Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 296: Tiệc “Cá chép”
Khu phố thứ năm, Chợ Tây
Mấy công nhân quét dọn mặc y phục mang chữ sạch đang ra sức quét dọn một con hẻm.
Đây là một con hẻm ngang đâm xuyên qua hai con đường chủ yếu, vốn chỉ có tác dụng thuận lợi cho việc vận chuyển hàng hóa từ cửa sau lên phía trước của những cửa tiệm mặt tiền, nhưng bị cửa tiệm bỏ hoang không dùng nhưng lại lười đến mức vứt bỏ những thứ đồ lặt vặt thành một bãi hết sức lộn xộn, sự bẩn thỉu hôi thối khiến cho rất nhiều người đi đường hết sức khó chịu.
Con hẻm này từ mấy ngày trước đã bắt đầu dọn dẹp rồi, đến hôm nay những thứ đồ lặt vặt và rác mới được dọn dẹp sạch sẽ, mặt đất bắt đầu sạch lên. Do lượng công việc quá lớn, Lưu Vân Đào điều động một số nhân thủ đến giúp đỡ, hai ngày này ông ta cũng hay đến đây, đích thân chỉ huy dọn dẹp.
Vệ sinh đường phố bẩn khổ cực nhọc, tuy rằng cũng kiếm được tiền, nhưng người phụ trách khu phố khác sẽ lười dọn dẹp, thật sự muốn giao cho người thân bạn tốt, những người đó cũng có ý đồ kinh doanh an nhàn kiếm tiền dễ, dù sao cũng là những nhân vật lưu manh đường phố, nào chịu đi làm những việc vất vả.
Cho nên Tịnh Nhai Ti dần dần khuếch trương, gia chủ của các khu phố cũng không phản đối. Về mảng phòng cháy hiện tại những gia chủ của khu phố khác vẫn chưa cảm nhận được điểm tốt quá nhiều trong đó, lại thêm vào việc Kiều đại lương chính miệng lên tiếng, bởi vì chữa cháy mang tính chuyên môn nhất định, để tiện cho việc thống nhất quản lý, do Tây Thị Thự thống nhất phụ trách, cũng không đụng chạm đến “miếng bánh” của các khu phố khác, cho nên cũng phải mở rộng đến đó.
Người của Tịnh Nhai Ti dọn được một nửa con hẻm, đang dọn dẹp ra phía ngoài được một nửa, nghĩ tới hôm nay sẽ làm sạch sẽ con hẻm này trước thì một đại hán vóc dáng khôi ngô, mắt to mày rậm, tựa như thợ rèn mạnh mẽ từ trên đường chính quẹo vào, đứng hiên ngang ở ngay giữa nửa con hẻm đã được dọn dẹp sạch sẽ, hất áo lên, tiểu ngay một bãi.
- Ôi! Tên hán tử kia, sao lại tiểu tiện bừa bãi thế!
Hai người công nhân Tịnh Nhai Ti đang quét nhìn thấy vậy thì tức giận. Thành quả mà họ vất vả lao động, há có thể để cho người khác tùy tiện phá hủy như vậy, hai người công nhân nhấc chổi lên, nổi giận đùng đùng chạy tới, những công nhân khác đang xúc đất đi, xách nước tới quét con hẻm, quay đầu lại một cái, cũng không để ý.
Nhưng chỉ một lát sau, bọn họ lại nghe thấy một tiếng kêu thê lương thảm thiết, những người công nhân quay người lại nhìn, thì thấy một người nhân công quét dọn đang ôm ngực lảo đảo ngã xuống, tên đại hán đó trên tay cầm một khẩu đao nhọn, đâm vào ngực một người công nhân dọn đường khác, một đao, hai đao, ba đao…
Công nhân dọn đường đó ngay cả kêu lên một tiếng đau khổ cũng không kêu ra khỏi miệng, liền ngã nhào xuống đất.
- Tặc tử, ngươi dám!
- Giết người rồi! giết người rồi!
Đám công nhân của Tịnh Nhai Ti cùng nhau giơ chổi lên, xúc gỗ, thùng nước, giận dữ xông tới, nhưng tên đại hán kia lại cầm theo thanh đao đẫm máu bỏ trốn.
Lưu Vân Đào đang dẫn theo người tới đây trợ giúp dọn sạch, vừa nghe việc này lập tức bay tới, hai công nhân dọn dẹp ngã trong vũng máu đã tắt thở.
Lưu Vân Đào chỉ nghĩ là có người tùy tiện tiểu bậy, khi bị người ta ngăn lại thẹn quá thành giận, ra tay giết người. Trước kia bọn họ dọn dẹp đường phố cũng không phải không bị công nhận, người ta không chấp nhận còn đánh mắng chửi rủa, nhưng để phát triển đến mức giết người như này thì đây cũng là lần đầu.
Lưu Vân Đào một mặt phái người đuổi theo hung thủ, một mặt đi huyện nha báo quan, còn mình thì lệnh cho người mang hai thi thể huynh đệ Tịnh Nhai Ti vội vã đưa tới Tây Thị Thự.
Bàng bà bà chắp hai tay đi giám thị trên đường.
Bàng bà bà không tham, tuy nói bà ta cũng thuộc về Tịnh Nhai Ti, toàn bộ chỗ nào của Chợ Tây bà ta đều có thể đi, nhưng bà ta chỉ canh giữ con đường này.
Thu nhập bây giờ đã không nhiều như lúc ban đầu, rất nhiều người nếu đã từng bị phạt, hoặc là nghe nói đến người khác từng bị phạt, hoặc là tận mắt thấy con đường sạch sẽ như vậy, cũng tự giác không vứt rác lung tung nữa, cho nên thu nhập mỗi ngày của bà ta chủ yếu là chú ý đến những người bên ngoài không biết đến quy củ này hoặc là người lạ, thương nhân.
Cứ như vậy, thu nhập của bà ta cũng trở nên tương đối ổn định, tuy không thấp, nhưng so với thu nhập ban đầu, cũng giảm đi khoảng một nửa, nhưng lão bà vẫn rất chịu khó.
Mỗi ngày dò xét lâu, đối với con đường này bà ta cũng có cảm tình, thà kiếm ít một chút, cũng hy vọng con đường này được ngăn nắp sạch sẽ. Những hộ kinh doanh hai bên đường cũng quen thuộc, luôn luôn gật đầu với nhau, chào hỏi một tiếng, lão bà trong lòng rất vui.
- Này! Đứng lại!
Bỗng nhiên, phía trước một phụ nhân trung niên vứt một quả hạch ra đường, Bàng bà bà tức giận, lập tức lấy vòng tay đỏ từ trong tay áo ra đeo lên, giận đùng đùng đi tới.
- Ngay đầu đường phố có biển có chữ, viết rất rõ ràng không được vứt rác bừa bãi, ngươi không có mắt hay sao? Nhặt rác lên cho ta, vứt vào thùng rác, phạt ba quan tiền.
- Dựa vào cái gì? Đường phố của các ngươi sao? Lão nương vứt rác vậy đó, thì sao nào?
Vị phụ nhân kia môi mỏng má cao, vừa nhìn là biết người không dễ nói chuyện, lập tức cãi vã với Bàng bà bà.
Một tên tiểu nhị ở tiệm bên đường nhìn thấy, muốn chạy đến bênh vực Bàng bà bà, nhưng hắn ta vừa mới bước ra ngưỡng cửa, nhìn thấy phu nhân kia thẹn quá thành giận, từ trong giỏ lấy ra một con dao cắt rau ra, chém về phía Bàng bà bà, tmiệng còn mắng xối xả.
Tên tiểu nhị sợ hết hồn, kêu lên kinh hãi:
- Bàng bà bà, cẩn thận!
Bàng bà bà bình thường tốc độ cực chậm, lúc này vừa nhìn thấy vậy, sợ hãi đến mức xoay người chạy, lại thật sự rất nhạy bén.
Phu nhân kia không những không buông tha, mà co cẳng đuổi theo, Bàng bà bà tuy rằng chạy rất nhanh, nhưng sao có thể chạy lại một phu nhân khỏe mạnh, mới chạy được vài bước, nghiêng đầu nhìn thấy phu nhân kia không những không buông tha mà còn đuổi theo, cũng rất sợ hãi.
Một đại hán đối diện trên vai khoác một gói dây thừng vội vã đi tới, vừa nhìn thấy Bàng bà bà bị một phu nhân đuổi theo, không khỏi kinh hãi đứng lại.
Bàng bà bà chạy đến trước mặt y, đoạt lấy sợi dây thừng trên vai y, lấy đầu dây thừng lắc mấy cái, rồi ném sang trụ lầu hai ở cửa tiệm đối diện, quấn mấy vòng thật nhanh. Bàng bà bà lại dùng đầu sợi dây còn lại cột trên một tảng đá của cửa tiệm bên kia, cuốn đầu dây thừng đó mấy vòng, buộc chặt lại.
Phu nhân kia vội giận dữ đuổi đến:
- Lão bà đáng chết, lão nương chém chết ngươi!
Bàng bà bà dùng mũi chân điểm một cái, nâng người lên nhảy về phía hai trụ lầu hai của cửa tiệm đối diện, phu nhân kia quơ đao chạy tới, Bàng bà bà vôi đạp trên dây thừng mà chạy vèo vèo, giẫm lên dây như đi trên đất bằng, người đi trên đường nhìn thấy cũng ngây người ra.
Phụ nhân kia đuổi tới, dường như đã giận điên lên, quơ đao chém trên dây thừng mấy nhát, dây thừng đó cũng giật lên nhưng vẫn chưa bị chém đứt, phụ nhân kia nhìn thấy dây thừng một đầu quấn trên cột đá, bèn chém xuống đó.
Liên tiếp ba đao chém xuống, phụ nhân kia đã chém đứt đầu dây, lúc này Bàng bà bà còn một bước cách lan can thì đầu dây vừa đứt mềm rũ xuống, mọi người nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, nom thấy thân hình Bàng bà bà trượt xuống rồi vội vàng giơ tay túm một thanh lan can, cả người dướn lên, chân trèo lên, bay qua lan can.
- Giỏi quá! Giỏi quá!
- Đặc sắc!
Trên đường bách tính vỗ tay hoan hô, tựa như đang xem một vở kịch hay.
Bàng bà bà lúc còn trẻ cũng khá nổi danh về sử dụng dây thừng linh hoạt ở thành Trường An, hôm nay chỉ là một trò cỏn con đối với bà, nhưng lại khiến cho dân chúng dưới lầu khâm phục hò hét hoan hô.
Bà ta đứng ở trên lầu, căm tức nhìn phụ nhân điên kia, nhìn thấy sắc mặt ả ta lộ thần sắc ão não, thừa dịp mọi người đang nhìn lên lầu xem vội vàng cất đao, chen vào trong đám đông, vội vàng rời khỏi.
Bàng bà bà ở trên cao nhìn xuống, thấy phụ nhân kia chen vào đám đông, giỏ cùng đao đều đã cất đi, trong lòng nhất thời dấy lên một sự nghi vấn.
- Có gì đó sai sai!
Bàng bà bà cũng coi như một lão giang hồ, lập tức phát giác có điều kỳ lạ trong đó. Lúc ban đầu bà ta cũng cho rằng phụ nhân kia tức lửa công tâm mà có hành động như điên kia, loại người vậy tuy ít, nhưng cũng không phải không có, thiên hạ lớn như vậy, cũng có một số người tính khí quá nóng nảy.
Nhưng từ thần tình biến hóa, cùng với thủ đoạn lặng lẽ ẩn lui của ả, cho thấy ả phụ nhân này tuyệt đối là cố ý đến đây, hành động điên cuồng lúc nãy cũng là cố ý.
- Không đúng, lão bà ta lớn tuổi, nào có đắc tội với người nào chứ? Bởi vì phạt một hai người hai ba quan tiền thì có người thiết kế âm mưu, cố ý nhằm vào mình ư? Không thể nào, nếu như không phải cố ý nhằm vào lão bà ta, vậy thì ả ta muốn nhằm vào ai…
Bàng bà bà lập tức nghĩ đến Lý Ngư, bà vội vã đi xuống lầu, báo hiệu cảm ơn tên tiểu nhị và vị chủ nhân sợi dây thừng kia, đẩy đám đông ra, vội vã chạy tới Tây Thị Thự.
Bàng bà bà chạy tới trước cửa Tây Thị Thự, vừa đúng lúc Lưu Vân Đào mang theo hai thi thể tới. Lúc này hai người còn không biết, Khang ban chủ bị người ta đánh cho bể đầu chảy máu, đã ở trước mặt Lý Ngư khóc lóc kể lể rồi.
Lý Ngư nghe Khang ban chủ nói được một nửa, liền mời hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên đến hiện trường, chủ trì công việc bắt hung thủ, quan bổ khoái hiệu suất quá kèm, hắn không yên tâm.
Lý Ngư phái huynh đệ Lý thị đi rồi, đang an ủi đám người Khang ban chủ bị đánh, hỏi thăm tình huống cặn kẽ thì Lưu Vân Đào và Bàng bà bà cùng song song xông vào trong.
Lúc này, bọn họ còn không biết chuỗi sự việc liên tiếp xảy ra sau lưng, “Thần Tiên Động” mà Long Tác Tác chưa khai trương mới là mục tiêu chính đám thành hồ xã thử, quần hắc đạo hùng này. Mà Lưu Tiếu Tiếu thì đang mài đao soàn soạt, chờ làm một đại tiệc “Cá chép quái”


Bạn cần đăng nhập để bình luận