Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 47: Uống trà, hái thuốc, thổi tiêu
Lý Ngư kỳ thật không có gì gọi là thần thông quản đại, nhưng danh tính của hắn lại được truyền bá không ngừng ở Lợi Châu này, không biết có bao nhiêu quan lại quyền quý đều muốn làm quen với hắn, thậm chí nịnh nọt hắn, trong lúc nhất thời căn nhà thô sơ của Lý gia có nhiều học giả uyên thâm lui tới, nhưng lại chẳng có dân thường nào tới cửa, mỗi ngày xe ngựa tới lui không dứt, khiến cho Lý Chính lão gia dự tính đến phủ Đô Đốc mượn một khoản tiền để mở rộng ngõ nhỏ nhà Lý Ngư.
Lý Ngư vẫn luôn mong muốn kiếm được nhiều tiền, để khi hắn rời khỏi mẫu thân có thể cơm áo không lo, chưa từng nghĩ đến mình chỉ tình cờ lại có thể đạt được ước nguyện này. Hắn trở thành khách quý của rất nhiều người, được nhiều thương nhân, quan lại không tiếc tiền mời về bói toán tiền đồ vận mệnh.
Hiện tại Lý Ngư chỉ cần mở miệng, nói đại vài câu, thậm chí hắn một câu cũng không nói, chỉ cần ra vẻ cao thâm cười một cái, cũng sẽ có người nguyện bỏ một số tiền lớn, đồng thời có những người thông minh tự tạo ra vô số loại lời giải, cũng dựa vào những chuyện phát sinh sau này để “xác minh” lời giải của hắn.
Khi Viên Thiên Cương đang cùng Kinh Vương sắp đến Lợi Châu, Lý Ngư đã trở thành người nổi danh ở Lợi Châu ai ai cũng biết, trở thành huyền thoại thanh danh bậc nhất, mà ngay cả Viên Thiên Cương được nhiều người tín nhiệm ở Ba Thục cũng không nổi tiếng bằng.
Dù sao, khi Viên Thiên Cương ở Ba Thục, là huyện thái gia của huyện Hỏa Tỉnh, là quan hành chính. Y không thể cả ngày mặc quan phục, đội mão quan, chạy ra giả thần giả quỷ bói toán đoán mệnh, không đánh bóng cho bản lĩnh của mình, nên lời nói của y tự nhiên không thể lưu truyền trên các phố xá.
Lý Ngư tuy không cố ý đánh bóng cho bản thân, nhưng hắn có thời gian rãnh rỗi! Huống chi, tuy rằng biết mình không có đầu óc buôn bán, nhưng một vài hành động PR vẫn còn nhớ đến, vì thế hắn đặt trong viện một bàn trà, một cái ghế dài, còn có bộ trà cụ. Phía sau cánh cửa, còn đặt một cái sọt và một cái cuốc, ngay thành giường treo một cây tiêu bằng trúc.
Những lúc hắn không có chuyện gì làm thì thưởng trà, đi hái thuốc, ở trong rừng trúc thổi tiêu, ngày tháng trôi qua vô cùng vui vẻ. Tuy rằng, hắn căn bản không hiểu về trà đạo, cũng không nhận biết được mấy vị thuốc, trong sọt thuốc của hắn thường đựng chút rau dại, nấm và măng. Về phần thổi tiêu, mọi người chỉ thấy hắn cầm tiêu trúc ưu nhã bước vào rừng trúc nhưng chưa ai nghe hắn thổi tiêu bao giờ.
Lý Ngư, đã trở thành một huyền thoại, tiếng tiêu của hắn, chính là truyền thuyết trong truyền thuyết…
Một chiếc xe ngựa xa hoa, có bốn con ngựa kéo đang phong trần mệt mỏi đứng trước của phủ Đô Đốc.
Võ Sĩ Hoạch mang theo hai con trai, ba con gái cùng với phu nhân Dương thị nghênh đón tại cửa chính.
Mặc Bạch Diễm khom người vén rèm xe lên, Dương Thiên Diệp trong trang phục vàng nhạt, mỹ mạo khuynh thành, thướt tha yểu điệu, nhẹ nhàng bước xuống xe ngựa.
Lúc này Dương Thiên Diệp nửa phần đều không giống người luyện võ, mái tóc nhẹ nhàng như làn sương sớm, cài một chiếc kim trâm, trang phục màu vàng nhạt, hai hàng long mày lá liễu, một đôi mắt quyến rũ ẩn tình, nhã nhặn lịch sự như một đóa hoa, nhì nhu nhược như cành liễu trong gió, một bộ dáng liễu yếu đào tơ.
Dương phu nhân cũng không nhận ra Dương Thiên Diệp, khi còn trẻ bà cùng mẫu thân của vị cô nương Dương Gia mà Dương Thiên Diệp giả mạo kia rất thân thiết, tuy hai người không cùng đồng lứa, nhưng tuổi tác xấp xỉ nhau, cho nên thường làm bạn với nhau, hái hoa bắt bướm, đánh đàn vui đùa.
Sau khi nữ nhân kia sinh hạ nữ nhi, Dương phu nhân cũng chỉ gặp mặt hai lần, nhưng cũng chỉ là một đứa bé hai tuổi, hiện giờ đã trưởng thành, bà ta sao có thể nhận ra. Chỉ có điều đã biết được Dương Thiên Diệp chính là đứa bé đã gặp qua xưa kia, nghĩ đến nàng sớm mất mẫu thân, Dương phu nhân trong lòng liền xót xa, ánh mắt có chút ươn ướt.
Dương phu nhân bước nhanh về phía trước, run giọng hỏi:
- Muội là Thiên Diệp?
Dương Thiên Diệp cũng rươm rướm nước mắt, tiến lên hai bước, đỡ lấy cánh tay của Dương phu nhân, run giọng nói:
- Bổn gia tỷ tỷ
Dương phu nhân liền rơi nước mắt xuống, ôm lấy Dương Thiên Diệp:
- Muội muội số khổ của ta, tỷ tỷ rốt cuộc gặp được muội rồi!
Hai người ôm lấy nhau khóc nức nở, huynh muội Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng cùng Võ Thuận đứng bên cạnh cũng mang một bộ dạng bi thương, nhưng ba huynh muội này căn bản chưa từng trải qua sóng gió cuộc đời, lâm vào tình cảnh vất vưởng lang thang, nên không thể hiểu được tình cảm của hai người.
Về phần nhị tiểu thư Võ gia, nếu ngay cả hai huynh đệ Võ gia còn không hiểu được, Hoa Cô xếp thứ tư càng không thể hiểu nổi vì sao mẫu thân và dì nhỏ lại ôm nhau khóc như vậy, cô bé đứng một bên trợn to đôi mắt đen lung liếng, giống như đang xem chuyện vui.
Dương phu nhân cùng Dương Thiên Diệp ôm nhau khóc một trận, mới chậm rãi buông nhau ra, giới thiệu nàng với Võ Sĩ Hoạch đứng bên cạnh:
- Muội muội, đây là trượng phu của tỷ tỷ, đô đốc Lợi Châu, họ Võ, tên Sĩ Hoạch. Muội không phải người ngoài cứ gọi tỷ phu là được.
Dương phu nhân lại nói với Võ Sĩ Hoạch:
- Lão gia, đây là muội muội Thiên Diệp mà thiếp đã nói với ngài trước đó, lần này theo thương đội khổ nhọc một đường đến đây.
Dương Thiên Diệp ngước nhìn Võ Sĩ Hoạch, sau đó nhẹ nhàng thi lễ, ngượng ngùng cúi đầu nói:
- Thiên Diệp bái kiến tỷ phu!
Võ Sĩ Hoạch vôi đỡ nàng dậy, cười ha hả nói:
- Đều là người trong nhà, cần gì phải khách sáo như vậy. Nguyên Khánh, Nguyên Sảng, Thuận Nhi, Hoa Cô, Tú Cô, các con mau đến bái kiến di nương đi!
Võ Nguyên Khánh, Võ Nguyên Sảng, Võ Thuận đều tiến lên bái kiến dì nhỏ. Con út Tú Cô được bà vú nắm tay hướng về phía Dương Thiên Diệp gọi một tiếng dì nhỏ!
- Ai nha! Đứa bé thật đáng yêu!
Dương Thiên Diệp nước mắt chưa lau khô, nhìn thấy Tú Cô nhỏ nhắn xinh xắn lập tức nở nụ cười rất tươi từ trong tay áo lấy một khối mỹ ngọc, thuận tay đeo lên cổ Tú Cô, cười nói:
- Dì nhỏ tặng cho con, có thích hay không.
Tú Cô vuốt ve khối ngọc trên cỏ, giòn giã nói:
- Thích!
Võ Nguyên Khánh nhìn thấy khối mỹ ngọc tinh khiết, chất ngọc ôn nhuận, trong lòng thầm nhủ: “Mẹ nói, dì nhỏ này là nhờ họ hàng xa đưa tời đây, tưởng dì là một người nghèo túng, nhưng thoạt nhìn lại có chút của cải, cũng không phải cái dạng tới ăn cơm chùa!” Nghĩ đến đây, liền có thêm nhiều thiện cảm đối với dì nhỏ xinh đẹp lại ra tay hào phóng này.
Võ Sĩ Hoạch cười ha hả nói:
- Được rồi, cũng không nên cứ đứng trước của mãi, đi, chúng ta vào phủ!
Lập tức cả nhà được thị vệ dẫn vào trong phủ, Võ Sĩ Hoạch đi trước, Dương phu nhân kéo tay muội muội Dương Thiên Diệp đi phía sau, hai người vừa đi vừa thì thầm trò chuyện, hai người đều có dáng người thon thả, cái cổ mảnh khảnh khi cúi người nói chuyện tựa như cổ thiên nga, giống như một đôi tịnh đế liên hoa xinh đẹp.
Dương Thiên Diệp chậm rãi bước vào phủ, lúc này Võ phủ vẫn luôn canh phòng nghiêm ngặt, ngoài sáng trong tối đều có thị vệ bảo vệ, Dương Thiên Diệp nhìn rõ, âm thầm cười lạnh: “Cho dù nơi này có là tường đồng vách sắt, bản cô nương còn không phải thuận lợi bước vào hay sao? Lý Ngư? Nghe nói người này có thể bói toán, ta cũng muốn nhìn thấy một lần, xem hắn thật sự có bản lĩnh đó hay không. Hừ, dám nhìn được bộ mặt thật sự của bản cô nương!”


Bạn cần đăng nhập để bình luận