Tiêu Diêu Du

Chương 180: Lão Trử nhận người




Chương 195: Hoa nở hai đóa
Sau nhà Trưởng Tôn trên cầu Cửu Khúc, Cao Dương Công chúa vừa ném thức ăn cá xuống dưới, lập tức giương lưới lên, vốn định chờ lúc bầy cá xông lên tranh giành thức ăn thì nhanh chóng hạ thủ. Lại không ngờ rằng trong lúc thức ăn cá ném lên không trung, bọt nước bắn lên hiện ra hai cái đầu người tóc tai bù xù.
Cao Dương Công chúa hồn bất phụ thể, hét lên một tiếng, ném túi lưới lên trời, nhanh chân bỏ chạy.
- Cá chép thành tinh! Thành tinh rồi!
Cao Dương Công chúa xông tới trước mặt Lý Thừa Càn, ôm cổ anh ta, sợ tới mức hàm răng va vào nhau cầm cập:
- Thái tử ca ca, thủy quái tới rồi, cá chép thành tinh rồi!
Lý Thừa Càn bật cười nói:
- Nha đầu ngốc, nói bậy bạ gì đó, giữa ban ngày, lấy đâu ra thủy quái.
Cao Dương Công chúa hoa dung thất sắc, chỉ vào mớ thức ăn cá đang vương vãi, nói:
- Thật…thật thật thật thật…thật đó, huynh nhìn ở đằng đó mà xem.
Lý Thừa Càn nhìn vào cầu khúc, không có gì khác lạ cả, không khỏi mỉm cười:
- Đi, chúng ta đi xem thử.
Cao Dương Công chúa sợ tới mức kéo lấy ống tay áo của anh ta:
- Ta không đi, ta không đi, thật đáng sợ.
Lý Thừa Càn vỗ vỗ cánh tay của nàng, an ủi:
- Muội đừng sợ! Ta chính là Thái tử đương triều, hậu duệ Chân long, yêu ma quỷ quái không dám đến gần ta đâu. Đi!
Nói xong, y kéo Cao Dương Công chúa rồi bước đi.
Trong nước, Hột Can Thừa Cơ buông lỏng La Bá Đạo trồi lên mặt nước, hít một hơi thật sâu…
Một mớ thức ăn cá được ném xuống, đang mắc ở cổ họng của y, nghẹn lại khiến hai người mắt trợn trắng.
Hột Can Thừa Cơ hít sâu, một hơi khi tức nhanh chóng xông ra, thức ăn cá mắc kẹt trong cổ họng liền phun lên không trung. Nhưng La Bá Đạo kỹ năng bơi không tốt, mới nãy đã ngậm nhiều nước, giờ đây lại bị vướng thức ăn cá ở cổ họng, nên ngay cả đến một chút sức lực để phun ra ngoài cũng không có.
Hột Can Thừa Cơ nhìn cổ họng của y rung động, trong lòng biết sắp hỏng bét rồi, hai tay vội vàng hướng về phía xương sườn La Bá Đạo đỡ lấy, dùng sức hướng tống lên trên, lực đẩy ngược lại, gã chìm xuống nước, mà La Bá Đạo lại giống như một con cá, bị Hột Can Thừa Cơ đẩy lên mặt nước, nhảy lên không trung.
Lý Thừa Càn kéo Cao Dương muốn đi tới chỗ lúc nãy ném thức ăn cá, nhìn thấy trong nước dưới cầu một chùm sóng nước phun lên, một thân thể trần truồng chớp nháy vọt lên không trung, bắn ra khỏi bọt nước, ngã ngay trước mặt mình.
- A!
Lý Thừa Càn hét lên một tiếng, tiếng kêu còn lanh lảnh hơn so với lúc nãy Cao Dương hét.
Đường đường Thái tử, há có thể mất thân phận như vậy?
Lý Thừa Càn nhanh chóng che miệng lại, hướng về phía sự vật đang ngã trên cầu lúc nãy, nhìn kỹ:
- Ơ? Không giống thủy quái, hình như là…người?
La Nhất Đao bị ngã một phen, thức ăn cá lúc nãy kẹt trong cổ họng nuốt xuống một nửa, một nửa phun ra, cuối cùng phục hồi năng lực hít thở, chỉ là bị cú ngã này, đau đến mức trước mắt y toàn là kim tinh loạn xạ, trong khoảnh khắc mông lung liền nhìn thấy đôi nam nữ phía trước, trong lòng La Nhất Đao vẫn tồn tại một ý niệm cảnh giác, lập tức vực lại tinh thần nhảy lên.
- A!
La Nhất Đao đứng dậy, lại là một tiếng hét truyền ra. Chẳng qua lần hét lần này không phải là Lý Thừa Càn, mà là Cao Dương Công Chúa,. Cao Dương Công Chúa vội vàng bịt mắt lại, nhưng chỉ một hồi, lại mở kẻ hở giữa hai ngón tay ra, ánh mắt hiếu kỳ từ giữa khe hở lộ ra…
La Nhất Đao hoàn toàn không biết bản thân lúc này đang không mảnh vải che thân, mắt nhìn thấy trước mắt đôi thiếu niên nam nữ, từ trên y phục của họ, có lẽ là thiếu gia tiểu thư nhà phú quý, liền hạ giọng sợ hãi:
- Các ngươi chớ để lộ ra, nếu không, lão tử sẽ bẻ gãy cổ các ngươi!
Lúc này trên một tảng đá đặt dưới cây cầu, Hột Can Thừa Cơ thả người nhảy lên, hai chân đứng vững trên mặt đất, hất mái tóc ướt đẫm lên, tóc dài bay lên, bọt nước văng tung tóe…
- Ớ!
Hột Can Thừa Cơ nhìn thấy La Bá Đạo thân thể trần truồng bóng bẩy, kêu to:
- Đại ca! Y phục của huynh đâu?
- Ơ? A!
La Nhất Đao cúi đầu nhìn, lập tức kinh ngạc, vội vàng nhảy vào phía sau Hột Can Thừa Cơ, từ sau lưng của gã thò đầu ra, hét về hướng Lý Thừa Càn:
- Giao y phục ra, các ngươi sẽ không chết!
- Ta không!
Cao Dương Công chúa sợ hại nhanh chóng ôm lấy hai tay:
- Để bị lột thành bộ dạng xấu hổ kia sao? Trời ạ, thà chết còn hơn!
Tòa nhà lớn thất tiến của Trưởng Tôn Phủ từ sau ra trước, đi mất nửa canh giờ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ hơi mập, lại vừa uống rượu, khi đi được một lúc cảm giác say hoàn toàn biến mất, trán rỉ đầy mồ hôi.
Lúc này trước phủ đã đứng rất nhiều đầy tớ mặc quần áo màu xanh, vừa thấy chủ nhân nhà mình đến, tôi tớ gia nô lập tức rẽ sang hai bên, để nhường cho ông ta một con đường.
Trưởng Tôn Vô Kỵ chăm chú nhìn tình hình trước phủ, thiếu chút nữa cái mũi bị lệch đi. Nhìn thấy trên bậc thềm trước cửa chính nhà mình, sáu bảy phu nhân xinh đẹp ngồi tán loạn, có người rỉ tai thì thầm, có người nhìn hết đông sang tây, còn có người đang thêu hoa ở đó.
Ở bên cạnh họ, còn có một số bé trai bé gái, có đứa thì đứng chơi nhảy ô, như vậy còn ngoan chút, có đứa thì đứng ở đó giả làm tướng quân đánh nhau ầm ĩ, không ít đứa còn đứng đó khóc gào. Hai đứa trẻ đang nằm trong lòng mẹ bú sữa, rống khàn cả giọng. Những bà mẹ đó cũng không hàm hồ, trực tiếp cho bú sữa.
Còn thấy ở cửa chính, đặt một chiếc ghế dài, để ngăn cửa chính lại, Uất Trì Cung ngồi chễm chệ trên ghế, một chân gác trên ghế, trước người trên mặt ghế còn để một ấm trà, chỉ có một chén trà, Uất Trì Cung ngồi trên ghế còn phong thái hơn cả người thuyết thư.
- Ô! Uất Trì Cung ta, chữ to như thế mà không nhìn được một chữ, dễ bị lừa gạt! Lúc trước đi theo Hoàng thượng chinh nam quét bắc, dựa vào sức lực của hai cánh tay, cũng lập ít nhiều công lao. Hoàng thượng nâng đỡ, phong ta làm Đại tướng quân, nhưng nói cho cùng, ta chỉ là một kẻ thô lỗ, nếu không thì làm sao có thể bị người ta lừa gạt chứ.
Ta là võ tướng, khi các quan văn phò tá Hoàng thượng trấn thủ Trường An, ta vẫn đang ở bên ngoài chiến đấu. Chờ ta cũng đến thành Trường An rồi, đúng vậy, tòa nhà cũng đều bị người chiếm rồi, ta bối rối quá, vậy liền nhờ người giúp ta lựa chọn một mảnh đất, để xây nhà ở.
- Hừ! Trưởng Tôn Vô Kỵ lão hồ ly đó, bèn nói rằng ông ta có một tòa nhà, đang muốn bán! Đúng! Tòa nhà ở phường Tập Hiền ngay cửa chợ tây, vốn là tòa nhà của Trưởng Tôn Vô Kỵ. Ống ta nói rằng với ta cùng điện xưng thần, với ta có bao nhiêu năm kết giao tình, căn nhà này cũng không sẽ kiếm tiền của ta, thì một nửa bán một nửa cho ta vậy.
Nói thật ra thì, ta thật sự tin! Tâm tính ta ngay thẳng! Ta thật lòng cảm kích Trưởng Tôn Vô Kỵ…ông ta bát bối tổ tổng! Kết quả thì sao? Đại Tể tướng, Quốc Cữu gia của chúng ta, nói là muốn đem căn nhà của ông ta bán rẻ một nửa cho ta, một nửa coi như tặng ta, một nửa đó một trăm vạn, một trăm vạn đó…
Uất Trì Cung mở cánh tay ra, giơ lên trong không trung, nhìn vào đầu ngón tay, cảm thấy con số dường như không đúng, do vậy cũng giơ lên bàn tay còn lại, mười ngón tay giơ ra, để mọi người nhìn thấy. Đám người xung quanh vây lại, lập tức ồn ào lên.
Uất Trì Cung bưng chén trà lên, giống như một con ngựa tròn béo uống một chén, đặt chén xuống, tiểu thiếp thêu hoa bên cạnh lập tức bước lên rót cho y.
Uất Trì Cung chùi chùi miệng, lại nói:
- Lòng ta ngay thẳng, ta thật thà, ta rất thật! Người ta bán nhà rẻ hơn một nửa cho ta, điều này nhân tình rất lớn? Cho nên, từ đó về sau, ta thấy Trưởng Tôn Vô Kỵ, mỗi lần đều tỏ lòng biết ơn. Nhưng ta bây giờ mới biết rằng, thì ra căn nhà đó cũng có giá trị hơn năm mươi vạn thôi!
Uất Trì Cung nhấc tay lên, vỗ vỗ vào khuôn mặt đen sạm của mình:
- Thật xấu hổ! Đáng hổ thẹn! Bị người ta lừa còn giúp người ta đếm bạc, Uất Trì Cung ta là người khờ dại…
Uất Trì Cung là người gì? Xuất thân thợ rèn, thật sự có thể miễn được, khi cần phải mang thì cũng mang lên được, khi cần lưu manh thì y cũng không hề có chút gánh nặng tâm lý, đó mới gọi là co được dãn được, lên được triều đình, thì phải làm được lưu manh.
Trưởng Tôn Vô Kỵ đứng ở trong cửa, chỉ tức đến mức gân xanh trên trán nhảy loạn xạ, lão ta thở phì phò, vội vàng cắn chặt răng, bước đến bên cạnh Uất Trì Cung.
Lại nghe thấy Uất Trì Cung nói:
- Ta mạo xưng là trang hảo hán, tiền nhà, có một nửa là mượn người khác! Mấy năm này, vì trả tiền, mà ta ăn không ngon ngủ không yên, ngươi xem những đứa con của ta đều đang đói…
Uất Trì Cung chỉ vào những đứa trẻ của nhà mình, những đứa trẻ trắng trẻo mập mạp, ngồi một đống chống cằm, giống như bức họa tiểu tử mập ôm cá chép, liền chuyển lời, sầu thảm nói:
- Ô, đều đói phù rồi sao!
Trưởng Tôn Vô Kỵ không kiềm chế được, gầm hét nói:
- Uất Trì Cung! Ngươi im miệng ngay!
Uất Trì Cung vừa quay đầu, lập tức từ trên ghế nhảy lên, vừa túm lấy cổ tay Trưởng Tôn Vô Kỵ, nói với đám dân chúng vây quanh:
- Đúng đúng đúng, chính là lão ta! Lão ta chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, lão ta chính là cái tên lòng dạ hiểm độc đã bán căn nhà cho ta! Quốc Cữu Gia đỉnh đầu đau nhức, lòng bàn chân chảy mũ, xấu đến mức trừng mắt…
Ngươi đứng thấy những người vây xung quanh đều là hàng xóm của Trưởng Tôn Vô Kỵ, người quen biết lão ta hầu như không có. Tòa nhà cao cửa rộng này của Trưởng Tôn gia, thường theo xe ngựa mà xuất hành, dân thường làm gì có cơ hội nhìn thấy lão ta, nghe Uất Trì Cung nói như vậy, mọi người lập tức háo hức nhìn tới, làm cho Trưởng Tôn Vô Kỵ hận không tìm được cái khe để chui vào.
Trưởng Tôn Vô Kỵ run rẩy nói:
- Uất Trì Cung, ngươi vô lễ thô kệch, vô cớ tìm đến phủ của lão phu để làm gì? Ngươi hành động như vậy, quả thực cực kỳ vô lại. Ngươi đường đường là Quốc Công, lại hành động như vậy, quả thực trí thức quét rác, trí thức quét rác!
Uất Trì Cung nhe răng nhếch miệng xông vào mặt lão ta cười:
- Quốc Cữu Gia, chúng ta sắp ăn không được cơm nữa rồi, còn muốn tỏ ra nhã nhặn làm gì? Ngươi lừa ta một trăm vạn đó…
Trưởng Tôn Vô Kỵ giận dữ:
- Ta nào có bán cho ngươi một trăm vạn, rõ ràng chỉ có năm mươi vạn!
Uất Trì Cung trợn trắng mắt, không cho là đúng bèn nói:
- Đây là việc của năm sáu năm trước, không tính tiền lãi sao?
- Ngươi…ngươi…
Trưởng Tôn Vô Kỵ tức giận đến mặt tối sấm lại, lại nhìn khuôn mặt đen của Uất Trì Cung, cảm thấy như đụng phải nhiều sao nhỏ sắc nhọn.
Uất Trì Cung nhìn thấy lão ta tức giận nói không nên lời, bèn cười hi hi, ngồi xuống ghế, bỏ chân phải lên trên ghế, vỗ đùi, buồn bã nói:
- Thiếu một cái mông còn không xong nợ, còn một gia đình gọi không hết miệng, khiến cho ta có thể nói gì đây…ôi chao…
Đám dân chúng không ngốc, làm gì mà không biết được vị Uất Trì tướng quân tuyệt đối không thể khổ như y nói, chẳng qua, được chứng kiến cảnh vui như vậy, ai mà không muốn xem? Lại nói, cho dù người ta Uất Trì tướng quân thảm hay không, vị Quốc Cữu Gia này thật sự quá không hiền rồi.
Uất Trì Cung khẽ hừ, đứa cháu gái đang ngồi chồm hỗm lập tức nhảy lên, túm lấy chiếc váy chạy tới, xông lên ôm lấy cánh tay của y:
- Ông nội, ông nội, người muốn hát ạ? Người ta muốn nghe ông hát.
- Ha ha, được, ông nội sẽ hát cho con nghe!
Uất Trì Cung ôm đứa cháu gái vào lòng, rướn cổ họng mà hát lên:
- Bụng dê khăn mặt (ô), tam đạo đạo lam, ngươi nói (cái đó) khó cũng không khó, không gạo vào nối trứng cũng chảy~~
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe đến đây, thiếu chút nữa là phun ngụm máu, may mà đám thân tộc vãn bối đuổi đến để xem náo nhiệt đỡ kịp thời, nếu không đều đã ngã sóng soài trên mặt đất. Lý Ngư nấp ở phía sau, lấy tay phủ trán, lẩm bẩm:
- Lão hắc Uất Trì Cung nhìn không thấy ta, lão hắc Uất Trì Cung nhìn không thấy ta!


Bạn cần đăng nhập để bình luận