Tiêu Diêu Du
Chương 67: Bốn bức tường Tửu – Sắc – Tài - Khí
Lý Ngư chạy nhanh đến trước Phủ Thái Thú, thở hồng hộc chỉ một ngón tay vào phía trong, quát to:
- Xông vào!
Lúc này, đêm đã khuya, Phủ Thái Thú lại là không tiếc thắp dầu, hai thủ vệ đang đi ra, định thắp sáng đèn lồng trước cửa, thấy một màn này, không khỏi trợn mắt hốc mồm. Nếu không nhìn thấy mấy người xông tới phía trước đều là quan binh mặc quân phục màu vàng, biết không phải là bạo loạn hoặc là sơn tặc xuống núi, hai thủ vệ đã sớm bỏ trốn mất dạng.
Nghe Lý Ngư quát, một thủ vệ to gan hỏi:
- Ngươi...các ngươi muốn làm gì? Chỗ này thế nhưng là Phủ Thái Thú!
Mấy vị Chấp Kích trưởng, Bất Lương Soái, mấy binh sĩ dưới trướng cũng lộ ra vẻ ngờ vực, tiến đến trước mặt Lý Ngư, một người trong đó thấp giọng hỏi:
- Tiểu thần tiên, nơi này chính là Phủ Thái Thú a! Ý của ngươi là, thích khách kia là người của Phủ Thái Thú?
Lý Ngư xoay chuyển tâm tư, quay đầu nhìn về phía đám người, giơ cao hai tay cao giọng la lên:
- Chư vị, chư vị, lại nghe một lời của Lý Ngư!
Trước cửa chỉ sợ có hơn mấy chục ngàn người, nghe Lý Ngư nói chuyện, tất cả đều ngừng thở, trừng to mắt nhìn hắn. Lý Ngư nói:
- Chư vị, các ngươi có biết, thích khách kia vì sao dám hành thích giữa ban ngày? Lại vì sao có thể bỏ trốn không để lại dấu vết, không có tung tích trong toàn thành? Bởi vì...trong bọn hắn có yêu nhân! Có yêu nhân đang tác quái!
Chúng quan binh, bách tính lập tức xôn xao biến sắc, đừng nói đây là cổ nhân hơn một ngàn năm trước, coi như là thời hiện đại, lại có bao nhiêu người tin không nghi ngờ đối với chuyện này? Tại thời đại Đại Đường, loại lời này của Lý Ngư là đáng tin nhất, huống chi hắn còn mang theo danh hiệu tiểu thần tiên, lúc nói chuyện lại càng có phân lượng.
Lý Ngư nói:
- Lý mỗ trong lúc ăn uống tiệc rượu, chưa từng đề phòng, trúng yêu pháp của yêu nhân kia, cho nên mới hôn mê. Bây giờ đã phá giải yêu pháp của yêu nhân kia, tỉnh lại. Theo ta bấm đốt ngón tay, tên yêu nhân kia lòng dạ xảo quyệt, bây giờ đã chui vào Phủ Thái Thú, có ý đồ gây bất lợi cho Thái Thú! Thái Thú nguy rồi, phải nhanh chóng cứu người!
Lý Ngư nói xong, quay người chỉ một ngón tay cửa phủ:
- Mọi thứ có ta chịu trách nhiệm! Xông vào cho ta!
Cẩu Đầu Nhi đầu óc ngu si, ngược lại thật sự là nghe lời, Lý Ngư một câu nói xông vào, Cẩu Đầu Nhi gâu một tiếng liền nhào vào cửa phủ. Trần Phi Dương là người đã từng đọc sách, đầu não linh hoạt hơn một chút, vốn là còn một chút lưỡng lự, nhìn thấy Cẩu Đầu Nhi vọt vào, lại tưởng tượng ra dù sao trời sập xuống, vẫn có người cao chống đỡ, lập tức cũng gào một tiếng vọt vào.
Hai vị tướng quân xông lên, quan quân bình thường và Bất Lương Soái liền không kiềm chế được, nhất là bách tính phổ thông xem náo nhiệt phía sau thế nhưng đều là người không sợ phiền phức mà lớn, nghe Lý Ngư nói chuyện, nhất thời đánh trống reo hò chen chúc về đằng trước, những quan binh kia và Bất Lương Soái, bọn bộ khoái cũng không tự chủ được liền xông về phía trước.
Có bắt đầu liền dễ làm, cho dù là luật pháp không trách phạt số đông cũng được, bán tín bán nghi cũng được, việc đã đến nước này, những quan binh cấp thấp, Bất Lương Soái, bộ khoái kia, cũng liền bị đám người lôi cuốn, kêu loạn vọt vào Phủ Thái Thú.
Trong phòng khách, Cát Tường bị hai nha hoàn lấy vải rách trong miệng ra, hai tay trói tay sau lưng cũng bị cởi ra, ngã trên giường , thở dốc không thôi, dược tính đã phát tác, mí mắt của nàng nặng nề vô cùng, nhưng nàng lần lượt cố gắng giãy dụa, không thể nhắm mắt lại.
Hai nha hoàn còn muốn cởi quần áo cho Cát Tường, Cát Tường vô lực giãy dụa phản kháng, Nhậm Oán dương dương đắc ý bước đi thong thả đến bên giường, chậm rãi giang hai cánh tay, phân phó hai nha hoàn nói:
- Quần áo của nàng, sẽ do lão phu tự tay cởi! Ha ha, đến, để lão phu cởi áo cho!
Hai nha hoàn tranh thủ thời gian buông Cát Tường ra, ngược lại là cởi áo thay cho Nhậm Oán, chiếc áo choàng bên ngoài và chiếc áo đơn ở giữa đã được cởi bỏ, chỉ còn lại một chiếc áo khoác bó sát người, chiếc áo khoác chỉ rộng một nửa, nhìn thấy Cát Tường giãy dụa mong muốn đứng lên ở trên giường, nhưng chỉ có thể chậm rãi yếu ớt di chuyển, động tác đó...
Dục niệm của Nhậm Oán bùng cháy mạnh, không đợi cởi quần áo xong, liền không kịp chờ đợi hất hai nha hoàn ra, mãnh liệt nhào tới, cười gằn nói:
- Tiện tỳ, cho ngươi nếm thử lão phu...ối!
Nhậm Oán nhào tới, chu cái miệng hà mã đặc trưng, muốn khoá chặt cái miệng nhỏ kia, hung hăng hôn lên một cái, lại không nghĩ Cát Tường một mực động tác chậm chạp, suy yếu vô lực lúc này đột nhiên giống như một con mèo rừng nhỏ nổi giận, đột nhiên giơ tay của mình lên.
Nhậm Oán vô thức né tránh, nhưng mông của gã bị đau và chuyển động của gã rất chậm, bị móng tay ngón út của Cát Tường xẹt qua con mắt.
Nhậm Oán hét thảm một tiếng, thân thể lui lại, đặt mông ngồi dưới đất, miệng vết thương vừa đắp thuốc lại bị vỡ, lại là hét thảm một tiếng.
Một trảo này của Cát Tường cực kỳ quả quyết, mặc dù lực yếu, nhưng đầu ngón tay xẹt qua thế nhưng là con mắt, là chỗ vô cùng yếu ớt. Nhậm Oán dù chưa bị đâm mù, lại là nước mắt chảy dài, ánh mắt biến thành đỏ quạch. Nhậm Oán vô cùng hận, chỉ vào Cát Tường quát to:
- Đánh chết nàng! Đánh chết tươi nàng cho ta!
Cát Tường run rẩy ngồi dậy, hai cổ tay máu thịt be bét. Nguyên lai, đoạn đường này nàng bị trói chặt hai tay, toàn bộ đều dùng thủ đoạn móng tay cào nát một tay khác, dùng cỗ đau đớn thể xác mãnh liệt này kích thích, để cho thần chí của mình bảo trì tỉnh táo, đối kháng với tác dụng của dược tính.
Lúc này mặc cho Nhậm Oán giận dữ, muốn đánh chết tươi nàng, Cát Tường lại giống như đạt được tâm nguyện, trái tim treo lên cũng đã buông xuống. Thần chí vừa buông lỏng, dược tính lập tức tràn vào trong đầu, trời đất quay cuồng, nhân vật nàng nhìn thấy cũng trở nên mờ mịt, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ.
Giữ mình trong sạch, nếu có thể đạt được mục đích này, nàng coi như mất mạng, cũng cam tâm.
Ầm! Cửa phòng bị đá văng, Lý Ngư xông tới như một cơn gió, quan binh, bộ khoái, Bất Lương Soái dồn dập xông vào sân nhỏ, Bàng ma ma mang theo nhóm người Trương Phi Cư tranh thủ thời gian thối lui đến góc sân, gương mặt mờ mịt, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Cát Tường! Lý Ngư đá bay cửa phòng ra ngoài, chỉ thấy Cát Tường loạng chà loạng choạng ngồi ở trên giường, lập tức chạy gấp tới. Thân thể Cát Tường nghiêng một cái, muốn ngã khỏi giường, Lý Ngư xông về phía trước mấy bước, đưa hai tay ra, khó khăn lắm mới ôm nàng vào trong ngực.
Lúc này dược tính trong cơ thể của Cát Tường đã phát tác, chỉ dựa vào hai cổ tay đau đớn cũng vô lực ngăn cản, hai mắt nàng mơ hồ thấy không rõ người tới, lỗ tai nghe được thanh âm cũng là chợt xa chợt gần như có như không, mắt thấy một người xông về phía trước, Cát Tường chỉ cho rằng đó là gia đinh của Nhậm Oán nghe lệnh chạy tới đánh giết nàng.
Phát giác ra bị người tới ôm vào trong ngực, Cát Tường liền giằng co:
- Thả...thả ta ra! Muốn chém giết muốn róc thịt, đều tùy ngươi, đừng...đừng chạm vào ta...
Nói xong, nàng còn vô lực giơ tay lên, muốn chọc thủng mắt của Lý Ngư, lại bị Lý Ngư dùng tay bắt lấy.
Lý Ngư mũi chua chua, nghẹn ngào nói:
- Cát Tường! Là ta! Ngươi phải nhìn rõ ràng, là Lý Ngư ca ca đến rồi!
Cát Tường nghe rõ nửa câu sau, bỗng dưng cố gắng nới rộng hai mắt ra, xích lại gần chút về phía Lý Ngư, cẩn thận phân biệt, lẩm bẩm:
- Lý...Ngư ca ca? Ngư ca ca?
Lý Ngư kích động gật đầu:
- Là ta! Là ta!
Trong lòng Cát Tường buông lỏng, vui vẻ nói:
- Ngư ca ca...
Đầu nhỏ lập tức nghiêng một cái, liền ngủ ngã vào khuỷu tay của Lý Ngư. Lý Ngư đầu tiên là giật nảy mình, chờ đến khi thấy nàng hít thở đều đặn, chỉ là ngủ thật say, lúc này mới yên lòng lại.
Lý Ngư lại chuyển hướng sang Nhậm Oán, Nhậm Oán vẫn ngồi dưới đất, hạ thân chỉ mặc quần lót, thân trên trần trụi, bụng bự, hai vú rũ xuống, giống như phật Di Lặc, trên mặt nước mắt chảy ròng ròng, con ngươi sưng đỏ, vô cùng chật vật.
Lý Ngư mặc dù không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, lúc này nhìn qua liền phỏng đoán ra đại khái, nhất thời tức sùi bọt mép. Cho dù tính tình của hắn trầm ổn, làm người lại lý trí, cuối cùng vẫn là một thiếu niên huyết khí phương cương, đối với hành vi xấu xa như vậy, trong lòng Lý Ngư không khỏi tức giận, càng ngày càng giận.
Lý Ngư cắn răng nghiến lợi mắng:
- Nhâm thái thủ! Tên cặn bã nhà ngươi!
Nhậm Oán mở một mắt nhắm một mắt, nước mắt đầy mặt, mặc dù chưa từng nghe cái từ cặn bã này, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lý Ngư, nghe được ngữ khí của hắn, cũng biết đây không phải là lời nói gì tốt, không khỏi cả giận nói:
- Ngươi nói cái gì?
Lý Ngư cắn răng nghiến lợi nói:
- Ta nói ngươi là ruồi bọ chuột nhắt! Vương bát hèn mạt! Súc sinh đáng chém ngàn đao!
