Tiêu Diêu Du
Chương 209: Tin tức bất ngờ
Chương 212: Lão nương đương gia.
Đến phường Duyên Khang, Lý Ngư thanh toán tiền, rồi cùng Cát Tường đi vào trong phường. Xuyên qua mấy đường phố đan xen nhau, phía trước có một giao lộ nhỏ, cso một con đường tắt. Cửa ngõ có hai cây đại thụ, bóng cây tỏa khắp đường.
Ở dưới bóng cây bên phải ngõ, có mấy đứa bé đang chơi đùa ở đó, phần lớn đều là tiểu hài tử còn đang mặc tã, buộc bím tóc chỉ lên trời, đang ở đó chơi bùn. Bên trái ngõ thì yên tĩnh không một bóng người.
Cát Tường lôi kéo Lý Ngư nói:
- Bên này!
Lý Ngư đang định đi theo nàng quẹo vào bên trái ngõ, thì chợt thấy một người thiếu niên mặc áo ngắn vải thô, đầu ngả mũ chạy từ trong hẻm lao nhanh ra như chớp, đến dưới cây, ôm lấy đứa bé cùng bùn chạy vào ngõ nhỏ.
- Bọn buôn người!
Lý Ngư chấn động, không chút nghĩ ngợi, lập tức đuổi theo.
- Lang quân!
Cát Tường kinh ngạc gọi một tiếng, thấy Lý Ngư đuổi theo thiếu niên mang mũ, cũng vội đi theo.
Thiếu niên mang mũ ôm đứa bé chạy qua hai ngõ, tại cửa ngõ nhỏ để đứa bé xuống, ấn lại bờ vai của đứa bé, dáo dác nhìn ra ngoài ngõ, lén lén lút lút quan sát người làm việc trong ngõ. Lý Ngư càng thêm xác định thân phận của anh ta, lập tức nhảy người nhào tới.
Vào thời Đường vào lúc nữ tử đi ra ngoài, thường thích mặc quần áo nam nhân, một bộ bào bó sạt người, quần dài, đạp cao eo giày, đeo nón, vừa không ảnh hưởng tới thẩm mỹ, hành động lại thuận tiện. Đương nhiên, mũ này là kiểu nam nhân, chỉ nam nhân mới đeo.
Thiếu niên này đeo mũ trên đầu hình quả dưa, mặt trái xoan, cằm nhọn, màu da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, thật đúng là không thể phán đoán ngừơi này là nam nhân, hay là nữ giả nam trang. Gã đứng ở dằng kia, ấn vai đứa bé, dáo dác nhìn bên ngoài, nói với em bé:
- Tiểu Lâm ca bình thường đối với con tốt không?
Đứa bé năm sáu tuổi nói:
- Tốt ạ!
Thiếu niên kia nói:
- Tốt lắm, vậy em giúp Tiểu Lâm ca một chuyện, đánh tiểu tử kia.
Trước cửa một căn hộ bên ngoài hẻm, một đứa bé khoảng ba tuổi đang xô đẩy một đứa bé gái khoảng hai tuổi đối diện, còn túm tóc con bé, khiến cho bé gái kia gào khóc.
Cậu bé con có bím tóc ngây ngốc ngẩng đầu lên nói:
- Tiểu Lâm ca, sao huynh không đi!
Tiểu Lâm ca nói:
- Ta là người lớn, không tiện ra tay. Em đi, đánh cho nó khóc, Tiểu Lâm ca mua thịt cho em ăn.
- Được!
Vừa nghe có thịt ăn, đứa bé nuốt nước bọt ừng ực, bị kích động muốn xông ra ngoài.
Lúc này Lý Ngư vọt tới, đưa tay ra, năm ngón tay xòe ra như ưng trảo, chụp vào cổ áo Tiểu Lâm ca, quát to:
- Thằng nhãi ranh này!
