Tiêu Diêu Du

Chương 12: Con trai tưởng đã chết bất ngờ trở về




Chương 13: Tổ tông ăn xong đến ta ăn
Đúng là Lý Ngư nói dối Phan thị, nhưng là một lời nói dối có thiện ý. Hắn thật sự không muốn nhìn thấy tình cảnh Phan Nương Tử gào khóc khổ sở. Hắn vừa đến thế giới Đại Đường thì đã ngồi trong tù chờ chết, hắn biết rằng ngồi chờ chết là tư vị đau khổ bực nào, nếu nói chân tướng cho Phan thị, hắn cảm thấy không nên xuất hiện như vậy, lại khiến cho bà ngay lúc đó đã chết, nói vậy thời gian một năm, như thế nào thì cũng có thể làm lành hơn phân nửa vết thương của nàng.
Cho nên, hắn nói với Phan thị, vì hắn là tận đạo hiếu, cho nên hoàng thượng miễn tội cho hắn. Tam cương ngũ thường, luân lí làm người thời xưa, triều đình coi trọng nhất chính là đạo đức cơ bản để ổn định xã hội, liền từ bác lái đò Lưu Vân Đào không lựa lời nói mắng ông nội một câu, đã bị phạt án teo cổ liền thấy được lờ mờ.
Từ xưa đến nay người vì tận hiếu mà phạm tội, phần lớn cũng được giảm hình phạt hoặc miễn tội, hắn đối với nơi này rất rõ ràng, Phan thị tự nhiên tin lời của con.
- Chỉ dựa vào tốc độ truyền lại tin tức của thời đại này, bà ấy hẳn rất lâu sau mới có biết chân tướng. Trước khi đến thời điểm đó, mình đã có thể làm nhất nhiều việc, nói không chừng đã buôn bán lời một số tiền lớn, có thể dẫn bà trốn đi được rồi.
Lý Ngư thầm nghĩ, hắn vốn còn muốn bố trí ổn thỏa cho Phan thị, để cho bà sống tuổi già vô lo vô nghĩ rồi mới bỏ trốn. Nhưng khi hắn đến Lợi Châu, hiểu rõ muốn cho Phan thị tuổi già không lo thì chỉ có để cho con của bà sống tốt, đó mới là suối nguồn hạnh phúc của bà.
Mà bản thân dung hợp trí nhớ của Lý Ngư, cộng thêm tình yêu thương của Phan thị đối với đứa con này khiến cho hắn tự nhiên chấp nhận người mẹ này.
Phan thị vui mừng khôn xiết, khi cởi dây thừng buộc cửa phòng tay run rẩy rất lâu mới mở cửa ra được. Trong phòng cũng không có vật gì đáng giá, nếu nói là nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quá.
Đi vào là một gian nhà chính có vách ngăn, bày biện bàn ăn, cạnh cửa là nhà bếp, vén rèm cửa lên là có thể đi vào phòng trong, bên phải là một cái giườn, bên trái là một bàn quầy nhỏ bé, đồ dùng trong nhà bày biện rất ngăn nắp, một bàn thờ đặt sát bức tường đầu phòng.
Trên bàn thờ bày bài vị tổ phụ Lý gia, bài vị Lý Lão Thực cũng được đặt ở đây, bao gồm cả Lý Ngư đấy. Trước bài vị đặt một cái lư hương. Phan thị vào phòng, việc đầu tiên làm chính là bước nhanh tới trước bàn thờ, lấy bài vị Lý Ngư xuống.
- Con ta không chết, bài vị này cũng không cần nữa. Ai nha, cái này nhiều ngày cũng đã thay, thật sự là giảm thọ!
Phan thị một mặt tự trách, một mặt cầm lấy dao làm bếp, ra sức cạo chữ mà đã mời thầy viết ở trên đó.
Lý Ngư đánh giá tình hình trong phòng, vừa quen thuộc, lại cừa có chút xa lạ, không ngừng lục lọi trí nhớ. Hắn nhớ lại, gian phòng của hắn ở cách vách, trước kia gia cảnh Lý gia cũng không tệ lắm, có ba gian phòng ở, ba gian phòng che xong còn thừa lại chút nguyên liệu, ở đầu nhà còn xây cái nhà kho nhỏ.
Phan thị cạo bài vị sạch sẽ, lại tìm dao bếp, chẻ bài vị làm thành củi đun, lúc này mới bình ổn lại, dường như làm xong việc này, con trai của bà mới thực sự trở lại.
Phan thị vui sướng trở lại trước bàn thờ hai tay hợp thành chữ thập bái lạy, miệng lẩm bẩm:
- Liệt tổ liệt tông phù hộ, hương khói Lý gia chưa tuyệt, đa tạ liệt tổ liệt tông.
Phan thị nói xong, quay đầu lại thấy con trai hết nhìn đông lại nhìn tây, vội vàng đi qua kéo hắn đến gần, nói:
- Mau! Mau dập đầu tạ ơn liệt tổ liệt tông đi con…! Ôi, đợi đã nào…!
Dường như Phan thị chợt nhớ tới gì đó, uốn éo thân mình, nói với Lý Ngư:
- Con a, chờ một chút. Con còn sống trở về, đây chính là đại sự, cần phải ăn mừng.
Phan thị nói xong, cho tay vào váy ngắn, bỗng chốc lôi từ trong lưng quần ra một túi giấy dầu. Phan thị đem thứ đó đặt lên bàn, lại đi sờ một bên khác, lấy ra một thứ nữa, buộc lại váy, vui mừng đem mở giấy dầu ra, rõ ràng là hai cái tai lợn, to tương đương với cái đầu lợn.
Lý Ngư há hốc mồm nhìn, Phan thị cũng không thèm để ý, mang miếng thịt đi phòng gian ngoài lấy hai cái đĩa, đặt thịt để trước hương án, nói với Lý Ngư:
- Nhìn cái gì vậy, mẹ lấy từ phủ Đô Đốc lấy đấy, xem con đi, hẳn đã lâu không được ăn ngon rồi.
Phan Nương Tử bày xong hương án, liền giục con khẩn trương quỳ xuống, dập đầu với các lão tổ tiên, bao gồm cả Lý lão đã chết kia.
Nhìn ánh mắt tha thiết của Phan Nương Tử, Lý Ngư nghe lời quỳ xuống, hai tay hợp thành chữ thập, yên lặng cầu nguyện, hắn nói cái gì đó, người khác cũng không biết. Chờ hắn mở mắt, ngoài phòng đã vang lên tiếng múc nước, chóp mũi Lý Ngư còn ngửi được mùi củi lửa.
Phan Nương Tử nấu nước, sau đó bận rộn ở ngoài nhưng miệng cũng chưa từng nhàn rỗi.
Phan Nương Tử từ đáy tủ tìm bộ quần áo cho con, nói cho hắn biết sau khi hắn rời bỏ bà thì những y phục này bà vẫn cất giữ cẩn thận, ngoại trừ ngày chín tháng chín đó đốt vài món đồ cho hắn, còn không thì giữ lại hai bộ quần áo, muốn để lại làm kỉ niệm. Nói tới đây, Phan Nương Tử đau lòng tự vả miệng, tiếc nuối bộ quần áo đã đốt lúc trước.
Tiếp theo, Phan Nương Tử lại tìm chăn đệm, nói cho Lý Ngư biết, phòng cách vách kia cho thuê rồi. Ban đầu phòng bên kia định để lại cho con trai cưới vợ, nhưng nghĩ con trai đã chết, cũng chỉ đành phải cho người ngoài thuê, hiện giờ hạn thuê chưa tới, chỉ đành để con trai bị thiệt một chút ở cùng một phòng với mẹ.
Tiếp theo, Phan Nương Tử lại bưng một cái chậu gỗ lớn, bưng nước nóng vào trong nhà, lại bê một thùng nước lạnh vào, hầu hạ con tắm rửa.
Lý Ngư hoảng sợ, mặt đỏ tía tai muốn tự mình tắm rửa, Phan Nương Tử không ép được hắn, dặn dò hắn tắm rửa sạch sẽ, sau lưng phải dùng khăn lau sạch, vừa cười vừa đi ra ngoài, con trai thật sự đã lớn rồi, biết thẹn thùng rồi.
Đợi cho sau khi dụ được người mẹ già vẫn chưa hết vui mừng luôn coi cậu con trai như bảo bối đi ra ngoài, buông rèm của xuống rồi, Lý Ngư mới thở phào nhẹ nhõm, ngửi ngửi trên người mình, mấy tháng sống trong ngục, cả người toàn mùi tanh bẩn, quả thật hắn cũng nên tắm rửa. Lý Ngư liền cởi quần áo ăn mày bắt đầu tắm rửa.
Bên trong dùng hết nước sạch rồi, Phan Nương Tử lại theo lời dặn dò của con, đặt nước bên ngoài rèm cửa, như thế ba lượt, Lý Ngư mới coi như là tắm rửa sạch sẽ, đổi một bộ quần áo trông cũ nhưng vẫn còn sạch sẽ.
Lý Ngư tắm xong đi ra, Phan Nương Tử đã nấu xong cháo, cũng không biết lấy đâu ra hai cái bánh nướng. Tay chắp hình chữ thập cám ơn lão tổ tông, thịt lợn và đầu lợn kia cũng cắt ra rồi bưng lên bàn ăn, cùng dưa muối bày chung với nhau.
- Mẹ, những thứ này… để thờ cúng lão tổ tông, không thể ăn ạ?
- Ầy! Tổ tông đều đã hưởng qua rồi, con ăn đi, ngươi ăn đi, ngươi ăn …, liệt tổ liệt tông Lý gia khẳng định cũng nói gì đâu!
Phan Nương Tử vừa nói, vừa cười híp mắt, đồng thời không ngừng gắp thịt vào bát cho con, mới chỉ một canh giờ mà mặt bà đã rạng rỡ hẳn lên, tinh thần phấn khởi, cùng với người lúc gặp xế chiều tưởng chừng như hai người khác nhau.
Thấy Phan Nương Tử chỉ để ý gắp thịt cho hắn, cuối cùng còn mang cả đĩa đặt đến trước mặt hắn, Lý Ngư không chịu:
- Mẹ, sao mẹ lại không ăn?
Phan Nương Tử mặt mày rạng rỡ nhìn hắn, ngăn lại:
- Ôi dào, mẹ đã mập như vậy rồi, còn ăn cái gì nữa, mẹ giảm béo!
Lý Ngư nghẹn lại, dở khóc dở cười nói:
- Mẹ, tục lệ của chúng ta là dáng người đầy đặn, mẹ giảm béo làm gì!
Phan Nương Tử vui mừng lườm hắn một cái, nói:
- Con nói là đẫy đà, mẹ đây là béo! Chớ nói nhảm, mau ăn đi!
Lý Ngư cúi đầu, yên lặng nhấp một hớp cháo, ngẩng đầu, cẩn thận nhìn Phan Nương Tử, trong mắt sáng long lamh:
- Mẹ! Mẹ yên tâm, con nhất định sẽ kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, để cho mẹ sống một cuộc sống hạnh phúc.
- Ôi chao! Tiểu Ngư của mẹ nhất định là có tiền đồ!
Mắt Phan Nương Tử đỏ lên, không kìm lại được mà hai tay chắp thành chữ thập:
- Cảm ơn lão Quân, cảm ơn Bồ Tát, con của ta đã trở về rồi.
Ăn cơm tối xong, bị mẫu thân ép ăn hết thủ lợn, Lý Ngư muốn giúp mẫu thân rửa bát, lại bị Phan Nương Tử đẩy ra ngoài:
- Đi ra ngoài dạo đi, sau bữa ăn mà đi dạo trong sân một chút đi, nào có nam nhân nào làm việc nhà, thật không có tiền đồ!
Vì thế, Lý Ngư nhất định có tiền đồ đã bị Phan Nương Tử đẩy ra ngoài. Lý Ngư cất bước đi ra khỏi cửa phòng, đúng lúc thấy một cô gái vào phòng cách vách.
Quần áo xanh, eo nhỏ bằng nắm tay, dáng người yểu điệu không nói ra được. Cũng chỉ là khoảnh khắc thoáng nhìn, một cái tên là dẹp đẽ xuất hiện trong nội tâm Lý Ngư. A? Nhìn một bên mặt, có chút quen mặt! Lý Ngư bỗng nghĩ tới Văn Quân cô nương tại quán rượu trong ngõ hẻm ở Lợi Châu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận