Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 49: Bản sắc nam nhân
Lý Ngư lấy việc giúp người làm niềm vui, quả nhiên khiến cho nhiều người vui vẻ, bốn khay đựng vàng tinh khiết đặt đã được đặt trước mắt hắn. Hắn hiển nhiên sẽ không chìa tay đến lấy, hai người Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi lập tức thức thời tiến lên nhận lấy.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi là hai tên đầu gấu trên phố, bình thường đều dựa vào chút võ mèo cào kiếm ít tiền sống qua ngày. Phàm là những việc có thể kiếm được tiền thì chúng đều làm hết.
Bọn họ và Lý Ngư quen biết nhau từ nhỏ, trước kia giao tình cũng không tệ, hiện giờ Lý Ngư phát đạt, bên cạnh xác thực cũng thiếu hai chân chạy vặt liền đáp ứng thu nhận hai tên nhàn rỗi này, bất giác hai người đã trở thành hai tên phục vụ cho Lý Ngư.
Hạ viên ngoại đưa cho Lý Ngư số tiền lớn đó, liền thiên ân vạn tạ cáo từ, Hạ viên ngoại đỡ bụng béo của mình bước lên xe ngựa, vẫn nhắm mắt lại lẩm bẩm, sợ quên “tam định luật sinh tử” mà Lý Ngư nói cho mình: “Cưới quả phụ, leo núi, ăn rau củ quả, sữa, đậu hủ còn có nấm…”
Hạ viên ngoại vừa đi vừa lẩm bẩm. Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đem khay bạc vào phòng, giao cho Phan thị bảo quản. Phan thị là mẫu thân của Tiểu Lý thần tiên, hiện giờ hiển nhiên không cần đến làm công ở Võ gia nữa.
Căn nhà ở của Lý gia, hiện giờ vẫn như lúc trước, chỉ là trong phòng đặt mua thêm bốn rương lớn làm bằng sắt rắn chắc vô cùng, dùng để đựng vật đáng giá.
Theo lời nói của Lý Ngư, cho dù là phú quý cũng không được quên đi gốc gác. Kỳ thật hắn chính là không muốn tiêu tiền một cách uổng phí, dù sao kiếm đủ tiền hắn cũng có chỗ phải dùng, nhà ở lớn càng không cần phải xây. Nhưng hành vi này trong mắt người ngoài, lại chính là phong phạm của cao nhân.
Về phần sự an toàn tại căn phòng rách nát này, Lý Ngư cũng không cần phải lo lắng nhiều, hiện giờ người nào trong thành Lợi Châu đều biết Tiểu Lý thần tiên thần thông quảng đại, đã tung hô hắn trở thành người hô mưa gọi gió, rải đậu thành binh, không gì không biết, không gì không làm được, nào có tên trộm hại dân hại nước nào dám đến chỗ hắn ăn trộm.
Mà ngay cả Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi đều luôn quy củ, tuy nhìn khay vàng đầy thèm thuồng nhưng cũng không dám thừa dịp trong nhà không có người vào ăn trộm.
Trần Phi Dương và Cẩu Đầu Nhi giao vàng cho Phan thị xong lại đến bên người Lý Ngư, thấy hắn kiếm được món lời lớn như vậy, cũng sẽ không thiếu phần tiền chia lãi của bọn họ, liền lại càng thêm thân thiết.
Trần Phi Dương cũng biết được ít chữ, liền trở thành quân sư quạt mo cho Lý Ngư, trên tay cầm vài tấm thiệp có ánh kim, màu đỏ thẫm, thoang thoảng mùi hương, vẻ mặt thần bí nói với Lý Ngư:
- Tểu lang quân, thiệp mời này ngài … tự mình xem qua đi ạ?
Lý Ngư nhìn thấy vè mặt quỷ dị của y, biết được hẳn là có nguyên do, liền nhận lấy tấm thiệp mời. Thiệp mời tinh xảo, chữ viết vô cùng đẹp, vừa thấy liền biết là bút tích của nữ giới rồi. Hắn ngửi thấy mùi thơm trên tấm thiệp, thuận tay mở ra, chữ viết tuy là phồn thể, hắn không biết viết nhưng hiểu được.
Hắn xem thiệp, chỉ vào tên được ký trong tấm thiệp hỏi:
- Vị Yến cô nương Yến Song Phi này là ai?
Cẩu Đầu Nhi không biết chữ, không thể giúp được gì, nhưng vừa nghe thấy tên này liền tiến lên nói:
- Song Phi cô nương? Ta biết, ta biết, nàng ta là đại tiểu thư của Yến viên ngoại Thành Bắc!
- Yến viên ngoại?
Trước đây Lý Ngư từng đi khắp hang cùng ngỏ hẻm, đối với người ở thành này xác thực biết không ít, nghe gã nói thế liền mơ hồ nhớ lại, nghi hoặc nói:
- Đại tiểu thư Yến gia, tìm ta làm gì?
Trần Phi Dương cười nói:
- Còn không phải là nghe được danh tiếng của tiểu lang quân sao, muốn mời người đến xem bói hay sao. Nữ nhi mà, tám chín phần là hỏi nhân duyên. Mong được làm đôi chim cắt, cùng bay tới rừng Bắc Lâm. Nghe nói vị đại tiểu thư Yến gia này tranh vẽ như thơ, rất có tài, ha hả…
Lý Ngư lắc đầu nói:
- Không liên quan đến ta, mặc kệ vậy. Dù sao Yến viên ngoại cha nàng ta chắc chắn sẽ chọn cho nàng ta một vị hôn phu môn đăng hộ đối.
Lý Ngư quăng tấm thiệp vào ngực Trần Phi Dương, lại cầm lấy một tấm thiệp khác, trên thiệp dán năm cánh hoa tươi, vô cùng diễm lệ. Hắn mở thiệp ra, thấy tên được kýs “Hoàng Ly Nhi”, bèn khẽ vuốt tấm thiệp nói:
- Hoàng Ly Nhi này lại là người như thế nào?
Cẩu Đầu Nhi vội vàng nói:
- Người này ta cũng biết, nàng ta là cô nương đứng đầu bảng của Tiếu Xuân Các thành nam.
Lý Ngư giật mình nói:
- Nữ tử thành lâu? Nàng ta cũng muốn ta xem quẻ nhân duyên ư?
Trần Phi Dương cười nói:
- Hiển nhiên không phải! Tiểu lang quân, vị Hoàng cô nương này, là muốn mời tiểu lang quân đến khai quang cho nàng ta đấy.
Lỹ Ngư mở to hai mắt, ngạc nhiên nói:
- Nàng ta cũng không phải khai trương cửa hàng, khai quang cái gì?
Trần Phi Dương vẻ mặt bỡn cợt nói:
- Ha hả! Tiểu lang quân biết rõ còn cố hỏi ư? Hoàng cô nương tuy không mở cửa hàng, nhưng cũng đang làm việc buôn bán, ai lại không muốn tiền vào như nước, khách đông như hội…?
Lý Ngư vẫn luôn không không muốn lừa gạt vị Hoàng cô nương kia, nhưng món lợi này không khỏi khiến hắn động lòng, liếc nhìn Trần Phi Dương hỏi;
- Nàng ta trả bao nhiêu ngân lượng để mời ta?
Trần Phi Dương nhếch miệng cười rộ lên, dùng cùi chỏ thúc Lý Ngư một cái cười nói:
- Tiểu lang quân lại nói đùa, việc kinh doanh của Hoàng cô nương luôn chỉ có vào chứ không có ra, sao sẽ trả tiền cho ngài. Tuy nhiên…
Trần Phi Dương áp sát vào Lý Ngư nháy mắt nói:
- Tiểu lang quân nghĩ đi, Hoàng cô nương mời ngài khai quang, còn dám mời không công sao? Phí khai quang không có, nhưng nàng ta lại có quà tặng miễn phí cho ngài đó.
Trần Phi Dương lấy tay che miệng, thần bí thấp giọng nói:
- Hoàng cô nương nói, chỉ cần tiểu lang quân chịu đáp ứng. Nàng nguyện hầu hạ lang quân ba tối, giúp lang quân được vui sướng như thần tiên.
Lỹ Ngư cũng ha hả cười hạ giọng nói:
- Thực sao? Vị Hoàng cô nương này tướng mạo xinh đẹp không?
Trần Phi Dương nói:
- Còn phải nói sao? Là cô nương nổi danh đầu bảng Tiếu Xuân các đó! Da trắng nõn nà, eo nhỏ chân thon, mông căng tròn, tuyệt không thể tả, ha ha ha ha…
- Ngươi im miệng!
Lý Ngư đột nghiên thần sắc nghiêm nghị, hung hăng quăng tấm thiệp vào người Trần Phi Dương, chính khí nghiêm nghị nói:
- Lý mỗ là người như thế nào, không ngờ lại dùng thủ đoạn này để dụ dỗ ta? Thật nực cười!
Trần Phi Dương ngây dại, không phải chứ! Hôm trước có một vị thiếu phụ ôm con nhỏ đến xem tiền đồ cho trượng phu của nàng ta đang làm quan ở bên ngoại, sau khi nàng ta về, Lý Ngư còn chủ động lôi kéo mình nói về ngũ quan, thân hình quyến rũ của vị thiếu phụ kia, còn nói rất lâu. Mình cũng vì vậy mới cảm thấy hợp ý với hắn, như thế nào đột nhiên lại trở nên nghiêm túc như thế rồi?
Lời lẽ Lý Ngư vô cùng chính nghĩa:
- Mấy tấm thiệp kia đều là nữ nhân đưa đến à? Tất cả đều không xem, về sau những tấm thiệp như vậy cũng không cần nhận nữa! Nhớ kỹ, nếu như ngươi lại tái phạm, Lý mỗ sẽ không thể chấp nhận được người như vậy, đi đi!
Trần Phi Dương không hiểu vì nguyên cớ gì, đành phải vâng dạ đồng ý, không hiểu ra sao liền đứng qua một bên.
Lý Ngư chợt nở nụ cười tươi rói, tiến lên hỏi:
- Cát Tường cô nương, định ra ngoài à?
Trần Phi Dương lúc này mới phát hiện, Diệu Cát Tường thanh tú động lồng người vừa mới đứng phía sau lưng y, tức thì bừng tỉnh ngộ.
Cát Tường mấp máy môi, gật đầu nói:
- Ừ, ta ra ngoài làm việc!
Lý Ngư liên tục gật đầu:
- Tốt tốt tốt! Cô nương đi thong thả, sáng sớm đã có người tới không phiền tới cô nương nghỉ ngơi chứ?
Cát Tường mỉm cười nói:
- Lý đại ca sao phải khách sáo như vậy, người ta cũng không phải đại tiểu thư được nuông chiều, không có ý kiến gì.
Lý Ngư lại liên tục gật gật đầu, đôi mắt ngóng nhìn đôi chân thon dài, vòng eo mảnh khảnh của nàng, ánh mắt hắn như sợi tơ buộc chặt lên người nàng, vẫn chưa thu hồi lại.
Hắn vốn cũng không dám có hy vọng xa vời nào với Cát Tường, nhưng hiện tại hắn có tiền, suy nghĩ cũng khác xưa. Tuy hắn không thích công việc hiện tại của nàng nhưng Cát Tường vô cùng chịu khó, hiếu thuận với cha mẹ, hắn đều nhìn thấy cả.
Bản chất Cát Tường không xấu, hơn nữa có thể chịu khổ, một khi mình thật sự cần cao chạy xa bay, có nàng chăm sóc mẫu thân, tuyệt đối có thể yên tâm. Hơn nữa thời đại này, danh hào thân sĩ, địa chủ quyền quý nạp danh kỹ làm thiếp hoàn toàn bình thường, nhìn Cát Tường xinh đẹp yêu kiều thế kia, Lý Ngư nhiều ít cũng có ý tứ nhập gia tùy tục.
Huống chi, thà lấy nữ nhân hoàn lương, không lấy hồng hạnh thê, hắn cũng cho là như vậy, bản chất Cát Tường một khi bước ra khỏi chốn phong trần, nàng tuyệt đối có thể thủy chung với trượng phu, thủ thân như ngọc, một đời một kiếp.
Lý Ngư nghển cổ ngắm nhìn bóng dáng rời đi của Cát Tường, đúng lúc bị Dư thị từ khe cửa nhìn thấy, bà ta oán hận nghiến chặt răng, nói thầm: “Mình đã bảo Diệu Linh chú ý đến Lý tiểu lang quân nhưng lại không nhận được cái nhìn thiện cảm của hắn, hóa ra tiểu tử này lại thích con bé kia!”
Dư thị căm hận ngồi bên giường, lại cân nhắc một lần, nặng nề vỗ dùi một cái nói:
- Mình từ lâu đã không ưa nó, hiện giờ lại càng không thể giữ nó lại! Ngày mai ta tìm một gia đình sớm gả nó ra ngoài!


Bạn cần đăng nhập để bình luận