Tiêu Diêu Du

Chương 21: Phát cho ngươi một tấm thẻ người tốt




Chương 42: Mù quáng VS trí manh
- Mở!
Giải oản đao đương nhiên không thể đón đỡ thế lớn mạnh mẽ trường đao của thích khách, hơn nữa lấy ngắn đỡ dài càng thêm hung hiểm. Khi Lý Ngư nắm chặt oản đao, trong mắt người ngoài dường như hắn hai tay trống không, lấy tay không đỡ đao lớn, Phan thị sợ hãi hét lên một tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Lại nghe “keng” một tiếng, hoa lửa văng tung tóe, một đao bổ tới của sát thủ không ngờ bị giải oản đao với sức nặng kém xa của Lý Ngư phá thông rồi.
Lý Ngư đã lạy mười tám vị sư phụ, đều là những nhân vật có kỹ nghệ riêng biệt tuyệt đối được xưng là cao thủ, hắn học tập sở trường của mười tám người, kiến thức căn cơ pháp bộ thủ nhãn hết sức vững chắc, thậm chí trên cả không ít giang hồ hiệp khách có danh tiếng về quyền thuật.
Vừa rồi một đao kia của hắn chính là dùng đao pháp chém đầu của Quách Nộ Nhân Đồ. Quỷ đầu đao tuy nặng, nhưng xương cốt con người cũng không dễ dàng bị chém đứt, sử dụng như thế nào, vận đao như thế nào, luyện đến cảnh giới xuất thần nhập hóa sẽ như pháo đinh giải ngưu, lấy khéo léo thắng kém, lấy yếu thắng mạnh.
Một đao kia của Lý Ngư dùng lực yếu hơn để đón đỡ một đao của thích khách, bộ vị thế mỏng nhất, không ngờ lại thoải mái phá vỡ một đao hùng hậu kia. Hắn vốn cũng toát mồ hôi lạnh, đợi thấy một chiêu hiệu quả dũng khí lập tức dâng cao, can đảm vừa dâng tay trầm ổn hơn, hai giải oản đao tung bay, tựa như hai con ngân ngư xuyên qua lại, khiến người xem hoa cả mắt.
Đao của Lý Ngư tựa như không sức nhưng cực kỳ hung hãn, thực dụng, đơn giản, mau lẹ, nếu như có một cao thủ đặc chủng binh của ngàn năm sau nhìn thấy đại khái sẽ nghĩ Lý Ngư cũng là người am hiểu cận chiến, lấy quân chủy đâm vào yếu hại con người, một chiêu giết địch, là cao thủ dùng tàn chiêu tàn nhẫn. Nhưng thích khách giao thủ với Lý Ngư lại không có giác ngộ này, gã vốn cho rằng một đao có thể chém gãy giải oản đao của Lý Ngư, cũng chém đôi người hắn luôn, nào ngờ đại đao trong tay lại bị giải oản đao của Lý Ngư phá vỡ. Mà nếu Lý Ngư lấy ngắn đỡ dài, cũng không dám kéo xa khoảng cách, thừa dịp một chiêu tiên cơ này đã tiến lên đụng vào ngực gã, hai tay vung đao, thích khách lập tức cảm thấy nơi đó tê rần, đau đớn khôn nguôi, không thể chống đỡ được liên tiếp lui về sau.
Một gã thích khách khác lập tức xông đến giải vây, một đao bức lui Lý Ngư. Trên má tên thích khách này có ba năm vết đao, trên người, trên cánh tay có bảy tám vết thương, nhất là một đao ở giữa bụng, máu tươi chảy ra ồ ồ, bởi vì có quần áo nên không nhìn ra được bị thương nghiêm trọng bao nhiêu, nhưng gã mơ hồ cảm thấy nếu tiếp tục dùng lực chỉ sợ ruột sẽ trào ra ngoài, bèn ôm bụng lui hai bước, hoảng sợ nhìn Lý Ngư.
- Hóa ra thân thủ của mình lại tốt như thế.
