Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 516: Kiếm sáng.
Lý Ngư đi đường thủy, muốn đến Lạc Dương trước.
Hoàng đế muốn thảo phạt Tề Vương, không cần thiết điều toàn bộ binh đến địa khu kinh thành để phân phối, lương thảo đồ quân nhu đương nhiên cũng không cần, do quan phủ ven đường điều tế, các khoản mục từ Hộ bộ cấp sẽ giảm xuống, rất lợi ích thực tế kinh tế.
Có điều vẫn có một số ít vật tư cần điều vận từ địa khu Kinh kỳ, tỷ như vũ khí hạng nặng viễn trình như nỏ sàn và máy bắn đá, đây là lợi khí mà phủ vệ địa phương cũng không có. Nỏ sàn và máy bắn đá vận chuyển đến bến tàu Bá Thượng chỉ tám bộ, Hoàng đế phái binh thảo nghịch, hai loại vũ khí hạng nặng này tuy chỉ tám bộ nhưng có thể thấy được ý nghĩ của Dương Thiên Diệp muốn thông qua Thái Tử điều hơn mười nỏ sàn đến bên Hoàng Hà bắn Hoàng đế là không đáng tin cậy như thế nào. Cũng khó trách Thái Tử bị Hầu Quân Tập mắng cho nước miếng bắn đầy mặt.
Tuy nhiên, đây cũng không phải Dương Thiên Diệp ngu ngốc, thật sự là do chưa biết hết mà thôi. Mặc Đại tổng quản năm đó cũng không quản việc quân sự, nên chưa dậy được Dương Thiên Diệp cái gì, Dương Thiên Diệp chỉ đọc từ binh thư, trên đó có nói đến quy trình điều động các chuyện nhỏ, trình tự giám thị cũng chưa đề cập đến.
- Bến tàu này không nhỏ nhỉ!
Tới Bá Thượng, Lý Ngư nhìn bến tàu to lớn kia, thở phào một cái, chỉ bảo quân sĩ:
- Bệ hạ chinh phạt phản nghịch, là vì thiên hạ yên ổn. Bến tàu này lớn như vậy, quân thuyền chúng ta chiếm cứ trên nửa bến tàu cũng đủ sử dụng, ở giữa thiết lập thẻ, để lại một nửa bến tàu cho thuyền dân sử dụng đi, tránh cho việc quấy nhiễu dân.
Tiểu giáo nghe xong, chần chờ nói:
- Lý tổng quản, quân thuyền của chúng ta đích xác không dùng hết toàn bộ bến tàu, nhưng…bình định là chuyện lớn, nếu chẳng may …
Lý Ngư cười, nói:
- Yên tâm! Tề vương, không thành công đâu. Nếu chúng ta cứ như lâm đại địch, khiến đám dân chúng nhìn thấy, khó tránh khỏi lòng người bàng hoàng. Nên cẩn thận là tốt, chúng ta muốn dùng tâm, nhưng nếu trông gà hoá cuốc, thì là dọa chính mình rồi.
Tiểu giáo lúc này mới chắp tay nói:
- Vâng!
Dứt lời, gã vội vàng đi ra báo cho những thuyền dân biết chậm đang định cho thuyền dời bến.
Lý Ngư khoanh tay đứng ở bờ sông, nhìn nước sông cuồn cuộn thần sắc không màng danh lợi, rất có phong độ đại tướng.
Hắn không lo lắng, thật sự không hề lo lắng một chút nào. Trong ký ức của hắn, căn bản vốn không có một chút ấn tượng nào về Tề Vương, cho nên hắn dám đoán chắc, người này mưu phản, hẳn là không tạo thành ảnh hưởng lớn gì trong lịch sử cả, rất nhanh có thể bình ổn.
Tề vương kia đại để còn không bằng Ninh Vương năm Chính Đức Minh triều. Ninh Vương làm phản, dĩ nhiên là một vai hề xiếc, Tề vương này, hẳn là ngay cả áo rồng cũng không bằng!
Lúc này Đại Tề Hoàng Đế Bệ Hạ Lý Hữu đang cùng chúng thân tín ăn uống tiệc rượu.
Bệ hạ rất thân dân, ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng có mặt.
Ngoài ra còn có Tứ đại vương Thác Tây, Thác Đông, Thác Nam, Thác Bắc, cùng với bốn vị vương phi nương nương của Tứ đại vương.
Kế tiếp, chính là quân sư của y, Hột Can Thừa Cơ.
Lý Hữu bệ hạ…là Hoàng đế ở phía sau cánh cửa đóng kín!
Y tuyên bố, y tạo phản!
Sau đó, y sẽ đóng cửa thành lại, mang theo văn võ bá quan, con dân toàn thành của mình bắt đầu chơi trò chơi tập làm người lớn sống cuộc lớn dưới thiên hạ Đại Tề.
Về phần nói thảo phạt thiên tử Đại Đường, y đang trưng binh và lương thực, y tính toán sẽ xuất phát vào lúc đầu đông, dưới thời tiết vạn vật tiêu điều, tuyết lớn đầy trời, đó là một loại khí thế như thế nào chứ.
Vị Hoàng đế này căn bản không muốn chịu đựng ở thời tiết quá lạnh, ngay cả Hoàng Hà cũng đều đã đóng băng, đến lúc đó thuyền của y sẽ lên phía tây như thế nào. Y không muốn, tứ đại Vương của y cũng không muốn. Không phải mỗi một người chỉ có quyết chí thề báo thù thì nhất định có lòng dạ, bụng đầy kinh luân. Âm Hoằng Trí khi phụ thân bị giết còn là một thiếu niên, một thiếu niên Trường An phụ kiếm hiệp cung, khoái mã khinh kỵ, kỳ tổ là danh tướng Âm Thọ Sinh triều Tùy, vị kỳ phụ này là Tể Thần Âm Thế Sư triều Tùy, nếu cho y có đầy đủ sự rèn luyện ma sát, y trưởng thành nhất định trở thành một nhất đại danh thần.
Nhưng…y không có cơ hội rồi.
Y đầu tiên là nước mất nhà tan, ngay sau đó liền biến thành hoàng thân quốc thích. Tuy rằng hoàng triều Lý Đường rất tự tin không e dè trước kết thân với các nhà cựu thần tiền Tùy, nhưng cũng không thể không đề phòng chút nào, ít nhất ở mặt binh quyền đối với họ hạn chế khá nhiều, nhất là đối với những nhà kết thân gia với hoàng thất.
Cho nên, sự trưởng thành của Âm Hoằng Trí ũng chấm dứt từ đây. Y hiện tại trong xương cốt vẫn là thiếu niên phụ kiếm hiệp cung, túng mã Trường An. Mà Lý Hữu là một tay y dạy dỗ, bản lĩnh kiến thức như nào có thể nghĩ.
Như đám người Yến Hoằng Tín, Tảm Quân Mô, Lương Mãnh Bưu, có thể được Tề vương Lý Hữu tin tưởng và thưởng thức, đại để tính tình học vấn kiến thức đều không hề kém, nếu không làm sao kết thân.
Vì thế, trong tiệc rượu, mấy người có một màn đối thoại như sau:
Tề vương Lý Hữu nói:
- Trẫm đăng cơ đã nhiều ngày, phụ thân nói kinh thành đã nhận được tin tức. Phụ thân binh nhiều tướng mạnh, nói vậy sẽ không ngồi chờ ta đánh tới, có lẽ rất nhanh sẽ có binh mã thảo nghịch tới.
Yến Hoằng Tín đã uống quá nhiều, mặt đỏ tưng bừng, suy nghĩ thẳng thắn, hào khí nói:
- Bệ hạ không cần lo lắng, huynh... huynh đệ ta tay phải bưng chén rượu, tay trái cầm đao…là có thể đẩy lùi quân địch cho đại vương rồi.
Một hồi bệ hạ, một hồi Đại vương, tự xưng huynh đệ, cũng không biết vị quân thần của Tề quốc này rốt cuộc là luận như nào.
Tảm Quân Mô nheo mắt nhìn Yến Hoằng Tín, nói:
- Vì…vì sao tay phải nâng chén, tay trái chống địch? Ngươi thuận tay trái à?
Lương Mãnh Bưu bật cười khà khà, nói:
- Sai rồi sai rồi, ngươi không rõ à, ý của Yến huynh à, tay trái chúng ta không thuận cầm đao, cũng có thể đánh bại quân Đường.
Âm Hoằng Trí so với họ ít nhiều lý trí hơn, nhưng muốn y đứng ra ứng đối, không ai bằng y, cho nên chỉ nâng chén mỉm cười, lòng nghĩ, bất kể thế nào, ta giờ đã khiến cho phụ tử các ngươi tương tàn rồi, dù không thành, cũng có thể diệt sự đoàn kết của Lý thị ngươi, phụ thân dưới suối vàng có biết cũng được nhắm mắt yên nghỉ.
Hột Can Thừa Cơ ngồi xếp bằng, Hoàng hậu nương nương và bốn vị Vương phi điện hạ đang cười duyên dáng mời rượu gã.
Hột Can Thừa Cơ là nam nhân tuấn tú nhất, Hoàng hậu nương nương và bốn vị Vương phi đương nhiên không dám có chút mơ tưởng giữa họ sẽ phát sinh gì đó, nhưng nam nhân tuấn tú đẹp trai phong độ, dù bắt chuyện vài câu cũng rất thú vị.
Hột Can Thừa Cơ ứng phó một đám nữ nhân, tai nghe mấy màn đối thoại vô nghĩa nhạt nhẽo, nhiệt huyết tạo phản chợt nhạt đi rất nhiều.
Vì sao người muốn tạo phản lại ai nấy đều ngu xuẩn vậy chứ? Người thông minh hơn một chút đều có thể hiểu được, đang dưới thời thịnh thế, căn bản không thể có cơ hội tạo phản. Ngoại trừ tiểu công chúa tiền Tùy kia, nàng không phải ngu xuẩn, mà là không có lựa chọn khác. Nhưng còn ta thì sao?
Hột Can Thừa Cơ không sợ chết, nhưng gã không muốn chết một cách ngu ngốc, nhưng gã không hết cách. Hiện tại toàn thành đã đóng kín, gã ở bên ngoài, chỉ cần mở miệng từ khẩu âm có thể nghe ra được không phải người địa phương, vậy thì phải trốn như thế nào?
Lý Hữu có một đám bộ hạ ngu xuẩn, nhưng họ lại rất thượng võ. Vùng đất Tề Lỗ vốn từng là nơi thượng võ, Hột Can Thừa Cơ tự xưng là cao thủ, nhưng cũng không dám tưởng tượng đối kháng với quân đội. Mà quan trọng hơn là, tại sao gã phải động võ với người của Lý Hữu, đấu đến ngươi chết ta sống?
Cảm giác thật sự kỳ lạ.
Vị Thiên tử Đại Đường Trường An kia hẳn rất nhanh sẽ phái binh tới.
Trường An, trong cung.
Một cây bút lông nhỏ nhẹ nhàng di chuyển trên tờ giấy, bút họa giản thích, từng dòng chữ nhỏ như nhánh cây giai hiện ra, như thơ không lời để nói, như vũ không gì để đi, nhưng bức họa không gì để vẽ, như tiếng nhạc không một tiếng động, như nước mắt rơi lặng lẽ…
- Vi phụ từng cảnh cáo con, cần thân hiền thần, xa tiểu nhân, chính là vì nguyên nhân đó. Con xưa này tính cách thiếu sự cương quyết, mỗi lần nghe ninh nọt là bị mê muội, quên hết tất cả. Vi phụ thật sự đau lòng, con à, tại sao lại ngu ngốc đến mức đó.
Ta cho con Tề Châu, nhưng con lại bất trung bất hiếu làm phản ở đất Tề, không bảo vệ đất đai mà ngược lại làm phản trở thành tội nhân khiến thiên hạ bất ổn. Hữu nhi, con là con ta, nhưng cũng là tội nhân của quốc gia.
Trước đó, vi phụ chưa từng nghe nói những nhiều không tốt về con, giờ thì việc xấu cũng không đếm được, không có người cha nào lại hy vọng mình có đứa con như thế, nhưng ta lại có một đứa, vi phụ thật sự không biết nên nói cái gì…
Lý Thế Dân vừa viết, nước mắt rơi ướt cả tờ giấy.
Đây không phải là chiếu thư, mà là một bức thư cha viết cho con.
Lý Ngư đi đường thủy, vận chuyển đồ quân nhu, Lý Tích thì đi đường bộ, dẫn quân ra Quan Trung. Đây là sự cố gắng cuối cùng của Lý Thế Dân, y hy vọng phong thư này có thể khiến cho đứa con mình tỉnh ngộ. Nói cách khác, y cũng chỉ thực hiện trách nhiệm của một quân vương.
Hôm nay rơi lệ, ngày mai, thì kiếm sáng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận