Tiêu Diêu Du

Chương 209: Tin tức bất ngờ




Chương 346: Mỗi người đều có suy nghĩ riêng.
Lý Ngư đi gấp gáp, trên đường dài vừa mới chấm dứt chiến đấu, rất nhiều người còn cầm vũ khí đứng trên đường, bắt gặp một người chạy như điên đến, mọi người tinh thần còn chưa thả lỏng lập tức giương đao thương lên, tuy nhiên chỉ là sợ bóng sợ gió vì người đến trong tay không vũ khí, chỉ có một mình, không có uy hiếp đối với bọn họ.
Nếu không thấy liền vút qua họ, khiến cho tất cả mọi người kinh nghi bất định.
Càn Long Đường, phố dài bên ngoài sát khí tràn ngập, bên trong Càn Long Đường lại ngập trong không khí vui vẻ.
Trong điếm năm đại trướng phòng, hai mươi mấy tiểu nhị đều nhận ra vị đông gia này, thấy hắn đến, lập tức ra đón, vui mừng nói với hắn:
- A lang, chúc...
Chữ mừng còn chưa ra khỏi miệng, Lý Ngư đã chạy vội lên lầu.
Phụ Tâm Hán bưng một nước ấm màu đỏ từ trong phòng đi ra, vừa thấy Lý Ngư thì mặt mày rạng rỡ:
- A…A lang đã trở lại, chúc mừng a lang, cô nương nhà ta sinh cho ngài một tiểu tử mập mạp.
Lý Ngư lấy lại bình tĩnh gật gật đầu với nàng ta, chỉ vào trong phòng:
- Ta…có thể đi vào chứ?
Phụ Tâm Hán cười:
- A lang là chủ nhân nơi đây, ai dám ngăn cản ạ.
Lý Ngư đang thấp thỏm nghe đến đó, thở phào nhẹ nhỏm vội vã đi vào.
Trên giường, Long Tác Tác đang nằm đó, rất suy yếu, mồ hôi trên mặt đã được lau đi, trên mặt tỏa sáng ánh sáng của người mẹ. Tiểu nha hoàn Vô Tình Lang giống như một ong mật cần mẫn đi tới đi lui cũng không biết đang bận cái gì.
Bà đỡ đã đi đâu đó, hẳn xong việc đã cầm tiền thưởng rời khỏi rồi.
Lý Ngư vội vàng hết nhìn đông tới nhìn tây:
- Con đâu?
Long Tác Tác nhìn thấy hắn đến, cười ngọt ngào, khẽ gắt:
- Còn để chỗ đó treo cho chàng thấy hay sao. Đúng là!
Nàng hất cằm, Lý Ngư mới chú ý bên cạnh nàng lộ ra một góc tã lót.
Phía ngoài tã lót được Long Tác Tác phủ thêm lớp chăn, chỉ lộ ra một góc, cho nên Lý Ngư không chú ý đến.
Hắn bước nhanh đến, cơ đùi căng cứng, chân lại bước rất nhẹ, rất cẩn thận, như sợ dẫm lên bom mìn, thăm dò nhìn lên, miếng tã không lớn, bên trong chỉ có một khuôn mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, mắt đang nhắm, môi mím chặt, đang ngủ ngon lành.
- Hả…
Lý Ngư ngạc nhiên:
- Bé nhỉ!
Long Tác Tác lườm hắn một cái:
- Người ta sống chết mới sinh ra được đó, chàng xem con nó mập mập trắng trắng, nhỏ nhỏ, nếu mập hơn, chẳng phải đau chết người ta.
Long Tác Tác vừa nói thế đã nhắc nhở Lý Ngư. Hắn mừng rỡ:
- Là bé trai đúng không, ta xem một chút.
- Chàng cẩn thận chút, đừng làm con nó sợ. Vào thu rồi, đừng để con bị lạnh.
Long Tác Tác vội vã nói, nhưng không ngăn cản động tác của hắn, chỉ theo bản năng dùng tay chắn một chút, như muốn chắn gió thay tã lót kia.
Tã lót mở ra, một cậu bé con tay chân như ngó sen, vừa mới được từ do, dù đang ngủ say nhưng lập tức cuộn hai chân lên, giơ nắm tay nhỏ ra, ra sức duỗi cái lưng, chả khác gì con cóc nhỏ, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền.
Dưới háng là một cái “ngón út” nhỏ xíu lộ ra trước mặt Lý Ngư, Long Tác Tác nhìn bé con mập trắng, nét mặt càng tỏa sáng hơn.
- Ôi ôi, ranh con này...
Lý Ngư hạnh phúc muốn sờ sờ nó, nhưng nhìn làn da trắng nõn non nớt kia lại sợ cọ xước da con trai, muốn ôm con nhưng tay chân dù mập mạp nhưng non nớt bé xíu, cả bàn chân nhỏ đặt trong lòng bàn tay hắn rất bé, tay không cẩn thận chỉ sợ làm bị thương con.
Vì thế Lý Ngư cũng chỉ đưa tay ra lại rút về, nhưng miệng chậc chậc liên thanh, một loại kính sợ tự phát đối với sinh mạng.
Ngoài cửa, Thiết Vô Hoàn đã về tới, gã lẳng lặng ngồi ở cửa, nghe trong phòng có tiếng than, tiếng cười nói, trên mặt cũng lộ nụ cười ấm áp hài lòng.
- Ngươi xem hoàng lịch đi, hôm nay mùng tám tháng chín, ngày hoàng đạo. Thích hợp gả cưới, Khai Quang, hiến tế, cầu phúc, cầu tự, khai trương...
- Cầu tự! Ôi cầu tự! Tiểu lang quân nhà chúng ta bát tự nhất định rất tốt.
Lý Ngư vừa vào nhà, Vô Tình Lang khôn khéo đi ra, lúc này đang cùng Phụ Tâm Hán cầm một quyển hoàng lịch, hưng phấn bình luận.
Thiết Vô Hoàn mỉm cười nghe, cũng mừng thay cho Lý Ngư.
Nhưng, bỗng nhiên lúc đó, gã lại ngẩn ra: Mùng tám tháng chín, vậy ngày mai là mùng chín tháng chín rồi hả?
Thiết Vô Hoàn bất giác nhớ tới năm trước trước khi rời khỏi Long gia trại, Lý Ngư đã từng chân thành nói sự thật với y.
Hắn nói cho gã biết, phải về Trường An! Phải thực hiện đúng lời hứa với Hoàng đế, phải về kinh nhận lấy cái chết!
Ngày mai là mùng chín tháng chín, vậy ân chủ...
Nụ cười trên mặt Thiết Vô Hoàn tắt dần, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trong phòng.
Trong phòng, Long Tác Tác đang hạnh phúc, bỗng ý thức được Lý Ngư không nên xuất hiện ở đây, mặt biến đổi, hạ giọng nói:
- Sao chàng còn chưa đi, không phải nói hôm nay nhân loạn mà trốn hay sao?
Lý Ngư cười gượng lắc đầu nói:
- Một lời khó nói hết! Hài, nàng vừa mới sinh mà ta đã…
- Đừng nói lời như vậy!
Long Tác Tác cầm tay của hắn, dịu dàng nói: - Đa số quân nhân khi thê tử ở nhà sinh con thậm chí cũng không biết có thể được thấy họ trở về hay không. Nhiều thương nhân đi biền biệt nhiều năm, thậm chí hai mươi năm, mới được trở về. Chúng ta, vẫn may mắn hơn so với bọn họ, huống chi, chia lìa là vì…để chúng ta được sống bên nhau mãi mãi.
Sau khi làm mẹ, Long Tác Tác được nuông chiều từ nhỏ dường như rộng mở hơn nhiều, thông tình đạt lý hơn nhiều.
- Hôm nay Đông Ly Hạ đã xảy ra rất nhiều chuyện, cho nên hiện tại... không có biện pháp. Ta sẽ ở bên nàng…
Lý Ngư cúi người xuống, hạnh phúc nhìn con trai đang ngủ say, lại quay sang hôn nhẹ lên má nàng:
- Vất vả nàng rồi, buổi tối ta sẽ lại lên kế hoạch, vừa lúc nhân hôm nay xảy ra chuyện, ngày mai ta biến mất, cũng sẽ không khiến người ta hoài nghi đâu.
Long Tác Tác nói nhỏ, thanh âm của Lý Ngư lớn, Thiết Vô Hoàn ngồi bên ngoài mơ hồ nghe được câu nói sau của hắn.
- Nàng vừa mới sinh con…Ta xin lỗi nàng.
- Hôm nay Đông Ly Hạ đã xảy ra rất nhiều chuyện... Ta sẽ đền bù cho nàng nhiều hơn..
“Ân chủ thật sự là nam tử trọng lời hứa!”
Thiết Vô Hoàn nắm chặt thiết quyền lại, lòng kích động.
Đối với Lý Ngư, gã khâm phục vô cùng. Bản thân gã cũng là một nghĩa sĩ coi lời hứa nặng như cái chết, đương nhiên rất thưởng thức đối với người trong đồng đạo.
Nhưng vừa nghĩ tới tiểu chủ nhân vừa mới sinh ra, phụ thân của nó đã phải đi chết, cả đời nó thậm chí không thể nhớ rõ phụ thân của mình hình dạng thế nào, trong lòng Thiết Vô Hoàn đau xót, ánh mắt không kìm nổi đã ươn ướt.
“Ở bên nàng nhiều hơn, sau đó đi gặp Thường lão đại, lại lấy lý do thê tử vừa mới sinh con để trở về, buổi tối tìm một cơ hội qua loạn hôm nay mà “'Mất tích”. Sự mất tích của ta nhất định sẽ bị cho là do dư nghiệt của Kiều Đại Lương động thủ cho hả giận. Ta biến mất thần không biết, quỷ không hay. Chỉ có điều ta lại vướng mắc ở gã ngốc Vô Hoàn này.
Nhưng, nếu ta “Chết” rồi. Hắn tất thề chết theo con ta, nếu tới khi gặp lại nhau ở Lũng Hữu sẽ xấu hổ đến mức nào. Không được, phải nghĩ biện pháp để đuổi y đi. Y là một hảo hán, không thể làm nô bộc cả quãng đời còn lại được.”
Trong phòng, Lý Ngư vuốt ve làn da non mềm của con trai, âm thầm tính toán. Bên ngoài phòng, trong lòng Thiết Vô Hoàn cũng đã phát sinh ý niệm can đảm: “Ân chủ có ơn tái tạo với ta, còn là người chỉ điểm cho ta, ta mới có thể rửa sạch huyết cừu kỳ nhục, phục khởi lại bộ lạc Thiết Ly của ta. Ân trọng như núi, trăm chết cũng không đền đáp được. Mùng chín tháng chín, chém đầu chịu hình, một kiếp này, ta ngăn thay chủ nhân.”
Thiết Vô Hoàn âm thầm hạ quyết tâm: "Một mạng trả một mạng, không tính là chủ nhân thất hứa! Vừa bảo toàn danh tiết của chủ nhân, lại bảo vệ gia đình chủ nhân viên mãn, tính toán này, rất vẹn toàn!”


Bạn cần đăng nhập để bình luận