được thái thượng hoàng chuyển giận làm vui, nâng chén uống thả cửa, trên mặt dần lộ vẻ ngà ngà, Lý Thế Dân liếc mắt nhìn Uất Trì Kính Đức một cái, bỗng nhiên cười ha hả, nói:
- Kính Đức, trẫm đã nhiều ngày nghe nói đến một chuyện có liên quan đến ngươi đấy.
Uất Trì Kính Đức đang bị người ta mời rượu, nghe Hoàng đế gọi mình thì vội dừng uống, trên bàn tiệc trở nên yên lặng, tất cả mọi người đều nhìn sang bên này.
Lý Thế Dân cười dài nói:
- Kính Đức, trẫm nghe người ta dâng thư nói, ngươi muốn làm phản, có chuyện này không?
Uất Trì Kính Đức nghe xong mặt đã đen càng thêm đen, rồi đỏ, rồi chuyển sang tím.
Y đấm mạnh lên mặt bàn tức giận nói:
- Đúng vậy, thần cũng nghe nói thần muốn tạo phản. Từ khi đi theo bệ hạ nam chinh bắc chiến, toàn thân, vết thương chồng chất, lúc tuổi còn trẻ thiếu nội tâm, chưa từng nghĩ muốn tạo phản. Hiện tại thiên hạ thái bình, ta tuổi cũng lớn, già nên hồ đồ rồi, nhàn rỗi không chuyện gì làm, không tạo phản thì nên làm gì đây?
Uất Trì Kính Đức càng nói càng tức, vỗ bàn đứng lên. Lý Tĩnh hơi khẽ cau mày, nghĩ Uất Trì Kính Đức váng đầu, sẽ có hành động bất lợi đối với Hoàng đế muốn đứng dậy ngăn cản, lại thấy Uất Trì Kính Đức đứng tại nguyên chỗ, khẽ vươn tay, cởi áo nới dây lưng, đám văn võ nhìn mà trợn mắt há mồm: Tên ngốc này muốn làm gì?
Hoàng hậu, quý phi, chư Công chúa cũng há hốc mồm, chỉ có Cao Dương Công chúa là hưng phấn hăng hái.
Lúc này, chỗ bên hành lang, Thiết Vô Hoàn đã chạy tới chỗ Lý Ngư.
Thiết Vô Hoàn hôm nay phụ trách cảnh giới bên ngoài, có thể đi tuần mọi nơi, nên lúc này tới chỗ Lý Ngư.
Lý Ngư ngồi ở trên lan can đang lẩm bẩm, Thiết Vô Hoàn thấy mi tâm của hắn chau chặt lại thì tò mò:
- Tiểu lang quân phiền não chuyện gì vậy?
- Ừ? À? Thiết đại ca!
Lý Ngư bừng tỉnh, vội nhắc:
- Gọi Nhị đệ, chớ gọi tiểu lang quân nữa.
Thấy bạn chí cốt, Lý Ngư tâm tình khá lên, vỗ lên cánh tay của Thiết Vô Hoàn, đau khổ nói:
- Người anh em đắc tội đại cữu của hoàng đế, đứng đầu bách quan, Tể tướng đương triều, ngươi nói lợi hại hay không.
Thiết Vô Hoàn chớp mắt, nói:
- Đắc tội cùng lúc ba người à, lợi hại quá.
Nghe thế Lý Ngư ngẩn ra.
Thiết Vô Hoàn thấy dáng dấp cứng họng của hắn thì buồn cười, nói:
- Ta biết ngươi chỉ nói một người, ta đùa chút thôi. Ngươi đắc tội Trưởng Tôn Vô Kỵ à?
Hai người vừa mới nói tới đây, chợt nghe phía trước ồn ào, cả hai nhìn về phía đó, thấy một đại hán đen như cột điện đứng ở công đường, chỉ mặc mỗi đồ lót, loại đồ lót rất giống với đô vật Nhật Bản hay mặc.
Thứ kia vốn học theo người Đường nơi đó, thời kỳ Hán Đường, Trung Quốc đã xuất hiện loại đồ lót này, chẳng qua lúc ấy chỉ có thượng tầng nhân sĩ mặc mà thôi.
Lý Ngư nhìn thấy sững sờ: "Uất Trì Kính Đức? Tên này muốn làm gì? Là muốn biểu diễn đô vật cho hoàng thượng xem à. Cổ Xuy Thự chúng ta có nên tấu nhạc đệm cho y không nhỉ? La chủ bộ đâu rồi, đang lúc quan trọng này nên tìm ông ta hỏi một chút, sao chẳng thấy ông ta đâu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận