Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 418: Phản xạ tự nhiên
Thiếu Lăng Nguyên, hơn năm mươi dặm về phía Nam Trường An, gò đất nhấp nhô, cỏ cây um tùm, lại có rất nhiều thú, chính là nơi thích hợp để vừa phi ngựa, vừa thả chó để săn bắn.
Lý Thế Dân đúng là thiên tử có tài phi ngựa trời phú, hiện giờ đang diện một thân nhung trang, tư thế oai hùng, phấn chấn bừng bừng, mà loại khí chất này không phải chỉ dựa vào xiêm y mà hắn khoác trên người.
Bên hông có giắt một bảo đao, trường cung đeo trên lưng, trên cánh tay Lý Thế Dân còn có một kim điêu cực kì hung tợn, hắn hướng cánh tay lên trên, kim điêu kêu lên một tiếng rồi vỗ cánh bay thẳng lên trời cao, lượn quanh không trung một bòng, đột nhiên giương cánh lượn về phía bên trái, hai chân Lý Thế Dân đạp mạnh, phi ngựa đuổi theo.
Phía sau Hoàng đế là Hoàng hậu, Thái tử, vài vị phi tần được sủng ái, một số Hoàng tử được cưng chiều, còn có vài vị đại thần văn võ, ai ai cũng mặc một thân nhung trang, thúc ngựa đuổi theo.
Đột Quyết Hiệt Lợi Khả Hãn cũng được mời đến, tuy nhiên vị đại hãn này năm đó từng tung hoành ngang dọc trên thảo nguyên, tuyệt nhiên là nhân vật chính, là trung tâm của người Tinh Bão Nguyệt. Tuy về sau làm quan to ở Trường An, sống xa quê, hắn cũng biết điều, sống đúng mệnh, nhưng giờ khắc này hẳn là vẫn nhớ đến năm đó nắm quyền, uy phong ngạo nghễ thiên hạ.
Bởi vậy Hiệt Lợi Khả Hãn cũng không mấy hứng thú, không muốn bị người bên cạnh phát giác, chỉ có thể lên tinh thần, giục ngựa chạy theo sau, nhưng căn bản không có ý động vào cung tên.
Săn thú, đây là thói quen được định ra vào thời Hạ, Thương. Mùa xuân vạn vật sinh sôi, rất nhiều thú hoang cũng vào thời kỳ động dục, do tránh những hành động bất nhân, phạm vào đạo lý thường tình cho nên không săn bắn vào mùa này, quyết định chờ đến cuối thu khí trời mát mẻ mới quyết định đi săn thú.
Binh mã và trâu ngựa từ chiều hôm qua đã Thiếu Lăng Nguyên hồi tập đầy đủ, hơn chín ngàn quan tướng sĩ vây quanh khu vực săn bắn, kéo dài phạm vi săn bắn đến cả những thôn trấn nhỏ ở đây, nên phải bồi thường tiền tài cho một số hộ dân săn bắn, nhắc bọn họ không được đi ra ngoài hôm nay.
Hoàng đế thúc ngựa chạy phía trước, hoàng thân quốc thích, vương công đại thân chạy theo sát phía sau, cảnh vệ bảo vệ chạy xung quanh bên cạnh, còn Lý Ngư…
Lý Ngư ở một bên xa hơn, trong quân vốn có người thổi kèn, đánh trống, nhưng có lẽ sợ không đủ để đi săn nên người của Cổ xuy thự cũng phải đi theo, phụ trách một phía của khu vực săn bắn.
Việc bọn họ phải làm chính là khua chiêng gõ trống, không yêu cầu đến nhạc lý, càng không cần kỹ thuật nội dung gì hết, chỉ cần càng gõ ồn ào càng tốt, làm cho động vật hoảng sợ, thất kinh, chạy trốn tiếng ồn, mà người gõ chiêng dồn hết những con vật đó lại, chỉ mở một đường có thể chạy đến, chính là nơi của thiên tử.
Tuy nhiên, tiếng trống có thể ồn ào, nhưng mọi người trong đội ngũ vẫn phải chỉnh tề, chỉ cần đi đứng không đều nhau, hỗn độn trước sau, thậm chí là không quản người ăn ý thì quan quản sẽ bị phạt bổng một tháng. Lúc đi vây thú, bất kể là gặp phải cây cối hay đầm lau sậy đều phải dũng cảm tiến tới như đang ở chiến trường, không được tránh lui, nếu không sẽ bị xử phạt.
Đó là nguyên nhân mà ta có thể nhìn thấy Lý Ngư cầm theo một cái chiêng, len qua hàng cây thẳng tắp đi ra ngoài, do người và chân vướng vào cành cây nên bị cành cây bật lại, hắn nhanh tay nhanh mắt cầm cái chiêng lên che mặt…
Mà Xưng Tâm đứng cách Lý Ngư mười hai người hiện giờ đang ở trong một đống bùn lầy, còn không dám dừng bước chứ đừng nói đến chuyện lách ra mấy chỗ khô để đi, sau khi đã đi ra, lập tức cảm nhận bước chân như nặng gấp ba lần, bởi vậy chỉ có thể dùng sức mà bước, giậm giậm chân thật mạnh, hy vọng đám bùn có thể rơi ra.
- Đứng nghiêm, dừng nhạc!
Hôm nay chỉ huy đều là quân nhân, chỉ cần nghe tiếng rống, đám người Lý Ngư theo bản năng mà dừng lại, cũng dừng đánh nhạc. Chân Xưng Tâm vừa mới giơ lên cao, đang chỉnh lại người, liền ngẩn ngơ một chút, mới chậm rãi đặt chân xuống.
Chỗ bọn họ mới đến chính là một đồi cao, có thể nhìn thấy phía xa một đám kỵ sĩ thúc ngựa rong ruổi, còn thấy rõ lực lượng hộ vệ cùng cờ bay, hiển nhiên là đương kim thiên tử dẫn đầu đại thần văn võ.
Lý Thế Dân thúc ngựa giương cung, nhắm về phía trước nơi có một con linh dương đốm đang hoảng sợ phi nước đại.
- Oa! Tư thế của thiên tử thật oai hùng, con linh dương này nhất định trốn không thoát!
- Tấn công thật nhanh!
Vù!
Một mũi tên bắn ra, không ngờ con linh dương kia đột nhiên đổi hướng, hoảng sợ chạy bừa về phía bọn Lý Ngư bên này, mũi tên lại bay đến ngay trước chỗ linh dương năm bước. Một đám người bắt đầu xôn xao, mọi người không biết phải làm thế nào. Mà lúc này hiển nhiên Lý Thế Dân thúc ngựa đuổi theo tới chỗ này, hoàng thân quốc thích cùng đại quân hộ vệ vây thành hình cung, cũng xông tới bên này.
- Nổi tù và lên!
Lại có quân lính hét lớn, ra hiệu mọi người thổi tù và, khiến con linh dương sợ hãi mà trở về. Đám người Lý Ngư lại vội vàng nổi nhạc. Nhưng không có ai phân phó nên bọn họ chỉ dám đứng yên tại chỗ, không dám nhúc nhích chút nào.
Nhìn thấy con linh dương ngày càng đến gần, mà Hoàng Đế Bệ Hạ cũng sắp đuổi tới nơi, cung trong tay cũng đã len, Lý Ngư theo bản năng nắm chặt cái chiêng đồng, tay cầm chùy cũng đập liên hồi, sợ Lý Thế Dân bắn trượt, mũi tên bay lại bắn về phía bọn họ, khi đó có thể lấy chiêng làm lá chắn, ngăn thử xem.
Vù!
Lại một mũi tên bay tới, con linh dương kia bị dọa điên rồi, tiếng cổ nhạc cũng không ảnh hưởng tới nó, nó vẫn đang chạy về phía trước, mũi tên nhắm chuẩn bắn trúng gáy nó, linh dương gào thét một tiếng rồi lộn nhào về phía trước, ngã xuống sườn đồi, kêu nức nở.
Vùng săn bắn này cũng tương đối bằng phẳng, tuy cỏ dại mọc thành bụi nhưng ngồi trên lưng ngựa cũng có thể nhìn thấy, bởi vậy quan binh không có chạy đến gấp, sợ quấy rầy Hoàng đến đang thích thú. Hiện giờ vừa nhìn thấy Hoàng đế bắn trúng linh dương, vương công đại thân cùng bọn thị vệ đều dừng lại, cao giọng ủng hộ.
Lý Thế Dân cười ha ha, thu cung, kéo dây cương ngựa, tiếp tục chạy tới phía trước, động tác như vậy hẳn là hắn muốn dùng kĩ thuật cưỡi ngựa tài tình của mình mà nhặt con linh dương từ dưới mặt đất lên.
Phía cổ nhạc cũng ngừng lại, dưới sự chỉ huy của sĩ quan, Lý Ngư và các nhạc thủ đều dừng tay, đứng nguyên tại chỗ, nhìn Hoàng đế chạy đến gần, nhặt con linh dương đang hấp hối kia, đến khi hắn tới chỗ sườn núi, cách bọn họ ba mươi bước.
Trên sườn dốc, trong bụi cỏ che khuất, một ánh mắt nhạy bén nhìn theo Thiên tử đang giục ngực đến, cặp mắt kia ngày càng sắc bén, một đôi lông mi trắng chậm rãi mở ra. Cung kề sát đất cũng chậm rãi giương lên chọn góc độ, tên đã lên dây.
Ánh sáng mặt trời chiếu vào đầu mũi tên, mũi tên xanh, hiển nhiên là tẩm kịch độc.
Tên tẩm kịch độc cũng không quá phổ biến, bởi vì đầu mũi tên nhúng độc thường không tác dụng mấy, còn nếu tẩm kịch độc thì giá thành vô cùng đắt đỏ, không có quân đội nào chịu chi lớn như vậy, nhưng nếu dùng để ám sát, mà mục tiêu lại là Hoàng đế thì giá cao đến đâu cũng đáng, hiển nhiên giờ này là tình huống này.
Nhìn thấy linh dương đã bị bắn chết, Lý Ngư cũng buông cái chiêng vừa để làm tấm chắn, chuẩn bị chờ Hoàng đế nhặt con linh dương kia lên liền vỗ tay hoan hô, nịnh nọt. Đúng lúc này lại có ánh sáng lóe ra từ bụi cỏ.
Góc độ của thích khách kia được ché khuất rất khéo léo, nếu theo hướng Lý Thế Dân hẳn là không nhìn được hắn, nhưng lúc mũi tên phản quang lại rất khéo léo, khéo léo đến mức chui vào tầm nhìn của Lý Ngư.
Đương nhiên trong bụi cỏ bình thường chẳng phản quang được, điều này Lý Ngư rất rõ, tuy rằng hắn không nhìn thấy bộ dạng thích khách ra sao nhưng vẫn phản ứng nhanh nhẹn hô một tiếng:
- Hoàng thượng cẩn thận!
Chỉ có điều ở bên sườn đồi dù có hô to, nhưng Lý Thế Dân đang hưng phấn, nào có nghe thấy. Lý Ngư dưới tình thế cấp bách đã gõ chiêng “Cheng” một tiếng.
Lý Thế Dân đang phi ngựa nước đại nghe được tiếng chiêng vang, theo bản năng kéo dây cương, nhìn tới chỗ phát ra tiếng chiêng, đúng lúc này trong bụi cỏ phát ra tiếng cung kêu, một mũi tên nhọn bắn ra, dựa theo tốc độ và phương hướng hẳn là đang ngắm về phía Lý Thế Dân đang ngồi trên ngựa.
Bởi vì Lý Thế Dân nghe được tiếng chiêng kêu, theo bản năng cũng siết dây sương, ngựa đi chậm lại, tuy chỉ chậm hơn một chút nhưng cũng coi như tránh được một mũi tên kia, tên bắn vào chùm tua đỏ trên nón của hắn, rồi xuyên thẳng vào không trung.
Lý Thế Dân tự mình làm tướng lĩnh dẫn binh đánh giặc, hiển nhiên phản ứng nhanh nhẹn, lúc này hơi đâu mà ngồi yên, liền lập tức đi tìm thích khách, hắn xoay người nhảy xuống mặt đất, quỳ một chân trên đất, rút bảo đao ra, cẩn thận nhìn phía trước.
Nơi tên độc bay đến lại chính là chỗ đám người tạo thành hình cung đang ghìm cương ngựa chờ thiên tử nhặt chiến lợi phẩm, bay đến đúng chỗ Thái từ Lý Thừa Càn. Hột Can Thừa Cơ lập tức nhảy ra trước, dùng cánh cung đẩy, hất mũi tên ra ngoài, cuối cùng rơi xuống mặt đất.
- Đáng giận!
Trong bụi cỏ cặp lông mi trắng dựng đứng lên giận giữ, thoáng chốc nhảy ra thế như mãnh hổ, đánh về phía Lý Thế Dân, giữa ba bước đã lao đi như ba trượng, hai tay cùng giương lên, sáu phi đao lá liễu kẹp giữa ngón tay nhất tề bắn ra, ngay sau đó rút đơn đao bên hông ra, một lực bổ Hoa Sơn.
- Có thích khách! Mau hộ giá!
Lý Ngư trải qua nhiều chuyện kinh nghiệm phong phú đầu tiên là rống to, âm thanh chấn động mái nhà, miệng vừa gào, tay cầm chiêng liệng một cái, cái chiêng bay ra ngoài, bắn về phía chỗ gáy của thích khách. Cùng lúc đó hắn lại hổ thẹn mà lùi một bước, chui vào chính giữa hàng ngũ.
Vừa rồi tất cả chỉ là phản xạ tự nhiên, sau khi đập cái chiêng, hắn mới tỉnh ngộ, thích khách hung mãnh, Hoàng đế còn dám giết, hắn lại không có binh khí, an toàn vẫn là trên hết!


Bạn cần đăng nhập để bình luận