Lý Ngư nửa đoạn trước còn học cách nói của quản lão sư, nửa sau lại là dùng lời nói chính mình mắng chửi người, Nhậm Oán thân là một phương Thái Thú, đã bao lâu chưa từng bị người mắng đến máu chó xối đầu như thế? Trong lúc nhất thời liền tức giận đến một phật xuất thế, hai phật thăng thiên.
Nhậm Oán chỉ vào Lý Ngư, mắt lớn trừng mắt nhỏ, há miệng run rẩy nói:
- Ngươi...ngươi ngươi...ngươi thật là chó lớn gan! Đừng tưởng rằng ngươi hiểu được một chút giả kim thuật, liền có thể nhục nhã bản quan! Lão phu...lão phu muốn...muốn chém ngươi ngàn đao!
Lý Ngư cười lạnh một tiếng, nói:
- Giờ này khắc này, còn muốn bày quan uy với ta? Có nhìn thấy những người ở bên ngoài hay không?
Nhậm Oán quay đầu ra bên ngoài nhìn, không khỏi giật nảy mình, trong sân có quan binh, bộ khoái, Bất Lương Soái, dân chúng xem náo nhiệt...từng người ngơ ngác đứng ở nơi đó, nghển cổ, phảng phất như một đám vịt đứng đờ người ra, sao lại có nhiều người tới đây như vậy?
Bất quá, Nhậm Oán cũng thật sự không sợ, quay đầu sang Lý Ngư, dữ tợn cười một tiếng, nói:
- Bản quan chính là Thái Thú Lợi Châu, phàm là bách tính Lợi Châu, đều là con dân của ta, coi như toàn bộ người Lợi Châu đều tới thì đã có sao, ngươi muốn dùng bọn hắn uy hiếp ta?
Lý Ngư nói:
- Quan bây giờ không bằng quan ngày xưa! Thái Thú như ngươi, hiện tại bọn hắn cũng không nguyện ý nghe lời!
Lý Ngư ôm Cát Tường cất bước rời đi, Cát Tường thân thể nhẹ nhẹ nhàng, Lý Ngư lại là người tập võ từ nhỏ, ôm nàng vào trong ngực, quả thực là nhẹ như không có vật gì.
Nhậm Oán thấy hắn ôm người muốn đi, chỉ bằng vào tính tình có thù tất báo của Nhậm Oán, Cát Tường đá vào mặt gã ở trước mặt mọi người, gã liền không tiếc dùng thủ đoạn như thế trả thù, huống chi là loại tình huống bây giờ này. Trong lúc nhất thời cũng không lo được vết thương trên mông, cố gắng bò lên từ dưới đất, liền đuổi theo, quát to:
- Người đâu! Bắt hắn lại cho ta!
Những quần chúng trong sân kia lúc này còn đang sững sờ, không phải nói Thái Thú lão gia bị nguy hiểm đến tính mạng sao? Làm sao tình cảnh trong sảnh lại...ám muội như thế? Thích khách đâu? Yêu nhân đâu? Cuối cùng là tình huống như thế nào?
Lý Ngư ôm Cát Tường đi ra phòng khách, đưa nàng về phía trước, Cẩu Đầu Nhi vội vươn tay đón lấy, Lý Ngư lại né người sang một bên, giao nàng cho Trần Phi Dương. Sự tình Trương Phi Cư bị Cẩu Đầu Nhi đụng cho váng đầu Lý Ngư còn chưa có quên đâu, vị đại huynh đệ này quá không đáng tin cậy, Lý Ngư cũng không hy vọng Cát Tường thật vất vả mới cứu ra được, bị y đụng thành một cô nương ngốc.
Lý Ngư giao Cát Tường cho Trần Phi Dương, lập tức chỉ một ngón tay vào Nhậm Oán đuổi theo, lớn tiếng nói:
- Yêu nhân đã chạy trốn, nhưng Thái Thú lại trúng yêu pháp, các ngươi nhanh chóng bắt gã, mang tới chỗ của Lý mỗ làm thủ pháp khu ma cho Thái Thú.
Đám người nghe thế, không khỏi quay mặt nhìn nhau, đây chính là Thái Thú Lợi Châu, ai dám bắt gã? Thái Thú là như thế nào? Nếu vào thời hiện đại, gã tương đương với Bí thư Tỉnh ủy kiêm tỉnh trưởng kiêm tỉnh nhân đại chủ nhiệm kiêm tỉnh chính trị và pháp luật quý thư ký kiêm tỉnh công an thính cục trưởng kiêm tỉnh cao pháp viện dài kiêm tỉnh cục thuế vụ cục trưởng...
Quyền lực lớn đến rối tinh rối mù, ai dám bắt gã?
Có một người dám!
Cẩu Đầu Nhi trong đầu thiếu một sợi dây.
Cẩu Đầu Nhi nghe Lý Ngư nói chuyện, đầu não nóng lên, vèo một cái liền xông tới, Nhậm Oán kinh hãi nói:
- Ngươi làm gì?
Cẩu Đầu Nhi nói:
- Lão gia trúng yêu pháp của yêu nhân, ta giúp tiểu thần tiên khu ma cho lão gia!
Lý Ngư lớn tiếng nói:
- Các ngươi còn lo lắng cái gì, Thái Thú trúng yêu pháp rồi! Các ngươi nhìn gã đi, y quan không ngay ngắn, con mắt đỏ lên, còn muốn cường bạo dân nữ, đây là sự tình mà một phương Thái Thú sẽ làm sao? Đây chính là dấu hiệu nhập ma a! Thái Thú hiện nay không chỉ có một con mắt đỏ lên, con mắt còn lại cũng đã biến đỏ, đã triệt để nhập ma, không thể cứu được, các ngươi còn chưa động thủ? Nhanh chóng trói Thái Thú lại, để Lý mỗ ra tay, thay Thái Thú khu trừ ma vật, Thái Thú tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích đối với các ngươi.
Câu nói này lập tức đề tỉnh mấy quan binh Lanh lợi và Bất Lương Soái:
- Đúng thế! Thái Thú lão gia có bộ dáng như vậy, rõ ràng là không bình thường! Hiển nhiên đã trúng tà!
Nếu như trúng tà, vậy bọn hắn trói cũng không phải là Thái Thú!
Biết rõ tầng quan hệ ăn khớp này, chúng quan binh và Bất Lương Soái nhất thời xông lên, ba chân bốn cẳng cột Nhậm Oán vào trên cây cột. Những người này sốt ruột lập công, đều lấn cả Cẩu Đầu Nhi định động thủ trước qua một bên, mặc cho Nhậm Oán rít gào mắng to như thế nào, chỉ cho rằng gã trúng tà nổi điên, căn bản không để ý tới.
Người bên trong Phủ Thái Thú chạy tới thấy một màn này, chỉ là cả kinh trợn mắt hốc mồm, chỉ là phía trước bị dân chúng xem náo nhiệt chen lấn con kiến chui không lọt, bọn hắn muốn xông qua cũng đều làm không được.
Cẩu Đầu Nhi bị chen qua một bên, gấp đến độ giơ chân, lúc này Lý Ngư dùng một tay kéo y qua, thì thầm vài câu đối với y, Cẩu Đầu Nhi vội vàng gật đầu, hứng thú bừng bừng chạy ra, trong chốc lát, Cẩu Đầu Nhi dùng một tay bóp mũi lại, một tay bưng một muôi múc phân chạy trở về:
- Tránh đường, vàng lỏng khu ma đến rồi!
Lý Ngư tiếp nhận muôi múc phân từ trong tay Cẩu Đầu Nhi, lạnh lùng nhìn về phía Nhậm Oán. Nhậm Oán trợn to mắt, cho đến giờ phút này vẫn không tin Lý Ngư sẽ làm tuyệt như vậy.
Nhưng Lý Ngư đã nhìn thấu Nhậm Oán, loại người như gã, một khi vạch mặt, cũng liền triệt để không có chỗ trống để xoay chuyển. Nếu muốn làm, liền phải làm tuyệt. Không lưu tiếc nuối, không lưu lấy cớ! Hung ác, mới là đạo lí quyết định! Muôi múc phân này, hôm nay gã không uống cũng phải uống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận