Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 225: Người đắc đạo
Kinh Vương Lý Nguyên Tắc nói, bèn xông đến, giống như một cục đá ném vào trong hồ tĩnh lặng, tóe lên một mảng bọt nước.
Lý Ngư vừa nhìn thấy Lý Nguyên Tắc, lập tức kinh ngạc. Nhưng hắn chợt nghỉ đến, đêm đó giả mạo làm phản tặc chính là hạ thủ với Hột Can Thừa Cơ, rồi sau đó mới động thủ với Lý Nguyên Tắc và những người khác, mà trời tối, Hột Can Thừa Cơ thực sự xuất hiện ở phủ Võ Đô Đốc.
May mắn thay!
May mắn thay!
Đã có người gánh vết đen rồi.
Lý Ngư thở nhẹ, liếc nhìn về phía Hột Can Thừa Cơ.
Hột Can Thừa Cơ với bộ mặt này, Thái tử Lý Thừa Càn cũng kinh ngạc. Y tuyệt nhiên không ngờ rằng, Thập nhị thúc lại xuất hiện ở đây. Cho dù y bất hảo cũng được, nhu thuận cũng được, với thân phận thái tử mặc thường phục xuất cung, còn chạy đến nơi này uống rượu mua vui, nhìn thấy trưởng bối, cuối cùng vẫn cảm thấy không được tự nhiên.
Nhất là, hành vi của y vừa rồi, khiến cho y tuyệt đối không muốn bộc lộ thân phận trước mặt những người khách này, nếu như chẳng mấy chốc sẽ bị truyền khắp toàn thành. Cho nên Lý Thừa Càn lập tức rời khỏi buổi tiệc mà đứng dậy, tiến nhanh tới bái kiến trước tránh cho Thập nhị thúc nói toạc thân phận của y.
Lý Nguyên Tắc có ấn tượng rất nhạt với Lý Ngư, địa vị cao quý, lúc đầu ở Lợi Châu làm sao có thể chú ý tới nhân vật tép riu như Lý Ngư trừ phi y biết trước, lúc đó biết rằng mệnh căn của mình bị tiêu diệt dưới tay của người này.
Cho nên Lý Nguyên Tắc nhìn rõ tướng mạo của Lý Ngư, chỉ là có chút hơi quen mắt, nhất thời không nghĩ ra được đã gặp qua ở đâu, nhưng y vừa xoay người thì thấy được Lý Thừa Càn, chợt ngạc nhiên mở to mắt, trong lòng kinh ngạc:
- Thái tử tại sao cũng ở đây?
Cũng không nhắc đến ba người này biến đổi thần sắc, ngoài ra còn có hai người cũng với sắc mặt đầy kinh ngạc, bởi vì bọn họ nhìn thấy Lý Ngư rồi. Hai người này cũng ăn mặc giống như Lý Ngư, đều là một bộ đạo phục nguyệt sắc (một loại thường phục rộng rãi, kiểu dáng giống với áo bào, nhưng không phải là trang phục của người xuất gia), đều tóc búi một cục.
Ba người tuổi tác cũng không lớn lắm, hai mươi ba mươi tuổi, dáng người cao to, dung mạo tuấn lãng, thần sắc đều tao nhã như nhau. Chỗ không giống chính là, Lý Nguyên Tắc điềm đạm ưu nhã, ẩn dật, như có vẻ tinh thâm đạo hành nhất. Hai người đứng ở phía sau y, một người tuổi chừng ba mươi, một người tuổi chừng hai mươi đầu tóc trắng, ánh mắt trầm trầm.
Hai người kia dĩ nhiên chính là Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong.
Viên Thiên Cương nhận ra Lý Ngư, vô cùng kinh ngạc, mà Lý Thuần Phong đã thấy qua Lý Ngư, trí nhớ khắc sâu, lúc này vừa thấy, cũng chợt nhận ra được, khó tránh khỏi ngạc nhiên.
Vừa lúc này, Thái tử Lý Thừa Càn đã bước lên phía trước, hướng về phía Lý Nguyên Tắc lạy, sắc mặt vui mừng:
- Ôi chao, Kinh Vương Gia, ngài lại đại giá quang lâm, vãn bối không ngênh đón từ xa, thứ tội, thứ tội!
Lý Nguyên Tắc cũng không ngốc, nghe thấy lời nói này của y, hiểu rõ là y không muốn bộc lộc thân phận, bèn phối hợp nói:
- A! Hóa ra ngươi là…Hóa ra là ngươi! Ha ha, Đại lang, ngươi cũng ở đây sao?
Lý Thừa Càn gượng cười nói:
- Vâng! Vãn bối và mấy người bạn đi ra ngoài săn bắn, vừa mới trở về thành. Bởi vì đói bụng cho nên ghé đây ăn. A! Vãn bối săn bắt không ít món thôn quê, đã căn dặn nhà bếp nấu rồi, Vương Gia nếu như không khách khí, không ngại nhập tiệc, thưởng thức một chút.
Lúc này, Cao Dương công chúa cũng đi tới, nghe Thái tử ca ca xưng hô với Thập nhị thúc như vậy, cũng đành có chút ngại ngùng hướng về phía Lý Nguyên Tắc thi lễ:
- Tiểu nữ bái kiến Kinh Vương Gia.
Lý Nguyên Tắc liếc nhìn nàng, gật đầu lạnh nhạt, giơ tay chỉ về hướng Lý Ngư, Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh đang đứng phía sau lưng Lý Ngư liền nhô đầu ra, vội vàng thụt đầu lại.
Lý Nguyên Tắc liền nói:
- Xảy ra chuyện gì vậy?
Lý Thừa Càn xấu hổ, Cao Dương công chúa đầu óc nhanh nhạy, vội nói:
- A! Cô gái có điệu múa rất khác biệt, ta…Đại ca rất vui vẻ, vừa nhìn thấy đã rất yêu mến, muốn mời nàng ta qua đây để uống chén rượu, lãnh giáo một chút.
Lý Thừa Càn vội vàng gật đầu nói:
- Đúng vậy đúng vậy! A! Kinh Vương Gia, người không biết đấy thôi, nữ tử kia có vũ kĩ cực kỳ hiếm thấy, tư thái xinh đẹp từ trong ra ngoài, dáng người từ trong ra ngoài đều rất quyến rũ, mỗi một cử chỉ đều có thể làm cho người ta khó chịu, cực diệu, cực diệu!
Xà Cốt Tĩnh vừa nghe, nhướn vội chân mày:
- Hóa ra vũ kỹ của ta đã xuất thần nhập hóa đến như vậy sao?
Những lời này của Lý Thừa Càn kỳ thực tràn đầy đều là mùi vị tà dâm, chỉ nam nhân chợt nghe ra được, Tĩnh Tĩnh cô nương từ nhỏ sinh ra ở Câu Lan Viện lại chưa từng nghe qua biểu đạt hàm súc như vậy, còn cho rằng người ta thực sự khen nàng.
Lý Thừa Càn thế là để giải thoát cho mình. Thập nhị thúc của y có biệt danh phong lưu háo sắc, ai mà không biết? Chỉ cần câu nói vừa rồi, chỉ sợ Thập nhị thúc của y lập tức trở thành con chó nhỏ thấy xương, nước miếng chảy ào ào, y cũng chỉ có thể cố gắng nhanh chóng thoát khỏi khốn cảnh trước mắt.
Lý Nguyên Tắc vừa nghe câu nói này của y tinh thần lại rất nghiêm túc, nhìn Lý Thừa Càn, trầm giọng nói:
- Ngươi nói gì vậy? Nhìn ngươi xem, hai mắt vô thần, uể oải không phấn chấn! Tuổi trẻ, phải làm như vậy sao? Khí không hao quy về can vi huyết, huyết không tổn quy về cốt vi tủy. Như vậy mới có thể hoàn khí, tinh thần no đủ.
Lý Thừa Càn nghe thế câu “nói nhảm” của Lý Nguyên Tắc kinh ngạc trừng mắt há hốc mồm:
- Đây thật sự là Thập nhị thúc của ta sao? Đừng nói là tướng mạo có giả mạo đấy? Ông ta sẽ nói lời này ư? Heo có thể leo cây sao?
Lý Nguyên Tắc dạy bảo vẫn chưa xong, lại nói:
- Đạo Âm dương, chính là đạo thiên địa. Nhưng, tốt quá hóa dở. Đạo trời, tổn thất có thừa mà bù không đủ. Đạo Nhân thì bằng không, tổn thất không đủ, phụng có thừa. Ai có thừa dùng để phụng thiên?
Lý Thừa Càn cả người ngây ra, cằm thiếu chút nữa rơi xuống, trong miệng lắp bắp, một câu nói cũng nói không nên lời.
Lý Nguyên Tắc mỉm cười, ánh mắt nhìn xa xăm nói:
- Ta dạy ngươi một biện pháp, thân cận nhiều hơn tự nhiên, ngươi nghe, nước suối từ trên đá chảy qua; ngươi xem, lá cây phiêu linh theo đầu cành; ngươi hít thở, gió từ trên cây phất qua; ngươi cảm thấy, chân trần giẫm trên đá đầy rêu xanh…
- Thập nhị thúc…điên rồi!
Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa nhìn nhau, đều từ trong ánh mắt của nhau nhìn thấy được đáp án chính là như vậy.
Lý Nguyên Tắc nói đến đây, cười, nói với Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa:
- Các ngươi nhìn ta, có chỗ nào không giống sao?
Lý Thừa Càn và Cao Dương công chúa trừng mắt nhìn, ra sức nhìn Thập nhị thúc của bọn họ, ô…dường như làn da nhẵn nhụi trắn nõn hơn nhiều, lại không biết Thập nhị thúc đã tìm được phấn trang điểm tốt như thế nào, lúc về cần hỏi ông ta mới được.
Lý Nguyên Tắc bắt gặp bộ dạng ngây ngốc của hai người, chỉ tiếc không rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn bọn họ, oán trách nói:
- Rõ ràng như vậy, đều nhìn không ra sao? Người có tam hoa, nhân hoa luyện tinh hóa khí, địa hoa luyện khí hóa thần, thiên hoa luyện thần hoàn hư. Các ngươi nhìn ta, có nhìn thấy được đã đạt đến đỉnh cảnh giới tam hoa không?
Không chỉ Lý Thừa Càn, ngay cả đám người Lý Ngư cũng cùng hướng về đỉnh đầu ông ta, con mẹ nó làm gì có hoa! Trên đầu chỉ có một búi tóc thôi!
Lý Nguyên Tắc đắc ý cười nói:
- Đương nhiên vẫn không có!
Mọi người:
- …s
Lý Nguyên Tắc lại tha thiết dạy bảo nói:
- Người vốn do tinh hoa mà sinh ra, cố tinh là hạt giống, người tu đạo tâm ắt không được dâm dục. Dục, tinh bất vọng tả, thì tinh đầy không tư dâm, duyên hoa tự sinh. Bổn vương, hiện tại đã luyện thành nhân hoa, chờ ta tu đến đỉnh tam hoa, ngũ khí triều nguyên, có thể thoát xác hoàn hư, quy nhập vào cảnh giới hư không!
Mọi người đều ngơ ngác nhìn Lý Nguyên Tắc, lại không phản bác được.
Lý Nguyên Tắc lại liếc nhìn Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, cũng không biết cháu trai Lý Thừa Càn nói là vị cô nương nào nhảy đẹp, vẻ mặt đầy khinh thường, nói với Lý Thừa Càn:
- Phấn hồng thủng lỗ, đều là hư vô, ngươi nên tỉnh táo lại!
Lý Nguyên Tắc nói xong, liền đi đến chỗ đám người Lý Thừa Càn đang ngồi ở đó, cử chỉ phiêu dật, một bộ dạng hình tượng cao nhân đắc đạo. Chờ khi y ngồi xuống, sờ chòm râu thưa thớt, mỉm cười nói:
- Các ngươi săn được món thôn quê gì trở về, còn có hươu phải không? Bổn vương gần đây ăn uống có phần hứng thú, còn có thêm một cách ăn không tồi. Bỏ đầu hươu vào trong nồi nấu chín, lấy ra rửa sạch, cắt khúc, lại lấy hai cân thịt heo hầm thành súp, bỏ thịt hươu cắt khúc vào, hầm cho nóng lên, gừng, vỏ quýt mỗi loại một nửa, một ít muối và tiêu, đậu xị, mùi vị cực ngon!
Mọi người ngẩn ra nhìn vị cao nhân này đã tu đến “nhân hoa đại thành”, vẫn không nói nên lời nào.
Khi Vương gia thúc phụ đối với cháu trai Thái tử giảng tu thân dưỡng đạo, Viên Thiên Cương và Lý Thuận Phong cũng ở phía sau bàn tán xì xào.
Lý Thuần Phong nói:
- Người đó thật sự là đồ đệ của ẩn sĩ Tô Hữu Đạo à? Đệ nhìn tướng mạo của y, vẫn là tướng đoản mệnh. Giờ đã là tháng năm, thêm bốn tháng nữa, ắt chết không nghi ngờ.
Viên Thiên Cương nói:
- Thiên cơ khó đoán, nếu như y lúc đầu chọn đi phía Nam, sớm đã chết rồi. Y chọn đi phía Bắc, mới kéo dài được một năm tuổi thọ. Ngày mùng chín tháng chín năm nay, có cơ duyên gì, có thể nghịch thiên đổi mạng, hoặc thuận thiên đạo, kéo dài được tuổi thọ, cũng chưa biết được. Càng huống hồ…
Viên Thiên Cương nheo mắt lại:
- Ta quan sát vận khí, cái vật kì dị đó lại tới Trường An rồi!
Lý Thuần Phong kinh ngạc, nhìn Viên Thiên Cương, Viên Thiên Cương lại hơi ngửa mặt lên, dường như đã xuyên qua nóc nhà nhìn về hướng bầu trời xa xăm, ném ánh mắt nghi hoặc nhìn về hướng không biết tên nào đó.


Bạn cần đăng nhập để bình luận