Tiêu Diêu Du

Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí




Chương 104: Nòng nọc đột nhiên ngồi yên, tiếng ếch gào thét dư thừa
Mặc Bạch Diệm tay vừa ném một thanh châm độc, ngay khoảnh khắc châm độc rời khỏi tay, một giọng nói đột nhiên vang lên:
- Kinh Vương gia giá lâm!
Mọi người trên công đường kinh ngạc, đều xoay người hoặc ngoảnh đầu lại nhìn.
Kinh Vương một thân áo bào, dưới sự bảo vệ của bọn thị vệ hiên ngang đi vào đại viện công đường, vẻ mặt nghi hoặc nhìn đám binh sĩ đứng cao ngất và thẳng tắp, lầm bầm nói:
- Bà mẹ nó rốt cuộc là Phủ Thái Thú hay là phủ Đô Đốc, sao lại nhiều binh sĩ như vậy?
Mặc Bạch Diệm cũng theo phản xạ ngoảnh đầu liếc nhìn ra ngoài, đến khi quay lại phát hiện vị trí của năm người trên công đường trạng sư nguyên cáo Lý Ngư và nhân chứng bị cáo Bàng Ma Ma, Kinh Ngôn, Lý Dương, Bạch Can, Dương Đông Bân đều đã thay đổi.
Bọn họ vốn dĩ đứng trên đại đường, cách nhau không xa lắm, xoay người lại nhìn, thì dưới chân có chút cử động, lập tức vị trí đã thay đổi. Châm độc nhỏ như lông trâu của Mặc Bạch Diệm, tuy nhẹ nên tốc độ bắn không nhanh, nhưng chỉ vì quá nhỏ, nên một khi rời khỏi tay, ngay cả người bắn ra châm độc cũng chưa chắc nhìn rõ được vị trí bay.
Dưới tình huống này, Mặc Bạch Diệm lại hơi không để ý, khi ngoảnh đầu lại, căn bản đã không rõ châm độc rốt cuộc bắn trúng ai.
Mặc Bạch Diệm không chắc chắn bắn trúng Lý Ngư chưa, vì sự thanh bạch của Công chúa điện hạ, một cây châm độc nữa cũng không có gì là không nỡ, cho nên không chút do dự lại lấy ra một cây, căn bản không chờ có kết quả, lập tức ra tay, “bù thêm một đao” rồi nói sau.
Kết quả là, lần này cổ tay lão vừa ném ra, cái châm độc vẫn chưa rời khỏi tay lão đã bị người ta đẩy bả vai lão, đồng thời một âm thanh hùng hổ nói:
- Tránh ra tránh ra, thảo dân dốt nát, Vương Gia trước mặt, còn không biết tránh ra!
Kinh Vương xưa nay kiêu căng ngang ngược, thủ hạ của gã cũng rất kiêu căng, khi ở trong kinh thành họ có lẽ còn có chút kiềm chế, dù sao trong Kinh thành có quá nhiều quan lại quyền quý, Vương Gia cũng không dám muốn làm gì thì làm, nhưng đến địa phương này rồi, trong mắt họ cảm thấy bản thân hơn người, vậy thì làm gì coi người bên cạnh ra gì.
Dựa vào võ công của Mặc Bạch Diệm, hạ bàn một cách vững vàng, sao lại chỉ vì bị người bên cạnh đẩy một cái thì đã có thể lay động, nhưng vừa bị cái đẩy này, sự chính xác trên tay cũng khó tránh khỏi chịu ảnh hưởng, lão ta cũng không biết được đã bắn trúng ai rồi.
Mặc tổng quản chưa bao giờ gặp phải tình huống này, nhất thời một luồng xám xịt trên trán, mấy tên hầu cận của Kinh Vương đẩy đám người xem trước công đường ra hai bên trái phải, tạo ra một đường đi, cũng không quan tâm Nhậm Thái Thú đang thẩm vấn trên công đường, Kinh Vương điện hạ nghênh ngang đi vào.
Nhậm Thái Thú vừa nhìn thấy Kinh Vương đến, liền cuống quýt đứng lên hướng về phía gã lạy dài nói:
- Ôi chao Vương Gia, ngài đến sao lại không truyền báo một tiếng, để hạ quan ra phủ nghênh đón ạ!
Kinh Vương rất tùy tiện khoát tay nói:
- Không cần nói những lời lẽ quan liêu như vậy, mà…ngươi đường đường là Thái Thú, là vụ đại án gì, sao phải đích thân ngươi xét xử? Còn phải bao lâu nữa vậy?
Nhậm Oán cười trừ nói:
- Nào dám để Vương Gia chờ đợi lâu, hạ quan vừa mới thẩm tra xử lý xong ạ!
Kinh Vương vừa nghe mặt mày hớn hở, nói:
- Nếu đã như vậy, thì chúng ta…
Gã vừa nói đến đây, hai mắt Bàng Ma Ma liền trợn trắng, đột nhiên ngã về phía trước giống như ngọc trụ, chạm vào ngực gã.
Kinh Vương tuy đến công đường, bên cạnh cũng có mấy tên cao thủ thị vệ đi theo nhưng đám thị vệ cao thủ này cũng chưa từng nghĩ tới Bàng Ma Ma sẽ bất ngờ tập kích Kinh Vương gia, động tác của bọn họ chỉ chậm chút nữa thì Bàng Ma Ma đã đánh trúng người Kinh Vương rồi.
Kinh Vương là một người luyện võ, là đang ở độ tuổi còn trẻ, vốn dĩ không thể bị Bàng Ma Ma đè ngã ra, nhưng thời điểm Bàng Ma Ma lao tới, sắc mặt tái mét, hai mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép, Kinh Vương Gia là một Vương gia ăn sung mặc sướng, thực sự chưa từng thấy cảnh tượng này, cho nên bị bộ dạng của mụ dọa cho khiếp sợ.
Kết quả là “thình thình” một tiếng, Kinh Vương không thấy nữa, cả người bị Bàng Ma Ma tròn vo đè lên rồi.
Bọn thị vệ hoảng sợ nhào tới, vươn tay túm lấy Bàng Ma Ma. Lý Ngư đứng bên cạnh ngây người, lúc này Kinh Ngôn đứng bên tay trái của hắn đột nhiên như bị trúng tà, sắc mặt nhanh chóng biến thành tái mét, cũng miệng sùi đầy bọt mép, ê a hai tiếng, ngã mạnh về phía hắn.
Lý Ngư hoảng sợ, vội vàng lùi sau một bước, Kinh Ngôn ngã xuống đất một cách khó nhọc, vươn tay run rẩy túm lấy giầy nhọn của Lý Ngư, thân mình giật giật rồi bất động.
Liên tiếp hai vụ biến cố, trên công đường nhất thời đại loạn.
Mặc Bạch Diệm sớm đã lấy cây châm độc thứ ba trên tay, nhưng Kinh Vương trên công đường, bên cạnh vẫn có ba bốn tên thị vệ, một đám quơ cánh tay diễu võ dương oai, thân hình dù chỉ hơi dịch chuyển trái phải một chút nhưng lại chặn hoàn toàn Lý Ngư, lúc có khe hở lão cũng chỉ còn một cây châm độc, thực sự không dám dễ dàng ra tay.
Lúc này, hai người Bàng Ma Ma và Kinh Ngôn sau khi phát độc chết ngay tức thì, bọn thị vệ nhào tới cứu lấy Kinh Vương, lại để lộ ra Lý Ngư, Mặc Bạch Diệm vui mừng, lấy ra cây châm độc thứ ba, lập tức ra tay!
“Thình thình” !
Lý Ngư giống như luyện Cáp Mô Công, bốn chân rắn chắc chạm đất, nằm úp trên mặt đất, đầu nâng lên, kêu to:
- Có thích khách, mau bắt người đi!
Nếu như chỉ là một Bàng Ma Ma ngã xuống, nhìn thấy triệu chứng của mụ, có lẽ Lý Ngư vẫn cho rằng là bị động kinh, nhưng Kinh Ngôn cũng bị triệu chứng tương tự như vậy, Lý Ngư sao lại không thể nghĩ tới là có người khác đang đánh lén.
Hắn cũng không hiểu được sao lại nhắm vào nhóm người Bàng Ma Ma này, hay là có sự nhầm lẫn, dựa theo hành động thông thường người hiện đại thường dùng để né tránh súng đạn, hắn theo bản năng lập tức nằm sấp trên mặt đất, đồng thời lớn tiếng cảnh báo.
Mấy tên thị vệ ba chân bốn cẳng vừa mới lật Bàng Ma Ma vứt qua một bên, đang muốn đỡ Kinh Vương gia dậy, vừa nghe Lý Ngư kêu lớn, mấy tên thị vệ không hẹn mà cùng buông tay, cúi thấp người, rút kiếm, xoay người cảnh giác. Kinh Vương gia vừa mới được bọn họ đỡ dậy một nữa liền “thình” một tiếng lại ngã xuống đất.
Lý Ngư tứ chi chạm đất, căng cổ nhìn ngang nhìn ngửa, giống như một con ếch đang ngồi xổm trên lá sen, nhưng đang trong tình cảnh ồn ào sao có thể phát hiện ra được thích khách gì chứ.
Hai huynh đệ Lý Bá Hào và Lý Bá Hiên kẹp Tiểu Hoa Cô ở giữa, dùng thân mình để bảo vệ, rút kiếm ra khẩn trương nhìn xung quanh.
Hột Can Thừa Cơ trên mặt cũng biến sắc, rút đao ra khỏi vỏ, cứ thủ ở một bên khác của cửa chính.
Thủ đoạn giết người thầm lặng này, một tên mãnh tướng trong quân lính như gã chưa từng thấy bao giờ, ngay cả to gan như gã cũng hết hồn. Gã không sợ đánh nhau, chỉ sợ ngay cả đến đối thủ cũng không biết đang nấp ở chỗ nào, bất chợt ra tay khó phòng.
Đám đông đứng ở cửa thấy Bàng Ma Ma ngửa mặt ngã xuống đất, miệng sùi đầy bọt trắng, hai mắt trợn trừng, mặt béo to bầm đen tái mét thì kinh hãi la lên. Lại thấy Kinh Ngôn cũng chết theo, giống như trên đại đường xảy ra dịch bệnh, tất cả cùng kêu toi rồi xoay người bỏ chạy.
Cây châm thứ ba của Mặc Bạch Diệm đã được phóng ra, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, căn bản không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa tay, lấy tay áo che đầu lại, cùng kêu theo:
- Có thích khách, giết người rồi!
Chân thì cũng theo đám nha dịch và quần chúng xem xử tháo chạy ra ngoài.
Lý Ngư căng thẳng nhìn khắp nơi, “khán giả” đang tháo chạy ra ngoài, bọn nha dịch trên đại đường cầm lấy gậy công sai, sợ hãi đứng phía trước bảo vệ cho Nhậm Thái Thú, trong viện đám quan binh từng tên ấn giữ binh khí, cũng với bộ dạng nghi ngờ.
Lý Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, giật bắn người, nói:
- A! Chết rồi! Thích khách nhất định lẫn lộn trong đám dân chúng này, mau bắt bọn họ quay lại!
Kinh Vương vừa thế cho rằng đã an toàn rồi, tức thì nóng giận đứng lên, rít gào:
- Người nào to gan, lại dám hành thích Bổn vương! Bắt chúng lại cho ta!
Nhậm Thái Thú vốn dĩ rụt đầu trốn sau lưng bọn nha dịch cũng vội vàng nhảy ra tỏ lòng trung thành, vội vàng chạy đến bên cạnh Kinh Vương, vẻ thân thiết nói:
- Vương gia, ngài không sao chứ?
Nhậm Thái Thú nói chưa dứt lời, tên thư ký vốn đang ghi chép ở bên cạnh đột nhiên ngã lăn xuống đất, đầu đụng vào thư án, làm cho hộp mực bị văng lên đập trên mặt gã, nước mực đổ đầy mặt.
Lý Nguyên Tắc rú lên thất thanh:
- Thích khách vẫn ở đây!
Lý Nguyên Tắc cũng không cần ai dạy, liền nhanh chóng nằm úp mặt uống đất, chờ khi gã nằm xuống rồi đã thấy Nhậm Thái Thú đã tứ chi chạm đất, đang ngửa mặt nhìn gã, không khỏi giật mình: Bổn vương là một người trẻ tuổi đã luyện qua võ nghệ, vẫn không nhanh nhẹn hơn lão già béo ục ịch này.
Lần này, không chỉ Nhậm Thái Thú, Kinh Vương Gia và Lý Ngư, ngay cả đến bọn quan sai nha dịch mắt vừa nhìn thấy thư ký chết thảm cũng đều bỏ luôn gậy công sai, tên nào cũng học theo bộ dạng lão gia nằm sấp xuống đất, trên đại đường phủ Thái Thú, giống như có một đám cóc bò đầy.
Lẫn lộn giữa đám dân chúng chạy ra ngoài, Mặc Bạch Diệm từ xa quay đầu lại nhìn thấy tình hình vẫn chưa đắc thủ, không khỏi trong lòng oán hận, nhưng nghĩ nghĩ, đột nhiên thấy một luồng lạnh buốt chạy lên não, bước chân trở nên nhanh hơn.
Lý Ngư tư thế vô cùng khó coi khi nằm giữa một đám cóc không cho là nhục, ngược lại hướng về phía Hoa Cô liều mạng ngoắc tay:
- Hoa Cô, nằm sấp xuống! Mau nằm sấp xuống! Nguy hiểm đó!
Hoa Cô vội vàng kéo vạt áo của Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên, bĩu môi nói:
- Người ta không muốn như vậy, bộ dạng đó thật khó coi!
Mọi người nằm sấp trên công đường, tứ chi gập lại, chuẩn bị tung người tránh nguy bất cứ lúc nào, đầu nhìn quanh tứ phía, tìm kiếm chỗ ẩn thân của tên thích khách, hình này dáng này, thật sự giống như một bầy ếch.
Bọn họ chịu đựng cực khổ thời gian một chung trà Kinh Vương điện hạ mới đứng lên gọi đám quan binh bảo vệ phía trước trong viện đến bảo vệ, lúc này mới không phải tiếp tục làm con ếch nằm dưới đất nữa.
Mặc Bạch Diệm nhân cơ hội hỗn loạn vội vàng rời khỏi phủ Thái Thú, xuyên phố qua ngõ để phòng có người đuổi theo. Chờ khi lão ta về tới phủ Đô Đốc liền tháo bỏ ngụy trang.
Mặc Bạch Diệm về tới phòng khách trong viện, Dương Thiên Diệp vẻ hồi hộp đang nhìn về phía lá sen nửa sống nửa chết run rẩy trong hồ nước.
Mặc Bạch Diệm vội vàng đi tới, khẽ khom người, nói với Dương Thiên Diệp:
- Điện hạ, lão nô đã trở về rồi!
Dương Thiên Diệp nghe thấy tiếng của lão ta, bả vai có chút căng cứng. Nàng không quay đầu, chỉ lặng yên nhìn lá sen nửa sống nửa chết kia, thở sâu, nói:
- Mặc Sư cực khổ rồi!
Nàng không hề quay đầu, trầm mặc bỏ đi về phía trước, bước chân rõ ràng có sự nặng nề lạ thường.
Mặc Bạch Diệm vội bước đuổi theo:
- Điện hạ! Lý Ngư chưa chết!
Dương Thiên Diệp như một cơn gió xoay người lại, hai mắt sáng lên:
- Ngươi…ngươi nói sao?
Mặc Bạch Diệm khẩn trương nhìn xung quanh, rồi nói với Dương Thiên Diệp:
- Điện hạ! Lý Ngư người này, không thể giết! Không thể giết! Giết không được!
DươngThiên Diệp ngây người:
- Hả?
Trong mắt Mặc Bạch Diệm lộ rõ một nỗi kinh sợ không thể giải thích:
- Điện hạ, lão nô dám bảo đảm, tên Lý Ngư tuyệt đối không phát giác ra mục đích giết người của lão nô! Nhưng, ba thanh châm độc Kiến huyết phong hầu của lão nô toàn bộ đều bị hắn âm thầm tránh được! Đây là việc tuyệt đối không thể, nhưng nó lại xảy ra rồi. Điều này là sao vậy? Đây là ý trời đó!
Dương Thiên Diệp:
- Hả?
Mặc Bạch Diệm dậm chân nói:
- Điện hạ, người vẫn không hiểu rõ sao? Người này có đại khí vận thân, là người được trời phù hộ. Hiện giờ nghĩ lại, hắn tuổi còn trẻ, học được thần thông, nói không chừng là tinh tú trên trời hạ phàm cũng chừng.
- Điện hạ, người suy tính phục quốc, đang cần người trợ giúp, sao lại có thể làm việc chọc giận trời cao được? Người này, có thể kết giao được thì tốt, không thể kết giao được thì tốt nhất đứng từ xa mà kính trọng, không nên đắc tội! Tuy rằng, hắn đã từng vô lễ với điện hạ, nhưng…vẫn xin điện hạ chịu nhục một chút!
Thần khí trên mặt Dương Thiên Diệp trở nên cực kỳ cổ quái, khóe miệng nàng giật hai cái, khẽ gật đầu nói:
- Nếu đã như vậy, vậy thì…ta đây đành phải chịu nhục một chút vậy!
Mặc Bạch Diệm vừa hổ thẹn vừa cảm động, nói:
- Điện hạ hiểu rõ đại nghĩa, thật là phúc cho Đại Tùy ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận