Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 117: Dung mạo biểu cảm, đôi mắt đẹp đầy chờ mong
Tại Khách xá của Võ gia, Kinh Vương Lý Nguyên Tắc vừa uống thuốc vào, một lát sau, trong bụng như có một chậu lửa, bốc cháy hừng hực, vật xấu dưới hàng dựng lên, quần lót dưới cực rộng rải thoải mái, bị vật đó dựng lên hành một cái lều nhỏ.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu kéo trước cửa phòng Kinh Vương, đẩy cửa ra đẩy Cát tường vào, nói với Kinh Vương:
- Vương gia, tiểu nhân không làm nhục sứ mệnh!
Vừa dứt lời liền lập tức đóng cửa phòng lại.
Hai người này đã quá hiểu rõ hành vi thú tính của Kinh Vương, biết gã thích thấy phản ứng của nữ tử khi bị gã làm nhục, bất kể là khóc nỉ non, cố sức mắng chửi hay là khuất phục, vui sướng, khoái cảm, vì vậy nên không hề giam hãm Cát Tường, dù sao Cát Tường cũng chỉ là một cô gái tầm thường không biết võ công, tuyệt đối không phải là đối thủ của Kinh Vương.
Tức thì Cát Tường giống như là con vật bị ném vào trong chuồng hổ, con hổ kia lại một con hổ hoang dại vừa bị bắt vào chuồng, căn bản không cần bồi dưỡng thú tính.
Thú vật Kinh Vương vừa thấy Cát Tường đến, lập tức nhìn chằm chằm, quả nhiên là một tiểu mỹ nhân tươi ngon, vui buồn lẫn lộn, ngọt ngào động lòng người, liệt hỏa trong bụng càng thêm mãnh liệt, không khỏi xoa xoa hai tay, cười dâm tà nói:
- Quả nhiên là một báu vật khiến người ta hài lòng, không uổng công bổn vương nhọc lòng vì ngươi.
Cát Tường vội vàng lui lại một bước, mở cửa phòng, phát hiện cửa đã bị khóa trái từ bên ngoài, nàng ép mình vào cửa phòng, kinh sợ nói:
- Ngươi là Vương gia?
Kinh Vương liên tục gật đầu nói:
- Đúng vậy, bổn vương đúng là một Vương gia hàng thật giá thật, đến đây, mau mau hậu hạ bổn vương ngủ. Nếu hậu hạ bản vương tốt, đương nhiên sẽ không bạc đãi ngươi.
Kinh Vương nói xong, một tay xé đai lưng tơ lụa màu tím bên lưng của Cát Tường, khiến cho quần áo lập tức tự buông hở ra, một tay chộp vào vai của Cát Tường.
Ai ngờ, Cát Tường phản ứng cũng mau, khi Kinh Vương nói “Đến đây, mau tới hầu hạ bản vương đi ngủ” thì Cát Tường đột nhiên xoay người, chụp vào then cửa.
Cửa kia đã bị khóa kín từ bên ngoài, then cửa bên trong chỉ hơi nghiêng treo ở trong khuông. Cái then cửa này làm bằng gỗ hình chữ nhật, Cát Tường nắm trong tay, xoay người, nhắm về phía Kinh Vương, hai tay cầm lấy then cửa, ra sức đập vào đầu gã.
Lúc này Kinh Vương một tay xé đai lưng, một tay chụp vào Cát Tường, vừa lúc hứng lấy, chỉ “bụp” một tiếng, then cửa trong tay Cát Tường đập vào trán của Kinh Vương, mà còn là trúng vào góc cạnh, giống như một lưỡi dao sắc, nếu đổi lại là một nam nhi cường tráng thì có thể làm vỡ đầu của đối phương.
Kinh Vương lập tức chảy máu ròng ròng, choáng váng mắt tóe ngàn sao, gã lắc một cái, máu tươi chảy xuống mắt phải nỗ lực mới có thể mở ra được, lập tức nhìn thấy một cô nương cố gắng hết sức giơ then cửa đập tới gã lần thứ hai, Kinh Vương sợ đến mức xoay người chạy.
Nhưng gã đã quên vừa rồi gã đã cởi quần ra, chiếc quần tụt giữa hai chân, khi gã vừa cất bước chân thì lập tức bị vướng loạng choạng ngã sấp dưới đất, miệng sặc khạc nhổ ra. Ngay sau đó, lại suýt nữa bị Cát Tường nện thêm một gậy nữa.
Kinh Vương kêu to:
- Có ai không?
Gã vừa cầu cứu lại vừa vội vàng quỳ gối bò đi, chổng mông bám lên bờ tường, nhảy mạnh lên, tìm tháo bội kiếm của gã ở trên vách xuống, roạt một tiếng, bảo kiếm chói lọi được lấy ra khỏi vỏ.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu là một đôi giang hồ bại hoại đang cười hì hì dựa vào chân tường khung cửa mà nghe trộm, vừa nghe thấy Kinh Vương kêu:
- Người tới.
Hai ngươi chấn động, không lẽ Kinh Vương bị nàng kia làm cho bị thương.
Tuy nói là cô gái kinh xinh xắn mềm yếu, không biết võ công nhưng nếu quá mức sơ suất cũng khó tránh khỏi gây thương tích.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu lăn lộn trong giới lục lâm đã lâu, thủ lĩnh bọn họ chính là bởi vì cướp thê tử nhà người ta, kết quả mặc dù người phụ nữ kia không biết võ công nhưng cá tính lại cực kỳ cương liệt, khi bị bức ép quá mức đã cắn đứt mệnh căn của hắn ta, hắn ta đã đi đời nhà ma như vậy.
Trong lúc tan đàn xẻ nghé, hai người tự lăn lộn một thời gian, cuối cùng mới nương tựa Kinh Vương. Nếu Kinh Vương chết đi, hai người họ cũng không biết nên đi đâu tìm nơi nương tựa, làm sao có thể không gấp gáp. Thậm chí Vương Côn Luân cũng không kịp mở cửa, dùng một cước đạp cửa ra.
Khi hai người xông vào cửa phòng, chỉ thấy một bóng dáng nhỏ xinh nhưng không hề yếu đuối, đang giơ một chiếc then bằng gỗ, không hề sợ hãi nhắm vào Kinh Vương, quần của Kinh Vương tụi vướng hai đùi, quần lót tụt xuống đến bẹn, máu tươi chảy đầy mặt, trong tay gã còn nâng cao trường kiếm, muốn đâm về phía ngực của bóng dáng nhỏ xinh kia.
Bọn họ vừa nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, thậm chí còn chưa kịp thét lên tiếng kinh hãi thì đột nhiên bị một gợn sóng mà lam mờ ảo lan ra khắp phòng, gọn sóng vừa lan tới Kinh Vương và bóng dáng nhỏ xinh kia lập tức hóa thành bóng dáng mờ ảo mông lung.
Vương Côn Luân và Trịnh Thế Hữu nhìn nhau hoảng sợ, lập tức phát hiện hai người họ cũng trở nên mơ hồ…
Trước thiện sảnh nhị đường, những gợn sóng màu lam lăn tăn lan ra toàn bộ, Viên Thiên Cương vẫn luôn đi tìm tung tích của dị bảo nhất thời chấn động, thất thanh kêu lên:
- Ở chỗ ngươi! Hóa ra, nó ở…
Cũng chỉ một tiếng này, dưới ánh sáng màu lam, tất cả đều như ảo ảnh trong mơ, bong bóng phá ra, tất cả mộng ảo không còn tồn tại…

- Con à, con tính mang mẹ và Cát Tương đi đâu?
Lý Ngư giật mình, phát hiện mình đang khoanh chân ngồi trên mép giường, mẫu thân Phan thị ngồi ở một góc giường, trên ngăn tủ để một ngọn đèn, bà vừa nói chuyện với hắn vừa đóng đế giày dưới ánh sáng của ngọn đèn, cây kim khâu được đẩy lên đẩy xuống, xuyên qua giày, bà muốn làm xong đôi giày này trước ngày mai, để cho con trai sắp phải đi xa dùng.
Cát Tường ngồi ở trước bàn, khuỷu tay chống xuống bàn, hai tay nâng má, ánh đèn càng làm cho khuôn mặt trắng như tuyết của nàng càng thêm sinh động, hoạt sắc sinh hương.
Nàng lén lút nhìn Lý Ngư đầy tình ý, chỉ có điều mỗi lần ánh mắt của Lý Ngư nhìn sang, tuy nàng vẫn ngồi ôm má không nhúc nhích nhưng con mắt linh động sẽ lập tức dời đi hoặc nhìn về Phan đại nương, hoặc là vật thể nào đó.
Nhưng cho dù nàng phản ứng rất nhanh, khi Lý Ngư nhìn sang vẫn có thể bắt sóng được con mắt đưa tình cùng dư vị động tác của nàng, hai người ở đây yên lặng không một tiếng động, thậm chí người thứ ba tuyệt đối không phải hiện ra mờ ám trong đó, đôi chim câu hòa hợp, năm tháng yên bình, trong má lúm đồng tiền của Cát Tường không có rượu nhưng cũng làm cho Lý Ngư say.
Đột nhiên hắn nghĩ ra, đây là ngày hôm qua…À không, là một cảnh trước tối nay. Bởi vì đêm nay sẽ hành động, cho nên hắn và Cát Tường, mẫu thân đều tụ tập đẩy đủ trong phòng, an bài tốt kế hoạch hành động, đây là lúc thương lượng.
Nghĩ đến đây, khóe môi không khỏi nở ra một nụ cười, lập tức có cảm giác thoải mái khi sống sót vượt qua tai nạn.
- Ngư nhi!
Phan thị cúi đầu may đế giày, hỏi xong không thấy Lý Ngư trả lời, ngẩng đầu nhìn lên, thấy con mình đang nhìn Cát Tường mỉm cười, mà Cát Tường thì đang nâng cằm, giống như đang xuất thần vì xa nhà, nhưng tròng mắt vừa động giống như muốn nhìn mình, lại đảo hướng như muốn nhìn về phía Lý Ngư, rõ ràng là đang cố gắng tỏ ra điềm tĩnh.
Bà không khỏi buồn cười, oán trách nói:
- Con à, chờ chúng ta rời khỏi Lợi Châu, sẽ cho hai con thành thân, là vợ của con, muốn ngắm lúc nào cũng được. Hiện tại, tước tiên phải thương lượng đại sự quan trọng, hai mẹ con chúng ta chỉ có thể trông cậy vào con thôi.
Cát Tường xấu hổ đỏ bừng cả mặt, ngượng ngùng úp khuôn mặt vào lòng bàn tay.
Lý Ngư ở trước mặt mẹ của mình không hề cảm thấy ngượng ngùng chút nào, ho khan một tiếng nói:
- Mẹ, con đã suy nghĩ rồi, cũng đang muốn nói đây, đương nhiên là núi cao Hoàng Đế ở xa, chúng ta đi càng xa càng tốt. Nếu như vậy, có hai nơi để đi, một là đi về phía Tây, một là đi về phía Nam. Tuy nhiên…
Hắn xê dịch bàn, hai chân chuyển động, thay đổi tư thế ngồi cho thoải mái rồi nói:
- Tuy nhiên, càng đi về phía tây hay phía nam càng hoang vắng, không nên sinh tồn. Còn nữa, ở nơi đó, lưu dân như chúng ta rất ít, dân phong ở dó lại nhanh nhẹn dũng mãnh, không dễ dàn xếp.
Lý Ngư nhìn Phan thị và Cát Tường, thấy hai người gật đầu lại nói:
- Chính vì vậy cũng chỉ có thể đi về phía bắc hoặc là phía đông. Nếu hướng bắc …, chúng ta sẽ chạy tới Quan Trung, dưới chân thiên tử lại càng dễ bị quan phủ phát hiện, không thể đi được. Vậy cũng chỉ có thể đi hướng Đông.
Phan thị nói:
- Hướng đông? Là đi đâu?
Lý Ngư mỉm cười nói:
- Vùng Trung Châu rộng lớn, có nơi nào không thể đi? Nếu không nữa thì cứ tiếp tục đi về hướng đông, tới Tiền Hàng đi. Nơi đó tương đối giàu có và đông đúc, kinh doanh, buôn bán, nhân khẩu lưu động cũng nhiều, thật sự rất tốt để ẩn thân, hơn nữa cũng an toàn hơn.
- Ừ!
Phan thị gật đầu, lại nhìn Cát Tường, thấy nàng không có ý kiến gì liền khâu thêm một mũi nữa, hạ quyết định:
- Cứ vậy đi! Chúng ta sẽ đi về hướng đông! Buổi tối ngày mai chúng ta sẽ đi, trong ngày hãy để ý một chút, chớ để phát sinh thêm thị phi, buổi tối ngày mai sẽ lặng lẽ trốn đi.
- Dạ!
Cát Tường chớp đôi mắt to, gật đầu thật mạnh.
Khóe miệng Lý Ngư hơi giật, nhưng trong lòng thầm nghĩ:
- Không sinh thị phi, lặng lẽ trốn? Chỉ sợ là khó khăn. Buổi tối ngày mai, ta chỉ e là náo tới thiên cung, oanh oanh liệt liệt.


Bạn cần đăng nhập để bình luận