Tiểu Lâm Ca không hiểu quay đầu lại, thế nhưng vừa xoay đầu lại, cổ áo đã bị Lý Ngư bắt được. Lý Ngư dùng sức kéo về phía sau một cái, dưới chân cũng kéo một cái, đẩy một cái, buông tay, đáng thương cho Tiểu Lâm Ca liền bị ném ra ngoài, rầm một cái ngã xuống đất, trượt ra phía trước cả một trượng, vừa đúng lúc ấy Cát Tườn chạy tới nơi.
Tiểu Lâm Ca bị ném ngã mắt nổ đom đóm, Lý Ngư lại bổ nhào lới, xông tới trước mặt anh ta, cúi người, túm lấy cổ áo của anh ta, tay phải nắm chặt lại, đánh mạnh về phía mũi của anh ta.
- A!
Tiểu Lâm Ca hét lên một tiếng, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy một quyền phong táp vào mặt, nắm đấm của Lý Ngư sắp đánh vào mũi của anh ta thì ngừng lại.
- Hoa Lâm?
Lý Ngư giật mình gọi một tiếng.
Tiểu Lâm Ca nghe thấy người khác gọi tên mình, ngạc nhiên mở mắt, nhìn Lý Ngư, chỉ là anh ta vừa ngã một cái, trước mắt vẫn choáng váng đầy sao, Lý Ngư cũng biến thành ảo giác, nhất thời không thấy rõ hình dáng của Lý Ngư.
Lý Ngư lại nhận ra anh ta, người này chính là một trong tám người ở trong ngục cùng hắn, hình dáng tướng mạo khác nhau, trong đó chỉ có Hoa Lâm này có khung xương nhỏ bé và yếu ớt, mặt mày ngũ quan thậm chí còn thanh tú hơn nữ nhân, cho nên Lý ngư nhớ rất rõ, nhìn qua là nhận ngay. Hắn còn nhớ rõ anh ta có quan hệ với tiểu thiếp của cha anh ta, bởi vậy bị kết án tử hình.
Lý Ngư nhận ra Hoa Lâm nên không đánh tiếp quyền này, nhưng vẫn giận nói:
- Thì ra là ngươi! Tiểu tử này, làm sao lại không có tiền đồ như vậy. Thiên tử nhân từ, cho ngươi kéo dài thọ ra tù, ngươi sao lại sa đọa như vậy!
Lúc này Hoa Lâm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ngạc nhiên nói:
- Lý Ngư đại ca?
Lại nghe Lý Ngư mắng chửi, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Ta? Ta sao lại sa đạo, ngươi vừa thấy ta, sao đã ra tay đánh người rồi?
Lý Ngư chỉ tay về đứa bé vẫn thẫn thờ đứng bên cạnh, cả giận nói:
- Ngươi còn hỏi? Rõ ràng là người làm ra chuyện buôn bán trẻ con, thật sự là táng tận thiên lương!
Hoa Lâm vừa nghe xong không khỏi oan ức kêu trời nói:
- Lý Ngư đại ca, ngươi thật sự là nói oan cho ta, ta nào có buôn bán trẻ con. Ta với đứa bé này rất thân quen, chỉ là muốn nó giúp ta một chuyện thôi.
Lý Ngư cười nhạt nói:
- Còn muốn gạt ta, đứa bé này, có thể giúp ngươi chuyện gì?
Đứa bé thấy hai người quen nhau, không sợ hãi nữa, trong lòng chỉ nhớ nếu giúp sẽ có thịt ăn, vội sắn tay áo nói:
- Tiểu Lâm Ca, còn muốn đánh nữa không?
Hoa Lâm quay đầu nhìn về phía nó, hung dữ nói:
- Đánh, lập tức đánh! Đánh nó cho ta, cũng coi như đánh lên đầu tiểu tử kia!
Đứa bé vừa nghe xong, lập tức vui mừng đáp ứng, xoay người xông ra ngoài.
Đứa bé ba tuổi kia túm lấy tóc đứa bé gái, nắm một nắm bùn nhét vào mồm con bé, cậu nhóc một lòng nhớ tới có thịt ăn liền vọt tới, hét lớn một tiếng, đưa tay ra, đấm vào nữa trán đứa bé ba tuổi kia.
Đứa bé trở tay không kịp, ngửa mặt té trên đất, lập tức gào khóc lớn lên.
Cậu nhóc kia vì muốn có thịt ăn mà đá vào chân đứa bé 3 tuổi, lắc quả đấm nhỏ quát lên:
- Ai bảo ngươi bắt nạt Tiểu Oánh muội muội, ta cho ngươi biết, nếu dám bắt nạt Tiểu Oánh muội muội nữa, lão tử gặp một lần đánh một lần!
Đứa bé từ mặt đất đứng lên, khóc lóc nói:
- Ngươi dám đánh ta, ngươi chờ đó, ta nói cho phụ thân ta biết!
Cậu bé đánh người chống eo, ngạo nghễ rống sau lưng nói:
- Ngươi đi đi! Có bản lĩnh thì bảo phụ thân ngươi đến đánh ta, hừ hừ!
Đứa bé đánh người nói xong, lại quay đầu nhìn đứa bé gái bên cạnh, trên mặt vẫn còn đọng lại nước mắt, đang ngơ ngác nhìn nó. Đứa bé đánh người liền sờ sờ đầu con bé, hào khí nói:
- Tiểu Oánh đừng khóc, sau này nếu nó dám ức hiếp em, Vinh ca sẽ giúp em đánh nó!
Lý Ngư đứng ở cửa ngõ, ngạc nhiên nhìn cảnh này, ngạc nhiên nói:
- Chuyện này… đây là chuyện gì?
Hoa Lâm vịn eo, hữu khí vô lực nói:
- Đó là muội muội của ta, tiểu tử nhà bên luôn bắt nạt nó, ta đã trưởng thành, lại không tiện động thủ, nên… tìm Tiểu Vĩnh hỗ trợ.
Lý Ngư bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi dở khóc dở cười.
Lúc này Hoa Lâm lại nói:
- Lý Ngư đại ca, sao ngươi đã trở lại rồi? còn mấy tháng nữa mà.
Lý Ngư nói:
- Một lời khó nói hết, ta…
Trong thời gian ngắn, Lý Ngư cũng không biết nói gì với anh ta cho phải. Nhìn lên trang phục của anh tacó chút rách nát, không khỏi kinh ngạc nói:
- Ta nhớ không lầm, nhà của ngươi cực phú, sao người lại ăn mặc như vậy?
Hoa Lâm ảm đạm nói:
- Một lời khó nói hết! Ta… làm như chuyện như vậy, sao còn có mặt mũi để về nhà? Tự khi ra tù, cũng chỉ làm tô vẽ, kiếm một chút cơm canh. Ngày gần đây, đang làm việc cho ương tiên sinh trong phường, ngươi sao?
Lý Ngư thở dài:
- Ta cũng một lời khó nói hết! A! nói sau đi, ta vừa mới tới Trường An, đầu tiên phải tới trong ngõ gặp mẹ cái đã! Ngươi đã sống ở trong phường, có thể tới chỗ mẹ ta tìm ta.
Lý Ngư quay đầu nhìn về phía Cát Tường nói:
- Đúng rồi, chúng ta ở đâu?
Cát Tường vừa nói vừa chỉ, Hoa Lâm cả kinh nói:
- Lệnh đường ở tại nhà của Dương tiên sinh? Chẳng lẽ là Phan đại nương? Ta chính là giúp Dương tiên sinh làm việc!
Hoa Lâm nói kỹ càng với Lý Ngư, thì ra sau khi anh ta ra tù, tự biết hành động của mình quá mức mất mặt, cũng không còn mặt mũi quay về lại không có chỗ để đi, hơn nữa cũng không bỏ được người nhà mình, nên vẫn ở lại trong phường Duyên Khang, chỉ tránh người nhà mình, làm nghề họa sĩ.
Thanh danh của anh ta không tốt, người chịu tìm anh ta vẽ không nhiều, cho nên được một trầu no bụng một trầu, trôi qua rất vất cả. Về sau anh ta gặp Dương Tư Tề. Dương Tư Tề là cao nhân nghiên cứu cơ quan, có người nói là đệ tử của Mặc gia.
Vị cao nhân này ngày thường chỉ vùi đầu vào nghiên cứu học vấn, không hỏi chuyện bên ngoài, không hiểu nhân tình. Ông ta nghiên cứu thuật cơ quan, thường cần chọn mua các loại tài liệu, kể qua một ít cơ giới bán thành phẩm, những chuyện này ông ta đều không thể tự mình làm, nên cần người đi chọn mua, hoặc do thợ thủ công khác làm trợ thủ.
Những người làm chân chạy hỗ trợ này, phải biết chữ biết thư, hiểu được một chút chuyện ông ta giao cho, mới mua được vật phù hợp, mới giao được việc một cách rõ ràng cho thợ rèn, thợ mộc, sơn tượng. Mà những việc này, những người dốt tô vẽ rất khó làm tốt, bởi vậy Hoa Lâm mới thành gã chuyên sai vặt cho Dương Tư Tề.
Chỉ là anh ta mỗi này đến nhà vào lúc phần lớn đều là lúc Cát Tường ra ngoài làm việc, vì vậy Phan thị mấy ngày nay đều gặp anh ta, Cát Tường và anh ta là lần đầu tiên gặp mặt.
Hai người vừa đi vừa nói, đi cùng một đường, từ lúc nào đã đến sân nhà Dương Tư Tề, Cát Tường lập tức gọi:
- Đại nương, đại nương!
Phan thị buộc tạp dề cầm một cái chổi lông gà đi từ trong sảnh ra, vừ đi vừa nói:
- Sao hôm nay lại về sớm như vậy…
Nói đến đây, bà đã nhìn thấy Lý Ngư, chổi lông gà trong tay rơi xuống đất:
- Con!
Phan thị trào nước mắt ra như suối, nhào tới ôm Lý Ngư vào lòng, Lý Ngư cũng ôm châm lấy bà. Có một người quan tâm người, yêu thương ngươi, quý trọng tính mạng của ngươi chính là mẫu thân, trong lòng vô cùng ấm áp.
Hai mẹ con ôm nhau, Phan thị nước mắt lưng tròng, Lý Ngư cũng ướt nơi khóe mắt, Cát Tường lau nước mắt, cười nói:
- Đại nương, chúng ta vào trong phòng từ từ nói, còn có người bên ngoài.
- Được được được, chúng ta vào nhà.
Phan thị lôi Lý Ngư giống như lôi bảo bối của mình vào phòng khách. Hoa Lâm thấy người thân người ta tương phùng, ngược lại cũng thức thời, tiện đà nói:
- Lý Ngư đại ca, trước tiên ngươi cứ trò chuyện cùng Phan đại nương, ta đi tới chỗ Dương tiên sinh xem có cần mua gì không, rồi tán gẫu sau.
Lý Ngư còn chưa kịp nói, Phan đại nương đã đáp ứng, kéo con mình vào phòng khách, để hắn ngồi xuống, lại hấp tấp pha chén trà ngon, quan sát kỹ xem con trai béo hay gầy, nhìn thấy hắn dường như còn cường tráng hơn trước kia vài phần, cảm thấy càng thêm vui mừng.
Phan thị đột nhiên vỗ tay một cái nói:
- A, vào buổi trưa nhìn thấy dưới bếp có hầm cách thủy con gà, mẹ lại đi làm vài thức ăn ngon, con trai ăn no trước cái đã, sau nói cho mọi người tình hình của con. Cát Tường, đi lấy một vò rượu tới đây.
Lý Ngư bị mẫu thân cho một trận chiêu đãi, ngồi ở trong sảnh uống trà ngon, lúc này vừa muốn nấu ăn, lại muốn chuẩn bị rượu ngon, gần như cho rằng đây là nhà mình, lại nhớ tới đây là nhà của một người họ Dương, mẫu thân bây giờ đương nhiên là thân tu hú chiếm tổ chim làm khách, chuyện này thích hợp sao?
Hắn tranh thủ thời gian nhắc nhở:
- Mẹ, chuyện này không thích hợp, nếu không, chúng ta tới nhà trong đi, chính mình đi ra ngoài mua vài món ngon trở về, con có tiền, chớ để chủ nhân nơi đây không vui.
Phan thị nói:
- Hầy! Chủ nhân nơi đây con khỏi phải để ý tới ông ta. Chỉ là một quái nhân đầu gỗ, đại sảnh này ông ta cũng không tới. Lại nói ăn một chén cơm, thêm chút rau, đừng để ông ta chết đói là được, thêm bảy tám cái bát, ông ta ngại phiền phức đấy.
Trà con đang uống này là loại trà ngon, là phần thưởng trong nội cung, nếu chúng ta không uống cũng là lãng phí, quái nhân kia không hiểu tốt xấu, cho ông ta uống nước lá cây ngâm nước, ông ta cũng có thể uống cả ngày.
Phan thị nói xong che miệng lại, nhỏ giọng nói tiếp:
- Mẹ sợ ông ta đói, có lòng tốt chuẩn bị nhiều thức ăn còn khiến cho ông ta khó chịu, trong lòng tức giận, có ý trêu cợt ông ta, ngày hôm qua mẹ lấy chút lá cây táo pha nước uống cho ông ta, ông ta lại không nói gì, ha ha…
Lý Ngư nghe được trợn mắt há mồm, còn chưa gặp mặt, hắn đã đồng cảm với Dương Tư Tề rồi.
Phan thị làm việc cực kỳ nhanh nhẹn, Cát Tường cũng chạy tới phòng bếp hỗ trợ, chỉ chốc lát sau đã đủ cả bàn tiệc rượu. Phan thị bưng bát nước lớn đi ra, bên dưới có là cơm tẻ, bên trên rải dầy một tầng thức ăn, cũng có món ăn có thịt, có hương vị.
Phan thị nói:
- Con à, mẹ đi đưa cơm cho quái nhân kia.
Thấy bà dùng bai chén lớn, hẳn là đem cho Hoa Lâm nữa.
Chỉ trong nháy mắt, Phan thị hấp tấp đi ra, kéo con trai và Cát Tường ngồi xuống bàn ăn.
Nói như vậy, vào thời Đường vẫn chia phần cơm, nhưng vào thời khắc này, đương nhiên là ngồi quanh một bàn lại càng thân mật.sau đó, những chén đĩa chồng chất, khiến cho bàn ăn tràn đầy thức ăn. Phan thị tươi cười, thu xếp nói:
- Ha ha ăn đi, con à, con ăn nhiều một chút.
- Vâng!
Lý Ngư đáp một tiếng, hắn đúng là đói bụng, lại có mẹ và Cát Tường gắp thức ăn cho hắn, làm cho hắn kích động cầm đũa lên.
Phan thị cũng không ăn gì, chỉ nhìn con trai đầy chan chứa yêu thương:
- Con à, sau khi rời Lợi Châu, con đã đi đâu, những ngày qua, có vất vả không?
Lý Ngư vừa gắp một miếng thịt gà, vừa nghe lời này, nhất thời nhớ đến chủ đề kia không biết phải mở miệng thế nào. Trước đây mặc dù nhiều lần nghĩ tới sau khi gặp mẹ và Cát Tường sẽ nói đề tài này như thế nào, nhưng khi chính thức gặp mặt, đúng là vẫn e sợ.
Thấy Cát Tường cũng không ăn cơm, chỉ nâng cằm lên, mặt mũi tràn đầy hạnh phúc vui sướng, nhìn chằm chằm hắn, chuyện của Long Tác Tác làm sao có thể nói ra miệng?
Món ngon đầy bàn, không cách nào mở miệng. Nỗi niềm đầy bụng, không cách nào trò chuyện.
Lý Ngư nhìn mẹ mình, lại nhìn Cát Tường, chính thức cảm nhận được tư vị của tiến thoái lưỡng nan, tư vị của khó xử.
Bạn cần đăng nhập để bình luận