Tiêu Diêu Du

Chương 357: Nhà trọ Quy Lai




Chương 388: Tâm cơ
Tào Vi Đà đi lên lầu hai Nhà trọ Quy Lai.
Khi đi vào cửa chính, nhìn thấy cửa ra vào bị cháy đến nửa, mặt ông ta sầm lại.
Chờ ông ta lên lầu hai, Thất phu nhân, Cửu phu nhân và vợ chồng Đệ Ngũ tiên sinh đang tận tình khuyên bảo Đệ Ngũ Lăng Nhược.
Vừa thấy Tào Vi Đà đi vào, sắc mặt cực kỳ khó coi, vợ chồng Đệ Ngũ vừa chột dạ lại xấu hổ.
Cũng khó trách Tào viên ngoại tức giận, đổi là ai, tiểu thiếp của hắn lại muốn chạy trốn theo nam nhân khác thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
- Các ngươi đi ra ngoài!
Tào Vi Đà thản nhiên căn dặn một câu, Thất phu nhân và Cửu phu nhân liếc nhau, đi ra ngoài.
Đệ Ngũ phu nhân do dự còn muốn nói gì đó, Đệ Ngũ tiên sinh vội vàng giật tay áo của bà, kéo bà ta đi ra ngoài.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn biểu hiện của cha mẹ như thế thì cười châm biếm, đây, chính là cha mẹ ruột của nàng đấy.
- Nha đầu, ta thích ngươi, nhưng ngươi cũng đừng ỷ sủng mà kiêu, nếu không, ngươi sẽ phải hối hận.
- Ta không thích ngươi, từ trước tới giờ chưa bao giờ thích ngươi cả.
- Thì có sao, cha mẹ ngươi đã nhận tiền mua thiếp của ta rồi, chung thân của ngươi thuộc và quyết định của ngươi hay sao?
- Ngươi... Ngươi dám làm gì ta, ta sẽ hạ độc chết ngươi!
- Hà hà, rất mạnh mẽ. Ta rất thích sự mạnh mẽ của ngươi, hy vọng trên giường ngươi cũng duy trì phong độ như thế.
- Ngươi…vô sỉ!
Đệ Ngũ Lăng Nhược đỏ bừng mặt, một tiểu cô nương chưa lấy chồng như nàng, dù thông minh đến đâu cũng đấu miệng không lại được, không phải là đối thủ của Tào Vi Đà.
Tào Vi Đà thu lại nụ cười, sầm mặt nói:
- Ngươi là người thông minh, hẳn là hiểu, hết thảy không phải do ngươi có thể xoay chuyển được. Thức thời thì ngoan ngoãn kiềm chế, về sau hầu hạ lão phu cho tốt, lão phu sẽ không bạc đãi ngươi. Còn nếu không...
- Ta thích Dương Băng!
Thiếu nữ ưỡn ngực lên, kiêu ngạo công khai:
- Ta đã quyết định, đời này kiếp này chỉ làm người phụ nữ của huynh ấy.
- Tiểu thư bị thương nửa sống nửa chết kia ư?
Tào Vi Đà đùa cợt.
- Thương thế của huynh ấy đều là vì ta. Huynh ấy bị chém vì ta, ngươi hiểu rõ mà?
- Ta chịu ra tiền vì ngươi!
- Ngươi cho là tiền có thể mua được hết thảy ư?
- Vốn ta cũng nghĩ không thể, nhưng sau mấy chục năm ăn cơm nhiều hơn so với ngươi, ta mới hiểu, đúng vậy, tiền chính là vạn năng đấy!
- Cuộc sống hiện tại của ngươi cũng không hề khá giả, ngay cả tiền tiêu hàng tháng nữ nhân của mình cũng đều phải giảm phân nửa.
- Khà khà, với nhà nghèo như cô nương, thì đó đã là một bước lên trời thành phượng hoàng rồi. Ngươi cho rằng mình là Công chúa kim chi ngọc diệp hay sao, tỉnh lại đi!
- Ngươi đã có tiền thì muốn nữ nhân nào mà chẳng được, hãy thả ta đi.
- Chính bởi vì ta có tiền, cho nên, hiện tại ta muốn có ngươi, ngươi phải thuộc về ta.
- Băng ca ca nhất định sẽ tới tìm ta, ta nhất định sẽ đi cùng huynh ấy.
- Vậy cũng phải đợi sau khi ngươi bị ta chiếm hữu đã!
Tào Vi Đà cười âm hiểm:
- Sắp cưới ngươi qua cửa rồi, ngươi an phận chút cho ta. Nếu không, cha mẹ ngươi sẽ không sống yên được đâu. Ta sẽ chưa cho họ đi, còn phải xem biểu hiện tối nay của ngươi.
Tào Vi Đà ra cửa, sa sầm mặt nói với Thất phu nhân và Cửu phu nhân:
- Đi, mau chóng giúp nàng ta trang điểm, chuẩn bị xuất giá!
Thất phu nhân và Cửu phu nhân đi vào, vợ chồng Đệ Ngũ vội nghênh đón, muốn nói vài câu lấy lòng.
Tào Vi Đà lại khoát tay, ngoài cười nhưng trong không cười nói:
- Đưa họ đến phòng củi cho ta. Tối nay ta sẽ ngủ với con gái của họ, sáng sớm ngày mai sẽ thả họ đi. Nếu con gái họ không ngoan ngoãn phục tùng, giở trò trước mặt ta, khiến ta mất mặt, thì ta sẽ khiến cả nhà họ sống không được yên.
Vài tay đấm xông lên, giữ vợ chồng Đệ Ngũ lại.
Nghe Tào Vi Đà nói thế, nếu Đệ Ngũ Lăng Nhược gặp phải phiền toái gì hai vợ chồng họ sẽ phải trả lại tiền mua thiếp, hơn nữa cũng không trả con gái lại, bởi vì tiền mua thiếp không phải cho không. Đệ Ngũ tiên sinh bắt đầu thấy hối hận.
Ông hiểu rõ tính tình của con gái mình, sớm biết như thế, chẳng cần ham phú quý của Tào gia làm gì, con gái mình chọc giận ông ta thì phải làm sao đây, chẳng phải sẽ rơi vào cảnh gà bay trứng vỡ đó ư?
Sớm biết như thế, còn không bằng gả con gái cho nhà bình thường. Ôi, tên tiểu tử họ Dương kia cũng không tệ lắm, nghe nương tử nói, đồ gia truyền của hắn là một viên bảo thạch rất lớn, rất trân quý, gia cảnh có vẻ rất khá.
Tào Vi Đà sai người lôi vợ chồng Đệ Ngũ đi, lúc chuyển ánh mắt, chợ thấy Khang Nhị Ban chủ đứng một bên không dám vào phòng, ông ta đảo mắt, đột nhiên nảy ra ý hay, nói với Khang Nhị Ban chủ:
- Tiểu tử vừa rồi xông đến muốn đưa phu nhân của ta đi, ngươi thấy không?
Khang nhị ban chủ cúi đầu nói:
- Có, tiểu nhân có thấy ạ.
Tào Vi Đà gật gật đầu, mỉm cười nói:
- Tốt lắm, ngươi đi theo ta!
- Nếu, ta thực vào cửa Tào gia …
Đệ Ngũ Lăng Nhược nhìn mình trong gương, ánh mắt có một ngọn lửa rực cháy, kinh diễm, nhưng lại kinh tâm.
- Ta sẽ không cho bất cứ kẻ nào yên ổn, ta sẽ khiến toàn bộ Tào gia, gà chó không yên!
Thất phu nhân và Cửu phu nhân đang xoa phấn, vẽ lông mày, tô son cho nàng, dung mạo của thiếu nữ trong gương càng toát lên vẻ kinh diễm, nhưng bởi ánh mắt lạnh lùng của nàng mà càng kinh tâm.
Đệ Ngũ Lăng Nhược được mặc hỉ phục, cơ thể suy yếu, nhưng ý chí kiên cường, lại không biết khiến cho bao nhiêu cô gái đã trưởng thành chín chắn, nhưng vẫn nhu nhược mà xấu hổ.
- Thất phu nhân, Cửu phu nhân, các ngươi tội gì tự gây thù địch? Họ Tào không chịu thả ta ra, nếu ta thật sự qua cửa, chỉ cần hơi giở thủ đoạn, được sủng ái, lại có ý đối địch với các ngươi, hoặc ít hoặc nhiều, sẽ gây cho các ngươi không ít phiền toái đấy.
Thất phu nhân dừng bút vẽ lông mày trong tay, khẽ thở dài:
- Mọi người đều là nữ, sự kiên trinh của ngươi khiến ta khâm phục. Nhưng, đúng như ngươi nói, ta chỉ là…một thị thiếp nhỏ nhoi của A Lang mà thôi, dùng thân sắc để khiến người ta vui nhằm có một cuộc sống thoải mái, thả ngươi, chúng ta sống yên hay sao, không bị a lang đang đánh chết mới là lạ.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe nàng ta nói thế, mừng rỡ:
- Các ngươi có thể làm như bị ta tập kích, bị thương ngất xỉu, như vậy dù ông ta có để ý nhưng sẽ không giận lây các ngươi đâu.
Cửu phu nhân vẫn bất nhìn sang Thất phu nhân. Tuy nói xưa nay nhóm thị thiếp vẫn luôn tranh giành tình cảm, sử dụng thủ đoạn chẳng qua chỉ là nhằm được a Lang sủng ái.
Cung đấu là có, bởi vì một khi ngươi lật đổ được hoàng hậu thì ngươi chính là chủ lục cung mẫu nghi thiên hạ, không ai bằng ngươi.
Nhưng trạch đấu, chẳng qua chỉ là mong muốn có tình cảm mà thôi, căn bản không thể có địa vị chính thê, không có người thiếp nào dám đi khiêu chiến, đương nhiên, thế gian rộng lớn, có đủ những cái lạ, thỉnh thoảng vẫn có hiện tượng đó.
Bởi vì địa vị chính thê không chỉ được luật pháp bảo vệ, còn có cha mẹ chồng, có gia tộc, có chị em đâu, có toàn bộ xã hội bảo vệ, thị thiếp tăng lên làm chính thê, trượng phu sẽ phải ngồi tù. Thị thiếp ngỗ nghịch với nữ chủ, nữ chủ đánh chết không luận tội, ngươi đấu như nào, dù ngươi được sủng ái đến bao nhiêu, cũng không thoát khỏi những trói buộc này.
Cho nên, miêu tả trong Kim Bình Mai mới là hiện thực nhất, Bình Nhi cũng tốt, Kim Liên cũng thế, ai cũng là nhân tinh, ai cũng đẹp như yêu tinh, nhưng trong cuộc tranh giành tình cảm, lại trước sau không dám mơ đến địa vị chính thê Nguyệt Nương. Các nàng hiểu rõ, họ không có năng lực này, dù là thật sự lật đổ Nguyệt Nương, cũng không tới phiên họ thượng vị.
Dù sao cũng xã hội phái nam năm nghìn măm, chế độ hôn nhân gia đình đã ăn sâu vào tiềm thức, chưa dung nhập được địa vị pháp luật như thị thiếp trong nhà có thể hô phong hoán vũ, cho nên các thị thiếp xinh đẹp này dù có xảo quyết đến mấy nhưng năng lực cũng có hạn.
Nếu Đệ Ngũ Lăng Nhược đối mặt với chính thê của Tào Vi Đà, đối phương hoặc bởi thông cảm, hoặc bởi ghen tị có thể cho phép nàng rời khỏi, nhưng một thiếp thất, tuyệt đối không có can đảm này. Cho nên Cửu phu nhân rất sợ hãi. Nhưng, Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không ngốc, nàng giúp đối phương nghĩ ra một phương pháp có thể từ chối.
Thất phu nhân xem như đã nhìn ra, nha đầu trẻ tuổi trước mặt này tuy còn trẻ nhưng lại rất có chủ ý, nếu để nàng ta vào cửa, chỉ sợ những ngày sống an nhàn của mình sẽ chấm dứt. Nếu nguyên nhân nàng ta và tình lang thất lạc quy kết mình, vậy chẳng phải mình đã tự mất đi một kẻ địch mạnh.
Thất phu nhân quay đầu lại, cửa phòng đã đóng, trong phòng chỉ còn ba người họ mà không còn ai khác, nàng ta cắn răng, do dự nói:
- Ta cũng không có thuốc giải cho ngươi, ngươi thoát được như nào?
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe nàng ta nói thế hiểu nàng ta đã động lòng, vội nói:
- Giờ ta đã khôi phục chút sức lực, chỉ cần kéo dài một lát, ta tự chạy thoát được. Thất tỷ tỷ, nếu như ngươi đồng ý thả ta đi, đại ân đại đức này, Lăng Nhược suốt đời không quên.
Thất phu nhân cười cười, đặt bút vẽ xuống, cầm gương đồng lên, nói với Đệ Ngũ Lăng Nhược:
- Nhẹ một chút, đừng thật sự để chúng ta bị thương, cũng đừng đánh vào mặt chúng ta. Chúng ta phải dựa vào nó mới được trượng phu yêu thích đấy.
Cửu phu nhân kinh hãi, vội vàng nhìn Thất phu nhân. Thất phu nhân lại không nhìn nàng ta.
Cửu phu nhân luôn luôn là người không kiên định, tư tưởng cũng hỗn độn, tuy sợ hãi, nhưng cũng không nói gì.
Đệ Ngũ Lăng Nhược nghe Thất phu nhân nói thế thì vô cùng cảm động, nói:
- Sao Lăng Nhược dám đả thương ân nhân chứ. Ra tay nặng nhẹ cũng không ổn, tỷ tỷ chỉ cần mở một mắt nhắm một mắt thả muội muội rời khỏi, còn bản thân tự giả bộ bị thương là được rồi.
Nói tới đây, nàng cảm kích lệ như suối trào, lập tức quỳ xuống, dập đầu trước Thất phu nhân và Cửu phu nhân, lạy ba cái, nghẹn ngào nói:
- Lăng Nhược đa tạ hai vị tỷ tỷ, ân tái sinh này, suốt đời không quên!
Thất phu nhân nói:
- Ngươi tính toán đi như thế nào?
Lăng Nhược nói:
- Ta giật màn rèm xuống, buộc bên hông, rồi trèo từ cửa sổ phía sau xuống.
Thất phu nhân lại quay lại liếc nhìn cửa chính, nói:
- Đi mau đi, đêm dài lắm mộng.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vội xé màn rèm, Thất phu nhân giúp nàng tháo xuống, bện thành dây, buộc lại bên hông nàng, lúc này Lăng Nhược vẫn rất yếu, cũng may có Thất phu nhân và Cửu phu nhân hỗ trợ từ sau cửa sổ chậm rãi thả nàng xuống.
Đệ Ngũ Lăng Nhược vững vàng tới mặt đất, bỏ dây buộc hông ra, chắp tay với hai người ở trên cửa sổ. Thất phu nhân đứng gần cửa sổ, vội vàng phất tay với nàng. Đệ Ngũ Lăng Nhược cũng không dám trì hoãn, lập tức đi ngay.
Cửu phu nhân đứng bên cạnh Thất phu nhân nuốt nước miếng một cái, nói:
- Thất tỷ, chúng ta thật sự thả nàng ta đi rồi, nếu chẳng may lão nhân trách tội thì…
Thất phu nhân thấy Đệ Ngũ Lăng Nhược biến mất ở cuối phố thì mỉm cười lạnh lẽo:
- Ngươi cho rằng ta ngu ngốc bị nó giật dây, liền ngoan ngoãn nghe theo nó à?
Cửu phu nhân kinh ngạc:
- Vậy Thất tỷ…
Thất phu nhân gằn từng chữ:
- Có lần một có lần hai những không thể có lần ba lần bốn. Nó dù đẹp, dù có tâm cơ, nhưng nếu khiến cho lão gia chán ghét, thì nó cũng chẳng sống thoải mái đâu.
Nàng ta thướt tha đến bên giường ngồi xuống, vuốt ve gương đồng trong tay, mỉm cười nói với Cửu phu nhân:
- Nào, dùng nó, đập vào đầu ta, nhưng cũng chớ mạnh tay làm Thất tỷ ngươi bị ngốc đấy. Qua một chén trà, chúng ta hô hoán lên, nó…có chạy đằng trời cũng không thoát.


Bạn cần đăng nhập để bình luận