Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 442: Sóng gió bắt đầu nổi lên..
Lý Ngư đứng lên khỏi mặt đất nghiêm nghị nói:
- Thái Tử đã từng tới linh đài Chu Văn Vương ở ngoại ô phía nam chưa ạ?
Lý Thừa Càn ngẩn ra, hỏi:
- Nghe nói nơi đó chỉ còn lại một di chỉ thôi, Cô chưa từng tới đó.
Lý Ngư gật đầu nói:
- Không sai! Đó là đầu triều Chu, Văn Vương xây dựng đến nay đã gần hai ngàn năm. Kiến trúc thời Chu đều đã bị hủy diệt, chôn vùi, duy chỉ có linh đài đã hai ngàn năm không ngã.
Lý Ngư lại chỉ tay xuống dưới nền móng dưới chân nói:
- Thái Tử có biết linh đài này xây dựng từ khi nào không?
Lý Thừa Càn lại giật mình nói:
- Cái này… Cô chỉ nghiên cứu kinh quốc chi học, sách phải học rất nhiều, đâu có dư lực để nghiên cứu lịch sử linh đài?
Lý Ngư nói:
- Đây là đời Hán xây dựng, nay Bệ hạ muốn xây dựng lại linh đài thành khí tượng của Đại Đường ta. Chỉ hủy đi linh đài này đã tốn vô số công sức, nếu không hủy đi thì ngàn năm nữa nó vẫn còn trên nhân gian. Đại đường ta, có bao nhiêu năm phước quốc?
Lý Thừa Càn nhướng mày:
- Đại Đường ta thì thời Chu, Hán làm sao có thể sánh bằng! Chu có giang sơn tám trăm năm, Hàn cầm giữ thiên hạ bốn trăm năm, Đại Đường ta thiên thu muôn đời, vượt xa Chu Hán!
Lý Ngư nói:
- Như vậy, Thái Tử tự mình giám sát xây dựng linh đài này, muốn cho nó tồn tại bao nhiêu năm?
Lý Thừa Càn giận tái mặt nói:
- Lý Ngư, đây là ý gì?
Lý Ngư nói:
- Xây dựng như vậy, nếu là ba năm mươi năm trên trăm năm, thậm chí là chỉ sau một hồi mưa to vào năm tới!
Ngữ khí của Lý Ngư đột nhiệt cao lên, nhìn chằm chằm vào Lý Thừa Càn, ngữ điệu lại chậm rãi hạ xuống nói:
- Nó sụp rồi, khi đó, nên làm gì đây?
Lý Thừa Càn đột nhiên lui lại một bước, nhưng một luồng khí phẫn nộ không thể nói rõ lập tức khiến bả vai hắn cứng lên “hắn uy hiếp ta! Hắn lại dám uy hiếp ta!”
Suy nghĩ như vậy làm cho Lý Thừa Càn vô cùng tức giận, hắn tức giận quát:
- Chất lượng thế nào khiến nó vững chắc đó là chuyện của ngươi! Cô chỉ yêu cầu có một chuyện là trước ngày mùng ba tháng ba ngươi nhất định phải xây xong cho Cô! Có thể hoàn thành thì tốt, không hoàn thành thì ngươi cút đi!
- Thần là do bệ hạ khâm định là Giám tạo, không dám không làm tròn trách nhiệm, cũng không dám từ chức! Thái Tử có thể nói với Hoàng đế bệ hạ, hạ chỉ miễn chức của thần, thần lập tức cút ngay!
Quân nhân xung quanh, thợ thủ công, một đám trợn mắt há mồm nhìn, một câu thôi “có dũng khí”. Nếu không kiêng kị Thái Tử người đang phát tím cả người kia thì đã sớm thốt ra câu đó rồi.
Những lời này của Lý Ngư đích thật là rất có dũng khí, tuy rằng… sẽ bị ăn thiệt. Bởi vì ở trong mắt mọi người thì vị này chính là Hoàng đế tương lai, mà Lý Ngư lại biết rất rõ tên này không trở thành Hoàng đế. Có điều Lý Ngư không nhớ rõ năm nào tên đó bị tước đi ngôi vị Thái Tử, mà trước đó thủy chung gã vẫn là Thái Tử.
Một Thái Tử, muốn trừng trị một tiểu quan như hắn thì vô cùng dễ dàng.
Cho nên có thể nói ra hùng hồn, đối chọi gay gắt như vậy, Lý Ngư đích thật là có dũng khí đáng khen.
Bao Kế Nghiệp đang ở mặt đất thầm nghĩ:
- Xong rồi! Vốn tưởng có thể nhờ một gốc cây đại thụ che trời, không ngờ cây này sắp chết non rồi!
Tuy có hơi thất vọng nhưng người này lại quá nặng nghĩa khí. Lý Ngư không hiểu mức độ trọng yếu của kỳ hạn dài ngắn của công trình, nhưng hắn lại thật tâm nghe ý kiến của gã và cãi lại Thái Tử. Hơn nữa, nhiều năm tôi luyện cũng khiến cho Bao Kế Nghiệp cũng nhìn ra, cho dù biết điều gì nên làm điều gì không nên làm nhưng những nhân vật quyền quý này vì để lấy lòng bề trên thì có cái gì không dám làm? Chỉ là điều kiện tiên quyết khi không thể làm bọn họ sẽ tìm kẻ chết thay, tỷ như loại người như mình.
Cho nên Bao Kế Nghiệp âm thầm quyết định: Người đàn ông như vậy đáng để kết giao.
Nếu như hắn thành công trên con đường làm quan, cây to này ôm là đúng rồi, có chết đuối cũng không buông tay!
Nếu hắn vô vọng trên đường làm quan, một người kiên định như vậy cũng không xuống đốc, có thể làm tri giao cả đời!
Lý Ngư nói ra lời này khiến cho Thái Tử tức giận đến phát run, chỉ vào Lý Ngư nói:
- Ngươi.. Ngươi… Cẩu lớn gan…
Đúng lúc này từ xa có tiếng gọi:
- Thái Tử ca ca!
Lý Ngư chuyển ánh nhìn về phía phát ra tiếng gọi, chỉ thấy tiểu công chúa Cao Dương dắt tay một chú bé con tám chín tuổi chạy tới, hai người vừa chạy vừa tò mò nhìn xung quanh, hiển nhiên giống hai người như ngà voi trong tháp, chư thấy trường hợp như vậy bao giờ.
- Thái Tử ca ca, huynh đi chơi sao không gọi ta một tiếng, ta đưa tiểu Trị tới thăm huynh.
Cao Dương công chúa nói xong cười hì hì nhìn Lý Ngư nói:
- Này! Đã lâu không gặp.
Lý Ngư nghe nàng nói thì trong lòng vừa động, tiểu Trị? Vị này mới là chủ nhân tương lai của Đại Đường.
Lý Ngư không kìm được nhìn sang chú bé bên cạnh.
Đúng là tên tiểu tử này chính là Hoàng đế Cao Tông tương lai, Lý Ngư cũng biết được ít nhiều.
Trong điện ảnh và truyền hình thì Lý Trị có hình tượng là một hoàng đế yếu đuối, nhưng trên thực tế Lý Trị hùng tài đại lược chứ không phải loại hình tượng này, chỉ là Hoàng hậu của hắn lại trở thành nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử, quầng sáng đó đã lấn át hết truyền tích của hắn.
Lý Trị không mang trí tranh đoạt, cuối cùng lại trở thành hắc mã giết khỏi trùng vây, trở thành Thái Tử. Sau đó hắn học theo chiêu thức của Ung Chính tứ gia. Phải biết rằng đế vương ghét nhất là chư tử nuôi tự nuôi thế lực, cắn giết tranh giành.
Sau khi Lý Trị đăng cơ, thi triển thủ đoạn, bài trừ hàng rào đại thần, cuối cùng thực hiện càn cương độc đoạn, sau này bắt đầu thực thi khát vọng chính trị.
Những năm cuối thời Đường Thái Tông chiến dịch Liêu Đông đã khiến cho “Trinh Quán chi trị” tràn đầy nguy cơ, sao khi Cao Tông đăng cơ lệ hưng đồ trị, trong những năm Vĩnh Huy, bách tích phụ an, nhân khẩu Trinh Quán đã lên trên ba triệu hộ, gia tăng hơn 380 vạn hộ, sử xung là “Vĩnh Huy chi trị”.
Sau đó Lý Trị hưng binh, giải quyết xong Tây Đột Quyết mà khi Lý Thế Dân tại vị cũng không giải quyết được, mấy vấn đề Cao Cú Lệ cũng được giải quyết. Trong thời kỳ thống trị, cầm giữ Khả Hãn, bình định Mạc Bắc. Diệt Cao Cú Lệ, phá Bách Tể, chuyển An Tây Đô Hộ Phủ cho Quy Tư.
Bản đồ Đại Đường tại thời Cao Tông Lý Trị được mở rộng, phía đông bán đảo Triều Tiên, phía tây biển Aral, bao gồm hồ Baikal, nam tới Hoành Sơn Việt Nam. Mà khi hắn làm những điều này thì còn chưa có nhị thánh lâm triều, Võ Tắc Thiên là vào lúc Lý Trị tuổi già, thừa dịp đau mắt mới từng bước trở thành trợ thủ đắc lực.
Dù là như thế, Lý Trị vẫn khống chế chặt chẽ triều cục, lúc Lý Trị vẫn còn gia tộc Võ thị cũng không dám rục rịch. Về phần lúc Võ Tắc Thiên xưng đế thì nội chính ngoại chính rối tinh rối mù, đối ngoại chiến bại, không có chiến tích gì hay để nói cả.
Thành tựu duy nhất của bà là cướp chính quyền từ tay con ruột của mình.
Chỉ có một điều duy nhất hoành tráng hơn chồng chính là bà là nữ hoàng đế thiên cổ duy nhất.
Lý Ngư chăm chú nhìn Lý Trị, ánh mắt linh động thông minh, lập tức nghĩ tới tiểu cô nương Võ gia gặp ở Lợi Châu, trong ấn tượng của hắn vẫn là hình dáng năm đó, xem ra chính là một đôi do trời đất tạo nên.
Lý Thừa Càn thấy Cao Dương và Lý Trị đến, sắc mặt cũng dịu đi một chút.
Hắn cố ý muốn hoàn công trước mùng ba tháng ba chính là tâm bệnh của hắn, bởi vậy cũng hơi chột dạ, Cao Dương và Lý Trị còn nhỏ, cho dù bọn họ nghe xong cũng không có gì, bọn họ sẽ không để ý. Thế nhưng một khi bọn họ nói ra, tâm tư này cũng không tiện để người khác biết.
Lý Thừa Càn vội thay đổi thành sắc mặt tươi cười, nói:
- Cao Dương, tiểu Trị, hai người sao lại tới đây.
Cao Dương uốn ba tấc lưỡi nói:
- Không có lý do thì không thể chạy ra ngoài chơi hay sao.
Lý Thừa Càn lên mặt huynh trưởng nói:
- Muội cũng thì thôi, còn tiểu Trị phải nghiên cứu bài vở rất nhiều, muội dẫn nó chạy ra ngoài, cẩn thận phụ hoàng biết tìm muội tính sổ.
Cao Dương cười hì hì nói:
- Ta thật không muốn dẫn theo nó, là nó nghe nói ta xuất cung muốn đi theo. Oa, nơi này thật lớn, Thái Tử ca ca, huynh mau mang chúng ta đi vài vòng.
Lý Thừa Càn không còn cách nào khác đành phải nói:
- Nơi này đang phá hủy rất lộn xộn, có gì hay để xem. Đi đi, ta đưa bọn muội đi xung quanh một chút.
Lý Thừa Càn mang theo Cao Dương và Lý Trị đi ra, Cao Dương còn vẫy tay với Lý Ngư:
- Ngươi làm cho tốt, khi linh đài kiến thành ta còn muốn tới xem.
Lý Ngư lắc đầu, trong lòng biết vì tiểu công chúa và tiểu vương gia đến nên tạm thời giải được một kiếp nạn. Chỉ e là Thái Tử không chịu dừng tay, đến lúc đó làm thế nào cho phải?
Lý Ngư suy nghĩ lập tức nghĩ đến Viên Thiên Cương và Lý Thuần Phong, hai vị thần tiên sống này đang bài trí ở đâu nhỉ, phải nói chuyện này với họ, sau có phiền phức gì để cho họ ra mặt. Hai người này đều có thể trực tiếp gặp mặt yết kiến chủ nhân, Thái Tử có nói cũng phải kiêng kị ba phần.
Lúc này Lý Ngọa Tằm cưỡi lừa chạy tới công trường, đứng ở dưới nhờ một quân sĩ gọi Vương Siêu tới.
Lý Ngư đã quyết định, lập tức đi ra khỏi công trường, ở dưới dất có rất nhiều vật liệu xây dựng, Lý Ngọa Tàm và Vương Siêu đứng ở bên cạnh đống vật liệu xây dựng nói chuyện, cách đó không xa có người mang đá vất xuống mặt đất nên rất ồn ào, hai người nói chuyện phải nói rất to, Lý Ngư đi từ sau đống vật liệu xây dựng ra hai người cũng không thấy được.
Lý Ngư đi từ sau đống vật liệu xây dựng, chợt nghe thấy giọng nói của Lý Ngọa Tàm truyền đến.
- Vương tướng quân, không cần suy nghĩ nhiều. Bọn họ… đi hải ngoại đấy, ngươi nghĩ đi, buôn bán tứ phương, đó là cung cấp vì quốc bảo, mỗi ngày có người cúng bái, … không biết là có bao nhiêu an toàn?... Khí vật linh đài… Sớm rời tay… an toàn…
Lý Ngư nghe được đứt quãng, hơn nữa cũng không có lòng dạ nào nghe người ta nói chuyện nên vẫn chưa để ý. Cho đến khi gặp Viên Thiên Cương, nói thái độ của Thái Tử nói ra, Viên Thiên Cương đồng ý là yêu cầu vô lý, Thái Tử qua loa tắc trách, lúc Lý Ngư rời đi mới đột nhiên tỉnh lại chú ý tới.
Khí vật linh đài? Hải ngoại? Rời tay?
Vương Siêu đang làm cái gì?
Lý Ngư căng thẳng, vội vàng bước thêm hai bước chạy về công trình linh đài, hỏi người thì biết Thôn Thiên Cáp Vương Siêu đã đi theo người đàn ông cưỡi lừa rời khỏi.


Bạn cần đăng nhập để bình luận