Cúi xuống nhìn trên người mình không có vết thương, hai lưỡi đao trong tay dính máu, Lý Ngư vừa mừng vừa sợ. Bản lĩnh này của hắn dù sao hắn cũng là dung hợp bản lĩnh của Lý Ngư, trước đó chưa bao giờ nghĩ, cũng chưa bao giờ dùng đến, trong lúc gấp gáp khó tránh khỏi không thể thuần thục. Nhất là tâm chí dũng khí một khi yếu đi, mười thành công phu ngay cả hai thành cũng không phát huy ra được. Hiện giờ hắn không cần lo lắng an nguy của Hoa Cô nữa, lại có hai đại kiếm khách Lý Bá Hạo và Lý Bá Hiên tương trợ, bởi vậy quyền thuật được phát huy cùng nhuần nhuyễn, không ngờ thu được hiệu quả lớn như thế.
- Gặp phải cường địch rồi, cùng nhau làm thịt hắn.
Thích khách bị thương vừa sợ vừa giận, một tay ấn bụng, một đao chỉ vào Lý Ngư hét lớn, sau đó xông lên. Mà một gã thích khác khác cũng lập tức phối hợp, song đao kết hợp, tả hữu giáp công.
Lý Ngư hét lớn một tiếng, hai giải oản đao nhanh chóng đón đỡ. Lấy binh khí ngắn đấu binh khí dài, càng sợ càng trốn tránh càng nguy hiểm, càng sợ chết càng nhanh. Mà một khi bức đến gần, binh khí dài của đối phương không thể phát huy, nhìn nó dù đáng sợ nhưng lại khó đả thương người được. Hắn hiểu được đạo lý này, dĩ nhiên sẽ tiến lên. Nhưng hắn vừa mới tiến lên, binh khí song phương còn chưa tiếp xúc đột nhiên lại kêu to một tiếng, một đùi khụy xuống, cánh tay trái hất ra, hung hiểm tránh được một cây trường đao, nặng nề ngã xuống đất.
Lý Ngư vừa mới ngã xuống đã lập tức lộn ra ngoài, nhảy xa hơn một trượng, lại tiếp tục nhảy lên. Ngay lúc hắn nhấc đùi phải hất tay trái thoát khỏi vòng chiến thì song hùng Lý thị đã giết đến nơi. Hai huynh đệ Lý Bá Hạo, Lý Bá Hiên dựa vào thanh kiếm để kiếm cơm, kiếm hoa vung ra đâm tới mặt hai thích khách nhưng vẫn chưa trúng tới chỗ yếu hại trên người, nhưng trên mặt hai người đột nhiên lại xuất hiện vài vết kiếm thương xoắn vặn vào nhau, hai tên thích khách đau đớn kêu lên, tức thì nhảy ra hai bên.
Khó trách Lý Ngư đột nhiên dùng tư thế cổ quái để ngã lộn tránh đi như thế, nếu lúc ấy hắn cứ tiến vào đụng ngực hai tên đó chỉ sợ không phá được mà còn bị hai vị kiếm khách lột gọt da đầu ấy chứ, mà hai kiếm khách vọt tới rất không phải lúc rồi.
Song hùng Lý thị một kiếm thuận lợi, hai thanh kiếm lập tức đâm nghiêng sang phải trái, tạo độ nghiêng 45 độ trong không trung, máu trên mũi kiếm bắn ra ngoài, thân kiếm sáng loáng không ngờ không hề nhiễm máu, quả nhiên là hai thanh bảo kiếm được làm bằng chất liệu rất tốt.
Máu tươi trên mũi kiếm của Lý Bá Hạo vẩy lên, bắn vào mặt Quản sư phụ đang đứng ở cây cải dầu trong hoa điền. Quản sư phụ liếm liếm môi thấy mằn mặn tanh thì đưa tay lên chạm vào, cả tay toàn máu thì hoảng sợ gào lên:
- Giết người rồi!
Ông ta nhanh chân bỏ chạy, trong lòng vẫn không quên cầm theo đầu heo của mình. Nhưng thấy phía trên hoa điền cây cải dầu dao động tầng tầng thì ông ta không phân biệt đông tây bỏ chạy mất dạng.
Kiếm thức của song hùng Lý thị phóng khoáng tiêu sái đẹp đẽ, Lý Bá Hiên cao giọng:
- Dưới kiếm Lý mỗ trảm không biết bao nhiêu quỷ vô danh rồi, các ngươi hay xưng tên ra đi.
Thích khách ôm bụng giận tím mặt, mở miệng mắng:
- Bà tổ ngươi!
Một tay vung đại đao lên, bổ tới Lý Bá Hiên.
Lý Bá Hiên một tay đỡ phía sau người, rất phóng khoáng tự nhiên nhẹ nhàng lui một bước, cổ tay khẽ rung lên, một cây kiếm vô cùng nhẹ nhàng, chỉ nghe “phập, đinh đinh keng…” nhỏ vang lên liên tiếp, thích khách kia giật mình, ngạc nhiên phát hiện cổ tay cầm đao của mình rơi xuống, tay đã bị chặt đứt một nửa rồi.
Lý Ngư đứng bên nhìn thấy rõ ràng, mấy kiếm này của Lý Bá Hiên nhìn như nhẹ nhàng nhưng mỗi một lần đều khóa đao của thích khách lại, điểm lên đao, khiến cho lực trên đao lần lượt tan biến, thủ pháp như thế quả thật tuyệt diệu, nhãn lực cũng nhất định phải vô cùng cao minh. Tức thì nhận thức của hắn đối với Lý Bá Hiên đã tăng thêm một tầng, hóa ra người này thật sự có bản lĩnh. Tuy nhiên, cũng đúng, nếu y không có chút bản lĩnh nào, người như Võ Sĩ Hoạch sao có thể giữ bên mình được.
Lý Bá Hiên đẩy đao khách kia vào thế tháo tận, cười hì hì nói:
- Giờ có báo danh không?
Lý Bá Hạo nhướn mày, nói:
- Nhị đệ phí lời với hắn làm gì, cứ một kiếm giết cho xong.
Hoa Cô thông minh trốn ở bên rìa ruộng hoa cải dầu, chuẩn bị chạy vào ruộng hoa để trốn bất cứ lúc nào nhảy dựng lên kêu to:
- Bá Hiên cá ca, bắt sống đấy, bắt sống đấy!
Lý Bá Hạo quét ngang kiếm, chậm rãi chỉ mũi kiếm vào mặt thích khách, ngạo nghễ nói:
- Để tên này sống!
Thích khách kia thấy y khinh miệt mình như thế thì giận giữ, cười lạnh lùng:
- Kiêu ngạo, ngông cuồng!
Dứt lời, thích khách múa một đao thành tấm lụa, gào lên bay tới phía Lý Bá Hạo. Vừa rồi bắt gặp Lý Bá Hiên ra tay biết hai huynh đệ này kiếm pháp cao minh, cho nên tiên phát chế nhân (hành động trước để kiềm chế đối phương), lợi dụng ưu điểm của đao mạnh mẽ, chủ động phát khởi công kích.
Kiếm pháp của Lý Bá Hạo tuy cao minh nhưng cứng rắn đón đỡ tất kiếm sẽ gãy, bèn một mặt vận kiếm ngăn cản, một mặt tháo lực, thong dong lui về sau.
Quyền thuật không phải là chỉ chú ý đến tấn công, dịch chuyển né tránh, lui tiến về tránh vốn cũng là kỹ xảo của quyền thuật. Lý Bá Hạo làm như vậy thực sự không phải là y kém cỏi nhưng thích khách kia lại có tính toán khác.
Gã liên tục vung đao, đao thế dù mãnh liệt lại không thể kéo dài, cũng biết đánh lâu tất sẽ không địch lại Lý Bá Hạo, cho nên chỉ ra vẻ thanh thế đánh nghi binh mà thôi. Liên tiếp mấy đao bức lui Lý Bá hạo, gã đột nhiên cười dài, chém lật một đao về phía Hoa Cô.
Một chiêu này họa sát nách, Lý Ngư quyền thuật kinh nghiệm không đủ, không hề cảnh giác, trong lúc gấp gáp chỉ biết toát mồ hôi toàn thân, không kịp đi giải cứu. Hoa Cô vốn cho rằng bên mình đã chuẩn bị đầy đủ nên cũng lơi lỏng cảnh giác, trong lúc nhất thời cũng không kịp tránh né.
Nhưng Lý Bá Hạo dường như sớm có đề phòng, không ngờ cười lớn một tiếng, đột nhiên xông đến gần, “đinh” một tiếng, kiếm đâm vào thân đao của thích khách, đẩy đao kia hướng lên trời. Một đao kia của thích khách đã dùng hết toàn lực, nhưng hướng dùng lực biến đổi đã tác động đến thân thể gã, gã cũng không tự chủ được xông lên trước hai bước.
Cổ tay Lý Bá Hạo rung lên, một đạo kiếm quang xẹt qua đầu gối của thích khách, sau đó hét lớn:
- Quỳ xuống!
Không ngờ thích khách kia thật sự quỳ một gối xuống, trường kiếm sáng loáng đặt lên cổ gã.
Lý Bá Hạo cười to:
- Ta nói ngươi phải sống thì ngươi sống, đúng không?
Lý đại anh hùng đang lúc hưng phấn kiêu ngạo, trên cây to phía xa đột nhiên nhảy xuống một người, hai chân gã đạp mạnh một cái lên cây đại thụ, thân cây rung lên lá cây bắn tung tóe, người đao hợp nhất, mãnh liệt nhào về phía trước.
Từ vị trí của cây đại thụ kia đến chỗ mấy người Lý Ngư nếu thẳng tắp mà nói, sẽ cắt ruộng hoa cải dầu vàng rực rỡ thành hình tam giác đều. Nói cách khác người nọ thẳng tắp xông tới là phải xuyên qua ruộng hoa cải dầu đấy. Lý Hoành Kiệt tựa như một con thuyền ca nô rẽ sóng biển gào thét mà tới, hoa bên đường đều bị kình khí của gã va chạm bắn tung đầy trời.
Lý Ngư hoảng hốt, không tự chủ được kêu lên:
- Cẩn thận, tên thứ ba…
Còn chưa nói xong, hai huynh đệ Lý thị không hẹn mà cùng cười hà hà, chỉ khác nhau ở câu nói. Lý Bá Hạo cười to nói:
- Rốt cuộc xuất thủ rồi.
Lý Bá Hiên nói:
- Đợi ngươi lâu rồi.
Hai huynh đệ một tay cầm kiếm, một tay thăm dò bên hông, cùng đồng thời tung ra ngoài, hai đai lưng khảm bảo thạch đá mắt mèo đã giống như chiếc khăn tay của diễn viên hí kịch hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, ở trong tay hai người chuyển động thành một vòng tròn lớn. Vấn đề là đai lưng của hai người khảm đầy bảo thạch, chỉ cần lóe sáng một chút hai mắt sẽ bị chói, huống chi lúc này mặt trời chiếu chói lòa, phút chốc vô số đá mắt mèo đã sáng rực mê ly, khiến cho Lý Hoàng Kiệt chói mắt không nhìn thấy gì.
Lý Hoành Kiệt không nhìn thấy gì, sao có thể đả thương người khác được? Nhưng thế xông đến của gã quá hung mãnh, huynh đệ Lý thị dùng binh khí nhẹ, nên cũng không dám đón đỡ bèn cùng né sang một bên. Lý Hoành Kiệt tựa như con heo rừng vọt tới, lao đầu vào ruộng hoa cải dầu.
Hoa cải dầu bay tứ tung, cuộn sóng lan rộng. Hóa ra Lý Hoành Kiệt này cũng là kẻ thông minh, tấn công bất ngờ không thành, gã cũng biết quay lại tất sẽ bị giết, bèn tiếp tục mượn lực xông lên trước để trốn, nhanh chóng thoát khỏi chiến trường.
Phía xa xa Quản sư phụ vừa lao ra khỏi ruộng hoa cải dầu vừa kêu to đầy sợ hãi:
- Cứu mạng, giết người rồi!
Chỉ thấy một làn sóng lớn tiếp tục đẩy về phía trước, vẫn nhắm vào phía đỉnh núi, một đạo sóng khác cuồn cuộn về phía trước, vượt qua chạy đi. Quản sư phụ nghĩ nên trốn vào trong ruộng hoa chợt đụng phải Lý Hoành Kiệt thì sợ hãi chạy trối chết, giờ khắc này cũng không quan tâm đến đầu heo như trước nữa.
Cảnh tượng biến hóa này khiến cho Lý Ngư nhìn thấy mà há hốc mồm, hai huynh đệ Lý thị cười hì hì quấn đai lưng thạch bảo lại bên hông. Lý Ngư thầm nghĩ:
- Chết tiệt! Hóa ra đai lưng của họ không chỉ để hợm hĩnh khoe giàu, mà còn có “Trí manh”. Tên thích khách kia mù quáng xông đến gặp phải “Trí manh” này còn có thể chơi được hay sao?


Bạn cần đăng nhập để bình luận