Tiêu Diêu Du

Chương 115: Bắt giặc trước bắt vua




Chương 123: Ta muốn đi xa
Nhìn thấy đoàn người Mặc Bạch Diệm bảo vệ Dương Thiên Diệp bỏ trốn, Lý Hoành Kiệt kêu to:
- Đại ca, xé hô?
- Lui!
Những lời này cũng không phải là tiếng lóng, mà là Hột Can Thừa Cơ bị lão thái giám chết bầm không nói đạo nghĩa cộng thêm một tiểu nữ không nói nghĩa khí giang hồ làm cho tức giận nên mới nói năng lộn xộn. Cũng may Lý Hoành Kiệt hiểu được ý của đại ca kết nghĩa nên lập tức quát:
- Chúng ta đi!
Thế nhưng lúc này bọn họ muốn chạy cũng không phải là chuyện dễ dàng. Đám người Dương Thiên Diệp vừa đi thì một đội thị vệ thiết giáp đã chia ra gia nhập vào vây công bọn họ, một nửa kia thì tiến lên bảo vệ Võ Sĩ Hoạch. Cùng lúc đó, gia tướng và gia đinh trước phủ cũng cầm binh khí reo hò xông vào.
Võ Sĩ Hoạch được giải trừ nguy nan lập tức trầm giọng quát:
- Truyền lệnh xuống, toàn thành giới nghiêm, tìm kiếm thích khách!
- Quân lệnh được truyền ra, tam đại Chiết Xung phủ dốc toàn lực xuất động, phong tỏa đường lớn nhỏ! Không có quân lệnh, bất cứ kẻ nào cũng không được thông hành!
Võ Sĩ Hoạch truyền xuống vài đạo mệnh lệnh đều có sĩ tốt lĩnh mệnh mà đi, Võ Sĩ Hoạch nhìn thoáng qua mọi người giằng co trong viện, cũng không để ý nhiều, ông ta đi tới bên cạnh Lý Ngư, vái chào nói:
- Hôm nay trên dưới Võ gia, tính mạng cả nhà toàn bộ đều dựa vào tiên sinh, đại ân đại đức, Võ mỗ tất sẽ báo đáp!
Lý Ngư vội vàng tiến lên đỡ lấy, thân mình hơi nghiêng khẽ cười nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Đại đô đốc tri ân tất báo, Tiểu Khả khâm phục vô cùng. Như vậy, ân này, Đại đô đốc hiện tại có thể báo đáp rồi!
Võ Sĩ Hoạch ngẩn ra, ngạc nhiên với Lý Ngư nói:
- Sao?
Chỉ nghe nói báo thù không phải để qua đêm, báo ân…. cũng như vậy phải à?

Đám người Dương Thiên Diệp lao ra khỏi Võ phủ, vừa mới chạy không xa thì xảy ra vấn đề.
Phùng Nhị bị trúng một đao dưới sườn thật sự không nhẹ, nếu lập tức lui ra bảo tồn thương thế thì tốt, nhưng Dương Thiên Diệp bị bắt, Phùng Nhị chạy như điên, chỉ liều mạng động thủ, kết quả là miệng vết thương càng ngày càng mở rộng, nội tạng gần như bị ép ra ngoài.
Còn về phần Mặc Bạch Diệm, tuy vết thương của lão không trí mạng nhưng trên lưng có hai vết thương rất sâu do kiếm gây ra, máu tươi sớm đã nhuộm thấu áo bào. Sau trận đại chiến này gần như chảy ra mất một phần ba máu, có thể chịu đựng được đến hiện tại toàn bộ là do niềm tin muốn cứu công chúa ra mà thôi!
Hiện giờ đã thoát khỏi nguy hiểm, Mặc Bạch Diệm liền buông lỏng, chạy trốn không xa đã hôn mê bất tỉnh.
Lúc này Võ Sĩ Hoạch lại hạ quân lệnh, toàn bộ Võ phủ trỗi dậy. Thời sơ Đường thượng võ, hơn nữa Đại Đường lại áp dụng chính sách ẩn binh trong dân, rất nhiều dân chúng bình thường nhưng trong nhà đều có chuẩn bị giáp trụ, cung nỏ, hàng năm đều phải tập trung thao diễn, tố chất quân sự khá cao.
Báo hiệu vừa vang lên, quân lệnh của Võ Sĩ Hoạch còn chưa tới, Bất lương soái các phường đã khoác treo lên, vội vàng tập hợp bất lương nhân phong tỏa phố lớn ngõ nhỏ, Dương Thiên Diệp thấy tình hình này lập tức chỉ bảo hai người thủ hạ:
- Các ngươi từng người nhanh chóng mang Mặc sư và Phùng Nhị rời khỏi đây! Chúng ta ước định địa điểm gặp mặt!
Khi Đại Tùy bị hủy, hai thái giám còn là một tiểu thái giám hầu hạ Mặc Bạch Diệm, địa vị có phần thấp cho nên sau này theo Mặc Bạch Diệm phiêu bạt giang hồ vẫn cùng chăm sóc Dương Thiên Diệp, tuy nhiên quan hệ không thân cận như Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị.
Bởi vậy, hai người đối với công chúa càng thêm kính sợ, dường như là nói gì nghe nấy. Lúc này vừa nghe công chúa phân phó như thế, hai người lập tức cõng Phùng Nhị và Mặc Bạch Diệm lên, vội hỏi:
- Còn điện hạ thì làm thế nào?
Dương Thiên Diệp thấy nhiều đội Bất lương nhân châm đuốc chạy khắp toàn thành, giống như là một con rồng lửa, căm hận nói:
- Ta dẫn dụ bọn họ, các ngươi đưa Mặc sư và Phùng Nhị rời khỏi?
Một thái giám cả kinh nói:
- Như vậy chẳng phải điện hạ sẽ rất nguy hiểm sao?
Dương Thiên Diệp nói:
- Tuy những người này rất đông nhưng võ nghệ không cao. Ta lôi kéo sự chú ý của bọn họ, khi nào các ngươi ra khỏi thành ta sẽ rời đi!
Lúc này có một đội Bất lương nhân đã giơ đuốc cầm gậy chạy về phía bọn họ đang đứng, Dương Thiên Diệp quát:
- Đi ngay!
Nói xong, tay cầm trường kiếm phóng về phía đội Bất lương nhân đó. Hai thái giám bất đắc dĩ đành phải đem theo Mặc Bạch Diệm và Phùng Nhị thừa dịp Dương Thiên Diệp gây sự chú ý của đối phương mà lặng lẽ trốn vào trong hẻm nhỏ.

Trong rừng cây, Cẩu Đầu Nhi thò đầu ra nhìn, tai nghe thấy các tiếng hò hét trên phố cũng cảm thấy lạnh run.
Lúc này Lý Ngư cũng mang theo Cát Tường và Phan thị lặng lẽ đi đến.
- Cẩu Đầu!
- Tiểu lang quân!
Cẩu Đầu Nhi nghe thấy giọng hắn liền hét lên:
- Tiểu Lang Quân, nghe tình hình này không ổn đâu!
Lý Ngư khẽ mỉm cười nói:
- Ta tự có cách! Xe la đã chuẩn bị chưa?
Cẩu Đầu Nhi vội nói:
- Đã chuẩn bị tốt rồi, chuẩn bị tốt rồi!
Gã khẩn trương chạy tới, cởi dây buộc trên tàng cây xuông, kéo xe qua, Lý ngư đem một bao đồ đạc chuyển lên xe, đón mẫu thân cùng Cát Tường nói:
- Mau lên xe!
Cát Tường nhanh chóng đỡ Phan thị lên xe, Lý Ngư xoay người nhìn Cẩu Đầu Nhi, đôi mắt Cầu Đầu Nhi đầy mong đợi nhìn hắn nói:
- Tiêu Lang Quân, ngươi… còn trở về nữa không?
Lý Ngư trầm mặc một lát, nói:
- Có lẽ sẽ! Có lẽ sẽ không! Thế sự khó liệu, nếu một ngày ta có thể trở về, …. Nhất định là lúc đã có lực lượng đủ lớn.
Cẩu Đầu Nhi không chờ hắn nói xong đột nhiên đưa hai tay ra, ôm lấy hắn, Lý Ngư còn chưa kịp phản ứng thì Cẩu Đầu Nhi lại buông tay ra, dưới ánh trăng, trên khuôn mặt của gã có hai dòng nước long lanh:
- Lý Ngư, chúng ta lớn lên bên nhau từ thời cởi chuồng. Ngươi thành Tiểu Thần Tiên, ta cũng mừng thay cho ngươi.
- Nếu như…
Gã nâng vạt áo lau nước mắt nói:
- Ta chỉ là con gà mái dưới đáy đồng cỏ, ngay cả thành Lợi Châu này cũng chưa đi hết chứ đừng nói là ngoài thiên hạ, ở chỗ này, cái gì cũng không giúp được ngươi, không có cách nào đi theo ngươi! Ta mệnh ti tiện, con người cũng ti tiện, không chừng có một ngày sẽ chết ở nơi âm u nào đó. Nếu có một ngày ngươi có trở về, tìm được ta thì hãy giúp ta chôn cất ở một nơi có phong thủy tốt, kiếp sau ta cũng muốn thay đổi mệnh, có thể có một nửa tiền đồ như Tiểu Lang Quân ngươi ta đã…
Cẩu Đầu Nhi còn chưa nói xong, Lý Ngư đã ôm chặt lấy gã, dùng lực ôm thật chặt, ghé vào lỗ tai nói:
- Tạm biệt, sống cho tốt! Ta trở về sẽ mang ngươi đi hành tẩu thiên hạ!
Hắn vỗ vỗ sau lưng Cẩu Đầu Nhi, xoay người ngồi trên vị trí phu xe, dùng sức giật dây cương quát:
- Giá giá!
Bánh xe la chạy về phía ngoài rừng.
Lý Ngư đã thẳng thắn nói hết mọi việc với Võ Sĩ Hoạch. Đây là người vô cùng thông minh, hết thẩy đều phát sinh ở Võ gia, những dấu vết lưu lại có muốn dấu cũng không được. Hắn chẳng những phải thẳng thắn mà còn phải tranh thủ sự trợ giúp của Võ Sĩ Hoạch, có Võ Sĩ Hoạch giúp hắn giải quyết tốt hậu quả, hắn mới có thể lấp kín những kẽ hở.
Trải qua một thời gian tiếp xúc, Lý Ngư phát hiện Võ Sĩ Hoạch là người trọng tình trọng nghĩa, có can đảm lớn, hơn nữa còn có dục vọng lớn. Ngày trước ông ta chỉ là một người bán hàng rong đi khắp hàng cùng ngõ hẻm, nếu can đảm không đủ lớn, không có dục vọng, có có nghĩa khí thì làm sao ông ta có thể đi theo người ta làm mộc kinh doanh.
Không có đủ caản đảm, không có dục vọng, không nói đạo nghĩa thì làm sao ông ta có thể dứt khoát theo Lý Uyên, đi theo Đường Quốc Công đi đoạt thiên hạ Đại Tùy. Cho nên, Lý Ngư dùng phương pháp thỏa đáng nhất là hắn ở lại, vạch trần thân phận của đám người Dương Thiên Diệp, có ân với Võ gia, bất luận thế nào Võ Sĩ Hoạch cũng sẽ không trói đại ân nhân của mình giao cho Kinh Vương. Huống chi, Kinh Vương có thể cho ông ta cái gì?
Hơn nữa, Lý Ngư đã trừng trị Kinh Vương nhưng lại không giết chết gã, triều đình cũng không tạo nhiều áp lực cho Võ Sĩ Hoạch, mà chuyện trứng bị nát thì Kinh Vương cũng sẽ không tới những nơi không đường hoàng, tất cả mọi người đều là nam nhân, đương nhiên hiểu được đạo lý này.
Cho nên… hết thảy mọi việc đều đổ lên đầu Hột Can Thừa Cơ để chịu tiếng xấu thay cho người khác, về phần Lý Ngư, trong quá trình đó không thể không tránh khỏi có những sơ hở, chuyện này sẽ do Võ Sĩ Hoạch lấp liếm, bịt kín không chút kẽ hở.
Vì thế, Võ Sĩ Hoạch quyết định đồng ý với Lý Ngư, thả ba người bọn hắn rời khỏi, viết cho hắn một chỉ thị viết tay, để cho hắn có thể thông hành mà không bị cản trở.
Lý Ngư lái xe, thấy đã sắp ra khỏi khu rừng, trong lòng chợt có chút bất an, tuy nhiên sờ sờ vào trong lồng ngựa, chỉ thị viết tay của Võ Sĩ Hoạch vẫn nằm đó liền an tâm lại.
Lúc này Dương Thiên Diệp an vị trên một cây đại thụ bên rừng.
Nàng vừa băng bó vết thương ở mắt cá chân lại. Nàng cố ý thu hút bọn Bất lương nhân để bọn họ đuổi theo, cố ý tạo thanh thế lớn hấp dẫn sự chú ý của Bất lương nhân, dựa vào võ công cao của bản thân nên cũng thuận lợi trốn thoát, chỉ có điều đơn thương độc mã trong đêm đen nên nhất thời vô ý bị một Bất lương nhân dùng móc câu móc vào mất cá chân bị thương.
Dương Thiên Diệp vừa băng bó vết thương, thì thấy một chiếc xe la chạy nhanh từ trong rừng ra, trong òng nàng lập tức có chủ định.
Vì cành lá che đậy nên Dương Thiên Diệp không nhìn thấy lái xe là Lý Ngư, đợi đầu xe kia chạy qua, nàng nhẹ nhàng đáp xuống đất không một tiếng động, lủi về phía trước, chui vào gầm xe. Dương Thiên Diệp giơ tay lên, mũi chân như móc câu làm cho bản thân mình vững vàng treo ở trên.


Bạn cần đăng nhập để bình luận