Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 344:
Lý Ngư quay đầu nhìn ra bên ngoài, xung quanh chỉ toàn là đám người đang đeo tang, ngoài hoa trắng cũng chỉ là hoa trắng, cũng không nhìn được bên cạnh có gì. Câu nói của Kiều Hướng Vinh, hắn dường như không nghe thấy, quay đầu lại vẫn vô cùng lo lắng.
Kiều Hướng Vinh cất cao giọng hỏi:
- Lý thị trưởng, ý kiến của ngươi thế nào?
Sở Thanh đứng gần, vỗ cánh tay Lý Ngư một cái:
- Lý Ngư, Kiều Đại lương hỏi ngươi kìa?
Lý Ngư mơ hồ quay đầu lại nói:
- Gì cơ?
Sở Thanh cáu, nói:
- Kiều Đại lương hỏi ngươi, có đồng ý hay không.
Lý Ngư cấp vội vàng gật đầu:
- Đồng ý! Đồng ý! Ừ? Đồng ý cái gì?
Ở một nơi trang nghiêm như thế, nhưng nhiều người không nhịn được cười, cười ra tiếng.
Kiều Hướng Vinh sắc mặt sa sầm, gặn giọng nói:
- Lão phu hỏi ngươi việc Thường lão đại để lại di chúc giao cho hai cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh kế vị, ngươi đồng ý hay phản đối?
Lý Ngư gật đầu tựa như con gà mổ thóc:
- Đồng ý, đồng ý, hoàn toàn đồng ý!
Bè cánh Lăng Ước Tề, Sở Thanh, Quách Tử Mặc ngay tức khắc xôn xao cả lên, việc này so với tin tức họ nghe trước đó hoàn toàn không giống nhau, Kiều Hướng Vinh cũng kinh ngạc:
- Ngươi đồng ý?
Lý Ngư dùng ánh mắt đầy vẻ kỳ quái nhìn ông ta:
- Sao vậy? Kiều Đại lương không đồng ý à?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhẹ nhàng đung đưa đôi mắt, hình như cảm thấy sắp có nguy cơ gì đó, cô nhẹ nhàng lùi về phía sau, phía sau cô tám người nữ hầu tiến về trước như mười hai tấm chắn liên kết lại, tiến về trước, sẵn sàng tiếp ứng bất cứ lúc nào.
- Lý thị trưởng, gà mái cũng có thể gáy hay sao?
Kiều Hướng Vinh bố trí thủ lĩnh tâm phúc Vương Ma Tử trong đám nhân mã của Lý Ngư, Vương Ma Tử trên mặt đầy vẻ hứng khởi, như cái bánh nướng rắt đầy mè, hễ chạm vào thì sẽ có cảm giác rơi xuống.
Cái gì gọi là gặp thời cơ?
Đây chính là thời cơ!
Gã chẳng những gặp kỳ ngộ, hơn nữa còn là ngàn năm một thuở kỳ ngộ.
Chỉ cần lúc này gã lấy thân phận phát động hỗn loạn của tâm phúc Lý Ngư, từ đó mà Kiều Đại lương thuận lợi đăng ngôi, gã chính là thủ lĩnh tử vệ “có công theo long” được lợi ích cao, thậm chí sẽ trở thành Đại trụ.
Về phần gã giờ phút này nhảy ra, cũng thuộc "loạn đảng", hẳn sẽ bị xử quyết, mà nếu thuận lợi thoát hiểm, bộ dạng này của gã đặc biệt có dung mạo đặc trưng rất dễ dàng bị người nhận ra. Vấn đề là gã hoàn toàn không lo lắng, bởi vì... gã căn bản là không nghĩ xa đến vậy!
Gã chỉ là rất nhạy bén, đột nhiên, phúc đến thì lòng cũng sáng ra, cảm thấy việc này đối với gã mà nói, là một cơ duyên hiếm có để trèo lên, chỉ lo bị kẻ khác đoạt trước, cho nên lập tức gấp rút nhảy ra ngoài. Gã căn bản không hề nghĩ qua kế hoạch lâu dài.
- Đường đường là nam nhi có thế quỳ phục bén váy nữ nhi ư? Di chúc của Thường lão đại tính là cái gì, Mà Kiều Đại lương đánh bại Lại Đại trụ, bức tử Vương Đại trụ, xứng làm chủ Chợ Tây, ta nguyện thúc ngựa ra roi ủng hộ đầu tiên, ai dám phản đối, ta sẽ là người đầu tiên giết hắn!
Vương Ma Tử khua tay múa chân với cây đao còn bao bọc, càng nói càng hứng khởi, vừa nói dứt lời, vung đao hướng về bên cạnh Đào Y Y Đào Đại trụ trong danh sách đứng đầu nhắm đến chém.
Vừa thấy thủ lĩnh động thủ, bọn người mà Kiều Hướng Vinh sắp xếp cho Lý Ngư cũng nhao nhao ra tay, phút chốc đã xảy ra cảnh đao kiếm, nhen nhóm mùi máu khắp nới, bọn người Lăng Ước Tề, Sở Thanh, Qúach Tử Mặc cũng hành động, một cuộc hỗn chiến, lập tức bạo phát.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đã được thủ hạ bảo vệ chắc chắn, tám thuộc hạ béo tay cầm những vũ khí nặng nề, như hổ rình mồi, họ không tấn công vào những người khác, thế nhưng dáng vẻ của họ vững như núi, những người khác cũng không dám hướng về phía họ mà tìm cái chết.
Đệ Ngũ Lăng Nhược đứng ở góc 360 độ không bị ảnh hưởng được bảo vệ chắc chắn, đôi mắt tuyệt diệu nhìn về hướng Lý Ngư, đầy quan tâm lo lắng.
Lý trí nói cho nàng biết, người đó không phải là người yêu của nàng, chỉ là người giống người, giống cực kỳ.
Nhưng tình cảm, không thể tự chủ khiến nàng cứ thay thế vào.
Nàng không tin Lý Ngư lại ngu ngốc như vậy, dựa vào những hành vi trước đây của hắn, hôm nay rõ ràng là vì trah quyền đoạt vị, cho nên Lý Ngư đã lên tiếng nói như vậy, nhất định cũng đã có thủ đoạn ứng phó, như vậy, nàng chỉ lặng lặng quan sát diễn biến thôi.
Lý Ngư quả nhiên giận giữ gào thét:
- Khốn kiếp, người là bên nào, tất cả các người ăn cây táo mà rào cây sung đều bắt lại cho ta!
Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đồng thanh lên tiếng nói vâng, “xoẹt” một tiếng thoát bỏ y phục toàn thân sáng lóa đẹp đẽ làm người người hoa cả mắt.
.
Những giang hồ hảo hán vốn sở trường là đánh lén, hạ độc thủ, nhất thời như cá gặp nước, gia nhập tác chiến.
Những người không biết võ công, không tính mưu mô gì kêu la bỏ chạy lẫn trốn, còn những đã có chuẩn bị thì ắc sẽ tìm đối thủ, chém giết lẫn nhau.
Trong những âm thanh la hét quát tháo, lão Phật Trương Nhị cứ từ từ đứng vậy ung dung, ông ta có thể có được khí phách như vậy là bởi vì đã có chín cao thủ bên cạnh hộ vệ ông ấy một cách chắc chắn.
- Kiều Đại lương, Thường lão đại xương cốt chưa lạnh, Chợ Tây đã xảy ra biến cố này, tin rằng hồn thiêng sẽ không yên lòng, cũng không thể nhắm mắt. Ngươi xem hai cô nương Lương Thần Mỹ Cảnh tuổi trẻ kiến thức nông cạn, thật khó đảm đương trọng trách. Vì ở Chợ Tây còn vô số anh em nuôi sông gia đình, ngươi nên giữa dòng nước xiết dũng tiến đảm đương gánh vác
Tiên sư bà nội nhà nó, tưởng đã làm kỹ nữ, lại còn muốn lập đền thờ là chuyện không thể nào!
Kiều Hướng Vinh lúc này chỉ muốn đem Lý Ngư ra nghiền nát xương thành tro bụi, trước mắt là một đám hỗn loạn, ông ta kịp thời lên tiếng bày tỏ thái độ, phải lấy đại cuộc làm trọng, ông ta không nói chuyện, Trương Nhị cũng không thể ra tay, trận hỗn chiến này ai thắng ai thua cũng chưa thể kết luận.
Bởi vì, ông ta chợt phát hiện, lực lượng dòng chính Thường lão đại để lại không yếu đuối như ông ta đã nghĩ, lấy các lão quân nhân làm ví dụ, tại Chợ Tây này thực họ họ không gây sức ảnh hưởng gì, chỉ là mỗi tháng nhận bổng lộc mà thôi. Nhưng khi đánh nhau, lại không thể ngờ là có kết cấu tốt như vậy, thậm chí là họ đã có thêm thế hệ con cháu hoặc là tùy tùng. Rõ ràng là những người này rất thạo trận pháp, tuy rằng chiến lực một mình thì yếu, nhưng nếu lấy các lão quân nhân là trọng tâm, tổ chức thành các đội quân nhỏ, sử dụng cũng là quân ngũ trung phối hợp lẫn nhau trong thuật chiến trận.
Chính là phân chia đơn giản, chính là đơn giản phối hợp xa gần, trên dưới phối hợp, uy lực đó mạnh hơn cả một người đã luyện tập quân sự qua 20 năm, nếu không gia tăng lực lượng, nếu gây chuyện không ổn tình thế phải đảo ngược.
Nghĩ đến đây, Kiều Đại lương cũng bất chấp “Đền thờ”, lập tức nói lớn:
- Vì vô số lê dân ở Chợ Tây, Kiều mỗ không sao nói hết, đành phải gánh vác trọng trách này. Lương Thần Mỹ Cảnh mau kêu bọn họ bỏ binh khí xuống, nếu không Kiều mổ không khách sáo.
Đứng trước linh cữu, Lương Thần Mỹ Cảnh nổi giận hét to:
- Đừng hòng! Hóa ra kẻ miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, ngấp nghé ngôi báu chủ Chợ Tây cũng chính là ngươi!
Mỹ Cảnh nói:
- Đồ vô sỉ, Chợ Tây không thể rơi vào tay ngươi, ngươi tâm tà bất chính!
Kiều Hướng Vinh cười lạnh lùng nói:
- Vậy các người đừng trách ta không khách sáo! Người đâu, kẻ nào dám phản đối ta đăng vị, giết không tha!
Trong lễ đường vô số người lập tức vùng dậy, phút chốc sĩ khí đã tăng lên.
Kiều Hướng Vinh vốn không muốn Trương Nhị can thiệp vào nhiều. Nhưng quần hùng ở Chợ Tây lỡ mà thương vong hơn một nữa, ông ta cho dù được địa vị cũng hao tổn nguyên khí. Tại Chợ Tây người ngoài không chèn chân vô được, vì tự bản thân nó đủ mạnh. Nếu mà yếu đi, người ngoài không nhất thiết phải ngấm ngầm thâm nhập, mà là trực tiếp đến cướp đoạt thay vào đó.
Cho nên, ông ta nhất định phải mau chóng chấm dứt hỗn loạn, đành phải hướng về Trương Nhị, chắp tay nói:
- Lão Trương, không biết nói sao còn phải mời ngươi ra tay giúp đỡ, giúp ta đàn áp bình loạn!
Trương Nhị cười đắc ý nói:
- Gặp chuyện bất bình, lý nào chỉ ngồi xem kia chứ? Huống hồ ta với Thường Kiếm Nam tình đồng đội bao lâu chứ? Người đâu, giúp Kiều Đại lương một tay, ai cả gan phản đối Kiều Đại lương đăng vị, giết cho ta!
Hồng Thần Diệu đứng đầu bát trụ công phu chạy thoát thân quả nhiên hạng nhất. Lão vốn đứng rất gần linh vị và quan tài, lúc này vừa thấy binh đao sáng bóng, an toàn thuận lợi chuồn ra cửa.
Khi tiếng của Trương Nhị vang lên, thì chân lão đã bước ra đến ngưỡng cửa. Nghe thấy câu nói đó, chỉ quay đầu lại, lắc lắc cái đầu. Sau đó…không thấy nữa.
Người của Trương Nhị đem đến cũng không ít, ông ta đến tham dự tan lễ vốn không nên mang theo nhiều người, nhưng chỉ có mang theo nhiều người, ai cũng không có ý kiến. Bởi vì, ông ta và Thường Kiếm Nam cũng như nhau, vốn là tướng quân, lúc đến Chợ Tây, cũng mang theo không ít lão quân, tuy không bằng đội quân tinh nhuệ ba trăm người của Thường lão đại, thì cũng có trên dưới hai trăm người.
Những người này đương nhiên cũng được coi là bộ hạ của Thường Kiếm Nam, đến viếng tang âu cũng hợp lý. Cho nên khi vừa đến, những người này còn mang theo tùy tùng, cũng có nhiều hơn hai trăm người, vào lễ đường đợi đại chiến, lập tức trở thành lực lượng chủ yếu.
Cánh quân trung thành với Lương Thần Mỹ Cảnh, An Như, Đào Y Y, các du hiệp của Lý Ngư, phút chốc đã bị áp đảo, lực lượng yếu kém. Chỉ có Đệ Ngũ Lăng Nhược tự bảo vệ có thừa đang lui về một góc, giữ vững vị trí trung lập thôi.
Chính vào lúc này, "Phanh" địa một tiếng vang thật lớn, mọi người đang hỗn chiến run sợ nhìn lại, chỉ thấy nắp quan tài kia bay lăn lộn lên giữa không trung, một màng bụi nặng nề chấn động lại nằng nặng rơi xuống mặt đất, mới dừng lại.
Trong quan tài, Thường Kiếm Nam vẫn đang duy trì hai đấm giơ lên, Thiên vương thác thiên, uy vũ có tư thế, mắt giận trừng trừng, đứng thẳng trong đó, Kiều Hướng Vinh sợ đến mức la lên mốt tiếng quái, bên cạnh là đại trướng phòng la thé:
- Nổ thi thể…
Lương Thần Mỹ Cảnh vẫn đang cầm uyên ương đao để huyết chiến, nhìn thấy cảnh tượng này, cũng ngây người ra run rẩy nói:
- Lão đại…
Âm thanh trầm lắng đi một chút, Mỹ Cảnh mắt ngấn lệ kêu lên:
- Cha?
Lý Ngư đang chuẩn bị thi triển "tẩm kỹ” thấy một cảnh tượng như vậy, không khỏi thầm kêu: "Quả nhiên! trên trời sẽ không tự có bánh rơi, bầu trời chỉ biết rơi cạm bẫy! Kiều Đại lương muốn gài bẫy ta, Thường lão đại lừa dối Kiều Đại lương, Chợ Tây nơi này đâu đâu cũng là cạm bẫy nha!”
Chương 344: Vương chủ trở về
Thường lão đại rõ ràng vẫn còn sống, cảnh tượng này khiến cho mọi người trong lễ đường đều kinh hãi.
Trong lễ đường, từ đám hỗn chiến nhanh chóng trở nên tĩnh lặng, mà sự biến hóa bên trong lễ đường cũng gây chú ý cho đám người đang hỗn chiến bên ngoài.
Tuy rằng bọn họ không biết trong lễ đường xảy ra chuyện gì, nhưng rất rõ ràng, tất có chuyện lớn xảy ra.
Cho nên đội chiến đấu gần Đông Li Hạ nhất đã tạm dừng lại xem xét thế nào.
Sau đó lần lượt đến các chỗ ở xa.
Nếu mà lúc này có người đứng trên “Lầu Thượng Lầu” hướng xuống xem thế nào, hắn sẽ phát hiện cảnh tượng lạ.
Trái với trạng thái “gợn sóng lăn tăn” bình thường.
Mặt hồ yên tĩnh phẳng lặng, ném xuống một cục đá, nó sẽ đãng xuất từng vòng gợn sóng, hướng xa xa từng tầng một bập bềnh mở ra.
Mà lúc này, vẫn còn tĩnh lặng.
Trung tâm của mặt nước sẽ lắng trở lại, theo sau đó là từng vòng từng vòng như thể nó bị ngưng đọng lại nhưng không đông cứng như một tảng băng tuyết trắng.
"Phanh!"
Thường Kiếm Nam một cước đá ra ngoài, quan tài của ông ta là dùng loại gỗ lim tự nhiên tốt nhất, lại còn được đóng đinh một cách chắc chắn, hơn nữa lại còn được buộc dây đồng, cho dù có dùng thiết chùy, dùng lực lớn để đập đập mấy chục cái cũng đừng hòng mở ra được.
Nhưng Thường Kiếm Nam chỉ dùng một cước đã đá được tấm gỗ trước mặt y nứt nẻ văng ra tứ tun.
Phía trước là Sở Thanh cùng với một số thủ hạ thân tín, không ít người ngay sau bị những mảnh gỗ vụn nhọn đâm trúng, la hét che mặt lại ngã xuống.
Thường Kiếm Nam từng bước một bước ra từ quan tài, uy phong lẫm liệt giống như thiên thần.
Lương Thần Mỹ Cảnh vui mừng đến nỗi rơi nước mắt:
- Lão đại... Cha, người vẫn còn sống?
Hai nàng cũng là gọi theo thói quen, vì khi Thường Kiếm Nam sống, họ chưa từng nhận nhau, nên tiếng gọi “Cha” cũng không thuận miệng bằng gọi y là “Lão Đại”.
Kiều Hướng Vinh hai chân run run, cho đến khi ông ta bộc lộ dã tâm, hơn nữa lại biết được Thường Kiếm Nam sống trở lại, ông ta mới biết rằng, dưới hình ảnh đó chính bản thân ông ta cũng khiếp sợ Thường Kiếm Nam, sợ từ trong xương tủy.
Có lẽ, lúc ông ta lên ngôi tân chủ, phải thêm vài ba năm nuôi dưỡng hùng tâm tráng chí, lúc đó cho dù Thường Kiếm Nam chết đi sống lại, ông ta cũng đã có được khí khái của bậc quân chủ, không đến mức trông thấy mà sợ đến vỡ mật. Nhưng ngay lúc này vẫn không được, khí thế đã hoàn toàn bị áp chế.
Kiều Hướng Vinh lắp ba lắp bắp nói:
- Lão... lão đại, ngươi..
Kiều Hướng Vinh còn không thể chịu được, Lăng Ước Tề, Quách Tử Mặc có thể biết được, so với Kiều Hướng Vinh, bọn họ càng thêm lo lắng, hai chân run rẩy, không thể tự chủ run cầm cập đứng lên.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn thấy cảnh này, bọn người của cô ấy lập tức tản ra, hướng về trước với tư thế bao quanh.
Đây là đứng thành hàng rồi.
Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không biết Thường Kiếm Nam giả chết, hơn nữa vừa mới nhìn thấy Thường Kiếm Nam giả chết, nàng cũng lập tức hiểu rõ ràng:
Tất cả mọi người đều nằm trong sự tính toán của Thường Kiếm Nam, nếu mà nàng lúc nãy có dã tâm, cũng đầu hàng dưới trướng Kiều Hướng Vinh thì lúc này, nàng sẽ trở thành mục tiêu phải tiêu trừ của Thường Kiếm Nam.
Thật may, là nàng đã lựa chọn đúng đắn.
Tuy rằng, nàng đã không kịp cùng với hai đại trụ và các lão tướng quân kiên định đứng về phía Lương Thần Mỹ Cảnh, nhưng lúc này bảy tỏ thái độ vẫn còn kịp.
Nàng vốn cũng không muốn hoàn toàn đứng về phía ai, cũng không có dã tâm, duy trì thế đứng độc lập, đối với nàng mà nói, ngược lại càng có lợi.
Thường Kiếm Nam mỉm cười nhìn Kiều Hướng Vinh:
- Ngươi có biết, ta không bất mãn với những người phản đối ý kiến của ta, nhưng bên ngoài thì thuận ý, trong lòng thì phản phúc, ta nhất định phải nghiêm trị. Đây là lần đi xa nhà đầu tiên của ta, cho nên ta rất hiếu kỳ muốn xem thử có ai không tuân lệnh, vì vậy mà ta lại quay trở lại một chuyến.
Sinh tử nhưng trong khẩu khí của Thường Kiếm Nam, chỉ là một lần đi xa nhà.
Mỹ Cảnh cười thành tiếng:
- Lão đại, người rõ ràng là không có bệnh, lại làm chúng con hoảng sợ, sau phải cùng người tính sổ mới được.
Bên này thì nói về sống và chết, thành và bại. Bên kia thì nói chuyện cha con tình thân, chuyện nhà chuyện cửa.
Càng khăng khăng như vậy, thì đám người của Kiều Hướng Vinh càng cảm thấy áp lực rất lớn.
Tĩnh lặng, rất nhanh đến hồi kết thúc rồi.
Bởi vì Hồng Thần Diệu đã xuất hiện trên đường phố.
Hồng Thần Diệu là một lão binh dày dạn, hiểu biết nhiều, nhưng lại láu cá và sợ chết, kỳ thật cũng không là một chuyện.
Thử nghĩ, một người có gan dùng "Cái thang đầu" tỉ lệ tử vong cao nhất để cầu sinh tồn sao có thể là kẻ nhát gan.
Người như thế kỳ thật đối với người khác độc, đối với chính mình cũng độc, cho nên khi người như thế có điều quyết đoán thời điểm, sát phạt quả quyết, tuyệt đối là cái nhất đẳng loại người hung ác.
Lão đứng ở trên đường dài, nhìn nhân mã các phương giống như đứng ở nơi đó khắp nơi rồi đột nhiên hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ!
Phía sau tường, trên nóc nhà, bên trong cửa sổ, một đám người xuất hiện lần lượt, đồng thời đáp ứng, khí thế ngất trời.
Hồng Thần Diệu khóe miệng chứa đựng một tia cười lạnh lùng, đó là người có kinh nghiệm giết trận, sự lạnh lùng đối với sinh mạng.
- Giết!
Trên chiến trường, không có chỗ lải nhải lắm lời, mệnh lệnh cảu Hồng Thần Diệu ngắn gọn súc tích và rõ ràng.
Người bên ngoài đều là người của đơn vị cho nên đều ủng hộ người của Thường lão đại, hoặc chỉ là người đến dự lễ tang, không hề cầm binh khí trong tay, ai đến viếng tang mà lại cầm binh khí chứ? Điều này cũng đã minh chứng rõ ràng thân phận của hai bên.
Do vậy, Hồng Thần Diệu vừa ra lệnh một tiếng, các cung tiễn thủ lập tức bắn một lượt tiễn, từ các góc độ, hướng về phía một đám cầm đao kiếm, về phía Kiều Đại Lương vừa mới nãy còn chém giết rất vui mừng. Tên xả xuống giống như cơn mưa đánh vào quả chuối tây.
Nhìn thấy những mũi tên quét từ tai xẹt qua vai, những người vô tội và những người ủng hộ cho Thường lão đại đều sợ đến ngây người, nhìn thấy các đối thủ bị trúng tên ngã xuống không còn sức đánh trả, lúc đối mặt với đao kiếm của kẻ thù càng thêm khiếp sợ hơn.
Trong đó, cũng không thiếu những người hoang mang lúng túng, cho rằng sẽ bị tiêu diệt toàn bộ không phân địch hay ta, la hét, chạy trốn khắp nơi, kết quả ngược lại là vô tình chết dưới làn tên bay đạn lạc.
Có điều đứng trước ánh đao sáng lóa, mắt Hồng Thần Diệu không hề chớp mắt.
Bên này vừa hành động, người bên ngoài càng không hiểu nguyên cớ vì sao, vẫn lại rơi vào lần hỗn chiến thứ hai.
Chỉ có Đông Li Hạ, vẫn tĩnh lặng không có tiếng động.
Đánh trận, còn có ai có thể bì được với Thường Kiếm Nam? Nhất là, năm xưa y đã cùng Bình Dươg công chúa đánh giặc, từ lúc chưa có căn cứ địa đến lúc có căn cứ vững mạnh, từ lúc binh yếu đến lúc có lực lượng hùng tráng, từ đánh du kích đến trực diện đối kháng quân binh Đại Tùy, các loại binh pháp đều đã thuộc nằm lòng.
Kiều Đại Lương, một khi nói đến đánh giặc, một chút cái gọi là binh pháp chiến thuật, âm mưu kỹ xảo, chỉ là trẻ con trước mặt lão gia gia. Ông ta là một nhà kinh doanh, trên chiến trường có lẽ chẳng hiểu gì, không biết có tham gia chiến đấu mấy lần với các tân binh có kinh nghiệm hay không.
Trên phố lớn, thu gặt sinh mệnh.
Về mặt buôn bán lại thu gặt sinh mệnh.
Sau đợt tên bắn ra, tất cả mọi người đều rút đao đã cất kỹ nhiều năm nhưng vẫn vô cùng sắc bén, liền xông ra ngoài.
