Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 319: Thần tiên đấu
Đoàn người Lý Ngư sắp tới nha huyện Trường An, mấy vị quan sai bảo vệ nha môn đang vô cùng rảnh rỗi buồn chán, tán chuyện trên trời dưới đất, bèn nhìn thấy xa xa có mấy chục hào kiệt, mỗi người một vẻ hùng dũng, cường tráng, rất nhanh đã sải bước chạy đến trước nha môn, hơn nữa liếc thấy trong đó lẫn lộn mười mấy người giống quan binh, nên nào dám thất lễ.
Lập tức một quan sai đánh lên hồi trống lớn, còn có một người quay đầu vắt chân lên cổ chạy hướng vào trong nha môn, vừa xông tới vừa hô hoán:
- Khẩn cấp, tình hình khẩn cấp, tam ban nha dịch giới bị, mau triệu tập sai nha, mau lên, có chuyện rồi!
Trên cả đoạn đường cứ la hét ầm ĩ lên dọa không ít sai dịch, đám sai dịch tư lại mặt mày biến sắc, không rõ vì sao nhưng họ vẫn nháo nhác, gấp gáp chuẩn bị.
Chờ đoàn người của Lý Ngư đến cửa nha môn huyện Trường An liền thấy ba tên sai nha đang canh gác chặt ở trạm, nơm nớp lo sợ, nghiêm mặt quát lên:
- Đứng lại! Nha môn trọng địa, kẻ nào dám làm loạn? Đây chính là nơi dưới chân thiên tử!
Hô lên một tiếng sau cùng, người nọ cũng lạc mất giọng.
Thiên Ngưu Bị Thân Dương Nguyên Phương nhanh chóng đứng ra, nói:
- Bình tĩnh bình tĩnh, chớ hoảng sợ, bản tướng quân…
Dương Nguyên Phương mới nói đến đây, huyện lệnh Trường An Hà Thiện Quang đã dẫn đại đội nha dịch xông ra.
Hà huyện lệnh suy cho cùng cũng là quan viên huyện lệnh vùng đất kinh kỳ, hiểu biết rộng, can đảm vừa đủ, xách vạt áo dài mà cất bước lao vào, chân bước vào bậc cửa đồng cao nửa thước vấp mạnh một cú, lông mày cũng không nhíu một cái.
- Là người nào to gan dám xông tới nha huyện.
Hà huyện lệnh chân đứng vững, lớn tiếng quát hỏi.
Dương Thiên Ngưu vẻ mặt lúng túng, chắp tay nói:
- Vị đây hẳn chính là huyện tôn của Trường An? Ư hưm, tại hạ là Tả Thiên Ngưu Vệ Thiên Ngưu Bị Thân Dương Nguyên Phương, hôm nay đưa khổ chủ liên can đến để báo án.
Hà huyện lệnh lúc này mới nhìn rõ trong đám người còn có quan binh, trong lòng nhất thời tối mù, quay đầu trừng mắt với tên sai dịch báo tin đó, lại quay sang Dương Nguyên Phương, mặt bình bĩnh đáp:
- Thì ra là như vậy, đám sai dịch lỗ mãng, lại báo nhầm có người xông cửa nha, khiến Dương tướng quân chê cười rồi.
Hà Thiện Quang tằng hắng một cái, lại nhìn trước cổng mấy chục người, nhướng mày lên:
- Tất cả đây đều là khổ chủ ư?
Dương Nguyên Phương cười đáp:
- Đúng vậy.
Hà Thiện Quang lại nói:
- Vậy…còn bị cáo đâu?
Dương Nguyên Phương nhìn sang bên cạnh một cái:
- Huyện tôn, mời xem bên này!
Hà Thiện Quang thuận mắt liếc sang, thì nhìn thấy một hàng xe ngựa, có khoảng sáu, bảy chiếc. Trên xe ngổn ngang lộn xộn, không biết chồng chất bao nhiêu thi thể người, có chỗ chân thò ra bên ngoài, có chỗ cánh tay rũ rượi lộ ra, còn có chỗ đầu người treo bên ngoài lan can xe, ở dưới nhiều giọt máu nhỏ tong tong.
Lông mày Hà huyện lệnh dựng đứng, không khỏi có chút hoảng sợ.
Trước nha quan binh và các hảo hán kia lại như không hề để ý thấy.
Hà Thiện Quang nói:
- Cái này…khổ chủ và…bị cáo nhiều như vậy, chỉ e là đại đường của bản quan chứa không nổi. Khổ chủ có thể cử người đại diện không?
Dương Nguyên Phương gật đầu đáp:
- Có, có đây!
Nói rồi, y quay đầu bảo:
- Lý huynh!
Lý Ngư từ trong đám người bước ra, Hà huyện lệnh vừa nhìn thấy, loáng thoáng có chút quen, nghĩ kĩ một lúc, đây chẳng phải là tên lần trước bị đưa vào Đông cung ư, sao lần này gây nhiễu loạn lại là hắn, Hà huyện lệnh thật sự tức giận mà không thể trút ra ngoài.
Hà huyện lệnh đè nén lửa giận trong lòng, xoay người nói:
- Nếu đã như vậy, khổ chủ, bị cáo, nhân chứng, mỗi bên một người thay mặt, bản quan sẽ thẩm án ở công đường.
Thùng.. thùng.. thùng
Tiếng trống lại vang lên, lần này so với hồi trước có phần gấp gáp, nghiêm trọng hơn nhiều.
"Uy ~~~ vũ ~~~~ "
Công đường dừng uy hô, Hà huyện lệnh liền thăng đường, hai người Dương Nguyên Phương, Lý Ngư bước lên một cách hiên ngang, thẳng đến chỗ đứng, chân bước hai hàng kiên định, tựa như núi non sừng sững.
Hà huyện lệnh trừng mắt nhìn xuống, hỏi:
- Còn bị cáo?
Lý Ngư trả lời:
- Bẩm lệnh quan, đã chết rồi ạ.
Hà huyện lệnh:
- …
Vụ án lần này thẩm vấn thoải mái hẳn, bị cáo đều đã chết hết rồi, tất cả tùy theo lời nguyên cáo và nhân chứng, chỉ là Lý Ngư tập hợp quần chúng, điều này cần phải có lí do.
Lý Ngư mặt không biến sắc, tâm không đập loạn, chỉ nói gần đây hắn muốn thành thân, một đống “khổ chủ” hung thần ác sát bên ngoài là đều là bạn hắn mời đến, vì giúp hắn lo liệu việc kết hôn cho nên trước đó đã tụ tập lại, mấy trang hảo hán đứng ở dưới công đường kia không biết rõ sự tình đã trở thành “đoàn tân lang” của Lý Ngư.
Chỉ là, vụ án tuy đã có kết quả, kết luận chính thức không thể nghe theo lời nói từ một phía. Còn phải dò xét hiện trường, điều tra hàng xóm xung quanh, theo trình tự từ đầu đến cuối mới có thể kết án, do đó, tóm lại phải có người ở lại nha môn tiếp tục thẩm vấn, người này đương nhiên ngoài Lý Ngư ra còn có thể là ai khác được.
Hà Thiện Quang gọi người ghi chép khẩu cung, xin Dương Thiên Ngưu chấp thuận, Dương Thiên Ngưu vung bút lên mạnh mẽ, rồi hiên ngang mà đi.
Hà Thiện Quang lại phân phó người đi, gọi “đoàn tân lang” của Lý Ngư từng người lưu tên lại, rồi sẽ thẩm vấn sau.
Giờ thì có thể thấy được chỗ có ích của những người mà Lý Ngư nhờ Nhiếp Hoan tìm, nếu như mấy người này là hắc đạo vong mệnh thông qua “địa thử”, trên mỗi người đều cõng thêm mấy mạng người, chỉ e là một khi quan phủ điều tra ra thì bọn họ trốn không thoát, Lý Ngư cũng rơi vào tình huống khó xử. Nhưng những lãng tử du hiệp này thân phận lại trong sạch.
Bọn họ dù từng giết người, cũng vì đối phương vốn là kiểu người không nhìn thấy được ánh sáng, hoặc là giở thủ đoạn cao tay, chưa từng để lộ sơ hở, cho nên trong phủ quan không có hồ sơ án, mấy người này nhất nhất ghi lại quê quán, thân phận, tên họ, thấy đều đến từ Lý gia Lũng Hữu, mí mắt phải của Hà Thiện Quang lại không ngừng giật giật.
- Là Lý gia Lũng Hữu?
Đây là môn phiệt cao tính chính tông, con cháu Lý gia lại ở cùng Lý Ngư …
Hà Thiện Quang giương mắt lên nhìn Lý Ngư, ánh mắt cũng có chút bất đồng, lẽ nào Lý Ngư này thực sự là người của Lũng Hữu Lý gia?
Có lẽ vậy rồi, nếu không sao có thể hai lần liên tiếp đều có Thái tử liên quan vào đó chứ, không chắc lần trước hắn đắc tội với Thái tử, cho nên bị đưa đến để tăng mài rũa thêm nhuệ khí cho hắn. Nhưng mà Lũng Hữu Lý thị, Thái tử cũng không tiện mà đắc tội, cho nên ngày sau để Cao Dương điện hạ mang hắn ra ngoài.
Nhất định là như vậy!
Hà huyện tôn tầm nhìn xa trông rộng đã nhanh chóng soạn ra một suy luận rất hợp lí.
Lúc này Lý Ngư đang đối diện với Lý Bá Hạo, Lý Trọng Hiên ngầm ra hiệu tùy cơ hành động.
Hai huynh đệ này không chịu đi, nói gì cũng muốn chịu nạn cùng Lý Ngư, muốn thử xem ngồi tù rốt cuộc có mùi vị như thế nào.
Lý Ngư đành kéo hai người qua một bên, thấp giọng nói:
- Hai tên ngu ngốc các ngươi, ở đây theo ta làm gì, ta tạm thời ở lại tiếp nhận điều tra, đây là cơ hội tốt của chúng ta. Vương Đại Lương, Lại Đại Trụ bên đó tất vì điều này mà buông lỏng cảnh giác, thân ta ở đây, bên kia chợ Tây một khi có ồn áo gì, hoàn toàn không can hệ đến ta, các ngươi đã hiểu chưa?
Lý Bá Hạo bỗng nhiên tỉnh ngộ, luôn miệng nói:
- Hiểu rồi, hiểu rồi!
Lý Ngư nói:
- Theo như kế hoạch lúc trước của chúng ta, cứ mạnh dạn tiến hành đi!
Lý Trọng Hiên hớn hở nói:
- Tốt quá! Huynh không ở đây hai huynh đệ bọn ta có thể ra lệnh rồi. Khà khà, giết người phóng hỏa chính là so với việc nghiền ngẫm câu chữ của Trạng nguyên thì vui hơn nhiều.
Lý Ngư trừng mắt nhìn gã, đột nhiên có chút lo lắng:
- Hay là…các ngươi vẫn ở đây với ta, để hai ngươi chủ trì hành động, ta không yên tâm lắm.
Lý Bá Hạo, Lý Trọng Hiên lập tức thoải mái ôm lấy hắn một cái:
- Sau này còn gặp lại!

Hà Thiện Quang bảo mấy người khác thả người, mấy xe xác chết để Ngỗ Tác kéo đi khám nghiệm tử thi, nhân tiện tự mình đưa người đến Phường Tu Chân. Thông thường các vụ án đúng ra không cần đích thân huyện lệnh Trường An đi khám xét, nhưng người chết lần này thực sự quá nhiều, do đó nếu không giải quyết được ổn thỏa ông sẽ không được yên tâm.
Về phần Lý Ngư, không phải là nghi phạm nên không thể giam giữ, liền bố trí vào phòng canh, có hai nha dịch trông giữ, cân nhắc việc hắn có thể là người của Lý gia Lũng Hữu, lại có mối quan hệ với Thái tử, Hà huyện lệnh còn phân phó người chuẩn bị thêm chút trà nước, điểm tâm.
Hà huyện lệnh đi phường Tu Chân điều tra rồi, Lý Ngư ngồi trong phòng trực cùng hai tên nha dịch nhàn rỗi nói chuyện, uống hết một bình trà, một viên quan đột nhiên hiên ngang đi vào, đứng ngoài phòng canh, tỏ vẻ kiêu căng, trầm giọng nói:
- Hà huyện lệnh đâu?
Một tư lại nghe tiếng bèn ra nghênh đón, nhìn thấy người kia mặc quan bào bát phẩm, mặt mũi xa lạ, không biết là ai, bèn kính cẩn vái chào:
- Huyện lệnh huyện tôn đã đi điều tra vụ án rồi, không biết ngài là ai?
Vị quan bát phẩm đó phủi ống tay áo, kiêu căng nói:
- Bản quan là Tư Mã Hưng Phong, ở sát viện tới!
Viên tư lại vừa nghe nói, giật mình nghiêm nghị, lập tức cung kính.
Giám sát Ngự sử mặc dù chỉ là quan nhỏ bát phẩm, nhưng tay nắm giữ pháp lệnh của vua, tuần án thiên hạ, đây chính là quan người gặp người sợ, giống như Sở Liêm Chính với đời sau. Tư lại lập tức đổi giọng điệu đúng mực:
- Huyện tôn đoán chừng cũng sắp trở về rồi, mời Ngự sử tạm thời ngồi ở nhị đường vậy.
Tư Mã Hưng Phong hếch mũi hừ một tiếng, lại liếc vào bên trong phòng canh nhìn, dường như lấy làm lạ Lý Ngư này quan không phải quan, phạm nhân không phải phạm nhân, sao lại có dáng vẻ ung dung vậy.
Tư Mã Hưng Phong đến nhị đường không lâu thì Hà huyện lệnh trở về, vừa nghe thấy có quan ở sát viện tới, trong lòng có chút căng thẳng, không để ý tới việc xử lí Lý Ngư, vội vàng chạy sang nhị đường gặp mặt vị Tư Mã Hưng Phong kia.
Năm đó yêu cầu đối với Ngự sử có chút biến đổi, gọi là: Ngự sử đi tuần, không thể kinh động, chấn động khắp châu huyện, vì vậy không nhậm chức! Cho nên Ngự sử rất kiêu ngạo, Hà huyện lệnh trong lòng cũng thấp thỏm lo âu.
Đúng lúc đó, phường chính Phường Tu Chân đã tiếp nhận một vụ điều tra, đợi sau khi huyện tôn rời đi, anh ta lập tức cùng với một tốp nhân dân trong phường có già có trẻ, có nam có nữ, cả đám nháo nhác chạy đến nha huyện Trường An.
Vương Hằng Cửu Vương Đại Lương đứng bên con suối Trạc Anh, cười gằn:
- Vương Hằng Cửu ta đã bôn ba buôn bán ở Trường An mười mấy năm, thế lực của ta, bọn chúng khó mà tưởng tượng được. Đấu với ta ư? Hừ! Cho dù bám víu lấy Thái tử thì đã làm sao? Một ngày chưa leo lên bảo tọa cửu ngũ chí tôn, Thái tử cũng phải cụp đuôi mà làm người thôi!
Vương Hằng Cửu cười lạnh vỗ vai Lại Đại Trụ:
- Quan có tiếng của quan, dân có ý của dân! Ta một lúc hai việc, lần này muốn mượn đao triều đình để làm thịt con cá (chỉ Lý Ngư) kia.
Lại Dược Phi lo lắng nói:
- Hắn có chỗ dựa là Thái tử, chỉ sợ là khó xử lí được hắn!
Vương Hằng Cửu nói:
- Nếu không giết được hắn, chỉ cần giam giữ mấy ngày không được ra, Tây Thị Thự quần long mất đầu, cũng sẽ bị ta tiêu diệt sạch! Hơn nữa nếu hắn có trở về cũng không thể cứu vãn được nữa rồi!
Vương Hằng Cửu thở hắt ra một ngụm khí đục, căm hận nói:
- Lão phu không ra uy, hắn sẽ coi ta là mèo bệnh. Không biết được rằng, bảo tạo của Thường lão đại cũng phải dựa vào thế lực trong tay ta mới lấy được, hôm nay vẫn còn dư sức!
Lại Dược Phi nghe đến đây, tim đập thình thịch một cái: “Chẳng lẽ mưu đồ của Vương Đại Lương hoàn toàn không phải là vị trí đứng đầu trong Tứ Lương, mà là…”
Bỗng nhiên lúc đó Lại Dược Phi có chút hối hận vì đã làm tên tiểu tốt theo hầu cạnh Vương Hằng Cửu. Thế nhưng hiện tại một mình hắn chỉ huy, ngoại trừ ôm lấy chân Vương Hằng Cửu, còn có thể có sự lựa chọn nào khác sao?
Đông Ly hạ, lầu Thượng lâu.
Phòng của Kiều Đại Lương
Kiều Hướng Vinh dĩ nhiên đã nhận được tin Sát viện cử người đến huyện Trường An cùng với Phường chính Phường Tu Chân mang theo người “Vì dân phụ vụ”. Ông ta cười lạnh dặn dò:
- Tiền có thể qua mặt được thần, mà không thể qua mấy tên cẩu quan được hay sao. Dùng tiền đập nát chúng cho ta, đánh chết tươi đám cẩu đó. Bà nội nó chứ!


Bạn cần đăng nhập để bình luận