Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 239: Một vai gánh vác
Mọi người hồn bay phách lạc, Khang nhị thúc hoảng sợ chạy ra. Khang nhị thúc vốn có một bộ râu đẹp như Khang ban chủ, giờ khắc này đã trở thành bộ râu ngắn lởm chởm.
Vừa thấy Khang Ban chủ, Khang Nhị Thúc gào khóc, quỳ xuống:
- Đại ca, đệ xin lỗi huynh. Viện không còn nữa, đệ không trông coi cẩn thận, đệ đáng chết…
Khang Nhị Thúc nước mắt giàn giụa, một nghệ nhân đứng bên tức giận nói:
- Nhị thúc, việc này liên quan gì đến ông. Theo ta thấy rõ ràng là do chúng hạ độc thủ. Viện của chúng ta mấy chục năm nay bình an vô sự, cớ gì hôm qua lại xảy ra chuyện.
Khang Ban chủ lau nước mắt, nhìn người kia:
- Ngươi nói gì? Là ai làm?
Một nghệ nhân nói:
- Chính là nhóm người hôm qua đến Viện chúng ta đòi Thâm Thâm ấy.
Có người nói to:
- Chính là hùm chợ tây, Nhiêu Cảnh.
Thâm Thâm nắm chặt hai đấm, căm hận nói:
- Nhiêu Cảnh! Là hắn?
- Thâm Thâm?
Lập tức có nghệ nhân phát hiện ra Thâm Thâm, nhảy dựng lên. Thấy cả một đám mặt mũi nhem nhuốc như quỷ lừ lừ đến, Thâm Thâm sợ sệt, Tĩnh Tĩnh nhanh chóng chắn trước nàng:
- Các người làm gì?
- Là cô ta, tất cả là tại cô ta! Cô ta hại chúng ta không có nhà để về.
- Tiện nhân, ngươi chết thì chết đi, sao lại kéo chúng ta theo.
- Ngươi căn bản không phải là người của Viện chúng ta, ngươi chuyên môn gây họa, là ngươi hại chúng ta.
- Trả mạng con trai ta.
Một phụ nữ trung niên giương năm ngón tay lên như ưng trảo, gào lên xông tới Thâm Thâm. Thâm Thâm đờ người, không nhúc nhích được, Tĩnh Tĩnh ra sức đẩy bà ta ra:
- Bà làm gì thế, tỷ tỷ ta vô tội.
- Vô tội? Còn ngươi nữa, các ngươi rõ ràng đều là tai tinh! Đại họa Viện tử chúng ta đều là do các ngươi gây nên. Giết chúng nó, thiêu chết chúng nó.
- Đúng! Thiêu chết hai đứa nó. Thường đại gia vua chợ tây muốn ngủ với ngươi, là may mắn ba đời của ngươi. Đồ gái thối, già mồm cãi láo làm gì, chính ngươi hại Viện tử chúng ta bị như này.
Một đám đông điên cuồng nhào tới, còn những người đứng vây bên ngoài thì cũng không rảnh tay, nhặt đá nhặt cành cây đánh tới.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh bị “người nhà” xưa nay vẫn thân thiết nhất điên cuồng nhào tới đánh, cả hai ngây ra bị đánh trúng vào người, hai tỷ muội chỉ biết hoảng sợ run rẩy ôm lấy nhau.
- Dừng tay! Đừng đánh!
Khang Ban chủ rống to lên, nhưng những người kia đang phẫn nộ không nghe lời ông ta, Viện tử không còn, Ban chủ đã mất đi quyền lực của ông, những người này giờ chỉ muốn trút giận, họ biết ai đã làm gia viên mà họ dựa vào để sinh sống bị hủy, người thân bị chết, lại căn bản không có can đảm đi chợ tây để chịu chết, nên chỉ có thể đem phẫn nộ trút lên hai cô gái yếu đuối.
- Hai ngươi là đồ gái thối tha, các ngươi còn dám trở về! Giết chết hai đứa nó, thiêu chết hai đứa nó.
Một đám đông điên cuồng đánh tới làm cho Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh tóc tai rối loạn, run rẩy ôm nhau, đón nhận mưa nắm tay rơi vào người.
- Uỵch!
- Uỵch!
- Uỵch!
Một quyền nện vào má một nam nhân đang hung hăng, làm cả người gã bị đánh bay ra ngoài.
Tiếp theo một tay quét trúng hai nam nhân đang tím tóc Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, đánh họ ngã lăn ra đất.
- Một đám nhu nhược hèn nhát, cút đi.
Một cánh tay to khỏe đưa ra, túm lấy tóc một người phụ nữ như bị điên hất mụ ra, Lý Ngư tức giận mắng một tiếng chắn trước mặt Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh run rẩy ngẩng đầu lên, tóc tai rối bù, trên má đã có vết máu do bị cào bị đánh, trên trán Thâm Thâm còn bị đánh sưng lên như quả ổi, môi Tĩnh Tĩnh thì bật cả máu, giọt máu rỉ ở khóe môi, cả hai sợ hãi rúm ró như con chim nhỏ, ánh mắt hoảng sợ.
- Ngươi…
Một đại hán giận giữ xông lên, chỉ vào Lý Ngư định lý luận, Lý Ngư quạt một cái, làm đầu của gã lắc như trống bỏi, cả người gã lảo đảo lui hai bước.
- Chuyện Viện tử chúng ta, người ngoài như ngươi không được xen vào…
Một nghệ nhân khác the thé tru to xông lên, rõ ràng là một đại nam nhân, đại khái là bình thường vẫn giả nữ trên sân khấu, mười ngón tay cũng móng dài nhọn như nữ nhân nhào lên, Lý Ngư xoay tròn người, đạp một cái, nghệ nhân kia như tượng gỗ bị đứt dây, rú lên bắn ngược ra ngoài.
- Tên thối tha ngươi, dám đánh ta không…
Một phụ nữ trung niên ỷ mình già cả, thét to, nhưng còn chưa nói hết Lý Ngư đã có một cú tát, chỉ bởi vì bà ta là phụ nữ nên lực ở cánh tay chỉ có bảy tám phần.
Người ra tay không nói đạo lý này làm cho đám đông điên cuồng kia sợ hãi, nguyên một đám ngây ra nhìn Lý Ngư, không một ai dám tiến lên nữa.
Hoa Lâm vọt tới trước mặt Lý Ngư ôm lấy một cánh tay của hắn, nói:
- Lý đại ca, có chuyện gì từ từ nói, có chuyện gì từ từ nói.
Lý Ngư trợn mắt nhìn mọi người nói:
- Nói chuyện với họ, có gì để nói?
Hắn thật sự chẳng muốn nói đạo lý với những người này, bởi thực ra đạo lý làm người những người này không hiểu, cứ hùng hồn giải thích làm cho họ sẽ xấu hổ cúi đầu ư? Hắn ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc u mê, đã sớm thấy rõ sự ti tiện cho hành vi của họ, bởi vì nhân cách hèn mọn của họ, hắn chán không muốn nói.
- Hai cô đừng sợ...
Lý Ngư xoay người, nhìn xem Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, tay đưa ra định xoa chỗ bầm tím sưng u trên trán của Thâm Thâm nhưng đầu ngón tay sắp chạm đến, lại sợ nàng ta đau, nên đổi thành sửa lại tóc rối loạn trên trán nàng ta, rồi vỗ nhẹ nhàng lên vai nàng ta.
Lý Ngư lại nhìn Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh thật sự sợ hãi, nhất là nàng từ nhỏ đã sống trong Câu Lan Viện, đã coi mọi người trong Câu Lan Viện là người nhà của mình, mà những người này lại thay đổi như thế, thật sự khiến nàng sợ hãi. Lúc này nàng như cô nhi bị vứt bỏ trong tuyết lớn giữa trời, sợ hãi, cô độc.
Tay Lý Ngư đã rơi vào bên môi của nàng, nhẹ nhàng giúp nàng lau đi giọt máu bên môi, Tĩnh Tĩnh kinh ngạc nhìn hắn, nước mắt bỗng tuôn rơi, che đi tầm mắt của nàng.
- Nương tử của ta, con của ta đâu?
Lưu Vân Đào lúc này xông vào đám đông, bắt lấy vai mọi người, hỏi từng người một.
Có một số người lắc đầu, có một số người chứng kiến nhưng lại không dám nhìn ông ta mà chuyển ánh mắt sang bên.
Lưu Vân Đào theo ánh mắt của họ nhìn sang, lập tức nhào tới, sau đó khóc rống lên, khiến tất cả mọi người đều run lên.
Một bà lão tập tễnh chậm rãi đi đến, thở dài, không đành lòng nhìn thi thể trong đống tro tàn kia, nghẹn ngào nói:
- Lửa bắt quá nhanh, cũng quá mãnh liệt, rất nhiều người khỏe mạnh nhanh nhẹn cũng không chạy kịp. Nương tử và con của ngươi đã…Ngươi bớt đau buồn đi.
Lưu Vân Đào quỳ dưới đất, gào khóc rất lớn, như căn bản không nghe bà lão nói gì. Bà lão chậm rãi đi vài bước, nhìn gia viên đã là đống phế tích, hai hàng lệ chậm rãi nhỏ xuống gò mà nhăn nheo.
Mọi người đứng lặng dưới trời chiều, bóng người kéo dài kéo dài, chỉ có tiếng khóc thảm thiết của Tĩnh Tĩnh và Lưu Vân Đào.
Qua hồi lâu, Lưu Vân Đào ngừng khóc, ngửa mặt lên trời, thoáng cái đứng lên, một đôi thiết quyền hung hăng nắm lại.
- Hùm chợ tây, Nhiêu Cảnh, có phải không? Oan có đầu! Nợ có chủ!
Lưu Vân Đào nghiến răng nghiến lợi nói một câu, quay đầu bước đi.
Khang Nhị Thúc lập tức ngăn ông ta lại:
- Không được, không được. Đó là địa bàn của người ta, ngươi đi, chỉ sợ còn chưa thấy mặt người ta thì đã xong đời rồi.
Lưu Vân Đào cắn chặt hàm răng, khắc chế cừu hận trong lòng, lạnh lùng thốt:
- Có cái gì không được, không ai đi, ta đi.
Ông ta đẩy Khang Nhị Thúc bước nhanh ra ngoài.
- Ta cũng đi.
- Ta cũng đi.
Khang Ban chủ điên rồi, Hoa Lâm nổi giận rồi, thấy Lưu Vân Đào đến gần, hai người lập tức đứng theo sát ông ta. Lưu Vân Đào hơi bất ngờ, bất chợt cảm động.
Lý Ngư nhìn lướt qua những nghệ nhân kia, họ vốn vì một câu “Oan có đầu, nợ có chủ" của Lưu Vân Đào và biểu hiện không sợ sệt của hắn mà xấu hổ cúi đầu xuống. Lý Ngư dù khinh thường bọn vô sĩ trút giận lên người khác, nhưng trong lòng cũng không hề áy náy.
Thật sự họ không có can đảm, thật sự ti tiện, nhưng họ vốn là con kiến hôi mệt mỏi vì kế sinh nhai, ngươi có thể trông cậy họ có bao nhiêu tâm huyết?
Bất luận như thế nào, gốc rễ sinh tồn duy nhất mà họ dựa vào đã mất, mà nếu như hôm qua mình không dùng danh nghĩa của vài vị quý nhân nhà giàu gây sức ép, khiến cho Nhiêu Cảnh không dám gây khó dễ, chỉ sợ gã ta cũng sẽ không âm thầm làm ra thủ đoạn như thế, hại nhiều người không nhà để về.
Còn có người nhà của Lưu Vân Đào…
Ta không giết bá nhân, bá nhân bởi vì ta mà chết!
Lý Ngư hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn sắc trời, chậm rãi nói:
- Trời đã muộn rồi!
Ba người Lưu Vân Đào đều ngạc nhiên nhìn hắn, họ biết rõ Lý Ngư không phải người nhát gan, nhưng không rõ vì sao hắn lại đột ngột nói như thế.
Khóe miệng Lý Ngư giật hai cái, chậm rãi nói:
- Bây giờ đi, chỉ sợ chợ tây đã đóng cửa. Có một số việc, ta còn phải bố trí sắp xếp. Muốn đi, sáng sớmngày mai chúng ta cùng đi, được không?
Lưu Vân Đào, Khang Ban chủ và Hoa Lâm không nói gì.
Lý Ngư lại nhìn những nghệ nhân đầy lo lắng sợ hãi không biết tương lai ra sao kia, gằn từng câu từng chữ:
- Tương lai của các ngươi, ta lo. Mối thù của các ngươi, ta báo!


Bạn cần đăng nhập để bình luận