Không có hỗn chiến, không có vị anh dũng nào mà tự một mình trở thành anh hùng, họ phải sắp xếp một đội ngữ hoàn chỉnh, từng bước từng bước phối hợp nhip nhàng, đâu đó rõ ràng, đao trong tay lên xuống, trái phải đều hợp ý.
Sau khi ổn định thế trận, chỉ còn lại đám tàn binh và một số người vô tội căn bản là không có vũ khí, chỉ biết ôm đầu khóc lóc, run rẩy sợ hãi.
Hôm nay, chợ Tây không tiếp tục kinh doanh.
Không có người ngoài, ở đây mọi người, đều là trong nội bộ, đều là người trong chốn giang hồ nhân,
Hôm nay sóng gió là đã lớn một tí, nhưng, đây chính là giang hồ, bọn họ nhất định phải học cách thích ứng.
- Lão... Lão phật..."
Kiều Hướng Vinh nơm nớp lo sợ hướng về Trương Nhị định tìm người che chở bảo vệ.
Chí tôn Chợ Tây, ông ta đã không dám nghĩ, nhưng nếu có Trương Nhị che chở, thì sang chợ Đông an phận làm một Đại trướng phòng chắc không vấn đề gì, với năng lực của ông ta chắc Trương lão phật sẽ vui vẻ tin dùng.
Thế nhưng, Trương Nhị tên béo chết bầm này lại coi ông ta như ôn dịch, ông ta chỉ mới bước sang hai bước, thì Trương Nhị đã lùi xa bảy tám bước, hai bàn tay béo lắc lia lịa cao giọng nói to:
- Chuyện này không liên quan đến ta! Thường lão đại, chúng là đã từng là đồng đội, huynh đệ tình thâm, ta đương nhiên là không muốn cơ nghiệp của huynh bị phá hủy, cũng không có ý can thiệp ý kiến của huynh. Nay huynh vẫn còn sống, thì huynh cứ giải quyết việc nhà theo cách của huynh, ta tuyệt đối không can thiệp.
Thường Kiếm Nam cười lạnh một tiếng, liếc mắt ông a liếc mắt một cái, tuy rằng cực kỳ không hài lòng, nhưng cân nhắc lợi hại, hiển nhiên muốn mau sớm hiểu biết nội vụ sự tình, đối với tên Trương béo này cũng không muốn tạo thêm sự đối đầu kịch liệt.
Bọn họ từng là đồng đội trong quân đội, từng chính phó hợp tác, tuy nhiên, quan hệ cũng không tốt mấy. Sau này vì lo lo sự nghiệp của các thành, bởi vì có sự cạnh tranh, đến chết cũng không muốn qua lại, quan hệ liền càng thêm lạnh lùng.
Điều này tất cả những người bên ngoài, thậm chí ngay chính cả bọn họ đều nhận được sự việc này.
Nhưng không có ai biết Trương Nhị đã cứu Thường Kiếm Nam, Thường Kiếm Nam cũng đã cứu Trương Nhị, hai người là sinh tử chi giao, huynh đệ song hành.
Quan hệ lạnh nhạt, không thường qua lại, nhưng chỉ có hai người biết được là hai người rất ăn ý với nhau.
Làm cho người khác cho rằng quan hệ của hai người không tốt, thậm chí là ấn tượng rất cứng nhắc, đối với bọ họ mà nói, đó là một loại bảo vệ lẫn nhau.
Ngay lúc này, sự bảo vệ lẫn nhau này đã phát huy tác dụng, Thường Kiếm Nam muốn dụ rắn ra hang, Trương Nhị giúp đỡ hỗ trợ một cách sảng khoái. Kết quả là con cá lớn Kiều Hướng Vinh đã mắc câu, mà không hề sinh nghi một chút nào, hơn nữa vì sự tương trợ quá hấp dẫn của Trương Nhị, Lăng Ứơc Tề, Quách Tử Mặc… và thêm sự do dự không quyết của “bọn người trung lập”, tất cả âm mưu ngầm, do đó có thể một chiêu giải quyết tất.
Cho nên, loại bất hòa kiểu này, họ vẫn sẽ tiếp tục như thế.
Rất rõ ràng, trải qua sự việc ngày hôm này, sự ngăn cách của họ càng thêm sâu sắc.
Trong thiên hạ sẽ có rất nhiều người cho rằng bọn họ sẽ thù hằn nhau cho đến chết.
Như vậy, rất tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận