Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 288: Là ngọn đèn không cạn dầu
Lý Ngư đoán chừng trong tiền sảnh mẹ và ba cô gái vẫn còn chưa ăn cơm xong, đâu chịu trở lại để bị mất mặt. Hắn mỉm cười, nói:
- Tiên sinh tinh thông chế tác, bản lĩnh cực cao, chỉ là quá mức chuyên tâm thôi, nên để ý tới sức khỏe bản thân mới tốt.
Dương Tư Tề cười ha ha khoát tay nói:
- Rất nhiều người cùng tuổi ta hiện tại đều mập mạp, mặt đầy tang thương, tâm mệt mỏi. Ngươi xem ta đi, có phải hơn hẳn họ không? Ta không thích qua lại với người không cùng chí hướng, ta chỉ thích làm việc với những đồ sắt gỗ đá thôi, không có gì khác. Vẽ bản đồ thiết kế thì cần suy nghĩ, những lúc khác thì cần chân tay, nên sức khỏe rất tốt.
Lý Ngư nói:
- Rốt cuộc vẫn là thiếu nhiều thú vui trong cuộc sống. Nói tới, tại hạ mạo muội hỏi một câu, tuổi tác tiên sinh không nhỏ, sao vẫn chưa thành gia vậy?
Dương Tư Tề buông đồ họa, nghiêm túc suy nghĩ một chút, rồi gõ gõ tay lên bàn, thở dài nói:
- Một khúc gỗ, một khối đá, ta đều có biện pháp biến nó thành vật hữu dụng. Nhưng giao tiếp với người khác lại quá mệt mỏi, mà giao tiếp với nữ nhân lại càng mệt mỏi hơn.
Lý Ngư tràn đầy đồng cảm, nói:
- Tiên sinh nói chí phải, chỉ là nam lớn nên lấy vợ. Hơn nữa, gia cảnh tiên sinh tốt như thế, tôi không tin, không có người mai mối đến nhà.
Dương Tư Tề thở dài nói:
- Bà mối thì mấy năm trước có đấy, nhưng sau đó thì ít dần. Tính tình ta đơn thuần, thích làm việc với gỗ, đá, lâu ngày lại càng đơn giản, ngươi thấy ta hôm nay nói nhiều như thế, nhưng thực sự nếu ở trước mặt nữ nhân, ta không biết phải nói cái gì. Mỗi khi ta gặp nữ nhân nào đó, đều mắt mở to nhìn người ta mà chẳng thể tìm được đề tài nói chuyện, người ta dĩ nhiên không thích ta.
Lý Ngư kinh ngạc nói:
- Không đến mức thế chứ. Chỉ dựa vào bản lĩnh cùng gia cảnh của tiên sinh, cô nương người ta mong còn không được đấy.
Dương Tư Tề thở dài nói:
- Cô nương mà bà mối giới thiệu cho ta, dĩ nhiên cũng môn đăng hộ đối, không lo không gả được, đâu có ai chịu một nam nhân đầu gỗ không thú vị như ta. Mà thực ra ta cũng không ngại gia cảnh nhà gái, có điều…
Lý Ngư hỏi:
- Nhưng sao…
Dương Tư Tề hơi xấu hổ, nói:
- Thực sự là…khó mở miệng quá.
Ngươi ngượng ngùng, không dám mở miệng, có thể trong mắt người ta, chỉ cảm thấy ngươi kiêu ngạo thôi. Cái gì mà mắt trợn to, sợ rằng chính ngươi nghĩ lúc đó ngươi đang nhìn người ta, nhưng trong mắt người ta thì lại khác, cho rằng ngươi không phải nhìn người ta.
Lý Ngư nhìn vị trạch nam già xấu hổ này, cảm thấy may mắn thay cho ông ta. Chí ít hắn có sự nghiệp, bởi vì sự nghiệp mà phải kiên trì giao tiếp với một số người. Ở thời đại kia, cũng có một vị trạch nam, gần 27 năm không bước ra ngoài một bước, đối tượng trò chuyện duy nhất là mẹ già của hắn, hơn nữa thời đại đó không có máy tính cùng điện thoại di động, có thể tưởng tượng ra được cuộc sống của vị nhân huynh đó khô khan tẻ nhạt tới mức nào, so sánh ra, Dương Tư Tề cũng không khác là mấy.
Lý Ngư vốn muốn ở hậu viện làm chút việc vặt để tiêu phí thời gian một chút, khi đề cập đến đề tài câu chuyện này lại nói đúng tâm sự trong lòng Dương Tư Tề, liền muốn khai đạo ông ta, mở mang kiến thức cho ông ta một chút.
Trong tiền viện, cửa lớn lại bị người ta phá mở, 7 8 tên đại hán uy phong lẫm lẫm vọt vào, cầm trong tay vũ khí sắc bén, đằng đằng sát khí.
Sảnh chính, chẳng còn bóng dáng Lý Ngư, Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh thoải mái trò chuyện ăn uống với Phan đại nương, làm cho Phan đại nương vui vẻ cười to. Cát Tường thì mặt không biểu cảm, thỉnh thoảng mới chen vào nói một câu, nhưng bất kể thế nào nàng vẫn luôn ở thế yếu.
Nói chuyện cười đùa, luận quan hệ tranh đấu giữa người với người, Thâm Thâm cùng Tĩnh Tĩnh tuy rằng cũng từng sống cuộc sống cực khổ, thế nhưng lại rất đơn thuần, hoàn cảnh lớn lên của các nàng như vậy làm sao có thể là đối thủ của Cát Tường? Từ nhỏ Cát Tường đã trải qua những ngày tháng gì chứ, ở nhà phải xem sắc mặt cha, nhìn sắc mặt mẹ kế, thậm chí phải nhìn sắc mặt muội muội, ra ngoài phải nhìn sắc mặt khách, sắc mặt khán giả, mặc kệ là bản lĩnh nhìn sắc mặt người khác hay là kỹ xảo nói chuyện cùng người khác, không phải là ỷ vào ưu thế của Thâm Thâm là có thể thủ thắng.
Huống chi, tuy các nàng âm thầm tranh đấu, cũng không dám tổn thương hòa khí, loại tranh sủng này đều dấu dưới vẻ hòa hợp êm thấm, cái này thì lại càng hạn chế phát huy ưu thế của Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh, mà dưới điều kiện hạn chế này, đối với Cát Tường mà nói thì như cá gặp nước.
Thâm Thâm và Tĩnh Tĩnh liên tục thua trận, các nàng không phục, một đám đại hán cầm gậy xông vào viện, vài người đều sợ đến ngây người.
Những đại hán kia cầm đao không nói gì, tạo tư thế, trừng mắt nhìn các nàng.
Vừa rồi Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán là tới chuyển lời của Đại tiểu thư tới bọn họ, đến quý phủ Lý Ngư, đem khí thế dọa cho cái tên thay lòng đổi dạ đệ nhất thiên hạ, háo sắc không biết thỏa mãn sợ đến phát khiếp, để cho bọn họ biết nhà mẹ đẻ - Lũng Hữu Long gia trại, không phải dễ ăn hiếp như vậy.
Sau đó Vô Tình Lang và Phụ Tâm Hán đứng ở hai bên trái phải, đỡ Long Tác Tác, Long Tác Tác ưỡn cái bụng, ngẩng cao đầu, giống như là lão phật gia đi tới vậy.
Long Tác Tác đứng vững trong viện, lúc này mới hơi cúi đầu, nhìn về phía trước. Chỉ có điều vừa nhìn, đã ngẩn ra.
Không thấy cha mẹ Lý Ngư, chỉ có bốn nữ nhân, ba cô nương trẻ tuổi, đều xinh đẹp đáng yêu, còn có một vị trưởng giả, tầm qua ba mươi tuổi, ngồi ở vị trí đầu.
Lý Ngư đâu?
Vừa rồi rõ ràng vừa đi nghe ngóng ở hàng xóm, xác thực Lý Ngư thực chất ở tại nơi này, không có lý nào mới sáng sớm đã đi ra ngoài, còn có…
Long Tác Tác dùng ánh mắt thù địch nhìn ba cô nương xinh đẹp động lòng người kia, dừng lại trên người của Phan đại nương, người kia là ai? Làm sao khuôn mặt lại có mấy phần giống Lý Ngư?
Lý Ngư nói với nàng, hắn tới Trường An, là tới tìm kiếm mẫu thân và Cát Tường, hiện tại không biết trong ba tiểu mỹ nhân kia thì người nào là Cát Tường, nhưng phụ nhân kia… không thể nghi ngờ, bà chính là… bà bà của ta?
Phan đại nương, Cát Tường, Thâm Thâm, Tĩnh Tĩnh, đều là nữ nhân chưa gặp phải những cảnh gì hoành tráng, cảnh vừa rồi ở trong viện đã làm cho bọn họn kinh hãi, bốn nữ nhân đều mở to hai mắt ra nhìn, trợn mắt há mồm không nói ra lời.
Trong viện, giọng nói tức giận của Long Tác Tác vang lên:
- Thật là không có quy củ? Đã quen như ở Lũng Hữu rồi phải không? Mặc kệ ở nhà mình, hay là ra ngoài làm khách, các ngươi đều hùng hổ khí thế như vậy sao? Nếu để cho người khác nhìn, còn nghĩ các người là ác bá đấy.
Long Tác Tác trừng mắt liếc bọn họ, không nhìn hai nha hoàn cung kính với nàng như lão phật gia ở bên cạnh, chân thành tiến lên, trên mặt lộ ra vẻ đoan trang, ung dung, ôn nhu, hiền hòa, nở nụ cười tươi tắn.
Long Tác Tác hơi phúc lễ, đôi môi khẽ mở, ôn nhu nói:
- Vị đại nương này, ba vị cô nương, nô xin ra mắt. Nô từ Lũng Hữu dến, tên là Long Tác Tác, tới Trường An là muốn tìm Lý Ngư lang quân, mọi cách hỏi thăm, mới tìm tới đây, cũng không biết Lý lang quân có trong quý phủ không?
Từ nhỏ tới lớn Long đại tiểu thư chưa ăn nói lễ phép lịch sự như vậy lần nào, bản thân nàng cũng cảm thấy sắp ói.


Bạn cần đăng nhập để bình luận