Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 524: Tần lộc cộng trục chi..
Lý Ngư cảm thấy mình cùng Đông đô Lạc Dương hẳn là thiếu chút duyên phận.
Lần trước được phóng thích, thời điểm đứng trên đường cái Chu Tước nhìn khí tượng Trường An bạn trong ngục Lưu lão đại mời hắn cùng đi Lạc Dương, kết quả chỉ vì một chút suy nghĩ mà từ chối, lại đi Lợi Châu không đi Lạc Dương, nhưng cũng đã tránh được một lần sinh tử kiếp.
Hôm nay hắn rốt cuộc đã tới Lạc Dương, trên đường vẫn xảy ra chuyện. Mặc dù hắn trước đó đã có chuẩn bị, thậm chí chuẩn bị cho mình một chiếc áo cứu sinh nhưng vẫn suýt bị chết đuối.
Sống chết trước mắt, hắn thậm chí muốn vận dụng trụ luân, nhưng khi hắn đang cứng ngắc lấy trụ luân thì lại phát hiện…hắn không thể chảy nước mắt, quần áo cồng kềnh trên người ướt sũng, muốn đánh cái mũi mình cho chảy máu cũng khó khăn.
Thứ này sau khi thăng cấp thao tác dường như khó hơn. Rút kinh nghiệm xương máu, Lý Ngư sau khi được cứu từng nghĩ, đợi sau khi bình ổn thì cần phải tìm một linh nhân nổi danh học bản lĩnh khóc là khóc được ngay, cười là cười được ngay.
Bằng không, vào thời khắc khi hắn cần vận dụng trụ luân thì lại không khóc được, thật sự vô cùng phiền.
Còn lần này đại nạn không chết, hắn nghĩ rốt cuộc có thể được nhìn thấy phong mạo của Lạc Dương rồi, kết quả tới bến tàu thì bị cản, căn bản không có cơ hội tiến vào thành Lạc Dương.
Hắn được các hương hiền kỳ lão chỗ cứu vớt đại khái là tồn tại tâm tư tranh công hay là nghĩ biện pháp đem tin tức hắn được cứu đưa đến Lạc Dương, ra roi thúc ngựa, sớm hơn hắn một bước.
Mà quân thuyền nghỉ ngơi và chỉnh đốn gần bến tàu dĩ nhiên cũng nhận được tin tức hắn còn sống, Giám quân thái giám và Phó tổng quản vốn định chờ hắn đến tụ hợp rồi đi tiếp, nhưng lúc này dịch kỵ của Lý Tích Đại tướng quân cũng tới rồi.
Lý Tích suất quân ở hướng đông, dọc đường quan binh điều động không ngừng nhập vào đội ngũ, thanh thế càng ngày càng lớn. Cùng lúc đó, thám mã trinh sát không ngừng đem tin tức tiền phương đưa tới trong quân, để Đại tướng quân tham tường.
Lý Tích ngạc nhiên khi nhận được tin tức, vị Tề vương tạo phản kia đóng kín Tề Châu thành, tự xưng vua, căn bản vốn không có có động tĩnh suất binh đánh Trường An.
Lý Tích ban đầu căn bản không tin tin tức ngu xuẩn này, nghiêm khắc khiển trách thám mã, cho là họ đã cung cấp tình báo giả. Nhưng thám mã liên tục gửi tin tức về, còn mang theo công văn của châu huyện dọc đường, đều không có tin tức Tề vương xuất binh, lúc này Lý Tích mới thật sự tin tưởng. Tề vương rõ ràng…Lý Tích chưa từng thấy một kẻ tạo phản lại giống một kẻ trạch nam như thế. Ông đột nhiên cảm giác được, phái mình đi thảo phạt Tề vương đúng là hơi quá mức, hành vi tạo phản ngu xuẩn kiểu này lại phái một viên gia tướng, lĩnh ba nghìn Hổ Bí, đều có cảm giác như “Thử qua đao mổ trâu”.
Tuy nhiên, nếu Tề vương ở trong thành Tề Châu không ra ngoài, vậy thì kế hoạch phải thay đổi rồi.
Lý Tích lập tức hạ lệnh, toàn quân gia tăng tốc độ đến Tề Châu, còn phái ra dịch mã, phân phó các, thông tri các lộ binh mã, không cần chờ tại chỗ nữa, cũng không cần Lạc Dương tập kết mà đi thẳng đến Đức Châu hạ trại. Ông suy xét, nếu Tề vương không đón đầu, toàn bộ quá trình hành quân sẽ kéo dài, không cần phải lệnh đại quân các nơi tới tập kết, lao sư mỏi mệt. Tiếp nữa, Tề vương chưa xuất binh, một khi bị hắn nhận được tin tức đại quân triều đình đến, khó nói hắn sẽ có hành động gì, một khi lén lút chạy trốn thì cuộc chiến rất khó mau chóng chấm dứt.
Ngoài ra còn suy xét đối với thời tiết theo mùa, nếu như vào lúc đại tuyết rét đậm, công thành không hề dễ dàng. Tuy nói hiện giờ Tề vương không đáng để lo nghĩ, nhưng chỉ sợ kéo dài quá lâu. Tề vương làm phản, thiên hạ đều quan tâm, một khi bị kéo dài, sẽ khiến những kẻ có dã tâm lại lay động.
Lo nghĩ của Lý Tích không chỉ lo nghĩ từ phương diện của một đại tướng, mà lo nghĩ cả trên mặt chính trị. Quân thần chính là quân thần, không giống nhiều Đại tướng quân dũng mãnh thiện chiến chỉ suy xét ở vấn đề quân sự.
Những người đó điều quân khiển tướng, bày trận dụng binh, có lẽ cũng không yếu hơn y, nhưng con người yếu ở tầng cách cục, trình độ quân sự và thành tựu thì không thể bằng được.
Lúc này đã có người đang chú ý đến Tề vương tạo phản, cũng muốn mưu lợi bất chính trong đó, ngoài Dương Thiên Diệp thì còn có Lý Thừa Càn.
Dương Thiên Diệp đang muốn bắt liên lạc với Tề vương, mà Lý Thừa Càn sau khi mất cơ hội thay cha thân chinh cũng một lần nữa làm tính toán mình trần ra trận. Lúc này nhóm cận nhân thường xuyên bất bình với Hoàng đế cũng được Lý Thừa Càn mời chào.
Hán Vương Lý Nguyên Xương, con trai thứ bảy của Lý Uyên, tinh bút ý, thiện hành thư, lại thiện họa mã, bút tích diệu tuyệt, là đại gia thư pháp và cũng là đan thanh quốc thủ. Nếu hắn không phải là Hoàng tử thì chắc chắn thanh danh sẽ bất hủ trên văn đàn.
Đáng tiếc, hắn là Hoàng tử, cái mũ Vương gia này lấn át thành tựu nghệ thuật của hắn. Hắn cũng không cam tâm chỉ làm một đại gia thư pháp, đan thanh quốc thủ, hắn càng ham muốn quyền lực hơn, vì thế, hắn cũng qua lại với Thái Tử.
Ngoài ra còn có con trai của danh thần Đỗ Như Hối là Đỗ Hà, chồng của Thành Dương công chúa con gái thứ mười sáu của Lý Thế Dân, hiện là Phò mã Đô úy, chức quan tới thượng thừa phụng ngự, phong Tương Dương quận công. Triệu Tiết con trai của Trưởng Quảng công chúa con gái thứ năm của Lý Uyên, cùng với Lý An Nghiễm nắm giữ binh quyền cũng được Lý Thừa Càn bỏ ra số tiền lớn mua chuộc. Lý An Nghiễm lúc trước vốn là thuộc quan của Thái Tử Lý Kiến Thành, Lý Kiến Thành sau thất bại binh biến Huyền Vũ môn, Lý Thế Dân lập tức phát binh đi bắt người nhà của Lý Kiến Thành, Lý An Nghiễm liều chết chiến đấu, tận tới khi Uất Trì Kính Đức xách đầu Lý Kiến Thành tới, tuyên cáo Lý Kiến Thành đã chết, Lý An Nghiễm mới khóc lớn, buông bỏ binh khí.
Bởi vậy Lý Thế Dân cảm thấy người này hết sức trung thành, sau khi đăng cơ đã hết sức tín nhiệm Lý An Nghiễm, bổ nhiệm y chưởng quản Túc vệ, phong Tả Đồn Vệ Trung Lang Tướng, cùng Lý Đại Khí Hữu Đồn Vệ là hai môn thần trong đại nội hoàng cung.
Mà một nhân vật trọng yếu như vậy cầm giữ binh tuy không bằng Hầu Quân Tập nhưng vị trí lại rất trọng yếu cũng được Lý Thừa Càn mời chào thành công.
Lý Thừa Càn đắc chí nói với bọn họ:
- Ha ha, Tề vương mưu phản, triều đình binh hùng tướng mạnh, hắn có thể thành công hay không? Cô lại khác, tường phía tây của cung Thái Tử cách hoàng cung tầm hai mươi bước, chỉ cần đột xuất kỳ binh, bắt giữ phụ hoàng, đại sự có thể thành công. Tề vương sao có thể so sánh được?
Lý Nguyên Xương cau mày nói:
- Thái Tử không thể sơ suất, bên Hầu Tướng quân nói thế nào?
Lý Thừa Càn nói:
- Thất thúc, Hầu đại tướng quân đang chỉnh đốn trong quân, trước khi phát động muốn điều động những quan tướng không đáng tin hoặc bổ nhiệm những người đáng tin, thay thế nhân sự đắc lực, tầm hơn hai tháng nữa cơ bản mọi sự đầy đủ.
Triệu Tiết lắc đầu:
- Hơn hai tháng? Ta sợ Tề vương sống không qua hai tháng đâu. Hiện giờ có chuyện Tề vương mưu phản, Hoàng đế hết sức chú ý, trong mắt người không gì quan trọng hơn việc bình định loạn Tề vương, hẳn điều tra các nơi nghiêm ngặt, không thể không chú ý tới hắn. Chúng ta có lẽ nên thay đổi kế hoạch.
Lý Thừa Càn hỏi vội:
- Ngươi có ý kiến gì, nói nghe chút đi.
Đỗ Hà nói:
- Mấy người chúng ta nghĩ ra một biện pháp. Thái Tử có thể giả bệnh nguy kịch, Hoàng đế tất tới thăm, chỉ cần ông ta vào cung Thái tử…
Triệu Tiết mỉm cười nói:
- Khi đó An Nghiễm huynh ở trong cung phát động, khống chế tỷ ấn, hoàng đế lại ở trong tay chúng ta, Hầu đại tướng quân không xuất quân vào thành, chỉ ở bên ngoài hỗ trợ là đại cục được định rồi!
Nếu hết thảy dựa theo kế hoạch của Hầu Quân Tập, thì tương lai công lớn đầu tiên ngoài Hầu Quân Tập ra thì không còn ai khác, mà nếu bàn về quyền bính trọng, trong những người này Hầu Quân Tập đứng đầu, đến lúc đó Hầu Quân Tập một tay che trời thì sao? Đỗ Hà, Triệu Tiết và Lý An Nghiễm rất kiêng kỵ điều này, bởi vậy mới có kế hoạch này.
Biện pháp này nếu thành công, vậy thì công đầu ngoài họ ra không còn ai khác nữa. Đại sự không thành, họ dĩ nhiên vẫn tồn tâm tư đoạt công. Lý Thừa Càn nghe xong lập tức dao động, nhưng Hầu Quân Tập ở trong quân vẫn chưa thể thương lượng, bất chợt lại nghĩ đến Tô Hữu Đạo. Phụ hoàng đều đã hồi cung rồi, Tô tiên sinh thì không biết ở Bồ Châu đang bận rộn cái gì, lúc này nếu có ông ta ở đây thì tốt, có thể bàn bạc một chút.
Ôi, ta đã trưởng thành, Tô tiên sinh thì vẫn coi ta là đứa trẻ, muốn làm cái gì thì làm, chẳng hề thương lượng với ta cả. Phương pháp lợi dụng chuyện Tề vương tạo phản để kéo hạ binh quyền đã hỏng rồi, chẳng lẽ Tô tiên sinh vì xấu hổ mà ngại tới gặp ta ư?
Tô Hữu Đạo đang giãy dụa trước quỷ môn quan ở huyện thành Hoa Âm, nếu như biết biện pháp tốt mà mình mất công sức nghĩ ra lại bị Thái tử đổi mất, rồi lại bị Thái Tử đoán như thế, không hiểu có tức chết hay không. Lý Thừa Càn suy tư rất lâu cuối cùng kềm chế cơn kích động, nói:
- Biện pháp này không tồi! Tuy nhiên, chỗ Hầu đại tướng quân cô vẫn phải bàn bạc một chút, xem lúc thực hiện có chướng ngại nào hay không. Huống chi... bên Tề vương dù tái tể, hai tháng hẳn vẫn chống đỡ được. Ý kiến của các ngươi, tạm thời coi là kế hoạch thứ hai đi.
Đỗ Hà và Triệu Tiết nhìn nhau đầy chán chường. Lúc này trong lòng hai người chỉ mong Tề vương không chịu nổi một kích, tốt nhất là xong đời cho sớm, đến lúc đó Thái Tử cảm nhận được nguy cơ, tất sẽ chọn dùng biện pháp của bọn họ, giành trước phát động.
- Tề vương... hẳn sẽ không làm chúng ta thất vọng đâu chứ?


Bạn cần đăng nhập để bình luận