Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 251: Qua ngũ quan (trung)
Một tòa đại tửu lâu đương nhiên phải có cỗh tiện lợi cho khách mời. Để thuận tiện cho khách mời, đương nhiên phải có vị trí thuận tiện cho nữ nhân. ở thời Đường thì nữ tử ra ngoài không thể so được với thời Nam Tống, cho dù là thời Nam Tống, nữ tử đàng hoàng rất ít ra vào tửu lâu, cũng có ca sĩ vũ nữ, và những chỗ gần như vậy.
Lúc này chỗ rửa mặt cho nữ tân cũng không thể so sánh với quy mô của nam tân. Tĩnh Tĩnh nhẹ nhàng đi vào nơi rửa mặt của nữ nhân, vội quan sát xung quanh, đẩy cảnh cửa ở giữa đi vào, chốt cửa lại, không do dự lập tức bắt đầu cởi áo ra.
Cởi áo khoác ra, cởi giầy, lộ ra bên trong bố miệt được buộc chặt và một thân thiếp quần áo mềm mại ở bên trong, ngay sau đó lấy cái trâm cái tóc, mở búi tóc ra, buộc lại tóc một lần nữa, mỗi một thứ cởi xuống đều có trật tự đặt ở trên bồn cầu.
Chưa tới thời gian nửa chén trà đã sửa soạn xong mọi thứ.
Sau đó, Tĩnh Tĩnh đứng trên hai vị trí mà trước đó đã để lại trên bồn cầu, hai tay giơ lên cao, nhẹ nhàng đẩy khối lọng tre trên nóc nhà. Đoạn thiết kế kiến trúc này nàng đã thuộc làu từ lâu, khối lọng tre bị nàng đẩymột cái liền nhẹ nhàng vòng sang bên cạnh lộ ra một cái cửa động.
Miệng động này cũng không lớn, không cách nào nhảy lên vì nó vốn thiết kế không phải để cho người ta xuyên hành, mà là để thông gió. Người thường chưa cần nói không có cách nào đi qua, mà chỉ cái cửa động này cũng không cách nào lên được, bởi vì bên trên không có đủ không gian để triển khai.
Nhưng Tĩnh Tĩnh vẫn không hề dòodự, trong việc ghi nhớ địa hình nơi này thì nàng đã luyện tập lối vào nhỏ bé và đường ống ở nhà trọ, giống như nàng chuẩn bị chăm chú tài nghệ trước khi lên đài biểu diễn, thậm chí lại càng chăm chú càng chuẩn bị cẩn thận hơn.
Lúc này đây, đối với nàng cũng là một lần biểu diễn. Lúc này sân khấu không có nhiều quần chúng vây quanh, không có ai cổ động hét hò, nhưng là lần có ý nghĩa nhất trong cuộc đời nàng, là lần biểu diễn rực rỡ nhất trong cuộc đời nàng.
Hai tay bấu lên, thân thể trèo lên trên, vừa chạm vào cửa động nửa người trên của nàng liền uốn lượn một cách kỳ diệu, dĩ niên trọng tâm không thích hợp để hai tay tiếp tục phát lực, nửa người trên của nàng uốn lượn, thuận lợi tiến vào đường ống.
Sau đó, hai tay của nàng biến mất ở trong đó, vặn vẹo một lúc, hai tay xe dịch đến phía trước, sau đó hai chân cũng biến mất trong đường ống, giống như con rắn bơi về phía trước.
Đoạn đường này không nối thẳng tới nơi mà nàng muốn đến, trên đường chuyển ngoặt sáu lần, trong đó một lần chuyển ngoặt đến hai lối, thân thể người thường bất luận thế nào cũng mất sức, không thể uốn lượn một cách hữu hiệu, để người ta xuyên qua.
Mà Tĩnh Tĩnh không chỉ phải di chuyển trong đường ống chật hẹp, trải qua sáu lần chuyển ngoặt, còn phải bỏ đi ba cửa, có nơi cửa đường ống cực kì hẹp, thật không biết cuối cùng nàng có thể đi qua được không.
Ở nhã gian, Lý Ngư khoanh chân ngồi, bưng chén trà, cá miệng nhỏ mớm chà thơm. Thâm Thâm ngồi quỳ chân ở phía bên phải hắn.lý Ngư bề ngoài thì bình tĩnh nhưng trong lòng thì cực kỳ căng thẳng, nếu như Tĩnh Tĩnh hành động thất bại thì hết thảy chuẩn bị đều trôi theo dòng nước.
Trên thực tế, mỗi một bước kế hoạch thất bại, đều không thể bảo đảm hành động được thực thi một cách thuận lợi, đây là cửa thứ hai, có qua được không?
Hai đầu gối Tĩnh Tĩnh có một cái đồng hồ cát để tính giờ, lúc này cát đang từ cái phễu chảy xuống dưới. Tĩnh Tĩnh liếc mắt nhìn đồng hồ cát lại liếc mắt nhìn Lý Ngư, cùng với cát ở đầu trên càng ngày càng ít thì vẻ mặt cũng càng ngày càng căng thẳng.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lý Ngư lập tức thả chén xuống, thân thể nghiêng xuống, Thâm Thâm theo bản năng đưa tay đỡ lấy, vốn đang gồi quỳ, trên người thẳng tắp, lúc này mông ngồi xuống gót chân, để ra bắp đùi cho đầu của Lý Ngư gối lên.
Cửa được mở ra, một tiểu nhị ló đầu vào, thấy Lý ngư nằm nghiêng người trên đùi một tiểu mỹ nhân, mỉm cười nói:
- Tiểu lang quân có khỏe không?
Thâm Thâm nói:
- Tiểu lang quân đã uống một chút trà tỉnh rượu, chỉ là một chút còn chưa tỉnh lại được.
Tiểu nhị biết hôm nay người này uống rượu cùng Kiều Đại Lương, Dương Đại Lương, nịnh bợ còn không kịp, đường nhiên sẽ không giục rời khỏi điếm, vội vàng khoát tay nói:
- Không sao, không sao, để tiểu lang quân ngủ thêm một lát đi. Có cần tiểu nhân đưa khăn lông nóng đến không ạ.
Lý Ngư ê a hai tiếng, vung tay lung tung, phảng phất như đang nói mê, hắn duỗi cánh tay phải ra, nắm chặt eo nhỏ của Thâm Thâm một lúc lâu, giống như gối ôm, sau đó lại ngủ say.
Thâm Thâm cười với tiểu nhị nói:
- Không cần, đa tạ tiểu nhị ca, chờ tiểu lang quân tỉnh, không cần phiền ngươi nữa.
- Được được được, tùy thời phân phó là được.
Tiểu nhị cười nói, thức thời đóng cửa lại.
Bên trong phòng Nhiêu Cảnh, sau tấm bình phong, có một cửa sắt.
Lúc này trên cửa sắt có một lọng che, lặng lẽ trượt sang một bên, bụi bặm bay xuống, sau đó, thò ra một đầu mỹ nhân, đôi mắt nhạy bén nhòm ngó xuống bên dưới, sau đó người giống như còn rắn bơi ra.
Hai cánh tay của nàng thò ra trước nhất, sau đó là đầu, t hân thể, lúc này để ổn định thân hình cần dựa cả vào đôi chân, khi nàng chuyển động thân thể, thân thể hoàn toàn từ cửa đồng chật hẹp ra ngoài, chống đỡ thân thể vẫn treo lơ lửng trên không trung là hai mũi chân điểm trên vách tường của hang động.
Lúc này nàng vươn hai tay ra, cách bậc thang mặt đất còn cao khoảng hai thước.
Tĩnh Tĩnh đột nhiên buông lực đạo hai chân ra, thân thể rơi xuống. Hai tay rơi xuống đất trước, sau đó là bả vai, sau đó là hông, cuối cùng là chân. Dựa vào bốn lực điểm ưu mỹ di động, lặng lẽ lăn lộn một vòng, vừa vặn trên ba thềm đá lăn xuống mặt đất.
Tĩnh Tĩnh bò từ dưới dất dậy, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài mộc bình phong, chợt nghe âm thanh nói:
- Nhiêu đại ca, mời uống trà.
Một giọng nói khác nói:
- Đại ca, Lý Ngư thế nào? Có làm khó đại ca?
Lập tức, giọng nói mà của Nhiêu Cảnh mà Tĩnh Tĩnh đã nghe ở nhã gian vang lên:
- Làm khó ta? Hắn mà xứng? Cho dù hôm nay không có Kiều đại lương đứng ra, sau này hắn muốn lăn lộn trong Đông ly hạ, dám đắc tội ta? Đương nhiên là kiệt lực nịnh bợ rồi.
Giọng nói của hai người kia Tĩnh Tĩnh không quen, nhưng giọng nói của Nhiêu Cảnh nàng đã thuộc lòng. Lúc này giọng nói của ba người chỉ cách một tấm bình phong, Tĩnh Tĩnh cũng không dám thở mạnh, rón rén đi tới thềm đá, thấy cửa sắt đã bị cài chốt sắt, Tĩnh Tĩnh quan sát một hồi, lấy một mảnh tế bạc như góc góc, ở chỗ chốt sắt rõ ràng có vết tích che lại, hít một hơi thật sau, từng nấc từng nấc giơ chốt sắt lên…
- Thành công.
Tĩnh Tĩnh vui mừng khôn xiết.
Trong nhã gian, đồng hồ cát đã chảy hết, chỉ còn một chút cát đang cố gắng chảy nốt, tựa hồ muốn níu kéo lại chút thời gian.
Thâm Thâm căng thẳng nói:
- Tiểu lang quân!
Lý Ngư cũng đang nhìn đồng hồ cát, đêm qua sau vô số lần mô phỏng, bọn họ dần dần đánh giá dưới tình hình thuận lợi tính ra thời gian tương đối ổn định, lúc này cát đã hết, nếu như Tĩnh Tĩnh thành công, như vậy lúc này… nên là thời điểm…
Lý Ngư gật đầu, chạy tới cửa, nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thoáng qua hai bên trái phải, xa xa có hai người tửu khách kề vai sát cánh đi tới. Lý Ngư lập tức rụt người lại, chờ hai người kia đi qua, khoảng chừng được vài bước, Lý Ngư quay đầu nhìn Thâm Thâm, gật đầu, rồi chui ra ngoài.
Lý Ngư đi sau hai tửu khách, thân thể loạng choạng, thỉnh thoảng dường như còn muốn vịn vào tường, giống như chịu không nổi nữa. Thế nhưng sắp tới chỗ rửa mặt thì hắn đi chậm lại hết sức, khi hắn đi tới phần cuối hành lang hình chữ T, hai tửu khách đã tiến vào phòng tắm nam.
Lý Ngư cố sức chạy về chỗ cửa sắt, vươn hai cánh tay, một tay thăm dò đẩy về phía trước một tay khoát lên cửa sắt, dựa vào lực ma sát hướng nó lên trên, tránh khỏi phát ra âm thanh, nhẹ nhàng đẩy một cái, cửa mở.
Ở chếch bên trong cửa, Tĩnh Tĩnh đứng ở một góc, đôi mắt căng thẳng mở to nhìn hắn, cho đến khi phát hiện là hắn, hai vai đứng thẳng mới thả lỏng, hiển nhiên là thở phào một hơi.
Lý Ngư lặng lẽ mở cửa, nhìn vào ánh mắt dò hỏi của Tĩnh Tĩnh gật đầu.
Trên gò má của Tĩnh Tĩnh có mấy vết bùn, trên người cũng như vậy, lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn giống như một bông hoa dính bùn.
Thấy Lý Ngư nhìn dò hỏi, Tĩnh Tĩnh chỉ chỉ ra phía ngoài, lại gật đầu với Lý Ngư, sau đó duỗi ba ngón tay, ra hiệu với hắn.
- Ở trong phòng Nhiêu Cảnh, còn có hai người, tổng cộng ba…
Lý Ngư nhìn là hiểu, hắn hít một hơi thật sâu, lấy uyên ương đao từ trong tay áo ra, chia chuôi đao ra, chia làm hai cái, hai tay mỗi tay cầm một đao đi về phía mộc bình phong. Cửa thứ ba, cũng là cửa mấu chốt nhất, bất luận thế nào, hắn đều phải xông qua.
Tĩnh Tĩnh không chớp mắt, sốt sắng nhìn hắn, cùng hắn đi tới, trái tim trong lồng ngực càng ngày nhảy càng nhanh, chút nữa thôi là nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Nhiêu đại ca, lần này chúng ta, đã nịnh hót vỗ trên đùi ngựa, nghe nói Bát Trụ đều đang cười chúng ta.
- Bọn họ đương nhiên muốn cười rồi, đại ca chúng ta gần đây danh tiếng ép thẳng tới Bát Trụ, bọn họ sớm đã đã không ưa Nhiêu đại ca chúng ta.
- Hai người các ngươi đừng nói linh tinh.
Nhiêu Cảnh không nhịn được mắng một câu.
Lý Ngư vốn còn muốn ngó ra ngoài nhìn vị trí ba người, không ngờ ba người một lúc không nói gì đột nhiên lại nói chuyện. Từ giọng nói của ba người Lý Ngư nhanh chóng đoán được vị trí của ba người, sau một khắc, hắn giống như một cơn gió lao ra ngoài.
Tĩnh Tĩnh căng thẳng đến mức hai bắp đui run rẩy, nhưng không kìm lòng được bước về phía trước hai bước, nghe động tĩnh phía trước.
- Người nào? A…
Một tiếng thét kinh hãi, cái bàn hỗn độn vang lên, chợt chén trà rơi xuống đất, rơi tan nát. Sau đó, mộc bình phòng “Ầm” chấn động, suýt nữa thì đổ xuống, mất đi bình phong, nền cũng chìm, hiển nhiên là có người bị ném đến bình phong, va vào. Có điều lần này dù bình phong chưa đổ, nhưng có một vết nứt, tia sáng xuyên vào, hình thành một luồng ánh sáng chiều đến thềm đá.
Tĩnh Tĩnh sợ đến mức lui lại hai bước, bởi vì tia sáng từ bên ngoài vào, trang sức hoa văn trên mộc bình phong lại mỏng, vừa có người va vào bình phong là nàng có thể nhìn thấy rõ ràng một bóng đen đụng vào, không biết có phải người bị quăng tới có phải là tiểu lang quân không?
Tĩnh Tĩnh tim nhảy thình thịch, trong lúc nhất thời cảm thấy màng nhĩ ong gong.
Tiếng đánh, tiếng vỡ nát, tiếng chửi rủa, lưỡi dao sắc bén vào cơ thể…
Nhiều âm thanh lọt vào tai, Tĩnh Tĩnh đang hoang mang lo sợ, bỗng nhiên “phập” một tiếng, đó là âm thành lưỡi dao sắc bén đâm vào thân thể, lọt vào tai khiến người khác hãi hùng khiếp vía.
Kèm theo một tiếng kêu rên thê lương, từ bình phong bị vỡ nơi tia sáng chiếu vào bỗng nhiên biến thành màu đỏ, một màu đỏ sương máu.
Tĩnh Tĩnh sợ đến thân thể run rẩy, mở to hai mắt nhìn vào bình phong, chỉ thấy một bóng người, hai tay mở ra nhoài lên bình phong, ngón tay cào lấy, tựa hồ như muốn với thứ gì đó, nhưng thân thể không chịu được từ từ trượt xuống.
Cùng lúc đó, chỗ khe hở bình phong, một dòng máu phun như suối, đầu tiên là bắn ra máu, bắn lên thềm đá một vệt, khúc khuỷu như rắn…


Bạn cần đăng nhập để bình luận