Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 283: Lần lượt thay nhau
Hồng Thần Diệu đứng đầu Bát Trụ chợ Tây, nhà ở phía trên chợ Tây, một căn nhà lớn nằm trong phường Duyên Thọ. Lúc chạng vạng, chợ Tây gõ trống đóng cửa chợ, Hồng Thần Diệu ngồi trên xe ngựa, thư giãn thoải mái trở về Hồng phủ, vừa vào cửa phủ, bèn cười căn dặn:
- Nướng nguyên một con dê, gọi tam nương, ngũ nương đến uống với lão phu vài chén.
Tam nương và ngũ nương là hai vị thê thất được Hồng Thần Diệu sủng ái nhất, Hồng Thần Diệu hiện tại tổng cộng có tám thê thất, nha đầu trẻ tuổi xinh đẹp càng không đếm xuể, nhưng đến địa vị của lão như vậy, muốn mỹ nữ dễ như trở bàn tay, xinh đẹp cũng không hiếm.
Dưới tình hình như vậy, có thể được sủng ái nhất trước mặt lão ngược lại chưa chắc là người tư sắc đẹp nhất, mà là người có thể hiểu được, hòa nhã nhu mì, là người phụ nữ phục vụ làm lão thoải mái tinh thần, hoặc là người phụ nữ có thể giúp lão phân ưu, giải quyết mọi chuyện trong ngoài.
Tam nương Diêu Dao, ngũ nương Cảnh Hương Ngọc có thể từ trong tám vị phu nhân bộc lộ ra tài năng, mỗi người một vẻ, tam nương Diêu Dao am hiểu việc quản lý tài chính, không những giúp Hồng gia quản lý vấn đề đút lót gọn gàng, giúp Hồng Thần Diệug kiếm tiền không những giỏi về kinh doanh, cứu trợ, đầu tư, thu nhập không nhỏ, cho nên được Hồng đại trụ coi trọng nhất.
Ngũ nương Cảnh Hương Ngọc thì ôn hòa hiền hậu, giúp Hồng Thần Diệu về miếng ăn giấc ngủ, bà ta phục vụ đúng lúc, Hồng Thần Diệu nghĩ được, thì bà ta cũng nghĩ ra được. Hồng Thần Diệu nghĩ không được, bà ta cũng nghĩ được, cho nên rất được Hồng đại trụ sủng ái.
Hai vị phu nhân nghe thấy người hầu truyền báo, vội vàng đánh lớp phấn mỏng, trang điểm một hồi. Trong tám vị phu nhân, hai người tuổi đều không nhỏ, tam phu nhân khoảng mười ba, ngũ phu nhân cũng khoảng hai mươi sáu, nhưng tư thái tương đối tốt.lại trang điểm, cũng rất quyến rũ.
Hai người cùng uống rượu với Hồng Thần Diệu, phục vụ Hồng Thần Diệu sung sướng vui vẻ xong, tam nương mới nói:
- A lang hôm nay có hỉ sự gì, sao lại vui vẻ như vậy? Chẳng lẽ lại kiếm được một khoản lời to?
Ngũ nương cười nói:
- Đúng vậy, bắt đầu từ mua thu năm ngoái, A Lang thường than thở, không vui vẻ lắm. Hôm nay vui vẻ như vậy, đã lâu rồi chưa thấy rồi. Nhìn thấy A Lang vui vẻ như vậy, trong lòng nô gia cũng vui mừng nói không nên lời.
Ngũ nương nói đến đây, vành mắt ửng đỏ, nước mắt chực rơi, bởi vì Hồng Thần Diệu đã lâu không vui mừng như vậy mà kích động muốn khóc. Hồng Thần Diệu thấy vậy, thấy thương yêu, hôn lên môi ngũ nương, khẽ vuốt lưng, nói:
- Vẫn là ngũ nương thương ta nhất, được rồi được rồi, đừng khóc thút thít nữa, để người khác nhìn thấy sẽ bị chê cười.
Hồng Thần Diệu vung tay một cái, tỏ ý cho bốn nữ tỳ lui ra ngoài, đóng cửa lại, lúc này mới nhấp miếng rượu, nói với tam nương:
- Tiểu Dao à, ta vốn muốn nói với nàng sắp xếp đồng ruộng phủ đệ ở Đông Đô Lạc Dương, nhưng đã sắp xếp rồi chưa?
Tam nương nói:
- Vẫn chưa, trước kia để cho vay, tháng trước mới đến kỳ, nô gia thu đủ vốn mới nghỉ, rồi phái Nhị quản gia đi Lạc Dương sắp xếp rồi, ước chừng cũng sẽ mau chóng trở về, sao vậy?
Hồng Thần Diệu uống một hớp rượu, cười híp mắt nói:
- Không cần đi, ít nhất trong khoảng năm bảy tám năm, không cần sắp xếp nữa. Tiền chớ để ở trong nhà, có tiền phải tính toán đẻ ra tiền, tiếp tục để các khoản vay đi ra ngoài.
Tam nương kinh ngạc, ngay sau đó vui vẻ nói:
- A Lang bên trong ổn rồi chứ?
Hồng Thần Diệu cười ha ha nói:
- Ổn rồi, ổn rồi.mấy người Lại Dược Phi quá ngốc, không nhìn ra được lão đại đang muốn hành động gì, nên muốn làm việc lớn thay máu. Ta già rôi, không thể dùng được nữa, lão đại sẽ nhanh chóng đá ta ra khỏi cục, ai ngờ, hắc hắc…
Ngũ nương dùng tay xé nhẹ một miếng thịt dê nương béo ngon, đưa vào miệng Hồng Thần Diệu. Hồng Thần Diệu nhai miếng thịt dê thơm ngát, thích thú nói:
- Ai biết được, mấy người Lại Dược Phi, Quách Tử Mặc không kịp chờ đợi đã có hành động. Các nàng chờ xem…
Hồng Thần Diệu híp mắt nói:
- Mấy người họ, rất nhanh đều sẽ phải xong đời. Lão đại làm việc, xưa nay luôn bình tĩnh. Cho dù bọn họ muốn đổi máu, cũng sức cầu ổn thỏa. Hiện tại mấy người họ tự mình nhảy ra ngoài, đó là bức lão đại thu thập bọn họ. Lão đại xưa nay luôn bình tĩnh cẩn thận, cho dù muốn cách mới trừ cũ, cũng phải lựa chọn cách ăn thịt, bọn họ vừa ngã, lão đại sẽ cần một lão tiền bối như ta để đè nén cục diện, dẫn theo người mới, Bát Trụ sẽ phải đổi một nửa. Ít nhất trong mấy năm, Hồng Thần Diệu ta sẽ ổn như Thái Sơn.
Hồng Thần Diệu cười nói, đột nhiên quay đầu lại, nói với Tam nương:
- Gần đây khoản tiền cho vay, chớ đưa về chợ Tây, sẽ không yên ổn.
Tam nương nói:
- Dạ, nô gia đã hiểu rồi.
Hồng Thần Diệu gật gật đầu, nói với Ngũ nương:
- Qua năm ba ngày, ta sẽ tìm một lý do để cáo nghỉ với Thường lão đại, đi Thiểu Hoa Sơn để tịnh dưỡng, nàng an bài trước, đi cùng với ta.
Ngũ nương cũng ngoan ngoãn nói:
- Dạ! Nô gia đã rõ sẽ chuẩn bị
Lại Dược Phi và Lăng Ước Tề xưa nay quan hệ tốt, hai người đều thuộc vị trí thứ hai trong Đông Ly Tứ Lương, giúp Thường Kiếm Nam xử lý mối quan hệ quan trường, có phúc cùng hưởng, có tổn cùng chia.
Cùng với đám người Hồng Thần Diệu thương nghị đã xong, sau khi được sự tán đồng của mọi người, hai người bèn cùng nhau quay trở về phòng của Lại Dược Phi, đây cũng là trạch viện tam tiến nằm ở cạnh “Đông Ly Hạ”.
Đến viện lạc thứ ba, Lại Dược Phi căn dặn người mở cửa địa lao ra, bèn cùng với Lăng Ước Tề đi vào. Tuy vẫn là ban ngày, nhưng trong địa lao vô cùng tối tăm, tự có vệ sĩ đốt đuốc lên, đi trước rọi đường, dẫn họ đi dọc theo bờ đất xuống dưới.
Trong địa lao vô cùng ẩm ướt, một thủy lao cao hơn nửa người, giọt nước bám trên đỉnh địa lao từng giọt thỉnh thoảng rơi xuống, trong thủy lao yên tĩnh hiện lên hết sức rõ ràng.
Vừa nhìn thấy bó đuốc xuất hiện, Lưu Tiếu Tiếu bị đóng chặt trong thủy lao, nửa người ngâm trong nước lập tức thét lên, nói:
- Họ Lại kia, Lưu mỗ đâu có thù oán gì với ngươi, hà cớ gì lại ép ta như vậy? Mau mau thả ta ra ngoài, nếu không, Lưu mỗ một khi còn cơ hội sống sót, thề không bỏ qua cho ngươi.
Lại Dược Phi đứng lại, cười cười nhìn sang Lăng Ước Tề, nói;
- Thế nào?
Lăng Ước Tề nói:
- Không sai, là một nhân vật hung ác.
Lại Dược Phi cười ha ha, xoay sang Lưu Tiếu Tiếu, nói:
- Họ Lưu kia, hại ngươi ra nông nỗi như ngày hôm nay, là Lý Ngư, chứ không phải ta. Oan có đầu, nợ có chủ, ngươi tìm Lại mỗ, là đạo lý gì?
Lưu Tiếu Tiếu thật sự là một kẻ rất thức thời, lúc đầu khi gã ở Long gia trại cũng như vậy, một khi xác định không còn đường sống, bản sắc kiêu hùng liền lộ ra ngay, ngay cả đến việc xin tha cũng lười không nói lấy một câu. Lưu Tiếu Tiếu cười nói:
- Ngươi cũng biết Lưu mỗ và ngươi không ân oán? Ngươi lại nhốt Lưu mỗ ở đây là muốn thế nào?
Lại Dược Phi nói:
- Lý Ngư lấy lòng tâm phúc thị tì của Thường lão đại, ngoài sáng thả ngươi, nhưng lại âm thầm bắt ngươi lại. Tất cả những việc này, đều là từ Lý Ngư bày mưu đặt kế, Lại mỗ chỉ là nhận lời giao phó của tâm phúc thị tỳ của Thường lão đại Lương Thần cô nương, ngươi muốn tìm người báo thù, đừng tìm đến Lại mỗ.
Lưu Tiếu Tiếu hét lớn:
- Cái gì! Ta không cần biết lý do ngươi trừng trị ta, hiện nay ta ở trong lao của ngươi. Đại trượng phu không giết không sợ nhục, không thì ngươi giết ta, còn không thì thả ta ra, nếu không một khi Lưu mỗ này thoát khỏi sinh thiên, ắt sẽ nợ máu trả bằng máu.
Lăng Ước Tề cười nói:
- Lại huynh được người khác giao phó, tuy rằng y không ra mặt, cũng có người khác thay thế ra mặt, ngươi không được trách Lại huynh. Chẳng qua, nếu Lại huynh thật sự muốn thả ngươi, cho ngươi một công việc tốt, ngươi nói, đây có phải là có ân với ngươi không?
Lưu Tiếu Tiếu ngẩn ra, có chút không dám tin nói;
- Các ngươi chịu thả ta ra?
Lại Dược Phi nỏi:
- Không sai, ta thấy ngươi cũng là một hán tử, có lòng bồi dưỡng ngươi. Muốn ta thả ngươi không khó, nhưng mà, từ nay về sau, ngươi phải làm việc cho ta, nghe lời ta, ngươi có chịu không?
Lưu Tiếu Tiếu nhìn chăm chăm vào gương mặt mờ ám bất định của Lại Dược Phi dưới ngọn đuốc sáng, chậm rãi nói:
- Các ngươi là người của vương chợ Tây, Lý Ngư hiện nay cũng là người của vương chợ Tây, nếu ta đầu quân cho ngươi, vậy là ta phải làm việc chung với hắn, đúng không?
Lăng Ước Tề nói:
- Thế nào, ngươi có chịu không?
Lưu Tiếu Tiếu chán nản nói:
- Lưu mỗ và hắn thù không đội trời chung, thù này nếu phải nhẫn nhịn, thì sống còn ích gì?
Lại Dược Phi cười ha ha, vỗ tay nói;
- Tốt! Rất tốt! Ta không lừa ngươi, tên họ Lý đó vừa đến chợ Tây đã hô mưa gọi gió, Lại mỗ rất không ưa hắn. Không biết sao lại thấy người này rất gian trá, nịnh hót lấy lòng thị tỳ thân cận Thường lão đại, ta không dễ làm khó hắn. Ta muốn thả ngươi ra, giữ ngươi bên cạnh làm việc, chính là hi vọng ngươi có thể gây phiền toái cho hắn.
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Nếu như ta muốn giết hắn thì sao?
Lại Dược Phi cùng với Lăng Ước Tề nhìn nhau cười, Lại Dược Phi lại nói:
- Vậy chúng ta sẽ cùng bảo vệ ngươi trước mặt Thường lão đại, để thay thế vị trí của hắn.
Lăng Ước Tề đồng thanh nói:
- Ngươi không cần lấy làm lạ, chợ Tây ta chỉ trọng tài, giành được chính là truyền thống, Lý Ngư hôm nay có thể ngồi lên chức thị trưởng Tây Thị Thự, cũng là như vậy mà có được. Nếu như ngươi có thể đấu thắng hắn, vậy thì chứng tỏ ngươi mạnh hơn hắn, trước mặt Thường lão đại, chúng ta sẽ bảo vệ ngươi!
Lưu Tiếu Tiếu nói:
- Được! Ta đồng ý với ngươi!
Lại Dược Phi cười nói:
- Sảng khoái! Thật sự là một hán tử, người đâu, thả y ra!
Lập tức, có hai thị vệ đi tới, mở khóa ra cho gã. Lưu Tiếu Tiếu bị đứng khóa trong nước, hai chân đều cứng lại, khóa vừa mở ra, liền ngã về phía trước, may mà có hai tên thị vệ đỡ lấy, lôi gã ra ngoài thủy lao.
Lưu Tiếu Tiếu lúc bị Lương Thần bắt chưa bị thương, nhưng khi ở trong lao bị người của Lại Dược Phi đánh đập khảo tra, trên người có không ít vết thương. Từ hông y trở xuống những vết thương bị ngâm trong nước lâu, thịt nát trắng bệch, máu cũng không chảy ra nữa, vết thương trên người lại bị thấm gây ra hôi thối.
Lại Dược Phi che mũi lui về phía sau mấy bước, căn dặn nói:
- Các ngươi mau đưa y đi tìm thấy lang chữa trị, người này ta trọng dụng đấy.
Lăng Ước Tề mặc dù cũng ngửi thấy mùi hôi thối này, nhưng không lui về sau mấy bước, nhìn thấy Lưu Tiếu Tiếu thân thể cứng đờ, lão đảo muốn ngã, đau đến nghiến răng nghiến lợi, lại không chịu kêu đau một tiếng, không khỏi thầm khen trong lòng. Tên Lưu Tiếu Tiếu này thật là một tên cứng rắn!
Lăng Ước Tề thầm nghĩ: Lưu Tiếu Tiếu lần này ra ngoài, nhất định sẽ tranh đấu một phen hùng hổ với Lý Ngư. Lý Ngư có Lương Thần, Mỹ Cảnh chống lưng, Lưu Tiếu Tiếu có Hồng lão đại và Lại lão nhị chống lưng. Ta ở trong đó, hoặc đứng cùng đội, hoặc rút người ra, quan sát tình thế mà làm. Nếu bọn họ đầu lưỡng bại câu thương là tốt nhất, bất cứ phe nào ngã, với ta cũng là trăm điều lợi mà không một điều hại, ha ha, quá tốt!
Bọn thị vệ nhìn thấy Lưu Tiếu Tiếu căn bản không đi được, bèn đỡ gã đi ra ngoài, lấy chiếc xe chở hàng kéo gã lên, nằm ngửa trong xe, bèn đưa gã ra ngoài cửa phủ. Lưu Tiếu Tiếu tuy không rõ hai nhân vật của Đông Ly Bát Trụ này hà cớ gì thả gã, nhưng khi gã còn ở Long gia trại, vì tranh quyền đại quản sự, minh tranh ám đấu với đại quản gia, thậm chí sau đó bợ đỡ Long lão đại, cũng là người có chủ ý, đoán xem được mấy phần.
Gã thực sự nghĩ rằng vốn lần này phải chết rồi, không ngờ liễu ám hoa minh, mình lại có cơ hội sống sót, nằm trên xe, nghĩ về quá khứ, từ một nhân vật đứng thứ nhì nắm quyền Long gia trại, từng bước một đến ngày hôm nay, cũng không cho rằng mình đã làm sai điều gì, chỉ cho rằng toàn bộ là đều do Lý Ngư hại.
Nghĩ đến Lý Ngư hôm nay tiêu dao tự tại, Lưu Tiếu Tiếu đau lòng ôm đầu, gã nằm trong xe, từ trên nhìn xuống dưới đường phố, trong lòng thầm thề:
- Họ lý kia, Lưu Tiếu Tiếu ta nay không chết, sẽ báo thù ngươi gấp trăm ngàn lần!
Vừa mới thề xong, Lưu Tiếu Tiếu đột nhiên chấn động, cặp mắt trợn trừng. Gã vẫn cho rằng mình nhìn sai, vội vàng giơ tay lên xoa xoa mắt. Không sai! Dưới ánh nắng chiều, trong chiếc xe kia, chính là Long Tác Tác.
Long Tác Tác, khi nàng ta còn là một thiếu nữ, Lưu Tiếu Tiếu đã nhận định nàng ta cả đời này chắc chắc là người con gái của mình, nhưng ai biết được rằng…
Ánh mắt Lưu Tiếu Tiếu nhìn rõ ràng phần bụng nhô ra của Long Tác Tác, bàn tay lập tức móc chặt vào thành xe, gân xanh nổi lên.
Hai chiếc xe lần lượt qua nhau, nháy ánh mắt đã không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của nàng, Lưu Tiếu Tiếu vẫn chết đứng nhìn về phía trước, cặp mắt sáng rực:
- Nàng…nàng cũng ở Trường An? Nàng đang có mang? Đó là nghiệt chủng của Lý Ngư?
Lưu Tiếu TIếu mười ngón tay nắm chặt vào thành xe, tạo ra dấu mười ngón tay rất sâu!


Bạn cần đăng nhập để bình luận